Tối Chân Tâm

Vài ngày
sau, Đại a ca Dận Đề mặc dù đã sai người đến phục ở Lan Quế phường, nhưng cũng
không nhìn thấy Bạch La. Nàng giống như bạch hồ ly vậy, biến mất không để lại dấu
vết. Thập tam a ca lòng thầm mong được xem trò náo nhiệt đã phải thất vọng, có
lẽ đại a ca hắn còn thất vọng hơn.

“Tứ ca,
huynh nếm thử xem, đây là bánh điểm tâm của Lan Quế phường, quả thật danh bất
hư truyền!”, Dận Tường cắn một miếng bánh ngọt rồi nói.

“Hôm nay đệ
đặc biệt tới để ăn cái này à?” Dận Chân nhìn lá thư trong tay, chau mày lại.

“Đương
nhiên rồi, Thập tam đệ đây đã phải đặc biệt sai người đi mua về để cùng Tứ ca
thưởng thức”, Dận Tường nghiêng người dựa vào ghế vừa uống trà vừa nói.

“Đặc biệt?
Đặc biệt tới xem chuyện vui của Đại a ca nhỉ?” Dận Chân ngẩng đầu nhìn nhìn lão
Thập tam, tên nhóc này từ nhỏ tới lớn đâu có hứng thú với đồ ăn vặt bao giờ.

“Trò vui chẳng
có mà xem, chỉ thấy bộ mặt thất vọng của Đại a ca thôi! Cũng khó nói, Bạch La
cô nương đó có khi lại là một con bạch hồ ly thật, làm bao người đau lòng rồi
theo gió mà đi”, Dận Tường chẳng nghiêm túc chút nào.

“Cũng có thể.”
Dận Chân ném lá thư vào lửa đốt, “Xem ra Đại a ca thật sự phải thất vọng rồi”.

“Đệ cũng muốn
tìm cô nương ấy để xem xem, chắc chắn là thú vị lắm”, Dận Tường uể oải nói.

“Ừm, đệ có
thể thương lượng với Đại a ca”, Dận Chân vẫn cái giọng đều đều không lên không
xuống.

“Có thể suy
nghĩ thêm mà.” Có thể suy nghĩ tìm cách gây rối loạn thêm cho Đại a ca, thực ra
hắn lại thấy cô gái đó may mắn. Với tính cách của Đại a ca, sau khi có được cô
ta rồi e là cũng sẽ không trân trọng.

“Ngày mừng
thọ Hoàng a ma sắp đến rồi”, Dận Chân nhắc nhở.

“Đúng là sắp
rồi. Mười mấy ngày nữa thôi, đề nghị của Thái tử gia thế nào?” Hai hôm trước
Thái tử gia lại đến Lan Quế phường một lần nữa, đề nghị My Liễm Diễm cô nương tới
biểu diễn chúc thọ cho Hoàng a ma. “Chỉ có hắn ta mới nghĩ ra được chiêu đó!
Đúng là khúc ruột đầu của Hoàng a ma có khác, thật chẳng giống với chúng ta!”,
Dận Tường cảm thán nói.

“Một đề nghị
tuyệt vời.” Dận Chân quay đầu nhìn ra cửa sổ, có thể Đại a ca sốt sắng tìm cô
nương có tên Bạch La kia cũng là vì mục đích này chăng? Có điều, Đại a ca cũng

thật là chẳng biết lượng sức mình, mẫu thân của hắn là Huệ phi xuất thân thấp
kém, dù thế nào thì cũng không đến lượt hắn lên ngôi thái tử. Huống hồ với tình
hình trước mắt, Thái tử gia đang thịnh sủng, ý đồ của Đại a ca lại quá rõ ràng,
thực là hành động bất minh.

“Đúng là rất
tuyệt, đợi mà xem. Nếu tìm được cô nương bạch hồ ly kia, thì càng thú vị”, Dận
Tường cười nói, “Hoàng a ma e là sẽ tuyên bố việc chỉ hôn trong lễ vạn thọ của
mình, không biết kết quả thế nào”.

“Nghe nói
Hoàng a ma đặc biệt ra lệnh cho bọn Hạm Chỉ chuẩn bị thọ lễ”, Dận Chân đáp.

“Thử
thách?” Dận Tường lại giải quyết một miếng bánh điểm tâm nữa, “Tứ ca, huynh thật
sự không ăn sao? Rất ngon đấy”.

Dận Chân
nhìn nhìn hắn, không có phản ứng gì.

Nhan Tử La
đang ngủ say bỗng bị lắc cho tỉnh dậy. “Đáng ghét, kẻ đáng ghét nào thế? Không
biết làm vậy là tự tìm cái chết hay sao hả?”, Nhan Tử La cằn nhằn nói, cho đến
khi nhìn rõ người trước mặt, mới đổi giọng, “Á, Tiểu Mẫn Mẫn, Hoàng a ma của cô
thả cô ra rồi à? Cô được giải phóng rồi à?”.

“Giờ này là
mấy giờ rồi mà tỷ còn ngủ trưa hả?” Mẫn Chỉ khinh bỉ nhìn Nhan Tử La đầu bù tóc
rối.

“Tôi…” Tôi
vừa mới ngủ thôi, được chưa hả, buổi sáng phải làm việc rất vất vả đấy. “Tôi
không khỏe lắm! Nói đi, sao cô lại chạy tới đây?” Nhan Tử La chỉnh lại y phục,
vuốt vuốt tóc cho bớt rối.

“Haizz!, Mẫn
Chỉ trèo lên sập, chỉ thở dài.

“Haizz cái
gì, thế nào? Bị mắng à?, Nhan Tử La chớp chớp mắt hỏi.

“Bị mắng đã
tốt, người làm gì có thời gian mà mắng ta? Có điều đã sai Lý Đức Toàn mang ý chỉ
tới rồi”, Mẫn Chỉ chau mày đáp.

“Chỉ hôn
cho cô ấy hả”, Nhan Tử La truy hỏi.

“Không phải.
Hoàng a ma muốn ta chuẩn bị một phần thọ lễ, bất kể là cao quý hay rẻ mạt. Nghe
nói Hạm Chỉ, Quân Chỉ, Kỳ Chân đều nhận được ý chỉ này”, Mẫn Chỉ thuật lại.

“Ồ, xem ra

Hoàng a ma đang thử các cô rồi, người nào đạt điểm cao nhất sẽ chỉ hôn cho người
mà Hoàng thượng vừa ý nhất. Này, cô chuẩn bị gì rồi?”, Nhan Tử La hỏi.

“Chẳng muốn
chuẩn bị gì cả”, Mẫn Chỉ cáu kỉnh đáp.

“Đừng cáu kỉnh
như thế, thế cô có thể cho tôi biết người mà Hoàng a ma của cô vừa ý nhất là ai
không?” Nhan Tử La đầu óc bắt đầu suy tính, nàng nhất định phải giúp Mẫn Chỉ được
gả cho người mà Khang Hy vừa ý nhất.

“Không biết”,
Mẫn Chỉ lại đáp gỏn lọn.

“Không biết?
Thế thì khó đây.” Nhan Tử La kéo một lọn tóc quấn quanh ngón tay nghịch nghịch.

“Biết hay
không thì có liên quan gì.” Mẫn Chỉ cúi đầu, bộ dạng uể oải chán chường.

“Đương
nhiên là có rồi. Dù sao cũng phải lấy chồng, thà để mình chủ động chọn vẫn tốt
hơn. Nếu để Hoàng thượng chỉ hôn cho cô người mà ông ấy vừa ý nhất, thì tương
lai của cô sẽ được đảm bảo, ngạch nương cô cũng được nở mày nở mặt.” Nhan Tử La
nhìn nhìn Mẫn Chỉ, “Cô đã thích ai chưa?”.

“Chưa”, Mẫn
Chỉ ngẩng đầu lên nói, ánh mắt rất thẳng thắn.

“Chưa thì
chưa, hét to thế làm gì?” Nhan Tử La cố ý lấy tay ngoáy ngoáy tai, “Nếu chưa
thích ai thì đúng là chỉ hôn cô cho ai cũng thế cả thôi”.

Mẫn Chỉ im
lặng.

“Mấy cô em
gái của cô có sở trường gì?”, Nhan Tử La lại hỏi. Nếu đã không biết tình hình về
các ứng viên thì đành phải khai thác về đối thủ vậy.

“Hạm Chỉ
đàn rất hay, Quân Chỉ cưỡi ngựa giỏi, Kỳ Chân có tài may vá”, Mẫn Chỉ nói một
cách không hào hứng. “Nghe nói Quân Chỉ rất thích Thái cát của Khalkha”, Mẫn Chỉ
suy nghĩ rồi cuối cùng vẫn nói ra tin tức nghe lỏm được từ đám a hoàn.

“Khalkha?
Thái cát? Người đó… xin hỏi một chút, những thứ đó là ý gì”, Nhan Tử La ngại
ngùng hỏi. Không thể trách nàng không có học được, chế độ quan lại thời cổ đại
rất phức tạp, ai biết là gì chứ, hơn nữa triều Thanh lại càng loạn, thêm cả đám
người Mông Cổ vào.


“Tỷ không
biết?” Mẫn Chỉ liếc nhìn nàng một cái, sau đó nói, “Không biết cũng là bình thường
thôi, cả ngày tỷ chỉ biết ăn ngủ vui chơi. Khalkha là một bộ tộc của Mông Cổ, sống
ở Tamil, thuộc họ Bác Nhĩ Tế Cát Đặc. Thái cát là một loại phẩm cấp, thôi, giải
thích nhiều với tỷ như thế để làm gì? Thái cát đó là người thừa kế sau này của
Khalkha. Hiểu chưa hả?

“Có nghĩa
là, Thái cát đó sau này sẽ trở thành chủ của một bộ tộc?”, Nhan Tử La bắt đầu
tính toán. Nếu được gả cho hắn thì tốt xấu gì sau này cũng trở thành nữ chủ của
một bộ tộc. Dường như Khang Hy còn rất coi trọng mấy bộ tộc này, có lẽ khi ấy sẽ
có cái nhìn khác đối với đứa con gái được gả cho họ chăng?

“Có lẽ thế.
Hắn là cháu trai duy nhất của Đan Luật. Hoàng a ma rất coi trọng Đan Luật”, Mẫn
Chỉ đáp.

“Tôi không
có hứng thú với ông nội hắn, giờ người mà tôi thấy hứng thú chính là hắn kia.”
Nhan Tử La nghĩ nghĩ rồi nói, “Hoàng a ma của cô có lẽ rất coi trọng quý tộc
Mông Cổ phải không?”.

“Rất coi trọng.”
Mẫn Chỉ suy nghĩ, “Nghe nói Đỗ Lăng Quân Vương Thương Tân của Bác Nhĩ Tề Cát Đặc
thị, Ông Ngưu Đặc Bộ cũng đã phụng chỉ về kinh rồi”. Muốn không biết cũng không
được, bây giờ khắp Đồng Thuận trai từ trên xuống, dưới từ nhỏ tới lớn, không ai
là mắt không nhìn sáu hướng, tai không hóng tám phương để nghe ngóng tin tức cả.
Ai cũng mong nàng ta được gả cho người tốt, Đồng Thuận trai mới có thể mở mày mở
mặt theo.

“Ái chà,
hai quý tộc Mông Cổ liền. Nếu có thể lén nhìn diện mạo người này thì tốt, ít nhất
cũng có được sự so sánh trong lòng.” Nhan Tử La vừa nói vừa nghĩ: Đúng rồi, sao
không nghĩ đến Lan Quế phường của hồ ly chết tiệt kia, đó sẽ là một kênh đưa
tin tốt. Ngày mai phải nói nhỏ với hồ ly một tiếng, nếu hai tên đó đến, cô ta sẽ
nghĩ cách để mình được nhìn mặt một lát.

“Có gì khác
biệt!” Mẫn Chỉ vẫn thờ ơ, các Cách cách chẳng phải cũng đều bị chỉ hôn như vậy
cả sao?

“Đương
nhiên là khác rồi, một kẻ mặt đầy tàn nhang, một người mặt mày anh tuấn, cô muốn
lấy kẻ nào?”, Nhan Tử La hỏi, “Không phải cô thích ăn bánh rán vừng đấy chứ?”.

“Liên quan
gì tới bánh rán?” Mẫn Chỉ ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng, lúc nào rồi mà vẫn còn
nghĩ đến ăn.

“Bởi vì
trên bánh rán có vừng.” Nhan Tử La nhấn mạnh từ “vừng”, lại bị Mẫn Chỉ lườm cho
một cái. “Được rồi được rồi, đừng có lườm tôi mãi thế. Cô xem người ta ai cũng
có sở trường, còn sở trường của cô là gì? Sao tôi chẳng nhận thấy nhỉ?”

“Không có”,
Mẫn Chỉ vẫn nói với giọng điệu đều đều không hứng thú ấy.

“Cô đừng có
phản kháng tiêu cực như thế! Biết rõ có chống đối cũng vô ích mà vẫn cứ làm cái
việc ngu xuẩn ấy. Lẽ nào cô định vào ngày mừng thọ Hoàng a ma, đứng trước mặt
ông ấy nói rằng mình chẳng có gì? Mất mặt có khi chạy đến Mông Cổ cũng chẳng hết.
Dù thế nào, giờ nhiệm vụ đầu tiên cũng phải tìm ra sở trường của cô. Mà sở trường

đó phải không được giống mấy cô em gái kia, tốt nhất là phải bất ngờ, dễ thắng…”,
Nhan Tử La lẩm bẩm, bỗng nhiên mắt sáng quắc lên, “Mẫn Mẫn, chẳng phải cô biết
võ công hay sao?”.

“Tỷ bảo ta
phải động thủ đánh nhau với người ta trong ngày vạn thọ của Hoàng a ma à?” Mẫn
Chỉ cố ý châm chích, “Hoàng a ma sẽ xử lý ta vì tội làm nhục sự uy nghi của
hoàng tộc, có khi chém đầu cũng không chừng?”.

“Hay là cô
đấu võ kén rể?”, Nhan Tử La cười hi hi nói.

“Nếu Hoàng
a ma biết đấy là chủ ý của tỷ, có lẽ Tứ ca cũng sẽ cầm thánh mệnh mà chém bay đầu
tỷ đi mất”, Mẫn Chỉ lạnh lùng đáp.

“Này, Mẫn Mẫn,
cô có biết múa không?” Nhan Tử La đột nhiên nhớ ra ở thời Đường có một vị công
tôn đại nương múa kiếm, chiêu đấy có lẽ độc nhất vô nhị.

“Một chút,
tỷ không phải bảo ta lên múa đấy chứ?” Mẫn Chỉ nheo mắt lại, “Tỷ bảo một Cách
cách như ta phải múa trước sự chứng kiến của hàng trăm con mắt? Ta đâu phải đào
hát”.

“Múa kiếm
cô đã nghe bao giờ chưa? Cô biết võ công lại biết múa, múa kiếm chắc chắn sẽ rất
anh hùng, hào sảng. Làm sao đào hát có thể sánh được, hơn nữa cô còn có khí chất
quý tộc bẩm sinh, chắc chắn là đẹp vô cùng.” Mắt Nhan Tử La lấp lánh trăng sao,
sau này quay về nàng cũng có thể nói quá lên một tí, là nàng đã tác thành tình
duyên cho công chúa Đại Thanh.

“Nhưng,
Nhan Tử La, múa kiếm đã thất truyền rồi. Tỷ có biết không?”, Mẫn Chỉ lại nói
nhát gừng như muốn đả kích nàng.

“Chắc chắn
có người biết, một đất nước rộng lớn thế này sao lại không thể tìm ra một người
biết múa kiếm cơ chứ? Hơn nữa, he he…”, Nhan Tử La cười gian tà, nói tiếp: “Cho
dù không tìm ra, thì chúng ta cũng có thể tự biên đạo một điệu, dù sao cũng có
ai biết đâu mà lo”.

“Tỷ đúng là
gan to hơn cả trời”, Mẫn Chỉ cười nói. Đây có lẽ cũng là một phương pháp khả
thi. Nếu thật sự gả cho người mà Hoàng a ma yêu quý, sau này Hoàng a ma ít nhiều
cũng phải niệm chút tình cũ với ngạch nương nàng ta đúng không? Cuộc sống sau
này của ngạch nương cũng sẽ tốt hơn một chút.

“Tôi sẽ liều
chết vì bạn bè!”, Nhan Tử La vỗ ngực nói.

“Có kế hoạch
rồi, nhưng biết tìm người ở đâu đây? Chỉ còn mười mấy ngày nữa là đến lễ vạn thọ
của Hoàng a ma”, Mẫn Chỉ lo lắng nói.

“Cứ giao
cho tôi!”, Nhan Tử La lại vỗ ngực hứa.

Chắc chắn
có thể tìm được người ở chỗ hồ ly, nếu thật sự không tìm được thì bảo hồ ly đó
tự chế ra một bài múa là xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận