Hoàng Ân lôi cô một mạch từ dưới cổng trung tâm lên sân thượng nhưng mà cậu ta không để ý tay cậu ta nắm tay cô muốn bao nhiêu tình cảm thì có bấy nhiêu tình cảm, trên đường đi còn có cả người chụp hình mà cậu ta không để ý.- Nhìn 2 người kia đẹp đôi quá ( khách ).Bên trong thang máy , một bầu không khí im lặng đến đáng sợ, cô không muốn phá vỡ nó nhưng cậu ta nắm tay cô chặt quá làm cô phải lên tiếng: - À mà nè , cậu bỏ tay tôi ra đi tôi không có trốn đi với lại cậu nắm chặt quá tay tôi đỏ hết rồi.
Thả ra đi.Cậu nhìn lại thấy đúng thật , liền buông tay cô ra , cậu định không xin lỗi nhưng khi thấy gương mặt cô đỏ lên trên đôi mi đen ấy còn có tí nước mắt nữa " thật dễ thương".
Cậu đang nghĩ gì vậy cô ta không dễ thương Gia Hân của cậu mới dễ thương , tự nhủ trong lòng vậy.
Nhưng khi cậu nhìn qua cô thấy cô đang xoa cổ tay thì cậu- Cho tôi xin lỗi cậu đừng khóc!Cô và cả Minh Hạo đều giật mình , Minh hạo thì bất ngờ với câu nói của Hoàng Ân , cô bất ngờ vì không nghĩ anh lại xin lỗi cô.- " cô ấy ngơ ngẫn nhìn mình , dễ thương thật " thình thịch.-" gì vậy , tim mình đập nhanh quá , vì cô ấy sao, không do mình bệnh thôi bình tỉnh nào ".- Tôi xin lỗi là vì thấy cô đau quá sợ cô tủi thân rồi khóc thôi chứ ko có ý gì , cô mà khóc là tôi mất mặt lắm , đấng nam nhi mà làm cho con gái khóc thì không phải nam nhi.- Hơ , cậu đi dép trong bụng tôi sao , sao cậu biết nếu cậu không xin lỗi là đến nơi có người tôi sẽ khóc ? Để cho họ thấy tôi bị bắt nạt.-" hơ hơ , con nhỏ này nó nghĩ vậy thật sao , ngốc ".Sau câu nói đó thì cô chỉ nhận được 2 ánh mắt xem thường cô.
Và sự ngớ ngẫn của cô kéo dài cho đến khi tiếng ting của thanh máy thì mọi chuyện mới kết thúc .Cửa thang máy mở ra thì một khung cạch phải nói là tuyệt vời cả thành phố sầm uất nằm trọn trong mắt của cô.
Thật to bầu trời thì xanh đẹp.
Đây là lần đầu tiên cô được thấy toàn cảnh thành phố từ trên cao như vầy.Nhớ hồi chưa xuyên , cô chỉ lo làm kiếm tiền không bao giờ dám đi chơi một ngày vì sợ bị bắt về quê lại.
Nên cô không dám nghĩ đến chuyện đó, nhưng giờ thì khác rồi cô sẽ tận hưởng hết ở đây .Từ đằng xa đã có 8 ánh mắt khó hiểu nhìn 3 người vừa ra từ thanh máy ra.
Mà cô gái ngây thơ kia con lo mê mẫn nhìn xung quay nếu như không có Hoàng Ân giữ lại chắc cô sẽ bị nhân viên đuổi xuống vì quá lăng xăng tưởng cô bị điên.
Khu này là khu vip chỉ ai có thẻ đen của trung tâm mới được lên.
Để được thẻ đen thì họ phải chi 1 tháng phải hơn 1 tỷ cho trung tâm .Rồi 3 người họ đi đến khu bàn có 8 người cả trai lẫn gái đang ngồi đó.
Một cô gái trong nhóm đó lên tiếng:- Này sao cô ta lên được trên này không lẻ , cô trốn lên đây sao , chứ người như cô làm gì có nổi thẻ vip mà lên ? Cô gái nói với giọng khó chịu.- Đừng nói 2 cậu dẫn cô ta lên nha?- Ùm tớ thấy cô ta đứng há hốc miệng như con điên ở dưới cổng trung tâm nên dẫn cô ta lên để có người giải trí đó Thùy Tiên .Cô gái vừa nói đó là Thùy Tiên.
Còn mổ nữ nào đó vẫn còn đực ra vì lần đầu được gặp nhiều trai xinh gái đẹp đến vậy .- "người gì đâu mà đẹp dữ vậy ai cũng đẹp.
Đúng là nam nữ chính.
Đẹp, khí chất.
Không bù cho mình haizzz.
Số tôi thật khồ ồ ồ " ( sơ hở là hát ).Trong khi mổ nữ đang thả hồn trên mây thì mn đều đang bàn tán về cô .- Lãnh Hàn : 2 cậu , Rãnh .- Vân Thiên : kệ đi mà nhìn cô ấy cũng vui.- Gia Bảo : nhìn mặt cậu ta thật ngu ngốc .- An Vy : thôi có thêm người thêm niềm vùi chúng ta ăn nhanh thôi còn đi chơi nữa, lên rồi thì ở lại chơi luôn nha bạn bọn mình chưa gọi món đâu.- Trà My : Tớ cũng không phiền, giống An Vy đông thì vui thôi.- Thùy Tiên : nhưng em không thích tí nào chị 2, có người lạ khó nói chuyện lắm.- Lan Ngọc : " Minh Hạo, cậu ấy đang nhìn mình phải làm sao đây " •_•( haizz cái con bé này..)- Gia Hân : Ừm ,lại đây ngồi đi , bọn mình đợi 2 cậu lên rồi mới gọi món .Còn mỗ nữ kia thì.........!Vẫn còn thả hồn lơ lững trên mây .Thấy cô không trả lời nên Minh Hạo đã đẩy nhẹ tay cô.- Mọi người đang nói chuyện với cô kìa.- A à ờ , chào mọi người mình là Ninh Nhật Hạ , mình được bạn kia mời lên đây, chứ mình không tự tiện lên đâu , rất vui được gặp mọi người.
Nếu làm phiền thì mọi người cứ nói mình sẽ đi .Nói vừa xong Cô cúi chào họ để tỏ lòng thành ý mà do kích động quá lên cô đã bước thêm mấy bước rồi mới chào kết quả thì rất dễ đoán ......!Đó là cô đập đầu vào cái bàn ăn kêu 1 tiếng rõ to và 1p ....!2p.....3p......5p.....!.- "Ay ya đau quá , mà quê còn nhiều hơn giờ phải làm sao! sao họ không cười không có động tĩnh gì hết vậy.
Nói gì cho ngta bớt quê đi chứ".
Cô từ từ ngẫn mặt lên thì thấy bọn họ đang nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Khó hiểu nên cô đứng thẳng dạy.
Và khi cô vừa ngẫn mặt lên hẳn để nhìn họ thì ..- HAHAHAHAH.......( Tất cả mn)- HAHA tôi nói cậu ta...!rất giải trí mà haha ha ...các cậu thấy chưa HaHaHa..
- Hoàng Ân nóiVà ai cũng cười rất to kể cả Lãnh Hàn tuy cậu ấy không cười ra tiếng như mấy người kia nhưng khoé miệng cậu ấy nhếch lên liên tục .Vì quê quá mà không có chổ chui nên cô vội tạm biệt họ cô về trước.
Rồi chạy thật nhanh về nhà không kịp thay đồ đã nhảy lên giường trùm mền và hét.........A.....Và thế lần đầu cô gặp họ là như vậy đó.
Chỉ 1 chữ thôi.
"QUÊ "_______ HẾT CHƯơNG 4____.