Bản thân Trịnh Tịch Như cứ quay cuồng trước mớ bòng bong, cô chỉ thoát luống suy nghĩ ấy khi bụng đã cồn cào đói meo, Ục Ục, tiếng bụng Trịnh Tịch Như kêu lên, từ tối qua đến giờ cô đâu có ăn gì, đúng là trưa hôm qua cô có ăn cố nhưng đến bây giờ chưa thứ gì bỏ bụng, nói thật là rất đói bụng.
Trịnh Tịch Như vệ sinh cá nhân xong thay đồ, cô mặc một chiếc váy xanh lam đơn giản, một chiếc váy xuông dài thoải mái, trên ngực còn đính chút hạt cườm, chiếc váy này là váy của Trịnh Bảo Ngân, chị ta năm ngoái có mua về không ưng nên cho cô, có lẽ đây giống như chiếc váy mới, chiếc váy đầu tiên mà Trịnh Tịch Như nhận được, thật lòng mà nói Trịnh Tịch Như rất tâm đắc chiếc váy này.
Trịnh Tịch Như dảo bước xuống tầng, cảm giác khó chịu ở hạ bộ cộng thêm vết thương sau đầu vẫn còn âm ỉ, cô có chút cau mày.
Vừa hay có mấy cô người làm đang dọn dẹp, cô muốn chào hỏi một chút.
"Chào các...."
Trịnh Tịch Như chưa kịp thốt thành câu, mấy người làm ấy đã tránh đi chỗ khác, họ chỉ liếc nhìn cô một cái rồi ái ngại rời đi.
Cô ngơ ngác, căn bản không hiểu chuyện gì, vốn dĩ hôm qua họ đâu có như vậy, bây giờ sao lại tránh mặt cô, khuôn mặt họ còn có chút giận dữ.
Trịnh Tịch Như khó hiểu đi vào bếp.
Tính tìm gì đó ăn tạm mà sao khó khăn quá, cô không thể tìm thấy ít bánh hay mì nào, trong tủ, trên chạn toàn bộ là đồ sống, hoặc là gia vị, nước uống, rau củ.
Cả cái Dương Gia to đùng như này mà không có nổi một gói mì, đây chẳng phải là có tất cả nhưbg thiếu em sao?.
Bụng đói cồn cào, cô muốn tìm dì Tư, người duy nhất cô có thể nói chuyện vậy mà không thấy bà ấy đâu, trong bếp không thấy, kể cả phòng chung bà ấy cũng không có.
Thôi đành uống tạm vài ngụm nước để cầm hơi.
Trịnh Tịch Như bước ra ngoài sân, cả căn nhà đã lớn mà sân cũng rất rộng, có trồng hoa và cây xanh, nhìn chung rất nịnh mắt.
"Ông ơi? dì Tư đâu rồi ạ?"
Trịnh Tịch Như hỏi ông lão làm vườn cạnh đó.
Trông ông ấy lảng tránh trả lời, ánh mắt cũng lập tức quay qua chỗ khác, nhưng Trịnh Tịch Như không buông, cô ấy nhanh chóng tiến đến gần hỏi cho ra lẽ.
"Dì Tư đâu rồi ạ, ông nói cho con đi"
"à...thì, thật ra bà ấy bị đuổi rồi..."
"Dì ấy bị đuổi, sao dì ấy bị đuổi vậy ông?"
"Thôi được rồi, lại đây ta kể."
Ông lão vội đi qua một góc nhỏ ở vườn, tay vẫy vẫy ra hiệu Trịnh Tịch Như đi cùng.
"ta không rõ nhưng Dương thiếu gia trong đêm qua đã để bà ấy nghỉ làm, ta nghe nói là bà ấy vì lén lút giúp đỡ cháu nên mới bị đuổi, thiếu gia có ra lệnh là sau khi ngài ấy rời đi tuyệt đối không được nói chuyện với cô!"
"Dương Minh Tuấn nói với mọi người phải tránh mặt, không được nói chuyện với con?"
"Thực ra người phụ nữ đi cùng với Thiếu gia đã nói chuyện đó với thiếu gia và sau đấy ngài ấy có dặn vào lúc quá trưa hôm qua!"
Trịnh Tịch Như cảm thấy chuyện này thật quá đáng, Dương Minh Tuấn được lắm, tại sao cứ vì Tô Minh Thư mà hắn ta lại ngu xuẩn nghe theo.
Tuy Trịnh Tịch Như rất bất bình, cô muốn ra khỏi đây một lúc, ít nhất ra khỏi đây thì bản thân còn thoải mái hơn.
Đúng là cuộc đời cứ thích trêu đùa số phận thê thảm của cô.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ngỡ tưởng khi về dinh thì sẽ sống một cuộc sống hôn nhân như mọi người khác nhưng cô lại quá kì vọng vào cuộc hôn nhân mà người ta nói là hôn nhân chính trị căn bản không có tình yêu nào cả tất cả là vì mục đích, vì lợi nhuận, trớ trêu thay cô lại lỡ đem lòng mà phải lòng Dương Minh Tuấn, đúng là Trịnh Tịch Như điên rồi, cô muốn bản thân lí trí hơn, cô không thể trao thứ tình cảm quý báu của mình cho tên Dương Minh Tuấn, hắn ta không xứng.