Chương 19: Lễ hội điêu khắc
“Buồn chán quá!” Hai mẹ con Nhan Tử La nằm bò trước cửa sổ nhìn bầu trời, thỉnh thoảng lại đưa tay lên chọc thủng giấy dán tường ở cánh cửa.
“Hai người thôi ngay cho ta!” Mẫn Chỉ lắc lắc đầu, “Còn chọc thủng giấy nữa, các người muốn bị lạnh chết hả?”
“Ồ!” Hai mẹ con nàng lại vội vàng quay người ngồi dựa vào bục của sổ, so vai ngồi đó, bộ dáng chán chường không có chút tinh thần nào. Còn Mẫn Chỉ đang chơi với hai con chó nhỏ Chiêu Tài, Tiến Bảo rất vui vẻ.
“Hai người thật chẳng kiên trì gì cả, không phải chính hai mẹ con vừa khóc vừa gào đòi nuôi chó sao?” Hơn nữa, mấy con chó này quá đáng yêu.
“Đúng là muốn nuôi, nhưng cũng không nói là nuôi cả đời mà.” Nhan Tử La buồn buồn nói. Xem ra trở thành tiểu thư quyền quý rồi cũng vẫn không sửa được cái tính hay lam hay làm. Nhìn xem, nàng đã xuyên không hơn hai năm rồi, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn biến mình thành con mọt gạo hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý của xã hội Phong kiến hủ bại. Xem ra là người có học cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu như nàng chỉ là kẻ mù chữ xuyên không tới đây, cũng có thể bây giờ đã sống tốt hơn nhiều rồi, đáng tiếc…
Lại vài ngày nữa trôi qua.
Hai mẹ con Nhan Tử La nằm bò trên bàn thỉnh thoảng lại lấy ngón tay vạch lên mặt bàn. Phía đối diện, Mẫn Chỉ cũng thỉnh thoảng lấy ngón tay vạch lên mặt bàn, thật vô vị.
Bách Hợp bất lực thở dài, nhìn nhìn mặt bàn bằng gỗ dụ, không chừng gỗ cũng không chịu nổi sự giày vò đó mất! Cái bàn đáng thương, phải ra giải cứu nó vậy: “Chủ nhân tốt bụng ơi, người cứ vạch vạch ra mặt bàn như thế, nếu bị vạch nát rồi thì sao dùng được nữa”.
Đột nhiên, hai đôi mắt sáng quắc quay sang nhìn cô ta, ha ha, sao không nghĩ ra nhỉ?
“Bách Hợp, ngươi mau đi tìm mấy con dao, cái búa gì đấy cũng được, đi hỏi xem thợ mộc họ làm việc thì dùng những thứ gì?”, Nhan Tử La đảo đảo mắt nói.
“Chủ nhân, người định…?” Không phải định phá hỏng luôn đấy chứ?
Haizz, có cần phải bẩm báo lại với Tứ Gia không đây.
“Lo gì chứ? Mau đi đi! Mẫn cách cách không đợi được có khi lại chẻ nó ra làm củi đun đấy!” Nhan Tử La thôi không vạch lên bàn nữa, lại dùng hai tay chống lấy cằm.
“Đùa gì vậy? Đây là đồ ở phủ Tứ gia, ta không dám đâu”, Mẫn Chỉ vội nói.
“Chủ nhân…”, Bách Hợp vẫn đứng im.
“Yên tâm đi, đại gia nhà các ngươi tám trăm năm cũng không đến đây một lần, có đến cũng không vào phòng này đâu, ngươi sợ gì chứ? Đi đi đi đi, nếu không ta sẽ chẻ ra làm củi thậy đấy!”, Nhan Tử La vẫn chống cằm nói.
Ấm ức nhìn ba vị chủ nhân từ lớn tới bé, Bách Hợp đành phải đi ra. Sợ thì sợ, nhưng sau này có bị hỏi đến thì cũng là chuyện xấu do các chủ nhân làm, mà ba vị chủ nhân này, có lẽ sẽ không đổ tội cho đám nô tỳ bọn họ đâu nhỉ.
“Khụ khụ khụ!!!”, Ám Hương cầm khăn tay bịt mũi, bịt miệng chạy ra phòng ngoài. Sơ Ảnh vội vàng đưa cho cô ta cốc nước, Ám Hương nhấp nhấp mấy ngụm nhỏ mới không ho nữa.
“Cái bàn đó nhà chúng ta sợ là sẽ bị hỏng mất!”, Ám Hương lắc lắc đầu. Sơ Ảnh cầm phất trần phủi phủi bụi và mùn gỗ trên người Ám Hương.
“Có mỗi cái bàn bị hỏng thôi đã là may mắn lắm rồi, chỉ sợ các chủ nhân đang chơi vui lại nổi hứng…”, Sơ Ảnh không dám nói tiếp, lo lắng nhìn Ám Hương.
“Hả? Không phải chứ? Cái đó…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ám Hương khẽ nhăn lại. Liệu bọn họ có bị Tứ gia xử trảm hết không? Đáng sợ quá.
Đột nhiên bên trong truyền ra một tiếng: “Yeah!”, hào hứng như sinh được A ca vậy.
Ám Hương, Sơ Ảnh, Bách Hợp sững người, lập tức đứng dậy chạy vào trong xem xét. Chỉ thấy chủ nhân của mình đang đứng trên sập, tay vẫn còn khua khua con dao. Thấy bọn họ vào, Nhan Tử La vội vàng nhiệt tình mời gọi: “Lại đây lại đây, các người, mau xem ta khắc thế nào?”. Ba người nhìn Nhan Tử La khắp người dính đầy bụi và mùn gỗ, lại nhìn hai vị chủ nhân kia đang cặm cụi cắm đầu làm việc mà muốn thổ huyết. Rõ ràng là các vị chủ nhân đã biến chiếc bàn thành nơi để thi thố. Mấy a hoàn dịch dịch qua đó với vẻ bất đắc dĩ, nhìn thứ mà Nhan Tử La khắc, đây là thứ gì không biết? Lợn ư? Nhưng lợn có đáng yêu thế này hay không? Còn… còn thơm nhau nữa? Không phải lợn? Không phải lợn thì có thể là cái gì? Nhưng chẳng ai có gan hỏi cả.
Lúc này Mẫn Chỉ cũng đã hoàn thành xong “tác phẩm” của mình, thò đầu sang nhìn nhìn, nói: “Tỷ khắc cái gì thế?”
Sau đó “á” lên một tiếng, đỏ bừng mặt nói: “Nhan Tử La, tỷ đúng là… dâm đãng”.
Quả nhiên rất cổ hủ, thật không hổ là cô nương của xã hội Phong kiến! Nhan Tử La khinh miệt liếc nàng ta một cái: “Lợn thơm nhau mà cũng bị gọi là dâm đãng? Luật lệ Đại thanh đâu có quy định điều này?”.
Mẫn Chỉ nhất thời không biết nói gì trừng mắt nhìn lại Nhan Tử La, sau đó quay sang Khuynh Thành, xem nha đầu này đang hào hứng khắc cái gì. Ghé đầu vào tận nơi nhìn ngắm cả nửa ngày, cuối cùng đành hỏi với giọng đầy hồ nghi: “Bảo bối, nói cho cô cô biết xem, con đang khắc cái gì?”.
Khắc nốt nhát dao cuối cùng, Tiểu cách cách hài lòng thu dao về và trả lời: “Đây là ngạch nương, đây là cô cô”.
“Thế còn bốn cái kia?”, Nhan Tử La cũng ghé đầu lại hỏi.
“Chiêu Tài, Tiến Bảo, Cung Hỉ, Phát Tài mà.” Tiểu cách cách còn chưa nói xong đã bị hai cái cốc nhẹ vào đầu.
“Con bé ngốc nghếch này, ngạch nương sao lại giống với Chiêu Tài, Tiến Bảo thế?”
“Con bé ngốc nghếch, cô cô ngươi xinh đẹp đoan chính như vậy, sao có thể giống Cung Hỉ, Phát Tài thế này?”
“Thật uổng công đã nuôi con!”
“Thật uổng công đã thương yêu con!”
“Hôm nay không được ngủ cùng ta nữa.”
“Hôm nay không được làm nũng ta nữa.”
“Hứ!!!”, cả hai cùng nói.
“Ngạch nương và cô cô ức hiếp con, không chơi với hai người nữa.”
Khuynh Thành vừa nói vừa thút thít: “Ngạch nương nói có thể khắc thứ mà mình thích, người ta thích ngạch nương và cô cô, nhưng cũng thích bốn con chó mà”.
Đột nhiên khuôn mặt hai người phụ nữ “già” sầm xuống. Đúng thế, hình như chính nàng nói. Hơn nữa nếu nhìn kỹ lại, thì cũng đẹp lắm mà. Nhìn mà xem, nó còn biết phân biệt rõ ràng ngạch nương và cô cô đứng bằng hai chân, còn bốn con chó thì đứng bằng bốn chân. Nó biết chó có đuôi còn ngạch nương và cô cô thì không có đuôi. Khả năng quan sát rất khá, rất giống những bức họa thời hiện đại, nhìn đi nhìn lại cũng thật ấm áp.
Thế là Nhan Tử La xoa xoa đầu con gái, nịnh nọt nói: “Ngạch nương nhìn nhầm rồi. Nhìn đi, ngạch nương không giống Chiêu Tài, Tiến Bảo. Khuynh Thành thật giỏi quá, khắc rất đẹp!”. Nhìn rồi vẫn thấy không cam lòng, người và chó có phần hơi giống nhau.
“Tỷ!!!”, Mẫn Chỉ thấy Nhan Tử La quay ngoắt một trăm tám mươi độ, có vẻ không phản ứng lại kịp. Người phụ nữ này chẳng phải từ trước tới giờ vẫn rất nghiêm khắc với Khuynh Thành sao? Mấy hôm trước còn vì một chuyện nhỏ xíu mà phạt không cho nó ăn cơm. Hôm nay con bé khắc chó nhìn giống như người, chỉ thế thôi là xong sao?
“Cô cô cũng đồng ý với ngạch nương?” Quả nhiên Khuynh Thành quay sang nhìn nàng ta với đôi mắt long lanh nước, Mẫn Chỉ ngẩn người khẽ gật gật đầu.
“Khuynh Thành khắc mệt rồi phải không, để Ám Hương cô cô tắm cho con trước nhé”, Nhan Tử La vuốt má Khuynh Thành nói.
“Ồ, nhưng…”, Khuynh Thành ngoan ngoãn gật đầu nói.
“Nhưng gì nữa?” Nhan Tử La nhìn đôi mắt lấp lánh của con, đột nhiên có dự cảm xấu.
“Ngạch nương sai rồi thì phải phạt thế nào đây?”, Khuynh Thành nhẹ nhàng hỏi. Chớp chớp đôi mắt to ngây thơ.
Giả vờ, nhất định là nó giả vờ. Nhan Tử La giận dữ nghĩ. Nha đầu chết tiệt, thù dai gớm. “Vậy Khuynh Thành nói phải làm thế nào đây?”, Nhan Tử La nghiến răng hỏi.
Khuynh Thành quay người chỉ chỉ vào góc tường. Sắc mặt Nhan Tử La tối sầm lại. Mẫn Chỉ còn đang định vui mừng phát điên thì lại thấy đôi mắt long lanh của Tiểu cách cách quay sang nhìn mình, “Cô cô cũng sai rồi”. Ý của nó là: Cô cô và ngạch nương của con cùng ra ngồi trong góc tường chịu phạt đi. Mẫn Chỉ như không tin nổi mở to hai mắt, giơ ngón tay chỉ chỉ vào mũi mình: “Cô cô cũng phải ngồi sao? Nhưng mấy hôm trước có phải cô cô phạt con đâu?”. Mẫn Chỉ vẫn còn định phản kháng lần cuối.
“Nhưng hôm nay cô cô mắc lỗi mà!” Ý của nó là: Đừng nhiều lời nữa, mắc lỗi thì phải chịu phạt, cô cô không phạt con nhưng cũng không có nghĩa là cô cô mắc lỗi con sẽ không phạt cô cô.
Nhìn xem Nhan Tử La dạy dỗ con gái thế nào, dám bắt nạt cả trưởng bối. Nhan Tử La lúc này chỉ chìa hai tay ra, cười hi hi nói: “Điều này chứng tỏ bảo bối nhà tôi đang thực hiện chân lý, không khuất phục trước quyền uy”, sau đó cam tâm tình nguyện ra góc tường ngồi chịu phạt.
Cũng may Khuynh Thành không tàn nhẫn như mẹ mình, không phạt họ phải nhịn cơm tối.
Buổi tối, đợi Khuynh Thành ngủ say, Nhan Tử La khẽ nói với Mẫn Chỉ: “Tôi thấy, chúng ta tốt nhất là không nên tập khắc mấy thứ đó nữa, ngộ nhỡ nha đầu nhà tôi khắc linh tinh lên đồ đạc trong nhà, mà cha nó đến đây thật thì chẳng phải sẽ nguy cho tôi sao”.
“Ta thấy cũng phải, ta không muốn bị xếp ngang hàng với chó nữa”, Mẫn Chỉ nhắm mắt nói.
“Được, vậy cứ quyết định thế đi.”
Chương 20: Cuộc chiến bột mì
Sáng sớm hôm sau, Nhan Tử La bị tiếng kêu thất thanh của Bách Hợp làm cho giật mình tỉnh dậy, mơ mơ hồ hồ mở mắt, sau đó lập tức bật dậy. “Khuynh Thành, sáng sớm con cầm cái đấy làm gì?” Không phải vậy chứ, nha đầu này vẫn còn mê trò đó sao?
“Ngạch nương, hôm nay sẽ khắc ở đâu ạ?” Ánh mắt Khuynh Thành tràn đầy hưng phấn.
Mặc dù Nhan Tử La rất muốn nói “Khắc cái mông ý”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tốt hơn cả là không nên làm bẩn lỗ tai của một đứa trẻ con, vì vậy, mới nhẹ nhàng, dịu dàng giải thích: “Bảo bối, hôm nay chúng ta không khắc nữa”.
“Tại sao ạ?”’, Khuynh Thành bất mãn hỏi.
“Bởi vì… là bởi vì hôm nay chúng ta phải làm bánh ga tô cho Mẫn cô cô! Bảo bối có muốn học cách làm một chiếc bánh ga tô ngon không?”, Nhan Tử La dùng lời lẽ mê hoặc.
“Có vui không ạ?” Quả nhiên thứ đầu tiên mà trẻ con quan tâm là trò đó có vui không.
“Vui lắm, còn ngon nữa”, Nhan Tử La cười tít mắt đáp.
“Con cũng muốn chơi, ngạch nương”, Tiểu cách cách hào hứng vỗ tay nói.
Ăn điểm tâm xong, ba người hùng hùng hổ hổ lao vào bếp. Bách Hợp đứng sau thầm lắc lắc đầu, xem ra cái bếp không thể qua được kiếp nạn này rồi.
Do Mẫn Chỉ và Tiểu Khuynh Thành đều lần đầu tiên vào bếp, nên xét về độ tò mò thì khỏi phải bàn, xem chỗ này một tí, ngó chỗ kia một tí.
Vì những người làm trong bếp đã bị Nhan Tử La mời ra ngoài hết, nên tất cả mọi việc nàng đều phải tự làm.
Nhan Tử La do đã có kinh nghiệm từ lần làm bánh trước, nên nhanh chóng nhóm được lò. Cảm thấy đây là một công việc hết sức đơn giản, liền để Mẫn Chỉ và Tiểu Khuynh Thành phụ trách việc tiếp củi, còn bản thân mình thì đứng bên này phụ trách nhồi bột. Sau khi thêm trứng gà, sữa vào trong bột, nàng bèn tới chỗ họ để múc nước. Lạ thật, rõ ràng nàng cho không nhiều nước lắm, sao đun lâu như vậy mà vẫn chưa sôi? Đi tới nơi, thấy Mẫn Chỉ và Khuynh Thành đang mỗi người cầm một cây củi cười hi hi đút vào lò, còn trong nồi thì không thấy động tĩnh gì cả, chỉ thấy nắp nồi hơi đỏ, cảm giác đỏ giống như khi người ta bị sốt vậy. Nhìn thấy thế nàng thoáng giật mình cảnh giác, tìm hai miếng vải lót ở quai nồi, mở nắp ra xem. Nắp vừa mở ra, một luồng hơi nóng ngùn ngụt “phụt” lên, nàng vội giật lùi về phía sau mấy bước: “Hai đứa ngốc này, mau dừng tay lại cho ta”.
Mẫn Chỉ tay dúi dúi cây củi đang cháy giật mình run bắn lên, một cây củi liền bị nàng ta giật phắt lại ném ra ngoài, chẳng hiểu thế nào lại ném ngay tới chân Nhan Tử La. Nhan Tử La vội vàng nhảy lên để né. Mẫn Chỉ thấy mình gây họa, liền chạy tới ra sức thổi, nhưng cái thứ này sao không giống nến chút nào, càng thổi lại càng cháy mạnh. Kì lạ quá, lẽ nào nàng ta dùng sức chưa đủ? Thế là lại lấy hơi, phùng mang trợn má thổi, không để ý rằng Nhan Tử La đang đứng cạnh vỗ vỗ vào ngực. Thật là tạo nghiệt, tới giờ nàng vẫn còn đang nghi hoặc việc mình gọi Mẫn Chỉ vào giúp liệu có phải là một quyết định đúng đắn hay không!
“Còn thổi nữa? Muốn đốt bếp hả?” Nhan Tử La múc một gáo nước lạnh đổ xuống đất, lúc này lửa mới tắt. Nàng quay lại nhìn nhìn cái nồi, chưa hoàn toàn biến thành cục than, nhưng thấy hai kẻ kia đã đun cạn tới đáy rồi.
“Ôi? Nước đâu rồi?”, lúc này Mẫn Chỉ mới nhận ra nước trong nồi đã biến mất.
“Còn mặt mũi nào mà hỏi nữa, đều bị cô đun cạn sạch rồi, xém chút nữa thì cháy cả nồi. Hứ hứ, tôi thấy hai người có năng lực để luyện thép đấy.” Nhan Tử La múc vài gáo nước lạnh đổ vào nồi, chỉ thấy trong nồi phát ra mấy tiếng “xèo xèo” và một đám khói trắng bốc lên.
“Hay quá hay quá, ngạch nương, con có thể làm lại lần nữa không?”
Khuynh Thành nhìn mẹ, cảm thấy trò này rất vui.
“Con nói gì? Bảo bối?”, Nhan Tử La nghiến răng hỏi. Hai con mọt gạo phong kiến này không biết gì thì cũng thôi, gây họa lại chẳng kẻ nào kém kẻ nào. Kiếp trước nàng đã tạo nghiệt gì mà kiếp này phải gặp hai kẻ như thế chứ.
“Không… không có gì”, Khuynh Thành thông minh vội vàng phủ nhận.
“Không có gì là tốt nhất. Hứ hứ, lần này mà còn đun cạn nồi nước ta sẽ ném hai người vào nồi hầm thịt ăn luôn.” Nghiến răng nghiến lợi dọa dẫm một hồi, cuối cùng nàng vẫn bỏ qua bên kia nhồi nồi bột của mình. Có điều lần này nàng không dám sơ suất quá nữa, bưng thẳng nồi bột tới đứng cạnh bọn họ. Khó khăn lắm nồi nước mới sôi, hai con mọt gạo thấy Nhan Tử La nhồi bột liên tục, bất giác lại nổi hứng tò mò. Sau khi Mẫn Chỉ hứa đi hẹn lại tới ba bốn lần, Nhan Tử La mới đồng ý để hai người bọn họ tập tành làm công việc mang tính kĩ thuật này.
Nhưng, hãy nhìn xem hậu quả do quyết định của nàng mang lại.
Mẫn Chỉ và Khuynh Thành đang nắm bột chơi ném bao cát[1] , trên mặt, trên đầu, trên người hai bọn họ toàn là bột cả. Cứ thế này buổi tối mà ra ngoài đường thì sẽ dọa chết người ta mất, chẳng khác gì xác chết!
[1] Ném bao cát là một trò chơi dân gian của Trung quốc.
“Hai…”, từ “người” phía sau đó còn chưa thốt ra khỏi miệng, nắm bột mà Mẫn Chỉ ném Khuynh Thành đã bay chệch hướng trúng thẳng vào mặt Nhan Tử La. Nhan Tử La cảm thấy mặt mình như đang lên cơn động kinh, cơ mặt giật giật liên hồi. Mẫn Chỉ vừa nhìn đã biết mình gây họa lớn, lập tức hết đảo mắt sang trái lại đảo mắt qua phải, tránh không nhìn Nhan Tử La. Nhan Tử La nhếch mép lên cười cười, tay lén đưa xuống nắm nắm một cục bột, sau đó dịu dàng gọi: “Tiểu Mẫn Mẫn!”.
Nhân lúc Mẫn Chỉ ngẩng đầu lên, hô hô hay lắm, mục tiêu rất chính xác! Trước ngực Mẫn Chỉ lập tức bị ném một cục bột trắng xóa, nhìn có chút… khiến một vài vị trí nổi lên bần bật. Mẫn Chỉ cũng không chịu thua, vơ càng nhiều bột hơn để báo thù. Có thể tưởng tượng, trong bếp từng nắm bột bay vù vù qua qua lại lại thì cảnh tượng sẽ thế nào.
Loanh quanh tới tận giờ Thân buổi chiều, bánh ga tô mới ra lò. Mẫn Chỉ và Khuynh Thành sớm đã đứng quanh lò đợi từ lâu, nhưng đúng lúc bánh ga tô được lấy ra, chứng co rút trên mặt Nhan Tử La lại tái phát. Hình dạng của cái bánh này thật quá sáng tạo, nhìn thế nào cũng giống như một đống bùn được tùy tiện ném vào nồi, kết quả này không thiếu được sự tham gia của hai con người kia. Mẫn Chỉ nhìn nhìn cái bánh vui sướng đến cuống cả lên. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng ta tham gia làm bánh, hơn nữa nhìn có vẻ cũng ăn được đấy.
“Cái này phải ăn thế nào?” Mẫn Chỉ đi vòng vòng quanh cái bánh không biết phải xuống tay từ chỗ nào.
“Ăn bằng miệng, có điều còn chưa xong, phải phủ kem nữa.” Nhan Tử La bưng bát kem đã chế biến xong tới, đầu tiên phết lên một lớp khá dày, sau đó lại làm thêm vài bông hoa. Nàng quay sang nhìn nhìn Mẫn Chỉ.
“Tiểu Mẫn Mẫn, cô nói xem phía trên nên viết chữ gì?”
“Còn phải viết chữ nữa à? Như vậy chẳng phải làm bẩn bánh hay sao?”, thứ đẹp đẽ thế này còn chưa ăn đã làm bẩn rồi thì lãng phí quá.
“Cô thật là…” Đầu óc kiểu gì vậy? Mấy chữ đằng sau đó nàng không dám nói. “Dùng kem để viết chữ, không phải bút. Cô có muốn dùng bút thì tôi cũng không chịu”, Nhan Tử La nói.
“Thế sao không nói sớm? Viết gì nhỉ? Ta cũng chẳng biết nữa, tùy tỷ vậy!”, Mẫn Chỉ gãi gãi đầu đáp, những sinh nhật trước chỉ ăn và nhận quà, không nhìn xem bên trên viết cái gì.
“Ồ, vậy thì viết chúc mừng sinh nhật nhé.” Nhan Tử La bắt đầu vung tay viết: “Lợn, sinh nhật vui vẻ”, lập tức gây ra một cơn cuồng phong từ Mẫn Chỉ.
Khó khăn lắm cái bánh ga tô mới tạm gọi là hoàn thiện. Mẫn Chỉ và Khuynh Thành ngồi nhìn chiếc bánh chảy cả nước miếng. Nhan Tử La lấy ra hai chiếc nến nhỏ còn thừa lại từ lần trước cắm lên trên rồi châm lửa. Thấy ánh mắt kì quái của Mẫn Chỉ đang nhìn mình, Khuynh Thành nhanh nhảu nói: “Thổi tắt nến là có thể ăn rồi, cô cô, cô cô mau thổi đi!”.
Tiểu nha đầu có vẻ rất sốt sắng. Mẫn Chỉ đang phùng mang trợn má chuẩn bị thổi, liền bị Nhan Tử La vỗ ột cái vào mặt.
“Phải ước ba điều đã”, Nhan Tử La chậm rãi nói
“Ước? Ở đây?”, Mẫn Chỉ lo lắng hỏi. Muốn ước điều gì chẳng phải phải thành tâm lên chùa hoặc miếu thắp hương mới được sao?
“Đương nhiên là ở đây, hôm nay là sinh nhật cô nên sẽ linh nghiệm lắm đấy. Nhớ là phải ước những điều mà cô muốn thành hiện thực nhất ấy. Hơn nữa còn không được phép nói ra miệng. Thế đã nghĩ ra phải ước gì chưa?”, Nhan Tử La hỏi.
“Ồ” Mẫn Chỉ nhắm mắt vào, chắp tay trước ngọn nến, một lúc sau thì mở mắt và thổi phù một cái, nến tắt.
“Hi hi, ước gì thế?”, Nhan Tử La gian xảo hỏi.
“Không nói với tỷ.” Mẫn Chỉ nhìn cái bánh, “Giờ thì ăn được chưa?”.
“Không nói tôi cũng biết, có phải ước được một lang quân như ý không?”, Nhan Tử La cầm dao nói, chỉ thấy sống lưng Mẫn Chỉ hơi cứng lên. Nhan Tử La liền nhét dao vào tay nàng ta. “Làm gì?”, Mẫn Chỉ ngơ ngẩn hỏi.
“Cắt bánh đi, không phải cô cho rằng dùng tay để ăn đấy chứ?”, Nhan Tử La chầm chậm nói.
“Ồ, nhưng phải cắt thế nào?”, Mẫn Chỉ lại hỏi tiếp.
“Hả? Tùy cô thôi.” Cắt thế nào? Cái này mà cũng phải hỏi? Nhan Tử La thầm nghĩ. Nhưng khi nàng nhìn Mẫn Chỉ cắt chiếc bánh theo hình chữ “Tỉnh”[2], nàng liền có cảm giác muốn khóc, sao mình lại không bảo nàng ta là phải chia theo hình cái quạt nhỉ? Thật là buồn, lần đầu tiên nàng ăn một miếng bánh sinh nhật có hình dạng không giống… chuẩn.
[2] Chữ “Tỉnh” (井):, có nghĩa là cái giếng.
Mẫn Chỉ vụng về đặt bánh ga tô vào trong những chiếc đĩa đã được chuẩn bị sẵn rồi đưa cho Nhan Tử La và Khuynh Thành. Nàng ta cắn mạnh một miếng, trợn tròn mắt… Ngon quá!
Thấy bộ dạng ăn uống ngon lành đầy hạnh phúc của Mẫn Chỉ, lại nhìn cái đầu sắp vùi vào chiếc bánh đến nơi của con gái, Nhan Tử La đột nhiên nảy ra ý định muốn bốc một ít bánh kem bôi lên mặt Mẫn Chỉ.
“Ối” Mẫn Chỉ còn chưa rảnh miệng để nói chuyện, “Tỷ làm gì thế?”
“Thế này mới giống chúc mừng sinh nhật!” Nhan Tử La chầm chậm ăn bánh, không nhìn thấy bảo bối nhà mình đang len lén trèo lên ghế, thế là… Nhan Tử La không thể kêu oan khi bị cô con gái hư hỏng “ăn cây táo rào cây sung” biến mình thành… mặt trắng.
Hai người phụ nữ nhìn tiểu nha đầu đang cười đắc ý, mỗi người bốc một bốc bánh kem bôi lên mặt tiểu nha đầu, rồi quay sang nhìn nhau kẻ nào kẻ nấy cũng đều mặt trắng cả. Ba người bắt đầu chơi đùa vui vè, cuối cùng cầm cả chiếc bánh đuổi nhau, không còn bôi lên mặt nữa mà y phục, đầu tóc đều có cả.
Mấy người bọn họ đang chơi hết sức vui vẻ, hoàn toàn không để ý thấy một sư huynh đẹp trai đang đứng sững ở cửa như một bức tượng điêu khắc.