Tối Chân Tâm

Dận Chân
nhìn nhìn Nhan Tử La vẫn đang cúi gằm mặt không nói gì, sải bước đi về phía trước.
Nhan Tử La nhìn chàng, rồi lại nhìn Mẫn Chỉ, người đang dùng khẩu hình nói với
nàng hai từ “Đi theo”. Nhan Tử La lê bước một cách không cam tâm tình nguyện.
Bóng người phía trước lúc nhanh lúc chậm, cho đến cửa Tĩnh Tâm đường, Dận Chân
mới dứt khoát bước thẳng vào trong. Nhan Tử La đứng ở cửa chần chừ hết nhìn rồi
lại nhìn, cuối cùng đành nhắm mắt bước qua cửa.

“Đóng cửa
vào”, Dận Chân ra lệnh. Nhan Tử La ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó, đang nói với
nàng sao? Thấy Dận Chân đang nhìn mình mặt mày hằm hằm, nàng rất tự giác quay
người đóng cửa lại, sau đó đứng áp người vào cửa.

“Biết sợ rồi?”
Giọng Dận Chân đều đều, nghe được cả tiếng tim Nhan Tử La đập thình thịch.

“Vâng”,
Nhan Tử La thật thà đáp.

“Cát Tường
là thế nào?”, Dận Chân cầm chén trà lên dịu giọng hỏi.

“Cái đó… là
để lừa Cửu gia”, Nhan Tử La lí nhí nói.

“Ừm?”, Dận
Chân lạnh lùng ừm một tiếng. Nhan Tử La lập tức kể lại đầu đuôi câu chuyện cho
chàng nghe.

“Còn lừa vị
A ca nào nữa?” Nhớ tới cảnh vừa rồi Dận Đề giúp nàng tránh được một cái bạt
tai, trong lòng chàng thật chẳng dễ chịu chút nào. Đại a ca có vẻ rất xót nàng
ta!

“Hết rồi”,
Nhan Tử La đảo mắt nói. Có lẽ hết thật rồi, sau khi nàng gây họa xong vẫn luôn
an phận thủ thường. Hơn nữa, bọn họ mắc lừa đâu thể hoàn toàn trách một mình
nàng, nàng chỉ vì tình thế ép buộc mà thôi!

“Hừ!”, Dận
Chân hừ mũi một tiếng, Nhan Tử La cũng không dám nói, chỉ mắt nhìn mũi, mũi
“nhìn” mồm, mồm “nhìn” tim đứng im bất động. Tiếng Dận Chân uống hết ngụm trà
này tới ngụm trà khác giống như tiếng sợi dây xuyên vào trái tim Nhan Tử La vậy.
Mỗi lần chàng uống một hớp là tim nàng lại thót lên một cái. Đang giật thon
thót thì từ ngoài cửa bỗng vọng vào một giọng nói: “Bẩm Tứ gia, bữa tối…”, Nhan
Tử La theo phản xạ nhảy sang một bên, thần kinh nàng vốn đang căng ra như muốn
đứt tới nơi rồi, lại còn vào để xem náo nhiệt chắc? Bữa tối? Ăn cơm rồi, chàng
sẽ tha cho nàng chứ? Nàng len lén liếc nhìn một cái. Vị đại gia đó đặt chén trà
xuống, chỉ nói một từ: “Miễn!”.

Xem ra định
khiến nàng phải chết vì đói rồi, Nhan Tử La thầm nghĩ. Có điều, sống dưới một
mái nhà không thể cúi đầu. Nhịn đi, dù sao cũng chỉ một bữa cơm, coi như giảm
béo. Dận Chân không nói gì, Nhan Tử La càng không dám nói. Hai người cứ thế một
đứng một ngồi, cho tới khi trời tối hẳn, Dận Chân cũng không có ý bảo nàng ngồi.

Nhân lúc trời tối, Nhan Tử La quay quay cổ, rồi lại nghiêng người bóp bóp chân.
Những bộ phận trên cơ thể này sớm muộn gì cũng bị hỏng vì hết quỳ lại đứng mất
thôi, Nhan Tử La khe khẽ thở dài.

“Thắp đèn”,
giọng Dận Chân bay tới, âm thanh không quá lớn, có lẽ không phải gọi nô tài, vậy
thì là nàng sao? Nhan Tử La lần mò trong bóng tối đi về phía đế nến hình con hạc,
lúc vừa bước vào nàng đã liếc mắt thấy. Có lẽ cách chỗ nàng đứng không xa, từ từ
nhích đến, cảm thấy mình chẳng khác gì người mù, khó khăn lắm mới sờ thấy. Nhan
Tử La lại dò dẫm bên cạnh đế cắm nến, quả nhiên tìm thấy tờ giấy gấp để châm lửa,
nàng châm một cây nến, ánh nến sáng rực khiến mắt nàng nhức nhối. Nhan Tử La
nghiêng đầu xuống, quả nhiên, đồ của bối lặc cao cấp hơn đồ nàng dùng nhiều.
Cái đế nến này rất cao, nếu như thắp hết cả thì chắc chắn căn phòng sẽ sáng bừng.
Ôi, còn cái đế trên đầu con hạc, Nhan Tử La thử một lúc, bất lực, nàng thấp
quá. Nhan Tử La đành phải nhảy lên, vẫn không với tới, lại thử…

Nàng ta làm
gì mà nhảy tới nhảy lui thế? Dận Chân vốn đang cúi đầu suy nghĩ nhưng bị cái
bóng cứ nhấp nha nhấp nhổm của Nhan Tử La thu hút nên ngẩng đầu nhìn qua, thì
thấy nàng đang nhảy tưng tưng lên. Khi nhìn rõ rồi, Dận Chân lắc lắc đầu, ngốc
đã đành, lại còn lùn nữa!

“Ái!” Nhan
Tử La đột nhiên ném mẩu giấy mổi lửa đi, vẫy vẫy tay phải, thật đúng là đã tuyết
rồi còn sương, chỗ da bị bỏng lần trước vừa lên da non đã lại bị nến giọt vào,
làn da non nớt, lần này bị bỏng đau tới thấu tim. Nhan Tử La nhíu chặt mày, đau
chết đi được, xem ra bàn tay này chẳng chóng thì chầy cũng tàn phế mất.

“Đến một
cây nến cũng châm không nổi”, Dận Chân nói. Bị bỏng rồi chứ gì? Sao nàng ta
không khóc? Lần trước Niên Băng Ngọc bị gai hoa đâm vào một chút mà khóc lóc
kêu đau rồi. “Có thuốc chưa?”, vẫn nên hỏi han xem sao, dù gì thì cũng là thê tử
của mình, mặc dù hơi ngốc một chút.

“Không
sao”, Nhan Tử La cắn môi nói. Nàng là người lao động thuộc giai cấp vô sản, bị
thương thế này đã là gì. Nhưng mà đau thật đấy, thuốc của My Liễm Diễm không mang
theo người, quay về phải bôi ngay mới được.

“Không sao
thì tốt” Dận Chân đi vào gian trong, tự mình cầm đèn lồng lên, châm nến, sau đó
lật sách bắt đầu ngồi xem. Nhan Tử La đứng ở của đi không được mà vào cũng
không xong. Lại không dám mở miệng ra hỏi, thế là cứ đứng như thế.

Không biết
bao lâu, Nhan Tử La đã đếm tới con cừu thứ năm nghìn sáu trăm mười hai rồi, Dận
Chân vẫn không có ý định đi nghỉ. Bụng Nhan Tử La bắt đầu sôi lên sùng sục, lúc
này Dận Chân mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nàng một cái, “Quay về nghỉ đi!”.
Nhan Tử La như nhận được lệnh tha bổng vui vẻ đáp một tiếng: “Vâng”, sau đó
quay người đi về phía cửa. Đang mở cửa, thì sau lưng nàng vang lên một giọng
nói: “Sáng sớm mai tới hầu ta”. Nhan Tử La lập tức đáp: “Vâng”, rồi đẩy cửa bước
ra, không lâu sau lại đẩy cửa bước vào, khẽ tiếng hỏi: “Sáng mai là lúc nào ạ?”.

“Giờ Sửu”,

chỉ hai từ ngắn gọn.

“Vâng.” Sau
đó nàng lại khe khẽ quay người đi ra. Dận Chân nghe thấy tiếng chân chạy từ
ngoài vọng vào, bất giác nhếch khóe miệng cười, đói tới không chịu nổi nữa sao?

Nhan Tử La
chạy như bay về tới Thu Dật trai, thật đáng sợ quá, không ngờ lại nổi gió to đến
thế, từ nhỏ nàng đã sợ gió to, cứ cảm thấy như từ trong giọng nói đó có thể nhảy
ra một con ma. Hơn nữa, nàng rất đói, bị kinh sợ cả buổi chiều, dạ dày làm việc
chăm chỉ hơn bình thường, đói tới mức ngực dán cả vào lưng rồi.

Vừa bước
chân vào cửa, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Mẫn Chỉ, vẻ mặt vui sướng của
Khuynh Thành, Nhan Tử La đã lập tức cầm một miếng bánh nhét vào miệng. Do ăn vội
ăn vàng nên miếng bánh nghẹn ở cổ, Bách Hợp phải mang trà vào cho nàng, còn
giúp nàng vỗ lưng cả nửa ngày nó mới chịu trôi xuống.

“Bữa tối tỷ
không ăn cơm à?”, Mẫn Chỉ nhìn bộ dạng ăn uống nhồm nhoàm của nàng mà đoán.

“Ừm ừm.”
Nhan Tử La chăm chăm nhét đồ ăn vào miệng, nên chỉ có thể phát ra những âm
thanh mơ hồ không rõ ràng như thế thôi.

“Ăn chậm
thôi, đừng để chết nghẹn.” Mẫn Chỉ đang nhìn nàng với ánh mắt thương xót. Tứ ca
cũng thật nhẫn tâm.

Khó khăn lắm
mới nhét cho no bụng, Nhan Tử La lại nhảy xuống đất, rửa mặt, dùng muối để chải
răng, thay y phục, sau đó bò lên sập nằm xuống, nói với Mẫn Chỉ: “Đừng hỏi nữa,
ngày mai chàng ta đi rồi tôi sẽ kể cho cô nghe”. Sau đó nàng dặn dò Bách Hợp,
“Ngày mai giờ Sửu kém một khắc thì tới gọi ta dậy. À, phải rồi, chuẩn bị thêm
bánh ngọt cho ta, sáng sớm mai ta phải ăn”, rồi lập tức nhắm mắt ngủ ngay, để lại
sự băn khoăn của Mẫn Chỉ và vẻ mặt khó hiểu của Bách Hợp.

Kết quả là
không cần Bách Hợp tới gọi, Nhan Tử La đã tự động tỉnh dậy, với chiếc đồng hồ
tây lại nhìn nhìn. Còn có thể ngủ thêm một khắc nữa, nàng nhắm mắt, mở ra, lại
nhắm, rồi lại mở… thôi, dậy vậy.

Nhan Tử La
nhẹ nhàng ngồi dậy, ngoài trời vẫn tối đen như mực, nàng lần sờ dò dẫm, đi ra
gian ngoài. Bách Hợp đã dậy từ lâu, lần tìm giấy để châm nến, rót nước ấm vào
chậu, vắt khăn mặt cho nàng. Nhan Tử La rửa mặt xong, thay y phục, rồi bảo Bách
Hợp chải cho mình một kiểu đầu đơn giản, đứng dậy đi ra ngoài.

“Chủ nhân,
để nô tỳ đi cùng người qua đó”, Bách Hợp cầm đèn lồng nói.


“Cũng được,
dù sao chàng ta cũng không nói chỉ được đi một mình.” Nhan Tử La cười cười, rồi
lại nói: “Mang thêm cho ta vài miếng bánh ngọt”.

Thế là một
chủ một tớ, Bách Hợp cầm đèn lồng đi trước, Nhan Tử La đi sau ăn bánh, rẽ tới rẽ
lui, cuối cùng cũng đến được Tĩnh Tâm đường trước giờ Sửu. Thị vệ đứng trước cửa
nhìn thấy Nhan Tử La, đầu tiên sững người lại, sau đó liền thi lễ. Nhan Tử La
cũng băn khoăn vô cùng, ánh mắt đó của họ là có ý gì?

Bên trong,
phòng đã sáng đèn. Nhan Tử La đang định bước tới gõ cửa, thì giọng nói từ trong
đã vọng ra: “Vào đi”, chỉ hai từ. Nhan Tử La buông tay xuống, hay thật, cứ như
có chế độ cảm ứng vậy, đỡ phải đau tay vì gõ cửa. Nàng chầm chậm bước vào
trong. Dận Chân đang ngồi bên giường, chỉ mặc một chiếc áo trong màu trắng,
nhưng đầu tóc lại không rối tung rối mù. Kiểu tóc của triều Thanh này mặc dù rất
ảnh hưởng tới hình tượng, nhưng lại tiết kiệm thời gian, mười ngày nửa tháng
không chải cũng chẳng sao, Nhan Tử La thầm nghĩ.

“Nàng thường
nhìn người khác như thế sao?” Có tiến bộ, tám từ, thành câu rồi. Dận Chân nhìn
nàng bằng ánh mắt không vui. Nhan Tử La vội vàng thu ánh mắt lại, thật là nhỏ mọn,
chỉ nhìn có một chút thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu!

“Còn không
đến hầu”, Dận Chân nói. Nhan Tử La đứng ở vị trí cách giường tầm một mét, phải
hầu thế nào đây? Trong phim người ta diễn cảnh này như thế nào? Mặc dù có,
nhưng đều chỉ chiếu đến đoạn mặc y phục, mà cũng không chiếu hết, vậy nàng phải
làm thế nào? Phải bắt đầu “hầu” từ đâu đây? Đang băn khoăn suy nghĩ, thì một
bóng đen đã đứng trước mặt, Nhan Tử La lùi lại phía sau hai bước theo phản xạ,
nhìn Dận Chân bằng ánh mắt phòng bị.

“Nước”, một
từ. Nhan Tử La nhìn quanh khắp lượt, hình như nhìn thấy chậu nước rồi, nàng
nhanh chóng đi qua đó bưng lại, đặt trên bàn. Dận Chân nhìn chậu nước, lại nhìn
Nhan Tử La, đành chấp nhận rửa mặt bằng nước lạnh. Nhan Tử La lập tức dâng khăn
mặt tới, lần này không cần Dận Chân gợi ý.

“Muối”, lại
một từ. Nhan Tử La chạy quay lại chỗ đặt chậu nước vừa rồi, nhìn khắp từ trên
xuống dưới mấy lần mới tìm thấy muối. Nàng lấy muối, rót một ít nước ấm bưng đến,
đặt lên bàn. Dận Chân nhìn nhìn nàng, bất lực quay đi chỗ khác, chấp nhận tự
mình cầm muối lên xoa răng.

“Y phục”, Dận
Chân đứng dưới đất, dang hai tay ra. Nhan Tử La tìm khắp nơi, y phục treo ở
đâu? Dận Chân cũng chẳng nhắc nhở nàng để mặc nàng lật tung cả tủ y phục lên,
chọn tới chọn lui được một chiếc áo dài màu xanh. Nhan Tử La ôm cái áo đi đến.
“Cái này được không?”, Nhan Tử La giở chiếc áo ra hỏi.

“Ừm”, một từ.
Cũng may mấy năm nay nàng vẫn kiên quyết tự mặc y phục cho mình. Nhan Tử La rất
thành thạo mặc xong áo cho Dận Chân, mặc dù hết sức cẩn thận tránh chạm vào người
chàng, nhưng vẫn vô tình chạm tới hai lần, lần nào cũng đều rụt nhanh tay lại
như bị điện giật, sau đó len lén liếc nhìn chàng một cái. Cũng may, chàng không
nhăn nhó tỏ ý phản cảm gì cả. Mặc xong y phục, Nhan Tử La nhìn nhìn chiếc dây
lưng, rồi lại nhìn nhìn Dận Chân. Dận Chân đang nhìn nàng với khuôn mặt không
biểu cảm. Thật là chẳng tự giác gì cả, không đọc được ý của nàng là muốn chàng
tự làm sao? Nhưng… nhịn một chút, sóng yên biển lặng.

Nhan Tử La
cầm dây lưng đi tới trước mặt Dận Chân, bởi vì phải giơ tay để nắm lấy đầu kia,
mà nàng thì chân ngắn tay cũng ngắn, mặc dù đã cố gắng hết sức không để mặt

mình chạm vào ngực chàng, nhưng cũng chẳng có cách nào, cánh tay ngắn ngủn thật
khiến nàng mất mặt. Lần này, mặt nàng cứ thế áp chặt vào áo chàng, ừm, tim đập
khá ổn định. Nhanh chóng cầm lấy đầu dây kia, Nhan Tử La buộc xong, lập tức lùi
lại phía sau hai bước, cụp mắt đứng sang một bên. Không nhìn thấy ánh mắt như
có vẻ suy nghĩ của Dận Chân.

“Mũ”, một từ.
Nhan Tử La chạy lại phía tủ y phục tìm, tìm thấy một chiếc mũ màu xám bạc, trời
tháng Sáu mà đội mũ? Không sợ có chấy hay sao? Nhưng người ta là lão đại, tốt
nhất nàng không nên hỏi gì thì vẫn hơn. Nhan Tử La cầm chiếc mũ quay lại, nhìn
nhìn Dận Chân, sau đó hai tay dâng mũ cho chàng, lần này thì có thể tự làm nhỉ?
Nhưng sao nàng có thể quên chàng là người thống trị cao nhất trong xã hội Phong
kiến (tương lai) cơ chứ, mũ cũng phải do người khác đội cho mới là bình thường.

Dận Chân
khom lưng, cúi thấp người xuống, vẫn cao hơn Nhan Tử La một chút. Có thể thấy
rõ vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt nàng, nhưng tay nàng vẫn phản ứng rất nhanh,
lập tức đội mũ lên đầu cho Dận Chân.

Dận Chân có
chút thất vọng đứng thẳng người dậy, nhìn nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Nhan Tử La,
trên đó cứ như viết rằng “Hoan nghênh… cút cho mau”, trong lòng Dận Chân bỗng
hơi khó chịu, thế là chàng nói một câu mà ngay cả bản thân mình cũng chán ghét:
“Buổi tối tới hầu ta”.

Có điều
nhìn đội mắt đột nhiên mở to của Nhan Tử La, vẻ mặt kinh ngạc ấy, khiến tâm trạng
của chàng lại khá lên một chút. Vui vẻ cất bước đi ra, chàng có thể cảm nhận được
bước chân nặng nề của người đi phía sau khá rõ ràng, tâm trạng chàng cũng rõ
ràng vui vẻ hơn rất nhiều.

Nhan Tử La
trừng mắt nhìn người đi phía trước, hình như tâm trạng chàng ta khá tốt, vì đã
chỉnh được nàng sao? Đồ nhỏ mọn.

Có điều “Buổi
tối tới hầu ta” rút cục là có ý gì? Liệu có ám chỉ đặc biệt nào không? Nhan Tử
La đau đầu suy nghĩ. Dận Chân vừa ra khỏi cửa, tùy tùng đã dắt ngựa tới đợi sẵn.
Đó là một con ngựa màu đen, đen tuyền không có một cọng tạp mao nào. Dận Chân
đón lấy dây cương, người tùy tùng dắt ngựa đó lập tức một chân quỳ xuống đất,
quay lưng về phía Dận Chân. Dận Chân đạp lên lưng hắn ta lên ngựa.

Chàng quay
đầu lại nhìn Nhan Tử La, nàng đang chau mày nhìn người tùy tùng. Thật đáng
thương quá, chỉ vì đầu thai vào nơi không may mà phải làm trâu làm ngựa cho người
ta sao? Chẳng có chút nhân quyền nào cả.

Dận Chân
thu ánh mắt về, thúc ngựa đi, sáu hộ vệ chia làm hai hang theo sát bên trái và
bên phải chàng. Nhìn bóng Dận Chân đi xa dần, Nhan Tử La ngẩn ngơ, xem ra ông
Trời đã chọn người đàn ông này làm hoàng đế, khí chất vương tử trên người chàng
ta mặc dù đã ẩn kĩ, nhưng thỉnh thoảng vẫn khiến người ta cảm nhận được. Ngáp
dài một cái, thấy trời còn chưa sáng, Nhan Tử La liền đi nhanh về Thu Dật trai.
Bọn Mẫn Chỉ vẫn chưa dậy, Bách Hợp vẫn đợi nàng, thấy nàng quay về, vội vàng
mang y phục cho nàng, rồi hầu nàng đi ngủ.

Nhan Tử La
lại không ngủ được, chỉ thấy rất đau đầu. Nghĩ thì kể Dận Chân cũng rất đáng
thương, sớm thế này mà đã phải dậy để lên triều, mùa hè còn đỡ, mùa đông thì
đúng là khó chịu. Cũng may, nghe nói không phải ngày nào cũng lên triều, nếu
không e là người sắt cũng không thể chịu được, thay đổi giờ giấc sinh hoạt cũng
nhiều đấy. Nghĩ vậy Nhan Tử La dần dần chìm vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận