Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Đám người Bạch U tìm được thái giám từng hầu hạ Nhị hoàng tử ở một chỗ hẻo lánh nằm sâu trong một cung điện đã sụp một nửa. Đã từng hầu hạ Nhị hoàng tử cũng coi như là vinh dự, nhưng bây giờ nhìn lại, thái giám kia lưng đã còng, nện bước tập tễnh, cầm cái chổi chậm rì rì dọn dẹp lá vàng khô rụng bay vào trong điện.

Cung nữ cùng thái giám bên người đi theo Bạch U nâng đèn tiến lên, cao giọng hỏi lão thái giám lỗ tai không tốt kia: “Đừng quét nữa! Mau tới bái kiến nương nương chúng ta! Nương nương chúng ta có chuyện hỏi ngươi, ngươi trả lời tốt, ngày sau có thể điều tới trong cung chúng ta hầu hạ, không cần lại ở lãnh cung.”

Phải nói rất nhiều lần, lão thái giám mới nghe rõ, hắn kinh hỉ mà lại đây, dập đầu trước Bạch U.

Bạch U đánh giá người này, nghiêm túc tìm tòi trong trí nhớ — không quen biết.

Nàng yên tâm.

Nàng vốn đang sợ ký ức của mình có điều sai lệch, tỷ như 5 năm trước người mà mình yêu thầm vốn dĩ là Nhị hoàng tử, chứ không phải Tam hoàng tử. Mà mình lại lầm, tưởng là Tam hoàng tử. Nhưng hiện tại nàng không quen biết người đã từng hầu hạ bên người Nhị hoàng tử này, có nghĩa là 5 năm trước nàng và Nhị hoàng tử chỉ là quen biết sơ qua, không thân thiết.

Bởi vì đối phương nghễnh ngãng, quá trình hỏi chuyện thật sự gian nan.

Bạch U lớn tiếng: “Nhị hoàng tử điện hạ thật sự chết trong trận lửa lớn năm đó sao?”

Lão thái giám nghe không rõ, mơ hồ nghe được “Nhị hoàng tử”, hắn liền bắt đầu kϊƈɦ động: “Bệ hạ thương điện hạ của chúng ta nhất, trong cung cái gì ăn ngon chơi được đều nghĩ đến điện hạ của chúng ta. Ngày sau lên ngôi, khẳng định là điện hạ của chúng ta…”

Bạch U đối diện với cung nữ, thái giám bên người. Cung nữ và thái giám đều lộ ra biểu tình hoảng sợ, lớn tiếng quát: “Lớn mật! Bệ hạ của ngươi đã sớm đi tây thiên! Tự ngươi tìm đường chết, đừng liên lụy nương nương của chúng ta!”

Lão thái giám kia bị rống đến run run, quỳ gối trêи mặt đất. Bạch U thấy hắn đáng thương, cong lưng duỗi tay đi dìu hắn. Nàng duỗi tay đi đỡ người, lão thái giám kia lại bắt lấy tay nàng. Bạch U hoảng sợ, lùi mạnh tay về phía sau. Bởi vì tay bị nắm lại mà ống tay áo kéo lên, lộ ra nốt chu sa đỏ tươi trêи cánh tay.

Lão thái giám vừa thấy màu sắc của nốt chu sa, lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn ngẩng đầu nhìn Bạch U, trong ánh mắt tràn ngập oán độc, âm ngoan vô cùng nói: “Điện hạ của chúng ta thật đáng thương, nếu không phải hoàng đế mật báo, sao điện hạ của chúng ta có thể bị liên lụy. Hoàng đế đáng chết vì ngôi vị hoàng đế của chính mình, mà muốn giết điện hạ của chúng ta. Mệnh đồ của điện hạ chúng ta nhiều chông gai, ngôi vị hoàng đế vốn phải là của hắn…”

Sau khi trầm mặc một lát, Bạch U vô cùng bình tĩnh: “A, sao lỗ tai ta đột nhiên không nghe được nhỉ.”

Chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này vừa nghe liền thấy có ẩn tình khác.

Nàng chỉ muốn làm rõ quan hệ giữa mình và Nhị hoàng tử, còn chuyện làm sao hoàng đế được đến ngôi vị hoàng đế một chút hứng thú đều không có.

Nghe được bí mật càng nhiều, cách cái chết càng gần. Trước kia Cẩu hoàng đế đã uy hϊế͙p͙ nàng, không cho nàng loạn hỏi thăm.

Lão thái giám sốt ruột, đứng lên muốn nói rõ ràng với vị nương nương này.

Bạch U bị người bắt lấy tay không bỏ, nàng xin lỗi: “Không nghe thấy.”

Lão thái giám rống lớn: “Hoàng đế đoạt vị của Nhị hoàng tử chúng ta!”

Bạch U bị rống đến màng tai ong ong ong, nhưng nàng vẫn không đổi sắc mặt lùi về phía sau: “Ngươi nói tiếng Tây Di à, ta nghe không hiểu.”

Lão thái giám ngồi xổm xuống, một tay bắt lấy tay Bạch U, một tay kia sốt ruột viết chữ trêи mặt đất. Ai biết Bạch U nhìn thoáng qua, hờ hững nói: “Ngượng ngùng, ta không biết chữ.”

Lão thái giám: “…”

Lão thái giám đột nhiên không điếc, hắn không thể tin nổi: “Nương nương trong cung sao có thể có người không biết chữ?”

Bạch U đúng lý hợp tình cũng dào dạt đắc ý: “Nữ tử không tài mới là đức, bệ hạ chúng ta liền thích mỹ nhân bình hoa chữ to không biết, ngươi có ý kiến?”

Lão thái giám hóa đá.

Bạch U cảm thấy lão thái giám này cái gì cũng không biết, nàng đã không muốn hỏi thăm nữa. Nhân lúc lão nhân phát ngốc, nàng lập tức rút tay mình ra, xoay người muốn rời khỏi lãnh cung này. Nhưng mà nàng quay người lại, bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn đến thái giám cùng cung nữ đi theo mình cùng tiến vào đã bị điểm huyệt, cứng đờ giống như đứa bé giữ cửa đang đứng canh ở trước cửa, ánh mắt mãnh liệt giãy giụa nháy mắt về phía Bạch U, ý bảo nương nương chạy mau.

Nhưng mà Bạch U trốn không thoát, Bạch U đã thấy được gã thị vệ oai hùng đứng phía sau chính mình kia.

Chính là kẻ trộm tới gặp nàng khi nàng bị hoàng đế nhốt trong nhà lao lúc trước.

Bạch U lập tức lui về phía sau, trốn đến cách người này rất xa.

Thị vệ ngược lại thực vừa lòng với nàng: “Nương tử làm không tồi, biết chọn chỗ yên lặng này liên hệ ta. Nếu ngươi vẫn luôn không ra khỏi cung điện của cẩu hoàng đế an bài cho ngươi, thật đúng là ta không thể thấy được ngươi.”

Hiện tại Bạch U thực hối hận.

Thị vệ không kiên nhẫn: “Nghe nói gần đây ngươi rất được sủng, không tồi. Nhưng mà chừng nào thì ngươi có thể lấy được máu của cẩu hoàng đế?”

Bạch U thở dài: “Hảo hán, có câu nói ta vẫn luôn muốn nói, nhưng chưa nói được. Bây giờ nói đến cũng không muộn.”

Thị vệ nhướng mày.

Bạch U nghiêm túc: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi hư hư thực thực là một kẻ ‘nội gian’, có thể đừng làm ra vẻ như quen biết ta được không? Vạn nhất bị bệ hạ chúng ta hiểu lầm tưởng ta phản quốc thì sao? Ta có chỉ số thông minh cùng năng lực kia sao?”

Thị vệ: “…?”

Hắn ý thức được vấn đề nghiêm trọng.

Hắn đi về phía trước, muốn nắm tay Bạch U để bắt mạch. Nhưng Bạch U cảnh giác hắn, trốn tránh hắn cùng hắn đi loanh quanh, không chịu tới gần hắn.

Thị vệ tự nhiên không thể động võ với nàng, thấy nàng không chịu lại đây, đành phải dừng lại bước chân nói: “Ngươi còn biết chính mình là ai sao?”

Bạch U dựa vào cửa, cảnh giác nhìn hắn, nói cho hắn mình là Bạch U.

Thị vệ thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi còn nhớ rõ quan hệ của mình và điện hạ là được.”

Bạch U đột nhiên thông minh một phen: “Ngươi điện hạ là Nhị hoàng tử sao? Hắn quả nhiên không chết!”

Thị vệ khϊế͙p͙ sợ, không nghĩ tới đến cái này nàng cũng không nhớ rõ.

Bạch U tiếp tục tự cho là thông minh: “Nhưng mà ngươi hẳn là hiểu đi, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc. Nhị hoàng tử đoạt vị thất bại, đừng tới quấy rầy bệ hạ.”

Thị vệ: … Thần con mẹ nó “Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc”.

Hắn nói: “Ai nói cho ngươi là tranh đoạt ngôi vị hoàng đế? Không phải, ngươi thật sự mất trí nhớ?”

Bạch U thở dài: “Ngươi xem, ta chỉ là một nữ tử mềm yếu, tay trói gà không chặt. Đàn phản tặc các ngươi này, không chịu quy thuận còn chưa tính, liền tính phái thích khách, cũng đừng phái người như ta chứ. Ngươi trở về nói cho Nhị hoàng tử của các ngươi, nhờ hắn đừng có bức bách ta nữa. Ta thà chết chứ không chịu khuất phục!”

Thị vệ dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ để nhìn nàng.

Hắn trước chậm rì rì: “Ai nói cho ngươi Nhị hoàng tử biết ngươi đang làm gì?”

Bạch U kinh ngạc.

Thị vệ lại nói: “Ai bức bách ngươi? Không phải ngươi xung phong nhận việc, tự nguyện muốn vào cung ám sát cẩu hoàng đế sao? Chúng ta muốn ngăn cũng ngăn không được đấy.”

Bạch U: “…”

Không khí có điểm xấu hổ.

Nàng lâm vào hoài nghi chính mình sâu sắc — ta là ai, ta đang làm gì, vì cái gì ta muốn làm như vậy.



Giữa lúc không khí cứng đờ cổ quái, bên ngoài tiếng gió nổi lên, chợt thổi về hướng cửa đại điện đang nhắm chặt. Trong đêm tối, gió mạnh nổi lên bốn phía, cửa sổ bị giật ra, bọn thị vệ cung đình đen nghìn nghịt từ bên ngoài lao vào. Bạch U sửng sốt, thấy những thị vệ đó thẳng giết hướng gã thị vệ vừa nói chuyện phiếm cả nửa ngày với nàng kia.

Bạch U vội vàng né tránh bọn họ, tưởng hướng ra phía ngoài trốn. Nàng hoảng loạn ra cửa, vừa ra khỏi ngạch cửa một bước, đã đâm vào trong lòng ngực một người.

Eo bị ôm.

Bạch U ngẩng đầu, nhìn đến gương mặt tiểu bạch kiểm thanh tuyển của hoàng đế, nàng tức khắc vừa hoảng vừa cảm động.

Bạch U không né, nàng như chim nhỏ nép vào người trốn trong lòng ngực hoàng đế, mảnh mai vỗ ngực, suy yếu vô cùng nói: “Bệ hạ, người mau giết người kia đi! Hắn muốn làm chuyện bậy bạ với thần thϊế͙p͙, may mà thần thϊế͙p͙ kiên trinh, chết cũng không từ!”

Trong lòng Bạch U hoảng loạn.

Nàng không muốn bệ hạ biết quan hệ giữa mình và Nhị hoàng tử, dù sao vốn dĩ gã thị vệ kia cũng là phản tặc, đã chết liền không ai biết.

Hoàng đế đẩy nàng ra.

Bạch U tiếp tục suy yếu mà dựa sát vào trong lòng ngực hắn.

Hoàng đế lại lần nữa đẩy nàng ra.

Bạch U thân mình phát run, không thể tin tưởng mà ngẩng đầu, lã chã chực khóc: “Bệ hạ, có phải người không tin thần thϊế͙p͙ không? Thần thϊế͙p͙ là ái phi của người mà!”

Hoàng đế nắm lấy cổ tay nàng, cúi đầu nhìn nàng. Khóe miệng hắn giật giật, ngữ khí phức tạp nói: “U U, Thái Hoàng Thái Hậu tới.”

Bạch U: “…”

Nàng lập tức căng thẳng, cũng chưa chú ý tới hoàng đế gọi nàng là “U U”. Trong điện phía sau còn đang đánh nhau, Bạch U cứng đờ đứng ở đằng sau hoàng đế, nàng ló đầu ra, quả nhiên thấy lãnh cung tối nay phá lệ náo nhiệt, sau đại giá của hoàng đế, cư nhiên thật là Thái Hoàng Thái Hậu tự mình tới.

Thái Hoàng Thái Hậu là một bà cố nội nhìn vô cùng hiền từ, nhưng mà ánh mắt nàng nhìn qua, tràn ngập dò hỏi cùng xem kỹ.

Bạch U: … Xong đời.

Loại cảm giác như Vương Mẫu nương nương muốn tách ra Ngưu Lang Chức Nữ quen thuộc này là chuyện như thế nào?

Bạch U lại nghĩ đến vừa rồi chính mình trốn trong lòng ngực bệ hạ nói lung tung cái gì người khác có mưu đồ gây rối với nàng, thân mình nàng lập tức lắc lắc lung lay hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt.

Xong rồi, ở trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu, nàng khẳng định là tiểu tiện nhân câu dẫn hoàng đế còn ɖâʍ loạn hậu cung.



Bạch U ủ rũ cụp đuôi, thành thành thật thật đi theo hoàng đế, cùng nhau tới cung điện của Thái Hoàng Thái Hậu. Sau khi tiến vào, vẻ mặt Thái Hoàng Thái Hậu ôn hoà: “Bệ hạ, ngươi đi thẩm vấn thích khách bị bắt xem sao lại thế này. Bạch phương nghi bên này, giao cho ai gia là được.”

Hoàng đế nhìn một cái khuôn mặt nhỏ hoảng loạn của Bạch U đang bắt lấy ống tay áo của hắn không bỏ.

Hoàng đế trầm ngâm một lát, hắn nắm tay Bạch U.

Tất cả mọi người sửng sốt, bao gồm Bạch U.

Thấy hoàng đế nắm lấy tay Bạch U, nói với Thái Hoàng Thái Hậu: “Tổ mẫu, trước khi đi, Trẫm chỉ có một câu.”

Thái Hoàng Thái Hậu ý bảo hắn nói.

Hoàng đế: “Bạch U, là nốt chu sa, là bạch nguyệt quang trong lòng Trẫm. Trẫm nhớ mãi không quên, bồi hồi đến nay, chờ đến giai nhân trở về.”

Ngữ khí Thái Hoàng Thái Hậu cổ quái: “Sao ai gia lại không biết?”

Hoàng đế nhẹ nhàng nói: “Tổ mẫu không tin, hỏi Hoàng Hậu là biết. Không riêng Hoàng Hậu, hậu phi trong cung đều biết.”

Thái Hoàng Thái Hậu có chút ngốc: “…”

Bạch U bỗng dưng trợn to mắt, nhìn về phía sườn mặt hoàng đế. Nàng thấy sườn mặt bình tĩnh của hắn, thấy hắn nắm tay nàng nói dối Thái Hoàng Thái Hậu. Hắn là vì bảo vệ nàng trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu. Trong lòng nàng nổi lên từng tầng gợn sóng, lông mi run rẩy, lập tức thất thần, lại lập tức tràn đầy dũng khí.



Hoàng đế vừa đi, Bạch U liền quỳ xuống.

Quỳ đến quá dứt khoát, làm Thái Hoàng Thái Hậu cũng chưa phản ứng lại đây.

Bạch U nói: “Thái Hoàng Thái Hậu, kỳ thật là thế này. Ta cùng Nhị hoàng tử phỏng chừng là quan hệ tình nhân, nhưng hẳn là không phải phu thê, bởi vì ta có thủ cung sa. Ta phỏng chừng hắn không chết, muốn tìm cơ hội trả thù, liền tàn nhẫn, phái nhân tình là ta đây tiến cung ám sát bệ hạ. Sau đó có lẽ là ta không phục, ở giữa không biết xảy ra chuyện gì làm chính mình mất trí nhớ. Nhưng ta đã tiến cung. Sau khi ta tiến cung liền yêu bệ hạ của chúng ta sâu sắc, hoàn toàn không muốn giết bệ hạ. Ta phỏng chừng chính ta cũng không có năng lực giết bệ hạ.”

Thái Hoàng Thái Hậu: “…”

Bạch U mở to đôi mắt vô tội: “Mọi chuyện chính là như vậy.”

Thái Hoàng Thái Hậu: “… Ngươi cũng quá thành thật đi.”

Bạch U: “Loại chuyện phiền toái này, giao cho nhân vật lớn các ngươi nhọc lòng, không phải càng tốt sao?”

Thần sắc Thái Hoàng Thái Hậu cổ quái, gian nan nói: “… Được rồi, việc này ai gia sẽ giải quyết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui