Tối Chân Tâm

“Thập gia
quá lời rồi.” Nhan Tử La buồn bực vô cùng, giữa trưa ra ngoài đi dạo lại gặp phải
người không nên gặp, là do Tử Cấm Thành này quá nhỏ hay do bọn họ có duyên phận
với nhau? Nếu sớm biết thế này thì nàng đã đi dưới nắng cho rồi. Bóng râm đúng
là dễ dụ quỷ, quả nhiên…

“Hừ, một nô
tỳ nhỏ bé sao xứng xưng Tứ tẩu”, giọng Trung Quốc cứng nhắc bay vào tai Nhan Tử
La. Oan gia ngõ hẹp, sao lại gặp cô quận chúa ngỗ nghịch này ở đây? Lại còn là
một quận chúa ghi thù siêu cấp nữa. Có điều, giờ Nhan Tử La nàng không sợ nàng
ta nữa, ngang hàng với nhau rồi, thậm chí nàng ta còn phải gọi nàng một tiếng
“Tứ tẩu” cơ đấy. Suy nghĩ xong Nhan Tử La cười giả lả nói: “Thập trắc phúc tấn
nói không sai, mọi người chẳng qua đều là trắc phúc tấn mà thôi, làm sao lại bảo
người khác phải gọi mình là tẩu tẩu.” Xem trí thông minh của nàng ta thế nào?

“Hừ, ngươi
chẳng qua chỉ là một Cách cách, sao xứng đứng ngang hàng với ta”, Lý Chân Thục
đắc ý nói.

“Ừm. Tứ
gia, thần thiếp có một câu muốn hỏi?” Nhan Tử La vờ tỏ vẻ suy nghĩ. Dận Chân ngẩng
đầu nhìn nàng, lại nghĩ ra trò gì nữa đây?

“Tứ gia, vừa
rồi Hoàng thượng có phải đã nói là, nếu có người hỏi, thì nói thiếp là trắc phúc
tấn của Tứ gia chàng không? Câu nói này của Hoàng thượng là có ý sắc phong thân
phận cho thần thiếp?”, Nhan Tử La vờ dịu dàng hỏi.

Dận Chân trả
lời với giọng bình thản: “Nàng tự đi hỏi Hoàng a ma xem”.

“Thiếp thấy
chắc là có ý này, Đức phi nương nương vừa rồi chẳng phải đã bảo thiếp khấu tạ
thánh ân sao? Ừm, chắc là đúng rồi.” Nhan Tử La cố ý lẩm bẩm như tự nói với
chính mình.

“Hừ, cứ cho
là được sắc phong thân phận thì sao, ta còn lâu mới gọi ngươi là Tứ tẩu”, Lý
Chân Thục trừng mắt nói.

Nhan Tử La
cười lắc lắc đầu, “Không gọi thì không gọi, ta chẳng quan tâm mấy câu chót lưỡi
đầu môi ấy, trong lòng muội muội nhớ là được rồi”. Sau đó nhìn Dận Chân, chớp
chớp mắt, ý là: Mau đi thôi. Dận Chân phối hợp rất ăn ý, đứng dậy, “Hoàng a ma
bảo ta đưa nàng ấy đi dạo, các vị, cáo từ”. Thế là hình tượng của chàng lập tức
tỏa ánh hào quang trong lòng Nhan Tử La, chỉ thiếu cái vòng phát sáng trên đầu
thôi.

“Tứ ca, Tứ
tẩu, nàng ấy không hiểu chuyện, xin hãy bao dung.” Giọng Dận Ngã đầy vẻ bất lực,
vốn là phiền phức của Tứ ca giờ đã bị đá sang cho hắn, hắn còn đang ấm ức đây.

“Thiếp đâu
có chỗ nào không hiểu chuyện? Cô ta sao xứng làm trắc phúc tấn”, Lý Chân Thục
chu miệng đáp, bộ dáng như quyết không buông tha. Nhan Tử La thầm đồng cảm với
Dận Ngã, nhưng nàng ta lại còn kéo Nhan Tử La nàng vào, rõ ràng là không thể nhẫn
nhịn hơn được nữa, thế là nàng liền quay lại, đứng trước mặt Lý Chân Thục: “Muội

muội, muội không biết trong triều Đại Thanh chúng ta, đàn ông nói đàn bà không
được phép xen vào hay sao? Chất vấn chống lại chồng càng là tội không thể tha
thứ. Đó là mắc vào tội ‘Hãn’[1] trong Thất xuất[2]”. Lý Chân Thục trợn tròn mắt
định nói, nàng đã nói tiếp: “Ở Cao Ly các muội không có quy định này đúng
không? Chẳng trách, triều Đại Thanh chúng ta là một nơi rất văn minh, rất nhiều
những vương triều nhỏ không nghiêm túc thực hiện quy định này, ngày nào cũng có
phụ nữ làm loạn. Nhưng hoàng tộc chúng ta là tấm gương sáng trong thiên hạ, nên
mọi quy định đều phải được thực hiện nghiêm minh”. Tiểu nha đầu mới mấy tuổi chứ,
định đấu võ mồm với nàng mà được à.

[1]Hãn là
Hung hãn, Hung dữ.

[2] Thất xuất:Bảy
cớ để bỏ vợ trong thời Phong kiến. Không con, dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm
điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.

“Thập gia,
người cũng đừng nói những lời như bao dung với không bao dung, sự khó xử của
người….”, nàng cố ý dừng lại một lát, “mọi người đều biết. Có điều bỏ ra chút
thời gian, thì cho dù muội ấy ngu ngốc tới cỡ nào, có không hiểu biết tới cỡ
nào cũng sẽ học được thôi”. Nhan Tử La quay người nói với Dận Ngã, khẩu khí tỏ
vẻ thông cảm hết sức, trong lòng lại dễ chịu hết sức, nói xong quay người bước
theo Dận Chân.

“Nhanh mồm
nhanh miệng”, Dận Chân nói. Chàng sớm đã biết nàng hàng ngày cúi mày cụp mắt là
vờ vịt mà.

“Tứ gia quá
khen, thiếp hổ thẹn không dám nhận.” Nhan Tử La đáp. Trước mặt chàng vẫn nên vờ
ngốc thì tốt hơn.

Dận Chân
không đôi co qua lại nữa, hai người cứ thế im lặng đi một vòng sau cung rồi lại
quay về cung Vĩnh Hòa, Khang Hy đã vào thư phòng phía Nam, Khuynh Thành vẫn ngủ.
Dận Chân đưa nàng đến cáo từ Đức phi rồi xuất cung.

Ba Lỗ đã
chuẩn bị xe ngựa đợi sẵn, lúc này bên cạnh còn có một người nữa Nhan Tử La
không quen. Dận Chân bảo nàng lên xe trước, người đó hình như nói mấy câu gì đó
đại loại có từ “Bệnh rồi”. Sau đấy Dận Chân vén rèm nhưng không lên xe, chỉ nói
với nàng, chàng có việc phải hồi phủ, bảo Ba Lỗ đưa nàng về biệt viện. Rồi lại
dặn dò nàng không được ra ngoài gây họa. Nhan Tử La liên miệng vâng vâng dạ dạ,
thật tốt quá, lại được giải phóng rồi.

Xe đi xa rồi,
Dận Chân mới lên ngựa.

Kết quả,
sau ngày từ biệt hôm ấy, Dận Chân phải đến một tháng không tới. Thời gian đầu
Nhan Tử La còn có chút không quen với cuộc sống không có ai ngược đãi, nhưng rất
nhanh nàng đã lại tự tìm được niềm vui cho mình. Nàng vào Tĩnh Tâm đường của Dận
Chân đọc sách, đọc mệt rồi thì ra ngoài đi loanh quanh hoặc dắt chó đi dạo.

“Chủ nhân,
sắp mười lăm tháng Tám rồi”, Bách Hợp cười ha ha nói,


“Ồ, thì
sao? Mười lăm tháng Tám thì có gì đặc biệt, năm nay trăng tròn hơn mọi năm
sao?” Nhan Tử La đưa con chó đang dắt cho Ám Hương, còn mình thì đi rửa mặt,
thay y phục và ăn hoa quả.

“Chủ nhân,
giờ ngươi đã là trắc phúc tấn, mười lăm tháng Tám có thể vào cung để thỉnh an.”
Từ sau khi Bách Hợp biết nàng được “thăng chức” rõ ràng cô ta còn vui hơn nàng.

“Chẳng hứng
thú!” Nhan Tử La cắn một miếng táo, nghĩ tới trải nghiệm trong lần vào cung
tháng trước, nàng giờ chẳng còn mấy hứng thú với nơi đó nữa. “Ta bây giờ chỉ muốn
yên tĩnh bình an sống qua ngày thôi.”

“Đúng rồi,
bình rượu ngâm hai năm trước chắc có thể uống được rồi nhỉ? Rằm tháng Tám ngươi
hãy đào lên cho ta.” Nhan Tử La đột nhiên nghĩ tới bình rượu mà mình nhất thời
nổi hứng ngâm hai năm trước.

“Chủ nhân,
người… người thật định ăn Tết một mình sao?” Bách Hợp không sao hiểu được, chủ
nhân sao chẳng quan tâm tới chuyện tranh sủng gì cả. Lúc này Tiểu cách cách lại
đang được Hoàng thượng sủng ái, còn không chịu nắm lấy cơ hội?

“Không, chẳng
phải các ngươi cũng đều ở lại biệt viện ăn Tết sao? Đúng rồi, ngươi mau đi gọi
Yến Tử tới đây cho ta.” Nhan Tử La đột nhiên nghĩ đến My Liễm Diễm, cô ta cũng
một mình, nếu Dận Chân đã không cho nàng ra khỏi biệt viện, nàng bảo My Liễm Diễm
đến biệt viện là được chứ gì?

Ngày mười
lăm tháng Tám, Khang Hy di giá đến Viên Minh viên. Mặc dù khá gần, nhưng Nhan Tử
La vẫn cáo bệnh không đến, nàng bảo Vân Yến đón My Liễm Diễm, hai người ngồi
trong đình bên hồ bày hoa quả hạt dưa, bánh nướng Nhan Tử La tự làm cũng được
bưng tới, còn cả chum rượu không biết có thể uống được hay không kia nữa. My Liễm
Diễm cũng mang rượu đến để đề phòng ngộ nhỡ. Đám a hoàn không được theo tới, sợ
uống rượu say rồi hai người bọn họ lại nói những lời không nên nói.

Tại Viên
Minh viên.

“Lão Thập tứ,
sao lại ngẩn người ra thế?” Dận Ngã dùng cánh tay huých Dận Trinh một cái, khiến
cho Dận Tự phải chú ý, điềm đạm liếc về phía bọn họ, rồi ngay lập tức cầm rượu
lên nhấp môi.

“Vô vị!” Dận
Trinh ngửa cổ uống hết chén rượu, lại cầm thêm miếng bánh ngọt cho vào miệng,
ngọt quá, ngấy chết đi được, không biết có nên đánh chết gã bán đường không
đây? Hay tại vì bánh ngọt của Nhan Tử La làm ngon hơn, ngọt nhưng không ngấy?

“Lão Thập tứ,

sao ta cứ có cảm giác bộ dạng của đệ như nuốt phải thuốc độc vậy?”, Dận Ngã băn
khoăn hỏi.

“Cũng gần
như thế.” Dận Trinh lại rót đầy chén rượu, hình như bị mắc ở cổ rồi, bánh trái
kiểu chết tiệt gì không biết, lẽ nào là công cụ mưu sát? Kết quả uống rượu
nhanh quá, Dận Trinh bắt đầu ho, mặt đỏ bừng như quan công, khiến “ông già” chú
ý liếc về phía hắn nhìn với ánh mắt quan tâm: “Lão Thập tứ?”.

Dận Trinh đột
nhiên bị điểm danh nhanh nhẹn đứng dậy, “Hoàng a ma! Nhi thần uống rượu nhanh
quá!”.

“Từ từ
thôi, tính cách hấp tấp vẫn không sửa được!” Khang Hy nói xong liền nhận những
lời chúc mừng của các vị vương công đại thần.

“Vâng!” Dận
Trinh ngồi phịch xuống ghế, ngẩng đầu nhìn trăng, thật vô vị quá, chán chường
quá! Một đống người ngồi chen chúc cùng ngắm trăng thì có ý nghĩa gì chứ? Ngồi
trong vườn nhà mình ngắm còn vui hơn, sao phải làm như đang sùng bái ánh trăng
thế này?

Dận Tự, Dận
Đường, Dận Ngã cùng đưa mắt nhìn nhau: Lão Thập tứ rất lạ!

Chờ mãi mới
xong tiệc ngắm trăng, Khang Hy đại nhân cuối cùng cũng nhân từ hạ lệnh giải
phóng tất cả mọi người, sau đó dẫn đầu một đám nương tử tiếp tục đi… ngắm
trăng!

Nhìn vẻ mặt
hào hứng của Dận Trinh, Dận Tự và Dận Đường, Dận Ngã lại quay sang nhìn nhau:
Lão Thập tứ rất không bình thường. Dận Ngã đập mạnh vào vai Dận Trinh một cái:
“Lão Thập tứ, đệ có hài lòng với trắc phúc tấn mới cưới không?”. Lời vừa thốt
ra, vẻ mặt anh tuấn của Dận Tự, Dận Đường lập tức trở nên ngượng ngùng: Lão Thập
này, nói chuyện gì vậy chứ, ta không quen hắn, hắn không phải là đệ đệ của ta.
Đến ngay cả vẻ mặt lão Thập tứ cũng như muốn nói: Huynh hết thuốc chữa rồi, đồ
háo sắc!

“Vẻ mặt của
mấy huynh như thế là sao? Có dám khẳng định trong lòng mấy huynh không có một
chút nào suy nghĩ ấy không?”, Dận Ngã bất mãn nói, “Không phải nghĩ đến đàn bà
thì tại sao khi được giải phóng lại vui đến thế?”.

Đừng có
nghĩ ai cũng giống đệ, ba luồng ánh mắt cùng lao về phía Dận Ngã. Dận Ngã đang
định nói gì đó, đột nhiên từ phía sau, một giọng nói vang lên: “Bát ca, Cửu ca,
Thập ca, Thập tứ đệ”. Một người trẻ tuổi mặc áo dài màu lam tay cầm quạt khẽ cười
nói. Mấy người bọn họ vội vàng quay lại nhìn, thì ra là Tứ a ca Dận Chân, Ngũ a
ca Dận Kỳ, Thập tam a ca Dận Tường. Bọn họ chào hỏi lẫn nhau, Dận Tường hỏi:
“Các vị hồi phủ hay là ở lại trong vườn?”.

“Đương
nhiên là…” Lời của Dận Ngã còn chưa nói xong thì đã bị Dận Trinh đón lấy nói tiếp,
“Tứ ca, biệt viện của huynh rất đặc biệt, vừa hay huynh đệ ta đã lâu không cùng
nhau uống rượu, nhân hôm nay trăng đẹp, hay là mượn nhà vườn của Tứ ca uống một
ly thoải mái, thế nào?”.

Dận Tự, Dận
Đường, Dận Ngã nhìn Dận Trinh: “Còn muốn uống? Tiểu tử này hôm nay điên rồi chắc?”.

Dận Chân
nhìn nhìn lão Thập tứ, rồi lại nhìn nhìn các A ca khác, nói: “Nếu lão Thập tứ
có nhã hứng ấy, thì mời các vị đệ đệ rời bước đến thăm biệt viện đó của ta. Có
điều không chuẩn bị trước, nêu rượu e là không được ngon”.


“Đa tạ Tứ
ca, vậy chúng đệ không khách khí nữa.” Dận Trinh lập tức đi trước dẫn đầu khiến
các A ca còn lại quay sang nhìn nhau, lão Thập tứ đói đến thế sao? Sao vẻ mặt
nhìn như sắp đi dự yến tiệc thế? Vậy là mỗi người đều mang trong lòng một tâm
trạng khác nhau chầm chậm theo sau hắn.

Đến cửa,
người hầu của từng phủ đã dắt ngựa đứng đợi sẵn, các vị A ca oai phong lẫm liệt
lên ngựa đầy phong độ, cho ngựa phi về phía biệt viện của Tứ a ca Dận Chân.

Đi khoảng một
khắc đồng hồ, các vị A ca dừng lại trước một tòa phủ đệ, lúc này cửa chính phủ
đệ đang đóng chặt, người hầu của Dận Chân vội đi lên phía trước gọi, một lúc
sau, bên trong vọng ra giọng nói dè dặt cẩn trọng: “Xin hỏi là vị nào thế?”.

“Các A ca đến,
còn không mau mở cửa?”, gã người hầu hạ giọng.

“Vâng!” Giọng
nói bên trong cửa bỗng trở nên căng thẳng, cửa lập tức được mở ra. Kẻ canh cổng
cúi đầu bước ra ngoài, đến trước mặt các vị A ca hành lễ: “Các vị A ca cát tường!”.

Dận Trinh “ừm”
một tiếng, đi thẳng vào trong. Các A ca khác cũng vội vàng theo sau. Đã lâu
không gặp vị tứ tẩu này rồi, phải tranh thủ ăn nhiều một chút.

Trên đường,
gặp không ít người, những khuôn mặt vốn đang tươi vui nhìn thấy họ bỗng sợ hãi
như trông thấy ma quỷ, nhanh chóng đứng dậy thỉnh an, sau đó lo lắng nhìn theo
bóng các chủ nhân.

“Xem ra, tết
Trung thu này biệt viện của Tứ ca rất vui vẻ náo nhiệt!” Dận Trinh cười nói,
“Không biết Tứ tẩu có hoan nghênh chúng ta đường đột tới làm phiền thế này
không?”.

“Đã làm phiền
rồi, lão Thập tứ đệ còn nói những lời vô nghĩa đó làm gì”, Dận Ngã đáp. Nhan Tử
La cũng rất lợi hại, hôm đó sau khi nàng ta nói những lời ấy xong, Lý Chân Thục
đúng là không dám đôi co với hắn nữa, khiến hắn không phải bận tâm nhiều.

Bọn họ gọi
một kẻ hầu đến hỏi Nhan Tử La đang ở đâu, người đó nói nàng đang ở thủy đình. Cả
đám người lại kéo nhau đi về phía thủy đình.

“Chỉ lợi cô
thôi, hôm nay không tính tiền.” Nhan Tử La lại uống thêm hớp nữa, xem ra sau
này nàng lại có thêm một nghề nữa để kiếm tiền rồi.

“Haizz”, My
Liễm Diễm loạng choạng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, “Mười lăm
tháng Tám, mười lăm tháng Tám, nực cười, đoàn viên… lại đoàn viên với cô ở
đây”, sau đó lại uống cạn thêm ly nữa.

“Cô muốn
đoàn viên với Bát gia phải không?” Nhan Tử La gối đầu lên một cánh tay, lắc lắc
ly rượu, “My Liễm Diễm, bình thường cô rất dễ mà, sao với hắn ta lại cố chấp
như vậy?”. Nàng nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Cô không phải đã yêu hắn rồi đấy chứ?”.

“Thế thì
sao? Tôi yêu chàng ấy, nhưng chàng ấy không yêu tôi. Ha ha ha ha ha, thì ra My
Liễm Diễm tôi ở đây chẳng là cái thá gì cả.” My Liễm Diễm lại loạng choạng quay
người rót rượu, nâng ly lên nói với Nhan Tử La: “Cạn ly!”. Nhan Tử La cũng cầm
ly lên cụng một cái, “Cạn ly!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận