Tôi Chỉ Cần Có Em

04:00 PM _Văn phòng chủ tịch Mộ thị.

Xem xong một văn kiện, Mộ Dung Y Tịnh đặt bút kí tên mình lên đó rồi gấp lại để qua một bên, tiếp tục rút một tập khác trong một núi văn kiện trên bàn. Đưa tay nhu nhu trán, anh thở dài…Chưa bao giờ công việc lại tồn đọng nhiều như vậy. Tuy khoảng thời gian này, phía bên Hồng Kông đã ổn định sau khi người của Phi Ưng bang lập lại vị trí cùng triệt hết phe cánh mà Đổng Nghiệp Minh còn để lại, việc kinh doanh cũng đi vào nề nếp. Bên Đài Loan, trong lúc anh nằm viện, Dương Khinh Tiêu và Chung Hiển Bình cũng đã thu xếp tất cả khá tốt. Nhưng mà hiện tại lại là bất đồng.

Dương Na sinh em bé lại sinh đến hai tiểu hài tử, Từ Lan Lan tiếp tục nghỉ ở nhà bồi ba mẹ con, Dương Khinh Nghĩa cũng cùng ở nhà bồi lão bà của mình, Dương Khinh Nghiêm tìm cớ chụp ảnh quảng cáo cho bộ sưu tập mới chuồn đi nước ngoài du lịch cùng Hà Tử Hoàng. Công việc thì nhiều mà người thì chạy mất hết,chỉ còn  hai người siêng năng nhất Mộ thị là Dương Khinh Tiêu và Chung Hiển Bình, mà ba hôm trước Hoắc Điệp Phong trực tiếp đến Mộ thị bắt người đi, đến giờ vẫn không thấy tung tích. Kết quả chỉ còn Dương Khinh Tiêu trụ lại giúp anh thu xếp công việc. Bận rộn đến nỗi cả hai vừa về đến nhà liền lăn ra ngủ, đã thật lâu chưa có phát sinh chuyện kia. Mộ Dung Y Tịnh lại tiếp tục thở dài…

Mà ngày hôm nay, người cuối cùng trụ lại cũng không thấy đâu cũng không phải Dương Khinh Tiêu trốn việc. Mà bởi hôm nay là ngày sinh nhật của anh, cả nhà họ Dương muốn tổ chức một buổi tiệc, mời tất cả đồng nghiệp trong Mộ thị. Tuy Dương Khinh Tiêu từ đầu đã muốn đến công ty, nhưng dù sao anh cũng là nhân vật chính, Mộ Dung Y Tịnh bắt anh ở nhà cùng mọi người chuẩn bị, còn  mình ngồi trong văn phòng duyệt văn kiện.

05:30 PM

Nhìn qua đồng hồ trên tường, anh giật mình. Đã qua tan tầm gần một tiếng. Hiện tại bản thân lại chưa chuẩn bị xong quà tặng, trong lòng có chút lo. Cũng vì công việc mà anh không có thời gian suy nghĩ đến sẽ tặng gì cho Dương Khinh Tiêu. Anh lại thở dài….

Tắt máy tính, Y Tịnh đứng dậy đi xuống các tầng dưới dạo một vòng. Nếu như bất cứ món đồ nào dành cho nam mà tòa nhà Alex_Maxi không có thì chắc chắn nơi khác không có. Đi qua khu thời trang, Mộ Dung Y Tịnh lắc đầu, không có mẫu trang phục nào mới ra mà anh không làm một bộ cho Khinh Tiêu, bỏ qua. Liếc qua dãy bán đồ lót, Mộ Dung Y Tịnh lại lắc đầu, ở nhà số lượng đồ lót đủ màu sắc hình dáng chất đầy ba ngăn tủ, cho dù mỗi ngày đổi một cái mới muốn mặc đến sang năm còn chưa hết, bỏ qua. Đi qua khu phụ kiện, túi xách và giày phù hợp với Dương Khinh Tiêu không có mẫu mới, số lượng cravat ở nhà đem ra trưng bày còn nhiều hơn ở chỗ này, Y Tịnh lại tiếp tục lắc đầu, bỏ qua. Bước đến khu trang sức, anh nhớ lần trước đã tặng cho Khinh Tiêu một sợ dây đeo cổ do mình tự thiết kế và đặt làm riêng, bên trong là thép chịu lực cực tốt, bên ngoài bọc một lớp bạch kim Italia, tuy mặt dây đeo lõm một chút do đỡ một viên đạn giúp chủ nhân, nhưng Dương Khinh Tiêu lại vì đó mà càng thích. Y Tịnh lần nữa lắc đầu, bỏ qua…

Cuối cùng, không chọn được bất cứ thứ gì, Mộ Dung Y Tịnh phiền não lấy xe chạy vòng vòng các con đường, nhìn qua cửa hiệu bán gấu teddy, Y Tịnh kiên quyết quay đi, hết chuyện rồi lại đi tặng cho nam nhân hai mươi lăm tuổi cái này, đối Dương Khinh Tiêu mà nói, nhận được món quà như vậy cũng không đến nỗi kinh thiên động địa, mà là nếu món quà đó do Mộ Dung Y Tịnh tặng thì đúng là, không thể tưởng tượng.

07:30 PM

Nhìn đồng hồ trong xe, nhận ra đã gần đến giờ khai tiệc, Y Tịnh đành quay xe hướng Dương gia chạy đi. Đèn đỏ, nhìn lướt qua bên kia đường, là Maroli beuty. Cuối cùng, Mộ Dung Y Tịnh lại quay xe hướng tới Maroli.

“Ngài Mộ Dung, bác sĩ Hàn đã về từ lúc chiều.”

“Tôi tới tìm Ngu Mị.”

“A, vậy ngài vui lòng chờ một chút, tôi sẽ gọi cậu ấy ra ngay.”

“Cám ơn.”

11:05 PM_Dương gia.

Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, Mộ Dung Y Tịnh mở mắt tỉnh dậy. Không biết mình đã ngủ bao lâu, đưa tay nhu nhu huyệt thái dương, cảm giác mệt mỏi dường như tiêu tan đi gần hết, có lẽ do giấc ngủ ngắn vừa rồi, nhìn qua căn phòng, chỉ có một mình anh, không thấy Dương Khinh Tiêu. Nhớ lại buổi tối hôm nay, sau khi từ Maroli về đến Dương gia vừa kịp lúc khai tiệc. Mọi người đều chơi rất vui, đến lúc buổi tiệc diễn ra một nữa thì anh cảm thấy hơi mệt nên  quay về phòng tắm rửa, xong rồi đến sô pha ngồi uống một ly vang đỏ…mà sao bây giờ lại nằm ở đây?

Đang ngẩm nghĩ thất thần, cửa phòng tắm hơi hé mở, Dương Khinh Tiêu đi ra, trên tóc vẫn còn đọng nước. Thấy Y Tịnh đã dậy, ngồi trên giường ánh mắt hơi mông lung làm thành nét đáng yêu câu dẫn, Khinh Tiêu không khỏi chết lặng ngắm nhìn. Vừa mới tắm xong, lại thấy cơ thể nóng lên, cổ họng có chút khô khan.

Ngồi xuống ôm ôm người yêu vào lòng, Dương Khinh Tiêu mềm nhẹ lên tiếng: “ Đã tỉnh dậy rồi thì uống vài ly với anh đi.”

“Ân!” Mộ Dung Y Tịnh cuối cùng cũng dứt ra khỏi trạng thái mơ hồ, hiện tại vẫn chưa qua nửa đên, vẫn còn kịp tặng quà, dù sao quà đã chuẩn bị rồi nhưng tặng không đúng thời điểm chẳng phải uổng công chuẩn bị. Dương Khinh Tiêu kéo Y Tịnh đứng dậy đi ra bang công. Gió đêm mát rượi, nến trắng trong ly thủy tinh  đặt tùy tiện khắp nơi làm khunh cảnh thêm phần lãng mạn khó tả, trên bàn có hoa hồng vàng, rượu vang đỏ, còn có một chiếc bánh ngọt nho nhỏ vừa vặn cho hai người, bên trên cái bánh không trang trí quá cầu kì, chỉ có hai màu trắng của kem sữa và nâu của chocolate và một hộp quà màu xanh.

Mộ Dung Y Tịnh sững sờ một lúc, thật sự rất ngạc nhiên. Đáng lẽ ra chính anh phải làm những thứ này cho Khinh Tiêu, vậy mà ngược lại, người này vì anh mà cố tình chuẩn bị, trong lòng dâng lên cảm xúc hạnh phúc ngập tràn. Thật sự rất lãng mạn, rất lãng mạn.

“Đẹp quá!”

“Em thích là được rồi.”

Dương Khinh Tiêu cười ôn nhu nắm tay Mộ Dung Y Tịnh đến bên bàn ngồi xuống.

“Vốn chỉ muốn cùng em trãi qua ngày hôm nay, vậy mà bị nhiều người quấy nhiễu. Đến bây giờ mới được ngồi với em.”

“Không sao, chẳng phải hiện tại chỉ có hai người chúng ta. Em rót cho anh một ly.” Nói rồi Y Tịnh thành thạo mở nắp chai, rót vào hai ly thủy tinh. Màu rượu đỏ trong ánh sáng dìu dịu của nến lung linh huyền ảo.

“Chúc anh sinh nhật hạnh phúc.”

Chạm ly, Khinh tiêu chậm rãi đáp: “Có em bên cạnh, anh là người hạnh phúc nhất trên đời.”

Lúc Y Tịnh đưa ly lên môi định uống thì Dương Khinh Tiêu ngăn lại, cầm ly của mình nhấp một ngụm, môi anh dần tiến đến bên môi Y Tịnh, khẽ chạm vào rồi từ tốn rót thứ chất lỏng thơm tho kia vào miệng người yêu. Chia nhau hương vị say nồng ấm áp. Khi chất men ngọt ngào chảy hết vào cổ họng, cả hai cũng không chịu rời nhau.

Mộ Dung Y Tịnh vươn tay vòng qua ôm cổ Dương Khinh Tiêu, bờ mơi lưu luyến không thôi. Anh chủ động đem lưỡi của mình đưa vào trong miệng Khinh Tiêu tìm kiếm, Dương Khinh Tiêu cũng không yếu thế ngậm lấy chiếc lưỡi kia ôn nhu ve vuốt không buông.

Rời nhau ra, Dương Khinh Tiêu lấy một ít bánh đưa đến bên môi Y Tịnh. “ Bánh này là do anh tự làm, nến thử một chút.”

Mà Mộ Dung Y Tịnh như con mèo nhỏ ngoan ngoãn hé miệng để Khinh Tiêu uy từng muỗn bánh.  “Ngon không?”

“Ân, ngon lắm.” Thanh âm đáp lời thật mềm mại. Hai ánh mắt giao nhau có bao nhiêu nhu tình mật ý.

“ Vậy anh cũng muốn thử.” Môi tiếp tục chạm môi, hai người cứ vậy uy bánh rồi hôn, hôn rồi uy bánh. Đến một lúc sau, Y Tịnh gần như đã nằm trong vòng tay Dương Khinh Tiêu, gió khẽ lướt qua mơn man lên da thịt hai người, mái tóc mượt mà buông rũ trên lưng, Dương Khinh Tiêu luồn những ngón tay vào đó chơi đùa. Đêm, thật yên tĩnh.

“Tặng cho em cái này.” Với lấy hộp quà trên bàn Dương Khinh Tiêu đưa cho Y Tịnh.

“A? cho em?” Hôm nay là sinh nhật Khinh Tiêu, anh còn chưa tặng quà, vậy mà đã đươc nhận quà. Có chút bất ngờ!

“Ân, mở ra xem có thích không.”

Y Tịnh hưng phần ngồi thẳng dậy, quà Khinh Tiêu tặng, lúc nào cũng làm anh kinh hỉ, lần này chắc cũng không ngoại lệ. Nhất cái nắp bỏ sang bên, Y Tịnh liền nhìn thấy trong đó là một phong bì. Nhìn qua Khinh Tiêu đang cười rất tinh quái, anh cúi đầu tiếp tục mở ra phong bì. Đến lúc nhìn thấy được thứ bên trong, Mộ Dung Y Tịnh trợn tròn mắt hết nhìn qua thứ cầm trên tay rồi lại nhìn Dương Khinh Tiêu.

“Sao anh làm được?”

“Để có được nó, anh thật rất vất vả a.”

Mộ Dung Y Tịnh lại cúi đầu nhìn thật kĩ thứ trên tay, đó là giấy hôn thú. Là chủ tịch một tập đoàn, lại có liên quan đến truyền thông và bộ văn hóa nên giấy tờ hành chánh đối với anh rất rành rẽ đi, chỉ cần nhìn qua là biết thật giả. Mà giấy hôn thú trên tay anh là thật 100%, không những vậy, tên hai người đăng kí rõ ràng là Mộ Dung Y Tịnh và Dương Khinh Tiêu, giới tính nam, quốc tịch Đài Loan. Phía bên dưới đã có sẵng chữ kí của Khinh Tiêu, chỉ còn chờ Y Tịnh ký vào thì tờ hôn thú lập tức có hiệu lực.

Qua một khắc đờ đẫn, cuối cùng Y Tịnh cũng khôi phục trạng thái bình thường.

“Từ khi nào mà Đài Loan cho phép kết hôn đồng giới a? Sao em không nghe người ta thông báo gì hết vậy?” Mộ Dung Y Tịnh trêu ghẹo.

Dương Khinh Tiêu vui vẻ cười vang, trong không gian thoáng đãng, tiếng cười trầm ấm lại có chút ngân nga: “Anh biết em sẽ cao hứng mà.”

“Không cao hứng, không cao hứng chút nào. Này là chứng minh em không còn tự do nha.” Tuy miệng phản bác, nhưng Y Tịnh lại vui vẻ nhào vào lòng Khinh Tiêu cọ cọ, trên môi vẫn giữ nguyên nét cười.

Được một lúc lâu, hai người bỗng nhiên yên lặng. Vòng tay Y Tịnh ôm eo Khinh Tiêu siết chặt, mà Dương Khinh Tiêu vẫn không thôi chầm chậm trượt bàn tay mình trên lưng người kia. Hô hấp trầm ổn, Khinh Tiêu đưa tay nâng cằm Y Tịnh cúi xuống hôn sâu, bên môi người nọ thì thầm: “Vậy quà cho anh đâu rồi?”

Y Tịnh đưa lưỡi phát họa hình đáng đôi môi Khinh Tiêu xong, ghé vào tai người này thổi một hơi thở nóng rực nói khẽ: “ Ôm em vào giường …”

Câu nói chưa tròn người đã bị Khinh Tiêu nhất lên, đến bên giường cả hai vừa nằm lên ngay tức khắc liền quấn lấy nhau. Nụ hôn nối tiếp nụ hôn, như khát khao bỏng rát mà nhiều ngày nín nhịn. Cuồng dã qua đi là những lần cắn mút nhẹ nhàng ôn nhu mà sâu sắc, giống như đang nhấm nháp một thứ ngon lành nhất thế gian. Nhìn thấy môi ái nhân sưng đỏ, cả hai đồng dạng phát ra tiếng cười.

Dương Khinh Tiêu đưa ta mơn nhẹ lên làn da trơn bóng nơi chiếc cổ mảnh khảnh của Mộ Dung Y Tịnh, một đường vuốt xuống xương quai xanh rồi tiếp tục chui vào trong áo. Y Tịnh hơi nhắm mắt, than nhẹ, rồi lại mở mắt nhìn anh, trong mắt đã giăng một tầng sương mỏng. Mục mâu màu xám tro sâu thẳm mang theo tia sáng hoặc nhân. Dương Khinh Tiêu nhịn không được mà phải hôn lên đó, cúi xuống hôn lên xương quai xanh tinh xảo lộ ra nơi cổ áo, ngón tay thon dài bắt đầu chậm rãi tháo từng cúc áo của Mộ Dung Y Tịnh.

Chuyển lưỡi vào tai người yêu cắn nhẹ, rồi mút liếm khe khẽ làm Y Tịnh càng thờ dồn dập hơn. Đôi tay trên vai anh đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn mà miết chặc phần lưng rắn chắc.

“Kiên nhẫn một chút, anh phải từ từ tìm quà của mình chứ.”

Bàn tay Y Tịnh không  an phận chui vào trong áo, sờ soạng vòng ngực trần co dãn của nam nhân phía trên, thanh âm yêu mị mỏng manh phát ra kèm chút rên rỉ: “Anh nghĩ.. món quà đó nằm trên người em?”

“Không phải sao?” Khinh Tiêu tà tà cười.

Một tiếng soạt vang lên, Y Tịnh đã xé bung áo Dương Khinh Tiêu nén đi ánh mắt mờ mịt lại chú mục vào khuôn ngực săn cứng màu đồng trước mắt. Trong khoảnh khắc, cả hai đều đình chỉ mọi hoạt động. Chỉ trong tức khắc đó, Y Tịnh xoay người áp Khinh Tiêu xuống dưới thân mình rồi ngồi lên bụng anh. Lại lấy tốc độ cực nhanh thoát xong quần Khinh Tiêu, Y Tịnh lặng lẽ ngắm nhìn khối thân thể xích lõa của người đàn ông độc nhất vô nhị của anh. Mục quang dường như đang thưởng thức cũng như say mê càng làm Khinh Tiêu thích thú.Anh thoải mái để ánh mắt Y Tịnh lướt đi trên từng tất da thịt của bản thân mình.

Qua một lúc, dường như đã thỏa mãn. Mộ Dung Y Tịnh mới chịu cúi người hôn Dương Khinh Tiêu, bờ môi hơi mỏng nhưng cảm giác hôn thật tuyệt đang di chuyển xuống ngực anh, hôn lên hồng quả trên ngực rồi ngậm vào miệng, cắn mút. Bình thường khi ân ái, cả hai thường khiêu khích cơ thể lẫn nhau, nên động tác này làm Khinh Tiêu thoải mái mà rên khẽ. Bàn tay luồn vào tóc Y Tịnh vuốt ve cổ vũ. Mắt khép hờ hưởng thụ. “Đi xuống một chút! Ân?”

Nghe theo chỉ dẫn, Y Tịnh rê môi xuống thấp, đi qua vùng bụng mẫn cảm, chạm đến nam căn đã đứng thẳng từ lâu. Cảm giác nam tính thô to cương cứng đến cực hạng của mình đột nhiên được bao phủ trong một nơi ẩm ướt ấm áp thoải mái đến mức làm Khinh Tiêu rên lớn. “Ô…” một tiếng.

Cảm thấy người yêu hài lòng, Mộ Dung Y Tịnh dùng hết những kỹ xảo mà mình có chăm chút âu yếm hạ thân Khinh Tiêu, dùng lưỡi vẽ lên đỉnh một lát, lại ngậm vào miệng mút vào nhả ra vài lần, lại tiếp tục liếm xuống phần gốc, hai tay nắm lấy khôi cầu chơi đùa. Lại tiếp tục nuốt vào thật sâu đến tận gốc, cuống họng ép chặt đến nỗi Khinh Tiêu ô ô thở đốc. Anh nhỏm người dậy xoa đầu Y Tịnh: “Yêu tinh, em làm tốt lắm…Ân…”

Eo không tự chủ mà dĩnh nhập ra vào khoang miệng ướt át, nước miếng chảy dọc theo nam căn nhập vào bụi cỏ đen mượt, âm thanh mút liếm ám ách mơ hồ làm chính cả Y Tịnh cũng hưng phấn theo. Vừa khẩu giao cho Khinh tiêu, vừa phát ra thanh âm nỉ non trong cổ họng.

Cả người run rầy vì khoái cảm, Khinh Tiêu mạnh mẽ rút nam tính ra khỏi khoang miệng nóng bỏng kia, áp Y Tịnh nằm xắp xuống giường, kéo tuột quần người nọ ra khỏi thân thể, tách hai cánh mông tuyết trắng ra lập tức một đường đỉnh nhập vào bên trong người dưới thân.

“A…” Mật huyệt đã lâu chưa có làm chuyện này vẫn đóng chặt, đột nhiên bị cự vật xâm lấn làm Y Tịnh đau đớn kêu lên. Hai tay siết lấy dra giường, miệng hé ra thở đốc theo từng lần tiến quân thần tốc của Khinh Tiêu, cũng may trên nam căn có dính rất nhiều nước bọt của Y Tịnh nên cũng có tác dụng làm trơn, sau khi thích ứng, mật huyệt tiết ra bao lấy nam tính thô to ngang ngạnh làm di chuyển càng dễ dàng hơn, từ đó, khoái cảm thay thế đau nhứt truyền đến toàn thân hai người.

“Tịnh, anh xin lỗi…anh không nhịn được…Anh chỉ muốn ngay lập tức… đi vào bên trong em…Ô..ô…”Khinh Tiêu khinh suyễn hô lên. Đỉnh nhập vài cái thật sâu thật mạnh liền bắn vào trong Y Tịnh. “Hô…”

Chờ cho cao trào qua đi, Dương Khinh Tiêu nằm úp lên người Y Tịnh, đưa tay vào trong áo vuốt tấm lưng trơn mịn đã thấm một tầng mồ hôi.

Kéo Y Tịnh nằm ngữa dậy, Khinh Tiêu cúi xuống hôn sâu, bàn tay ôm lấy mông ai kia mà xoa nắn, một lúc lại chuyển đến ngọc hành Mộ Dung Y Tịnh cao thấp bộ lộng. Da thịt cọ xác, khơi dậy dục hỏa mở màn cho lần hoan ái tiếp theo. Tách mình ra khỏi Dương Khinh Tiêu, Mộ Dung Y Tịnh dùng tay chống đầu nhìn anh đầy yêu mị. “Anh còn chưa tìm được quà kia nha.”

“Ưm, vậy để anh cởi áo em ra đã.” Dương Khinh Tiêu định vươn tay cởi áo Y Tịnh thì lại bị người này đẩy ra xa, phần thân trên ẩn hiện sau lớp áo mỏng, mà phần dưới lại gần như hoàn toàn bại lộ, đôi chân dài khép chặt hơi cọ xác vào nhau vẽ nên mĩ cảnh động lòng người.

“Vậy anh phải ngắm cho kĩ a.” Nói xong Y Tịnh đưa hai bàn tay trắng muốt từ từ cởi áo của mình, toàn thân tuyết trắng bại lộ trước mắt nam nhân. Cơ thể Mộ Dung Y Tịnh, Khinh Tiêu đã nhìn qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, anh lại nhịn không được phát sinh dục niệm. Nhận thấy thần tình say sưa của Khinh Tiêu, Y Tịnh khẽ chuyển thân, cười câu dẫn: “Sao, anh đã phát hiện ra gì chưa?”

Lướt mắt một lượt từ trên xuống dưới, Khinh Tiêu lắc đầu: “Em thật tinh quái, anh chịu thôi, không nhận thấy có gì khác biệt. Có chăng là…hôm nay em thật sự rất câu dẫn.”

“Vậy em cũng không làm khó anh nữa, để em chỉ cho anh a.” Một tay Y Tịnh đặt trên ngực, từ từ lướt dọc theo thân người xuống gối, rồi dùng một ngón tay từ từ di chuyển lên trên. Mà động tác này cố ý dẫn đắt ánh mắt Khinh Tiêu nhìn theo chuyển đổng của mình. Ngón tay chậm rãi di chuyển lên dùi rồi dừng lại. Trong khoảnh khắc, Mộ Dung Y Tịnh chầm chậm mở hai đùi truyết trắng ra, Khinh Tiêu liền trợn mắt.

Phía đùi trong non mịn là hình xăm một chữ Tiêu viết theo kiểu phồn thể vạn phần xinh đẹp. Từng nét khắc trên da thịt vô cùng tinh xảo mỹ lệ. Dương Khinh Tiêu ngây ngốc sau một khắc vẫn chưa động tĩnh. Mộ Dung Y Tịnh ngạt nhiên ngồi dậy lay lay tay anh: “Tiêu, anh không sao chứ?”

Trả lời lại câu hỏi là ngay tức khắc, người bị mạnh mẽ áp chế xuống giường. Ánh mắt một phút trước còn ngây ngốc đờ dẫn thì giờ phút này lại lãnh liệt ánh lên tia tức giận làm Mộ Dung Y Tịnh có điểm hoảng sợ. Dương Khinh Tiêu siết lấy đầu vai Y Tịnh thật chặt, kề mặt sát vào nhau, anh buông từng tiếng: “Sao.em.dám.mở.đùi.cho.người.khác?”

“Nga?” Y Tịnh không hiểu kêu lên. Nhưng mà chưa nói được gì đã bị nụ hôn cường liệt áp chế, bây giờ thì anh mới hiểu câu kia của Khinh Tiêu là có ý gì, không phải là đang ghen sao? Tự nhiên trong lòng có chút cao hứng, nhớ đến lúc mìng thực hiện hình xăm này thì vẫn còn có mặc quần lót mà, lại thêm hai tầng khăn trắng choàng qua, cơ bàn người ta cũng không xem thấy cái gì.

Buông môi Y Tịnh ra, Dương Khinh Tiêu thương yêu quấn quýt như lời xi lỗi, bàn tay lần đến phần đùi trong nơi có hình xăm kia sờ sờ. “Có đau không?”

Ôm lấy cổ Khinh Tiêu, Y Tịnh cười khẽ: “Không đau, chì là hình xăm tạm thời thôi, qua một tháng liền biến mất. Bất quá nếu anh thích, em sẽ đi xăm thật.”

Liếc Y Tịnh, Khinh Tiêu cảnh cáo: “Không được mở đùi cho bất cứ người nào khác ngoài anh.”

“Vậy anh có thích món quà này không?”

“Thích, phi thường thích.”

“Ân.”

Lại hôn nhau, âu yếm cơ thể lẫn nhau, Khinh Tiêu nâng hai chân Y Tịnh lên vai mình, dùng lưỡi hôn mút hai đùi, xung quang chữ “Tiêu” kia, là hàng loạt hồng ấn mê người. Tiếp tục khiêu kích đến lúc Mộ Dung Y Tịnh thở dốc cầu xin, anh mới chịu buông tha. Lại áp lên cơ thể ái nhân, Khinh Tiêu hôn môi Y Tịnh nói khẽ: “Tuy anh rất thích, nhưng phải trừng phạt em.”

Y Tịnh đã bị Khinh Tiêu cuốn xoay vào dục niệm mơ hồ, cơ thể đang nóng rát khát cầu hoan ái. Thờ dốc kịch liệt, hai cánh tay sờ loạn trên thân Khinh Tiêu cổ vũ. Hai chân mờ rộng kẹp lấy eo Khinh Tiêu cọ sát, cố ý đưa cúc huyệt đến gần nam căn ngạnh cứng nóng bỏng kia. Lúc đó, một thứ mát lạnh chui vào mật huyệt rực nóng: “Ân…lạnh quá.”

Thần trí mê mờ, nhưng Mộ Dung Y Tịnh cũng biết vừa rồi Khinh Tiêu nhét cái gì đó vào cúc huyệt của anh. Vật nhỏ lạnh lẽo kia tiến vào bên trong liền lập tức tan ra, lại trở nên nóng bỏng hơn lúc nãy. Bên trong ngứa ngáy khó chịu. “A.a…Tiêu, cái gì vậy, cơ thể em …ân …”

Không những nơi bí huyệt, mà cả cơ thể Y Tịnh dần nóng lên, như có một luồng lửa cháy từ bên trong xương tủy, vừa khó chịu vừa mê mờ.

“Là quà Hàn Vũ Xuyên tặng, anh không nghĩ sẽ dùng đến, nhưng mà hôm nay để trừng phạt em, đành phải lấy ra dùng thôi. Ân?”

“Khó chịu, khó chịu quá…” Y Tịnh miết lấy cánh tay Dương Khinh Tiêu, đôi mắt đã dần mất tiêu cự, môi anh đào đỏ rực hé ra rên rỉ. “Tiêu, bên trong em…nóng quá…vào đi anh, làm ơn đi vào em đi…”

“A…ân.” Không để người yêu chịu đựng thống khổ, anh liền ngay tức khắc tiến vào. Bên trong quả thực nóng bỏng tiêu hồn. Kéo người kia vào lòng ôm chặt, hạ thân điên cuồng thúc vào nơi sâu nhất, Mộ Dung Y Tịnh cũng nhiệt tình kẹp chặt hai chân phối hợp. Môi không ngừng phát ra âm thanh khoái hoạt.

“Mạnh, mạnh chút nữa…ưmmm…hahhahha…”

….

“Dùng sức…tuyệt…tuyệt quá…”

“Tịnh…bên trong em thật chặt…”

“Ân…ân….”

Cả hai cuồng nhiệt giao hoan, không biết đã làm bao nhiêu lần, không biét cùng nhau đến đỉnh điểm bao nhiêu lần, suốt một đêm, dùng hết tinh lực triền miên. Yêu thanh ái ngữ không ngừng quẩn quanh trong phòng, Cho đến khi không còn bắn được nữa, khí lực gần như tận cùng, mới ôm nhau đi vào mộng…

Lúc Mộ Dung Y Tịnh tỉnh dậy thì là lúc đang ở trên máy bay, cũng không biết bằng cách nào lên được trên này. Nhưng mà tất cả đều được Dương Khinh Tiêu thu xếp. Đó là trước ngày sinh nhật Khinh Tiêu, Dương Khinh Nghiêm cuối cùng cũng chịu quay về, mà hiện tại Khinh Tiêu vừa mới nhắn xong một tin nhắn cho Dương Khinh Nghiêm, đe dọa người kia nếu sau khi trở về, Mộ thị mất một đồng lợi nhuận thì cuộc sống của anh với Hà Tử Hoàng không thể yên ổn đi.  Vậy mới biết thật sự Mộ Dung chủ tịch đáng sợ, mà đáng sợ hơn chính là nam nhân của người này.

“Tịnh, sau khi đến Hawaii chơi xong, mình đi châu Mỹ, rồi châu Âu, đến…đi một vòng thế giới rồi hãy về a.”

Mộ Dung Y Tịnh ngã đầu lên vai người đàn ông mà anh yêu cười ôn nhu đáp: “Ân, chỉ cần nơi đó có anh.”

Hoàn phiên ngoại_ Quà sinh nhật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui