Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Bạch U tận tình khuyên bảo Trình Bình nói: “Ta không có ý này.”

Sắc mặt Trình Bình tái nhợt, lại cười trấn an nàng.

Hắn giống như tuyên thệ chủ quyền ôm lấy vai Bạch U, nhìn về phía thanh niên đang tĩnh tọa trong phòng kia. Trình Bình nói: “Nhưng ta có ý này. Chúng ta đã sớm nên thành thân, là ta vẫn luôn chậm trễ ngươi. Nhưng mà U U, hiện giờ cũng không chậm. Tam đệ ở chỗ này, vừa lúc chứng kiến tình cảm thật sự giữa hai người ngươi ta.”

Hắn giữ chặt tay Bạch U, nhìn vào đôi mắt nàng, thành khẩn nói: “Ta sẽ làm ngươi nhìn đến quyết tâm của ta, ta tuyệt sẽ không cô phụ ngươi. U U, tin ta.”

Bạch U có chút ưu thương.

Nàng đổi cái ý nghĩ, hỏi: “Nếu ta thành thân với ngươi, ngươi có thể thả bệ hạ đi không?”

Ánh mắt hoàng đế đang yên tĩnh xem diễn trở nên u ám, phảng phất như người Bạch U nói đến không phải là hắn.

Trình Bình bất đắc dĩ cười với Bạch U: “U U, đừng giở tính trẻ con ra như thế.”

Bạch U nói thầm: “Ta trước nay chưa từng giở tính trẻ con.”

Hiển nhiên Trình Bình bị Bạch U nhắc nhở, nhớ tới hắn nên cưới nàng. Mặc kệ Bạch U có nguyện ý hay không, chuyện này liền cứ vậy định rồi. Trình Bình không muốn Bạch U nhiều lời với hoàng đế, hắn mạnh mẽ lôi Bạch U đi.

Bạch U quay đầu lại, nhìn đến cánh cửa phía sau đóng lại trước mặt nàng, hoàng đế một lần nữa bị nhốt ở trong bóng đêm.

Trái tim Bạch U đau như bị bóp mạnh.

Lúc này đây không phải vì nàng phiền chán Trình Bình, mà là vì hoàng đế.

Trình Bình nóng lòng thực hiện hứa hẹn của hắn đối với Bạch U, một hai phải làm hôn sự. Lại không chịu kéo dài thời gian, Trình Bình chỉ cho thủ hạ thời gian chuẩn bị ba ngày.

Ba ngày sau, hắn muốn phòng cưới, muốn kiệu nâng, muốn cấp dưới của hắn chuẩn bị tốt tất cả này đó trong vòng ba ngày. Mà trong thời gian ba ngày này, Bạch U lại bị trông coi nghiêm mật.

Rất nhiều thị nữ cùng ma ma tới trang điểm cho Bạch U, dạy Bạch U nghi lễ của cô dâu, khiến người ta bực bội.

Bạch U càng phiền, là bởi từ lúc biết nàng sắp thành hôn với Trình Bình, Vu nương tử liền khóc sướt mướt, vẻ mặt oán hận ủy khuất tới tìm nàng.

Bạch U: “Ngươi khóc với ta có ích lợi gì? Nhị điện hạ của các ngươi một hai phải cưới ta, ta nói không được cũng không có biện pháp nào. Ngươi hẳn là tìm hắn khóc đi.”

Vu nương tử nghẹn ngào: “Điện hạ thích ngươi, ta có biện pháp nào? Chỉ mong sau khi điện hạ cưới ngươi, còn có thể lưu lại cho nô tỳ một đường sống.”

Bạch U nói: “Đó là không thể. Nếu mà ta gả cho hắn, khẳng định không cho hắn nạp ngươi vào cửa.”

Bạch U ngồi ở trước gương trang điểm, khắp nơi một màu đỏ tươi, nàng quay đầu lại nhìn Vu nương tử một thân màu trắng. Bởi vì Vu nương tử đã làm dược nhân nhiều năm, độc đã xâm nhập ngũ tạng phế phủ, hiển nhiên là cực kỳ đoản mệnh.

Bạch U nhìn bộ dáng tái nhợt kia của nàng ta nửa ngày, không mặt mũi nói lời quá khó nghe. Nàng chỉ xúi giục Vu nương tử có thể ngăn cản hôn lễ này.

Vu nương tử cắn môi, cúi đầu.



Một ngày hoàng hôn, trời hạ mưa to.

Vu nương tử vội vàng thu dù vào nhà, lôi kéo Bạch U mang nàng ra cửa. Vu nương tử lôi kéo Bạch U chạy gấp trong mưa, thở gấp nói: “Buổi chiều Nhị điện hạ nổi sốt, lúc này bệnh nặng nằm ở trêи giường, một đám người đang vây quanh nhị điện hạ…”

Bạch U khϊế͙p͙ sợ: “Ngươi cư nhiên có dũng khí như vậy, nhân lúc hắn bị bệnh, muốn thả ta rời đi?”

Vu nương tử bị nàng nghẹn lời, trong phút chốc không lời nào để nói.

Nhưng hiển nhiên Vu nương tử vẫn có chút năng lực ứng phó với tính cách thần kỳ của Bạch U, Vu nương tử làm lơ lời Bạch U nói, chỉ lo chính mình nói: “Ta trộm giấu giếm, làm ngươi gặp bệ hạ của ngươi một lần. Nếu bệ hạ của người có thể giúp ngươi không thành hôn, vậy thì điện hạ không thể trách đến trêи đầu ta.”

Bạch U hiểu rõ gật đầu: “Rốt cuộc ngươi là bệnh Tây Thi, thật xảy ra chuyện, Nhị hoàng tử cũng sẽ không động đến ngươi.”

Vu nương tử lại lần nữa bị nàng nghẹn lời.

Hai người tới sân tạm giam hoàng đế, giữa hoàng hôn dông tố, số người trông coi chỗ này cũng không bớt đi bao nhiêu. Vu nương tử đã ở nơi này thời gian rất lâu, thủ hạ của Nhị hoàng tử cũng đều có ấn tượng với nàng.

Vu nương tử nói đây là ý của nhị điện hạ, để Bạch U vào gặp hoàng đế, còn Vu nương tử sẽ bám trụ những người trông coi đó.

Bạch U nắm chặt thời gian vào nhà.

Sau khi vào trong lại bị sương khói hương trà làm cho sửng sốt trước.

Giữa sương khói lượn lờ, nàng nhìn đến hoàng đế không giống phạm nhân một chút nào. Trình Bình chỉ nhốt người ở trong phòng, hoàng đế cư nhiên còn có nhàn hạ thoải mái mà pha trà.

Bạch U vừa vào phòng, gió lạnh cuốn theo vào, ngoài phòng tiếng nước xôn xao.

Tiếng sấm nổ vang, ánh sáng trắng từ tia chớp chiếu sáng khuôn mặt oánh bạch của Bạch U, trêи lông mi nàng treo một giọt nước, tí tách rơi xuống.

Hoàng đế có chút ngơ ngẩn.

Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, lại buông ấm trà trong tay xuống, sau khi Bạch U đóng cửa ngăn mưa gió bên ngoài xoay người lại đây, hắn liền đứng lên.

Ngọc bội trêи eo chạm vào phát ra tiếng lanh canh.

Bạch U nhìn đến thân hình hắn thon dài đĩnh bạt, đôi mắt cũng nhẹ nhàng chớp một cái, nàng cầm lòng không đậu đi về phía trước vài bước. Bạch U lẩm bẩm lên tiếng: “Bệ hạ…”

Hoàng đế không nói chuyện, chỉ chuyên chú nhìn nàng.

Trong mắt Bạch U liền đau xót, nàng lao tới ôm lấy hắn, nói: “Ta thật sự không phải cố ý. Ta vốn muốn chất vấn hắn, mắng hắn, làm hắn hổ thẹn, làm hắn hiểu ra là hắn thực xin lỗi người, là hắn hải người thật thảm. Ta vốn muốn mắng hắn, cho hắn biết là hắn huỷ hoại người!”

Hoàng đế bị nàng ôm eo.

Sắc mặt hắn lãnh đạm, hiển nhiên còn tức nàng. Nhưng mà nàng vừa lao lại đây, hắn liền có chút chịu đựng không nổi.

Hoàng đế nói: “Vậy ngươi mắng hắn, phản hiệu quả thật đúng là mạnh mẽ.”

Bạch U ủy khuất: “Ta nơi nào tưởng được hắn chay mặn không kỵ như vậy, vậy mà lại nói thẳng muốn cưới ta.”

Hoàng đế nhàn nhàn nói: “Cũng không thể xưng là chay mặn không kỵ được. Ngươi tốt xấu cũng là một mỹ nhân, cưới ngươi không có hại.”

Bạch U tránh ở trong lòng ngực hắn, nghe hắn chèn ép nàng, trong lòng nàng càng khó chịu. Nàng lại cực kỳ tưởng niệm hắn, hơn phân nửa tháng đã qua, hai người cơ hồ chưa từng đứng đắn nói chuyện. Mà nay có thể thấy mặt một lần, lại là loại cảnh tượng này.

Bạch U nhịn không được ngậm nước mắt, bắt đầu thút tha thút thít nức nở. Lúc đầu nàng nhỏ giọng, sau lại liền khóc không ngừng được.

Hoàng đế: “Đừng khóc, có cái gì mà khóc.”

Hắn mềm lòng, lôi kéo Bạch U ngồi xuống. Thấy nàng tích táp rớt nước mắt nửa ngày, hoàng đế bất đắc dĩ, lấy tay áo lau nước mắt cho nàng. Bạch U chỉ tràn đầy ủy khuất mà nhìn hắn, hắn càng lau nước mắt cho nàng, nàng liền càng cảm thấy chính mình đáng thương.

Hoàng đế lạnh mặt, bị nàng khóc đến phiền lòng.

Bạch U nức nở nói: “Bệ hạ, người bị bọn họ bắt tới, thật sự chưa chuẩn bị một chút biện pháp nào sao? Người sẽ không thật sự phải cho Trình Bình máu trong tim chứ? Không được! Người không thể cho! Nguy hiểm như vậy, nếu mà người chết thì làm sao bây giờ?”

Hoàng đế không nói lời nào.

Bạch U lau nước mắt: “Người không thể cứu hắn, người cũng không cần cứu ta. Này rõ ràng là lấy tánh mạng người mạo hiểm, ai đều không đáng người làm như vậy.”

Bạch U: “Ta không đáng, hắn càng không đáng!”

Bạch U liếc hắn một cái, nhìn gương mặt tuấn tú lạnh nhạt của hắn, trong lòng nàng quyến luyến, lại rất khổ sở: “Kỳ thật bệ hạ, thành thân cũng là chuyện tốt. Ta có thể giúp người hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, bệ hạ nghĩ biện pháp bỏ chạy, về sau có cơ hội lại đến cứu ta. Nếu không có cơ hội thì không cần lo cho ta.”

Bạch U bổ sung: “Đương nhiên quyết định này là vì tình yêu của người đối với ta, quyết định bởi với tính tự giác trong tình yêu của người. Nếu mà người đặc biệt cặn bã, căn bản không để bụng ta, ta đây cũng không có biện pháp nào!”

Bạch U một bên nước mắt rưng rưng, một bên trừng mắt hắn, ám chỉ hắn phải cứu nàng.

Hoàng đế nghe nàng blah blah nói rất nhiều, nàng một bên khóc một bên tự mình cảm động, hoàng đế nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, nhịn không được phụt một cái, bị nàng chọc cười.

Bạch U: “…?”

Bạch U tức chết rồi.

Nàng oán khí tận trời mà đứng lên: “Người cười cái gì? Cảm thấy ta buồn cười lắm hả.”

Hoàng đế đi theo nàng đứng dậy, khi nàng tức giận bất bình muốn đi, hắn từ phía sau ôm lấy nàng. Khuôn mặt hoàng đế dán lên thái dương nàng, nhẹ nhàng thở dài: “U U.”

Tay hắn ôm eo nàng, lẩm bẩm: “Trước kia ta vẫn luôn không hiểu rõ ngươi, tuy rằng ta vẫn luôn muốn mang ngươi đi, nhưng ta không hiểu rõ trái tim của ngươi. Ta không biết ngươi về tới bên người hắn, là muốn lựa chọn hắn hay là ta. Nếu ngươi càng muốn lưu lại bên người hắn, ta hà tất muốn khiến ngươi không như ý? Đến bây giờ ta mới xác định, thì ra ngươi vẫn hướng về ta.”

Hắn làm nàng xoay người lại, dán lên trán nàng. Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn nàng, hỏi: “Có phải ngươi thích ta hay không, nhiều hơn so với thích hắn một ít?”

Bạch U hơi chấn động, nước mắt trêи lông mi rơi xuống, chảy trêи khuôn mặt giật mình của nàng: “Đến bây giờ ngươi mới xác định? Tình thâm nghĩa trọng trước đây của ta, đều cho chó ăn?”

A, chính là cho chó ăn. Đồ cẩu hoàng đế này.

Hoàng đế sợ nàng lôi chuyện cũ ra, đôi mắt lập tức lảng tránh, tay áo hắn che lại gáy nàng, làm nàng kề sát lòng ngực hắn. Hoàng đế thấp giọng dán sát tai nàng nói chuyện: “Trẫm tự nhiên sẽ không hoàn toàn không có chuẩn bị, liền một mình phạm hiểm. Ngươi nhẫn nại hai ngày, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng trẫm đi…”

Cửa bị đẩy ra “Phanh” một cái, đôi nam nữ đang ôm nhau cùng nhìn lại, thấy Trình Bình cả người ướt dầm dề, khuôn mặt bởi phát sốt mà lộ ra màu ửng hồng đang đứng ở cửa.

Vu nương tử run bần bật, quỳ rạp xuống bên chân Trình Bình.

Trình Bình nhìn đến tình hình trong phòng, sắc mặt lập tức trở nên rất khó xem. Hắn lập tức vào nhà, một phen túm chặt tay Bạch U, kéo nàng ra khỏi lòng ngực hoàng đế.

Trình Bình kéo lấy một bàn tay của Bạch U, hoàng đế túm chặt một cái tay khác của Bạch U.

Trình Bình căn bản còn chưa bắt đầu ra sức, Bạch U đã căng thẳng: “Hai người các ngươi buông tay, không cần túm ta! Ta không phải búp bê vải, cánh tay của ta bị túm hỏng rồi sẽ không may về được.”

Trình Bình cùng hoàng đế: “…”

Trình Bình lôi kéo Bạch U, bởi tức giận xấu hổ buồn bực mà cả người hắn run rẩy. Hắn nhịn không được xoay người nhìn về phía Bạch U, hắn chất vấn: “U U, chúng ta ở bên nhau 5 năm, nhưng ta biết trước kia trong lòng ngươi luôn cất giấu một người. Ta chưa bao giờ hỏi ngươi người nọ là ai, nhưng bây giờ ta hỏi người — bạch nguyệt quang, nốt chu sa trong lòng ngươi mà ai cũng không thể đụng vào, có phải là Tam đệ hay không?!”

Thần sắc Bạch U đột nhiên cứng đờ, có chút ngoài ý muốn. Nàng không nghĩ tới Trình Bình biết.

Nàng lập tức quay đầu lại nhìn hoàng đế.

Đôi mắt hoàng đế bỗng dưng co rụt lại.

Hoàng đế nhìn Bạch U, khoé mắt liếc hướng Trình Bình.

Hắn chậm rãi nói: “Ta cũng có vấn đề muốn hỏi ngươi, Bạch U.”

Bạch U không biết nên bày ra biểu tình gì.

Hoàng đế chậm rãi nói: “Năm năm trước, bởi ta ốm đau mà phát sốt, trong lúc hôn mê, cảm thấy có nữ tử cường hôn ta. Người kia, có phải ngươi hay không?”

Sau khi Bạch U sửng sốt, dùng mu bàn tay che mắt. Nàng mắt xanh mặt trắng, đột nhiên bắt đầu thẹn thùng mà cười, xinh đẹp đến rối tinh rối mù, giống như tiểu tiên nữ.

Ánh mắt hoàng đế thâm trầm, chậm rãi, hắn cũng lộ ra tươi cười nhàn nhạt.

Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, Bạch U chưa kịp nói chuyện, sắc mặt đã Trình Bình xanh mét, như bị người giáp mặt cho một đòn nghiêm trọng. Người ta ngươi có tình ta cố ý, khiến hắn giống như một trò cười.

Hắn không muốn nghe bất luận đáp án gì, túm Bạch U ra khỏi phòng, phân phó người trông coi, không được làm Bạch U lại tới nơi này.



Trước khi Hoàng đế tới đây, tự nhiên đã làm chuẩn bị.

Nhị hoàng tử tuy rằng không được đến giang sơn, nhưng thế lực của hắn lại rất lớn. Bởi vì tiên hoàng quá yêu đứa con trai này, trước khi tiên hoàng chết, đã để lại tất cả thế lực của chính mình cho Nhị hoàng tử, trợ giúp Nhị hoàng tử chạy thoát khỏi hoàng thành.

Nhị hoàng tử ngày sau có cơ hội trọng chỉnh giang sơn, đều là bởi vì ngay từ đầu tiên hoàng đã bất công Nhị hoàng tử.

Nhiều năm như vậy, thế lực của Nhị hoàng tử giấu thật sự sâu.

Lần này mượn Bạch U xuất hiện rời đi, Trường An bên kia mới có thể tìm được manh mối, mới có thể truy tra lại đây.

Hoàng đế cần chờ ở nơi này, chờ người của chính mình tới đây, cùng Nhị hoàng tử tranh đấu, xem đến cùng là Nhị hoàng tử lợi hại, hay là trời xanh càng xem trọng hoàng đế.

Trước khi nhân mã thủ hạ đánh vào, hết thảy nhẫn nại đều là tất yếu. Hoàng đế nói cái gì chịu cho máu trong tim, chẳng qua chỉ là để kéo dài thời gian.

Duy nhất ngoài ý muốn, đó là Trình Bình muốn cưới Bạch U.

Làm trong lòng hoàng đế không thoải mái.

Hoàng đế hỏi Bạch U, năm ấy người cường hôn hắn có phải nàng hay không, thành công làm Trình Bình tức giận bỏ đi. Lúc sau Trình Bình cũng chưa từng tới phí miệng lưỡi với hoàng đế, đỡ phải hoàng đế còn muốn diễn kịch ở trước mặt hắn.

Đứt quãng, hoàng đế gặp một giấc mộng, mơ thấy chuyện năm đó.



Thì ra tiểu nương tử cường hôn hắn, thật là Bạch U.

Trong lòng hắn đoán thật lâu, năm năm sau, sau khi gặp lại Bạch U, hắn vẫn luôn đoán xem người kia có phải nàng hay không.

Nàng có phải thật sự từng thích hắn như vậy hay không…

Mà nay rốt cuộc hắn đã chứng thực được.

Hoàng đế nhắm mắt lại, trong đầu dường như lơ lửng mùi Long Tiên Hương giữa cung điện khi đó. Trong không khí là những hạt bụi li ti, chất vải đơn bạc trêи cổ tay thiếu nữ phất lên mu bàn tay của thiếu niên, vừa dịu dàng lại mềm mại.

Hắn nhắm hai mắt, cũng có thể hồi tưởng cái ôm ngay lúc đó, tiếng tim đập dồn dập mà mãnh liệt, tóc dài quấn lấy cổ vai chính mình. Nàng là tốt đẹp, tươi mát, vũ mị.

Mà trong lòng hắn phát run, cả người phát run, lòng tràn đầy buồn bã cùng khổ sở —

Là Bạch U!

Thật là Bạch U!

Hắn bỏ lỡ nàng nhiều năm như vậy.

Trong lòng hoàng đế vừa là buồn bã, vừa là chua xót, còn có rất nhiều đau nhức.

Hắn hiểu ra rất nhiều điều!

Nhưng mà nàng lại phải gả cho Trình Bình! Cho dù là diễn trò, nàng cũng phải gả cho Trình Bình!



Hoàng đế mơ thấy chuyện trong cung điện năm đó, mộng kéo dài về phía trước một chút. Về tới thời điểm Bạch U đưa cho Tam hoàng tử chiếc đèn hoa đăng kia, Tam hoàng tử chuẩn bị hướng Bạch gia cầu thân.

Niên thiếu Tam hoàng tử muốn hướng Bạch gia cầu thân, chính hắn tự hỏi rất nhiều bước đi, liền tưởng hướng phụ hoàng của chính mình thỉnh chỉ. Mà liền ở ngay lúc này, một cung nhân bên người Nhị hoàng tử bị bệnh, Nhị hoàng tử thế nhưng cũng ngã bệnh.

Tam hoàng tử mới đầu không nghĩ gì nhiều, chỉ là như thường đi thăm nhị ca của mình. Chính hắn kỳ thật từ nhỏ cũng dùng độc cùng dược, nhưng mà hắn cũng không hiểu rõ lắm, càng hoàn toàn không biết thể chất của chính mình cùng Nhị hoàng tử hôn mê có quan hệ gì với nhay.

Thẳng đến Nhị hoàng tử bị bệnh, khi Tam hoàng tử tới thăm, gặp phải phụ hoàng của chính mình.

Ánh mắt tiên hoàng nhìn hắn lúc ấy, âm độc lại vui sướиɠ, thả lỏng lại căng thẳng, Tam hoàng tử ngày đó cũng không thể hiểu được.

Ngay sau đó, Tam hoàng tử liền phát sốt ngã bệnh.

Hắn ốm đau trêи giường, có một ngày mơ hồ nghe được tiếng khóc nỉ non của nữ tử, hắn ngắn ngủi mà thanh tỉnh một chút.

Cách màn lụa, thiếu niên nhìn đến mẫu thân của chính mình, nữ tử vẫn luôn bị coi là dị loại đến từ Tây Vực, quỳ gối bên chân tiên hoàng.

Mẫu phi hắn khổ sở cầu xin: “Bệ hạ, người buông tha Cương Nhi đi. Hắn cũng là con của người! Nhị điện hạ cát nhân tự có thiên tướng*, cung nữ thử độc kia của hắn sẽ không chết! Bệ hạ đừng động đến Cương Nhi của chúng ta.”

(*cát nhân tự có thiên tướng: có thể hiểu là người tốt sẽ có quý nhân phù trợ)

Tiên hoàng nói: “Trêи người chảy máu của người man di, thật đúng là cho rằng xuất thân của mình rất cao quý? Năm đó nếu không phải vì ổn định mười ba nước Tây Vực, không phải mẫu hậu muốn trẫm lưu lại tánh mạng mẫu tử các ngươi, làm sao các ngươi có thể sống tạm đến bây giờ? Nhi tử của ngươi không hổ cũng chảy cùng dòng máu không giống chúng ta, cung nữ ti tiện kia đều bởi vì thử độc sắp chết, hắn lại vẫn còn tồn tại bình thường, chẳng phải là nói máu trêи người hắn, so với một cung nữ còn ti tiện hơn?”

“Loại người này tồn tại, trời sinh nên dâng ra hết thảy cho Bình Nhi của trẫm! Mẫu tử các ngươi có thể sống tới ngày nay, đây mới là lý do duy nhất trẫm dung hạ các ngươi!”

Tam hoàng tử nằm ở trêи giường bệnh hơi thở thoi thóp, nhìn đến mẫu phi của chính mình đau khổ cầu xin. Mẫu phi dập đầu một đêm, dập đến cái trán đều sưng lên, trêи gạch lưu lại vết máu, nhưng mà hoàng đế, vẫn cứ không mở miệng.

Hắn vẫn cứ không đồng ý!

“Cưu mê” có thể ngủ đông mấy chục năm trong cơ thể người, nhưng mà cung nữ dược nhân bên người Nhị hoàng tử sắp chết. Hoàng đế liền tính toán nhất lao vĩnh dật*, trực tiếp lấy máu trêи đầu quả tim của Tam hoàng tử cho Nhị hoàng tử tục mệnh.

(*nhất lao vĩnh dật: một lần ra sức giải quyết mọi chuyện để không còn nỗi lo về sau)

Hắn muốn chọn lựa thời điểm thân thể Trình Bình tốt nhất, để hoàn toàn vì Trình Bình giải độc. Trình Bình là nhi tử duy nhất của hắn cùng Quý Phi đã chết, hắn yêu Quý Phi sâu sắc, cũng yêu nhi tử của Quý Phi sâu sắc, các nhi tử khác, chẳng qua là kẻ đầu đường xó chợ.

Huống chi trêи người Tam hoàng tử có dòng máu đến từ Tây Vực, đến hoàng tử bình thường cũng không bằng.

Mẫu phi Tam hoàng tử đến từ Tây Vực vô cùng đáng thương, ngày thường bởi ngôn ngữ tập tục không thông, ở trong cung cũng không có bạn bè gì. Vị nương nương này chỉ nuôi một con mèo lông trắng như tuyết, cùng nàng vượt qua năm tháng.

Hiện giờ, nàng chỉ nghĩ cứu tánh mạng nhi tử của chính mình, lại bởi vì dòng máu của mình bất đồng với người Trung Nguyên, mà trời sinh lại mang đến tai họa cho nhi tử.

Vị hậu phi đáng thương kia dập đầu cả đêm, Tam hoàng tử nằm ở trêи giường bệnh cũng bị dày vò một đêm.

Thời gian hừng đông, hoàng đế không lưu tình chút nào mà rời khỏi, hắn ở gian bên ngoài, dặn dò ngự y tiến vào giết Tam hoàng tử, muốn trực tiếp lấy máu trong tim Tam hoàng tử.

Mẫu phi Tam hoàng tử quỳ cầu vô dụng, nước mắt nàng đã chảy khô, cùng chú mèo nàng vẫn luôn nuôi kia nằm liệt ngồi trêи đất.

Khi ngự y tiến vào muốn lấy máu trong tim Tam hoàng tử, nương nương nhu nhược kia bỗng nhiên đứng dậy, rút từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ, nhào hướng hai vị ngự y vừa tiến vào.

Trong cung điện tức khắc loạn thành một đoàn, một ngự y đương trường bị nương nương đâm chết, một người khác tránh thoát yếu hại, bằng thể lực nam tử, đẩy được nương nương ra.

Nương nương không chịu làm cho bọn họ chạm vào nhi tử của mình, nàng lại lần nữa nổi dậy nắm lên chủy thủ.

Ngự y trở tay đoạt lấy chủy thủ, thọc đao về phía nương nương, con mèo tuyết trắng nương nương vẫn luôn nuôi lao tới. Sau một tiếng “miêu” bén nhọn, móng vuốt mèo chụp vào cánh tay ngự y, há mồm cắn hắn.

Trong lúc kinh hoảng ngự y buộc phải buông tha nương nương, trở tay vung lên, ném con mèo ra, đập vào trêи cột đá.

Chú mèo kia không còn bò dậy nữa.

Ngày đó buổi sáng, cung điện Tam hoàng tử máu chảy thành sông.

Tiên hoàng nói với người đời, rằng Mẫu phi của Tam hoàng tử bị bệnh chết.

Tiên hoàng ngại đen đủi, không tiếp tục giết Tam hoàng tử trong ngày đó nữa. Mà Tam hoàng tử mơ mơ hồ hồ ngủ ở trong màn, thấy được hết thảy, cũng nghe được hết thảy.

Máu đỏ tươi, nùng tanh, hiện thực giống như ác mộng, đó là bắt đầu màn tranh đấu giữa Tam hoàng tử và phụ hoàng của chính mình.

Mẫu thân hắn tử vong, chú mèo tử vong, chính là bắt đầu hết thảy.

Nơi nào còn có Bạch U, nơi nào còn có tình yêu, nơi nào còn có cầu hôn!

Giết phụ hoàng ngoan độc kia!

Chính là chuyện duy nhất lúc ấy Tam hoàng tử muốn làm!



Hoàng đế ra một thân mồ hôi lạnh, tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.

Trời tờ mờ sáng, hắn nghe được tiếng nhạc vui mừng bên ngoài.

Hoàng đế xuống giường đi về phía cửa sổ, nghe tiếng động bên ngoài. Ánh đỏ chiếu vào cửa sổ, hắn phân biệt ra ngày này, đúng là ngày Trình Bình đã nói sẽ nghênh thú Bạch U.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui