Tôi Chán Ghét Em!


"Chúng tôi xác nhận Tô tiểu thư đúng là đã có thai được hơn 2 tuần, trứng cũng vừa vào ổ, nhưng cổ tử cung cô ấy mỏng nên khi gặp tác động đã không giữ được, chúng tôi đã cố hết sức."
Bác sĩ nói xong cũng rời đi, Dương Minh Tuấn bất giác ngồi thụp xuống hắn ta cũng không thể tin được chuyện gì đang xảy ra, hắn ta ngồi đó trầm ngâm, bàn tay móc trong túi quần ra 1 bao thuốc lá, định móc một điếu ra hút mà không có bật lửa, tâm trạng hắn ta lúc này rất hỗn loạn.
Thuốc lá vốn là thứ gì đấy có thể giúp hắn ta thư thái, nhưng vì hắn ta không mang theo bật lửa vả lại đây còn là bệnh viện.

Lập tức, hắn ta đứng dậy, muốn gặp Tô Minh Thư đang hồi sức, hắn ta thật tình muốn đứng cạnh, an ủi cô ta, muốn hỏi han cô ta, dỗ dành cô ta.

Nhưng người con gái ấy đang nằm trong phòng hồi sức, căn bản không ai được vào.

Cành nghĩ hắn ta lại càng cau mày.


Đôi mày dậm đang cau chặt làm rõ thấy vết nhăn trên chán, càng nghĩ mọi chuyện đêm hắn ta với Tô Minh Thư, một mình muốn nhớ lại tìm đáp án, hắn ta bất chợt nhớ đến Trịnh Tịch Như, bàn tay gân guốc của Dương Minh Tuấn đã nắm chặt hết cỡ, gân xanh nổi lên.

Hắn ta đứng dậy vội vã trở về Dương gia.
Lúc này Trịnh Tịch Như trong phòng cũng đã tỉnh lại, cô đã được đưa sang căn phòng khác, "căn phòng tân hôn" đêm qua.

Cảm giác có chút an toàn, cô muốn ngồi dậy, vậy mà khi gồng mình lên, cơn đau dau đầu truyền tới, căn bản chỉ cần cơ thể không trong trạng thái thả lỏng, lập tức cơn đau đầu sẽ truyền tới.
"Tịch Như, cháu tỉnh lại rồi!"
"ta có mang khăn và nước ấm để cháu lau lại người, đây để ta giúp cháu lau vệt máu sau lưng"
Dì Tư lúng túng hỏi han.
"Bây giờ cũng muộn rồi, mọi người dọn dẹp xong thì đi ngủ hết rồi, còn mỗi dì, dì thấy bộ dạng cháu như này, dì không thể nhắm mắt để yên được."
"nào quay lưng ra đây, dì giúp con lau."
Dì Tư bà ấy là người tốt và hay quan tâm chăm sóc mọi người xung quanh, khuôn mặt bà ấy có những vết nhăn ở khóe mắt, có những vệt tàn nhang trên gò má, chúng là dấu hiệu của thời gian, và thời gín đã làm cho gương mặt của bà ấy trở nên già trước tuổi, tuy vậy vẻ hiền lành phúc hậu của dì Tư rất nổi bật.

Giống như chỉ cần nhìn vào là biết bà ấy là con người như nào.
"Cảm ơn dì, xong thì dì hãy đi nghỉ ngơi đi nhé, con tự lo được." Trịnh Tịch Như vui vẻ cảm ơn.

"không sao, vết thương dì cũng đã xử lí rồi, nó không đáng lo, nhưng mà con cần nghỉ ngơi nhé, chắc đêm nay sẽ hơi nhức đầu đó."
dì Tư và Trịnh Tịch Như đang nói chuyện với nhau thì họ mới chợt nhận ra tia mắt sắc lạnh của Dương Minh Tuấn, hắn ta đảo mắt nhìn bóng lưng Trịnh Tịch Như sang dì Tư, bà ấy hiểu ý liền nhanh chóng rời đi.


Dương Minh Tuấn hắn ta khóa trái cửa lại ung dung bước vào trong phòng.
thân trên Trịnh Tịch Như lúc này đâu còn mảnh vải nào, nãy để dì Tư lau phía sau, cô đã cởi áo ra.

Toàn thân cô run lẩy bẩy lúng túng lấy chăn che đi cơ thể.

Trông bộ dạng cô lúc này rất thê thảm.

Cô cũng chẳng còn sức để nói lí với hắn ta.
"cô có biết rằng Tô Minh Thư đã vì cô mà sảy thai không.

Cô không cần phải diễn như bản thân trong sạch lắm, Trịnh Tịch Như, trông cô ngây thơ vậy mà tâm can lại không như vẻ bề ngoài." Hắn ta nói với giọng điệu khinh bỉ.
"đừng có tiến lại gần tôi, đáng lẽ ra anh bây giờ nên ở với Tô Minh Thư, chẳng phải TINH THẦN chị ta suy sụp hay sao?" Trịnh Tịch Như nói lớn.

"cô không có cái quyền gì nhắc tới Minh Thư, cô không xứng.

Được để xem cô còn ra vẻ thanh cao được bao lâu!"
vừa dứt lời Dương Minh Tuấn lao đến tóm lấy hai tay cô, vùng vằng khống chế cô, căn bản cô không thể nào chống lại được, cả cơ thể cô nằm gọn dưới thân hình lực lưỡng của hắn ta.
hắn ta giữ lấy hai tay cô bằng một tay, hai cổ tay bé nhỏ của cô bị hắn ta ghì lên đầu, tay còn lại của hắn thì lột chiếc chăn ra.

Phần trên của một thiếu nữ lộ hết ra.

Trịnh Tịch Như sợ rồi, nước mắt cứ vậy tràn ra, cô gái ấy trông thật vô vọng, vùng vẫy đến kiệt sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận