Tối Chân Tâm

Lần này vào
cung, nàng đến chỗ Đức phi ngồi một lát, sau khi thoái triều liền có tiểu thái
giám tới lệnh cho nàng đến thư phòng phía Nam kiến giá. Nhan Tử La run run rẩy
rẩy đi theo. Trên đường càng tới gần thư phòng phía Nam không khí lại càng yên
tĩnh, Nhan Tử La gần như nghe thấy tiếng tim mình đập. Có điều, có thể thấy
Hoàng thượng “làm việc” thế nào, vẫn là một chuyện đáng để trông đợi.

Khang Hy
đang ngồi trước bàn phê chuẩn tấu thư, nàng vào bên trong thỉnh an, chỉ nói “Ngồi
đi” rồi cúi đầu đọc tối thư tiếp. Nhan Tử La liền ngồi xuống đó quan sát Khang
Hy, đúng là được chăm chút kĩ lưỡng vô cùng, làm hoàng đế hao tâm tốn sức bao
nhiêu năm như thế nhìn ông vẫn rất trẻ, xem ra mấy loại thực phẩm bổ dưỡng cao
cấp thật sự không phải thừa. Chẳng trách con trai, con gái người nào người nấy
đều giỏi giang, thậm chí đều thuộc hàng thượng đẳng. Càng chẳng trách đến một
người phụ nữ như Lương phi cũng tình nguyện lún sâu, thậm chí còn không oán giận.

“Gan cũng
to đấy, dám nhìn trẫm như thế.” Câu nói đột ngột của Khang Hy khiến Nhan Tử La
lập tức nhảy dựng lên.

“Nô tỳ đáng
chết!”, lại cụp mắt cúi mặt.

“Ừm.” Khang
Hy buông bút, “Nhìn khí sắc tốt rồi?”.

“Vâng, thưa
Hoàng thượng. Đa tạ Hoàng thượng quan tâm.” Nói như vậy là muốn tính sổ với
mình sao? Nhan Tử La cuối đầu nghĩ.

“Có một
chuyện mà trẫm nghĩ mãi vẫn không hiểu, ngươi bảo trẫm phải làm thế nào?” Khang
Hy ngắn gọn.

“Xin Hoàng
thượng cứ nói, nô tỳ biết thì quyết không dám giấu”, Nhan Tử La vội hạ quyết
tâm.

“Sao ngươi
lại đâm cái kim đó vào người mình?” Khang Hy hỏi xong, Nhan Tử La cảm thán trong
lòng, không hổ là người một nhà, cách suy nghĩ giống nhau, câu hỏi cũng giống hệt
nhau. Xem ra trong hoàng cung Thanh triều vẫn chưa tiến hành giáo dục đúng đối
tượng.

“Bởi vì nô
tỳ sợ chết.” Nàng lén liếc một cái.

“Sợ chết
còn đâm kim vào người mình?” Khang Hy thấy nghi hoặc thế này không phải là mâu
thuẫn sao?

“Hoàng thượng,
nếu Mẫn Mẫn không được chữa khỏi, người nhất định sẽ chặt đầu nô tỳ. Nô tỳ

nghĩ, bị chặt đầu thì thà chết vì trúng độc còn hơn, ít nhất cũng không phải
dùng đao, chém xuống chắc đau lắm. Ngỗ nhỡ nhát đao đó… không chặt đứt được đầu,
thêm đao nữa thì cũng chẳng phải càng đau sao? Nhưng Mẫn Mẫn được chữa khỏi thì
đương nhiên nô tỳ cũng không sao nữa, mà Hoàng thượng vì sự dũng cảm của nô tỳ
không tính toán việc nô tỳ tự ý đưa Mẫn Mẫn ra ngoài cung”, Nhan Tử La nói liền
một hơi.

“Không ngờ
ngươi còn tính toán đến mức này, có điều Mẫn Mẫn nha đầu lại nói chính nó đã
nài nỉ ngươi đưa nó ra ngoài chơi.” Nha đầu này cũng thật thà đấy.

“Hoàng thượng,
xin người minh xét, lý do đó sao người có thể tin được. Mẫn Mẫn là người không
thích chốn ồn ào náo nhiệt, sao có thể đòi đi chơi. Huống hồ, trước ngày đại
hôn cô ấy cũng không thể đòi ra ngoài đi chơi được.” Biết ngay là ông không tin
nên tôi mới dùng chiêu chủ động này, ít nhất còn được coi là có thái độ nhận tội
thành khẩn.

“Đầu óc rất
tỉnh táo, nhưng trẫm không nói là sẽ tha cho ngươi”, Khang Hy nén cười cố ý
nói, thấy Nhan Tử La so vai liền cười thầm trong lòng.

“Xin Hoàng
thượng trách tội.” Dù sao cũng sẽ không chặt đầu nàng đâu nhỉ? Vậy nàng còn sợ
gì. Nhan Tử La nghĩ.

“Trông coi
Mẫn Chỉ, trước ngày đại hôn không được gây họa nữa”, Khang Hy hạ lệnh. Nhan Tử
La sững lại, bảo nàng trông coi? Thế có khác nào để kẻ lưu manh dạy dỗ con gái
mình?

“Hoàng thượng,
hay là người đổi hình phạt khác đi ạ? Nô tỳ sợ lần này sẽ bị chặt đầu thật mất.”
Nàng không dám đảm bảo ngày mình sẽ không ra ngoài nữa. Mỗi tế bào trên người
nàng đều không chịu nghe theo sự chỉ huy của bộ não.

“Biết lời
trẫm nói là gì không?” Khang Hy cố ý sầm mặt xuống.

“Khuôn vàng
thước ngọc”, Nhan Tử La đáp nhanh.

“Biết thì
hãy chấp nhận hình phạt rồi đi đi”. Khang Hy hạ lệnh tiễn khách. Nhan Tử La
đành cúi đầu lui ra ngoài.

“Thảo mộc hữu
bản tâm, hà cầu mỹ nhân chiết” [1], câu này là ngươi dạy Lương phi?”, Khang Hy
đột nhiên hỏi.

[1] Cây cỏ
vốn có lòng, không cần người đẹp ngỏ (Trần Trọng Kim dịch), là hai câu trong

bài Cảm Ngộ của tác giả Trương Cửu Linh.

“Dạ?” Nhan
Tử La quay người lại mở to hai mắt nhìn Khang Hy, xem đấy người ta nói thật nho
nhã, còn dẫn thơ cổ nữa. Đúng là nàng có ý đó, nhưng, “Nô tỳ chỉ là có chút kiến
thức nông cạn, thưa Hoàng thượng”.

Mình chỉ
thuận miệng nói bừa, vì mình sợ mỹ nhân nương nương mệt mà thôi.

“Ừm. Đi ra
đi.” Khang Hy không thèm nhìn nàng nữa, Nhan Tử La tâm trạng bất an theo tiểu
thái giám ra ngoài. Đi tới ngoài hành lang rồi vẫn còn cắm cúi gằm đầu suy nghĩ
xem câu nói vừa rồi của Khang Hy là có ý gì. Có điều nàng suy nghĩ nát cả óc vẫn
không thể nghĩ ra. Đến chỗ rẽ, nàng gặp Dận Tự, Dận Ngã đang trên đường tới thư
phòng phía Nam kiến giá. Dận Ngã nhìn thấy nàng thì vui mừng hỏi: “Tứ tẩu, nghe
nói tẩu rất dũng cảm phải không?”. Nghe Cửu ca nói nàng ta không chỉ túm cổ áo
thái y quát mắng, mà còn cầm kim độc tự đâm vào người mình.

“Thập gia
quá khen.” Coi như hắn đang khen mình vậy, Nhan Tử La tự an ủi, sau đó nhìn Dận
Tự, nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của Bát gia, ở lại trong phủ mấy ngày thật phiền
Bát gia quá”. Cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt để cám ơn rồi, mà món cháo nhà hắn
ta ngon thật đấy.

“Tứ tẩu, tẩu
nói không sai, cháo nhà Bát gia đúng là cực phẩm trong các loại cháo”, Dận Ngã
trêu nàng. Lần này hắn, Cửu ca, Thập tứ đệ chẳng có việc gì nên giờ cũng đến phủ
Bát gia ăn cháo đây.

“Hả? Thập
gia cũng cho là như thế, vậy tôi không nói sai rồi” Nhan Tử La cười khan hai tiếng,
nàng lại bị đem ra làm trò cười rồi. Còn không mau đi đi, không chừng lát nữa hắn
lại cười nhạo nàng thêm những gì nữa. “Hai vị hãy vào bái kiến Hoàng thượng đi,
không làm phiền hai vị nữa, Tử La xin lui bước.” Nhan Tử La nhún nhún rồi đi
vòng qua hai người họ.

“Ta thấy Tứ
tẩu cũng nên đi sớm đi, không chừng Tứ ca đang lo lắng đấy”, Dận Ngã cười nói,
kết quả là bị ánh mắt lạnh lùng của Bát ca lướt qua khiến hắn phải thu lại nụ
cười. Sao? Bát ca sao lại có phản ứng dữ như thế, hắn ta đâu có cười nhạo Bát tẩu?

Nhan Tử La
dừng bước, quay đầu nhìn Dận Ngã, tiểu tử thối, lắm mồm, môi mỏng, tức tối quên
béng mất người ta là một A ca, còn dám trừng mắt lườm một cái, sau đó quay đầu
sải bước bỏ đi.

“Bát ca, vừa
rồi huynh có nhìn thấy nàng ta lườm đệ không?”, Dận Ngã không dám tin vào mắt
mình nữa hỏi. Nhan Tử La dám lườm hắn? Hắn là A ca mà. Nhưng, ánh mắt đó của

Bát ca… sao cũng lại lườm hắn thế?

Quay lại
cung Đức phi, huynh đệ Dận Chân, Dận Trinh cũng đang ở đó, thấy nàng vào, Dận
Chân không có biểu hiện gì, ngược lại Dận Trinh cười tươi như hoa nở nhìn nàng
từ đầu tới chân một lượt, sau đó nói: “Xem ra Tứ tẩu không sao cả, chúc mừng,
chúc mừng”. Nhan Tử La đang muốn đánh người, liền nhạt giọng nói: “Nhờ phúc của
Thập tứ gia, đa tạ đa tạ”. Đức phi hỏi Hoàng thượng gặp nàng vì chuyện gì, Nhan
Tử La liền kể lại một lượt cuộc gặp với Khang Hy. Vẻ mặt Đức phi có chút không
tự nhiên, Dận Chân lạnh lùng liếc nhìn nàng mấy lần, bị nàng tự động phớt lờ. Vẫn
là Dận Trinh nhanh miệng nói: “Hoàng a ma vẫn còn dám cho tẩu tháp tùng Mẫn tỷ
tỷ sao? Ha ha, xem ra Tứ ca và Sách Lăng phải tiếp tục lo lắng rồi”. Nhan Tử La
im lặng. Đức phi cuối cùng cũng cười, không biết là cười cái gì. Ngồi lại thêm
một lúc, Đức phi than mệt bảo bọn họ đi làm việc của mình.

Ba người họ
cùng lui ra, Dận Trinh suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tứ tẩu, khi tẩu đâm cây kim
đó vào người có suy nghĩ gì?”. Rõ ràng là không thể tưởng tượng nổi, lại có người
tình nguyện đâm kim vào mình, có bao nhiêu nô tài như thế mà.

Nhan Tử Lan
len lén trợn mắt nhìn trời, tên tiểu tử này mắc bệnh gì thế không biết, chưa từng
thấy người ta tự sát bao giờ hay sao? “Thập tứ gia, người rất muốn biết phải
không?”, nàng chớp chớp mắt. Thấy Dận Trinh gật gật đầu, Nhan Tử La nói tiếp:
“Muốn biết thì người hãy đi tìm nha đầu đó mượn cây kim rồi tự mình thử xem”. Mặc
dù nói như thế có chút bất kính, nhưng, hừ hừ, có Tứ ca hắn ở đây mình còn sợ
gì chứ, nghe đồn, mọi người đều tưởng Dận Chân coi nàng như bảo bối rồi. Hài
lòng khi nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Dận Trinh, Nhan Tử La đột nhiên thấy
vui vẻ hẳn lên, liền cất bước nhanh nhẹn hơn.

Lên xe ngựa
rồi, Dận Chân bỗng hỏi: “Tâm trạng có vẻ rất tốt?”. Nhan Tử La suy nghĩ một
lát, rồi cười: “Ngày nào tâm trạng của thiếp cũng rất tốt. Người đối xử với thiếp
ân cần chu đáo thế cơ mà, người xem, giờ đến Thập tứ gia thiếp cũng dám bắt nạt
đấy”. Dận Chân nhìn nàng rồi lặng thinh. Suốt dọc đường hai người không nói gì
cả, Nhan Tử La thỉnh thoảng vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến nơi, Nhan Tử La tự
mình nhảy xuống, thấy vẻ mặt sững lại mất mấy giây của thị vệ chờ ngoài cổng,
nàng nhướn nhướn mày, lẽ nào vợ bé của nhà khác không tự mình nhảy xuống hay
sao? Bộ dạng kinh ngạc thế kia, hẳn là chưa từng thấy chuyện này bao giờ.

Tối hôm
nay, Nhan Tử La vừa đi vừa nghỉ, thì người của Niên thị lại tới, Dận Chân không
động tĩnh gì, Nhan Tử La đẩy chàng, “Tứ gia, Niên muội muội lại không khỏe, người
vẫn nên qua đó xem sao”. Trong lòng rõ ràng rất muốn đi, còn ở lại chỗ nàng làm
gì? Thấy Dận Chân đứng dậy, Nhan Tử La chẳng buồn nghĩ ngợi thêm, lật người nằm
xoay lưng về phía chàng. Dận Chân ngẩn người, cuối cùng vẫn mặc áo rồi đi. Đợi
chàng đi rồi, Nhan Tử La mới cuốn chăn ngồi dậy, cho tới tận canh tư mới mơ
màng ngủ được một lúc.

Vì đồ đạc
mang vào cung từ lần trước vẫn chưa mang về, nên lần này vào cung Nhan Tử La đỡ
được rất nhiều điều phiền hà. Vào cung phải đến bái kiến Đức phi trước, Đức phi
lại dặn dò một lượt những điều đã dặn trước đây. Nhan Tử La chỉ ngồi im vâng dạ.
Khó khăn lắm mới xong màn giáo huấn, Nhan Tử La lấy cớ nói rằng rất thuộc đường
đến Đồng Thuận trai nên không cần người dẫn, rồi trên đường nàng tự ý rẽ vào
thăm Lương phi. Còn chưa tới nơi, đã nghe thấy giọng cười khanh khách của
Khuynh Thành. Nha đầu này cũng đến đây rồi, chẳng trách vừa rồi không gặp ở
cung Đức Phi.

Nhan Tử La
vừa nghĩ vừa đi đến cửa. Khuynh Thành vừa thấy nàng liền hét gọi: “Ngạch

nương”, sau đó nói với Lương phi, “Bà ngoại Lương phi, ngạch nương con đến rồi”.
Lương phi ngẩng đầu nhìn nàng cười dịu dàng.

“Khuynh
Thành, lại đến đây làm phiền bà ngoại Lương phi phải không?”, Nhan Tử La cười hỏi.

“Không đâu,
có con bé ta cũng đỡ buồn.” Lương phi hiền từ xoa xoa đầu Khuynh Thành nói, “Lo
cho ngươi ấy, sức khỏe thế nào rồi?”.

“Đa tạ
nương nương đã quan tâm, người xem, giờ chẳng phải nô tỳ đang rất khỏe mạnh hay
sao?” Nàng còn cố ý quay đi quay lại vài vòng. Nhìn hai chậu hoa một to một nhỏ
trước mặt, Nhan Tử La cười nói: “Nương nương, hoa này của nương nương nở đẹp
quá!”, tạo hình khác lạ, dài ngoẵng như đám cỏ dại.

“Mấy ngày rồi
không cắt. Lần này vào cung đừng gây chuyện nữa, mấy hôm tới là đến ngày đại
hôn rồi”, Lương phi điềm đạm nói.

“Nương
nương, Tử La lần này nhớ kĩ rồi. Người xem, cái đầu này của nô tỳ mặc dù rất ngốc,
nhưng nô tỳ cũng không nỡ rời xa nó.” Nói rồi nàng khom người nhìn mấy bông
hoa, “Nương nương, người tặng cho nô tỳ chỗ hoa này được không ạ?”. Đến lúc phải
nhờ phúc của nữ nhân rồi.

“Được,
ngươi thích gì, đợi khi ngươi xuất cung ta sẽ cho người chuyển đến cho.” Lương
phi cười nói, “Vào nhà uống trà đi, đi đường xa xôi như thế”.

Nhan Tử La
kéo tay Khuynh Thành theo Lương phi vào trong, thấy trên bàn bày một ít quả
thông, liền nói: “Nương nương, sau này khi uống trà người hãy cho vào nước vài
quả thông tươi, sẽ có hương thông nhè nhẹ, rất thơm ngon”.

“Vậy à? Ta
chưa từng nếm thử bao giờ.” Rồi bà quay sang dặn Từ Trúc đi hái thêm vài quả
thông chưa héo bỏ vào ấm trà, quả nhiên hương thông thơm thoang thoảng. Nhan Tử
La chỉ ngồi một lúc rồi đi gặp Mẫn Chỉ. Khuynh Thành, mấy ngày liền không gặp mẹ
nên cũng bám riết chẳng rời, đi theo nàng.

Dận Tự đến
thỉnh an, Lương phi cho hắn uống thứ trà thông đó, Dận Tự cũng phải khen là rất
đặc biệt. Lương phi liền cười nói: “Con bé quả thật là rất thích ăn uống, mấy
hôm trước khen cháo chỗ con ngon, hôm nay lại vào dạy ta cách pha loại trà
này”. Dận Tự không nói gì, Lương phi lại nói tiếp: “Hôm nào đó ta cũng muốn nếm
thử món cháo đó ở phủ của con”. Dận Tự liền cười, cuối cùng Mẫu phi cũng muốn
ăn rồi.

Lần vào
cung này, Nhan Tử La không ngờ mình lại trở thành người nổi tiếng như thế. Nếu
không, sao giờ này Hạm Chi, Quân Chỉ và mấy Tiểu cách cách lại đang tập trung ở
Đồng Thuận trai, một là đến chơi với Mẫn Chỉ, hai là vì nghe nói nàng vào. Đặc
biệt là Quân Chỉ rõ ràng rất sùng bái nàng. Có điều các vị công chúa Cách cách
này đều thống nhất kết luận rằng: Nhan Tử La mặc dù rất dũng cảm, nhưng quá ngốc.
Nhan Tử La cũng không giải thích, Mẫn Chỉ chỉ nhìn nàng chớp chớp mắt. Quân Chỉ
vốn là đứa trẻ hoạt bát, rất nhanh đã thân quen với Nhan Tử La, nàng ta và
Khuynh Thành nhanh chóng trở thành cái đuôi của nàng. Hạm Chi lại dịu dàng hơn,
những lúc bọn họ cười đùa, nàng ta chỉ ngồi yên lặng lắng nghe. Nhan Tử La lại
dạy bọn họ chơi trò ném bao cát, nhảy dây, ném khăn tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận