Một tiếng chờ đợi trên tàu bay, cuối cùng các thí sinh cũng nhận được thông báo đã tiến vào khu vực của rừng Vô Tận, tuy nhiên tàu sẽ không đáp đất mà ngược lại các thí sinh sẽ phải từ trên tàu nhảy dù xuống.
Điều này khiến cho đám đông nháo nhào lên một trận, bởi vì trước giờ không hề có việc này trong bài thi thực hành những năm trước, mà thay đổi cũng được nhưng ít nhất cũng phải thông báo cho bọn họ trước mấy ngày để chuẩn bị chứ.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên xuất hiện trên màn hình lớn ở chính giữa đại sảnh, bà ta chính là hiệu trưởng của học viện quân đội Hoàng gia, sự xuất hiện của bà giống như một liều thuốc an thần, toàn bộ hiện trường đều đồng loạt im lặng.
Thật ra thì hiệu trưởng xuất hiện cũng chẳng phải để làm gì quan trọng, chẳng qua là để thay cho GJ78 lặp lại một chút quy định và nói về vấn đề nhảy xuống từ trên tàu, mục đich của việc thêm nội dung vào bài thi mà không báo trước cho thí sinh là để cộng thêm điểm, bọn họ có quyền lựa chọn không nhảy cũng không sao, không bị mất điểm cũng không có điểm cộng.
Và cũng vì đây là lần đầu tiên cho nên học viện đều xem xét chuẩn bị rất kĩ càng, phía dưới mặt đất của rừng được bố trí dị năng giả cấp cao trải sẵn dị năng để đỡ lấy thí sinh, đảm bảo sẽ không ai bị thương trước khi chính thức tham gia cuộc thi, những thí sinh thành công đặt chân xuống mặt đất bằng nhảy dù sẽ được cộng năm điểm, điểm đậu vào cần ba mươi điểm, năm điểm tuy ít nhưng lại có rất nhiều thí sinh cần nó.
Đúng như dự đoán của hiệu trưởng, hơn hai phần ba người chọn nhảy dù để tiến vào rừng Vô Tận, Leila và Elix cũng có trong số đó.
Nhưng Tá Nguyệt thì không, nói đúng ra là đa phần dị năng giả hệ phụ trợ đều chọn đáp đất bằng tàu.
Bởi vì bọn họ không có cơ thể tốt như các dòng dị năng khác, chưa kể đến chỗ họ đặt chân xuống có dị khủng hay không, thay vì ham năm điểm đó thì chi bằng cứ tụ họp với đội trước đã rồi tính sau, còn hơn là đặt cược tương lai vào việc nhảy dù như phù du kia.
Tá Nguyệt lại không nghĩ thế, điều cậu đang suy tư chính là trong nguyên tác thì tàu của học viện sẽ chở thí sinh đáp xuống đất, hoàn toàn không có việc nhảy dù này, điều này đồng nghĩa với việc sẽ có thí sinh bị thương trước khi bài thi bắt đầu, nhẹ thì trầy da tróc vảy do cành cây, nặng thì vừa đặt chân xuống còn chưa kịp thở đã đụng trúng dị khủng tập kích.
Cái kiểu nhảy dù này khiến Tá Nguyệt không khỏi liên tưởng đến việc nuôi cá trong hồ, lũ cá nhìn thấy con mồi rơi xuống như mưa, sớm đã chực chờ sẵn để nuốt chửng bữa ăn của chúng, trường hợp này có khác gì dị khủng là cá và những người nhảy dù là con mồi đâu?
Đừng nói đến việc các dị năng giả cấp cao trong rừng sẽ nhúng tay vào, đó là phạm luật, trừ khi thí sinh cầu cứu còn không bọn họ sẽ không ra tay, cho dù có nhìn thấy dị khủng ở ngay trong tầm mắt đi chăng nữa.
Nhiệm vụ trước tiên của bọn họ chỉ là trải dị năng ra để đỡ lấy các cô cậu nhóc này thôi.
Cho dù nội dung truyện có chút thay đổi nhưng Tá Nguyệt có thể dựa vào nguyên tác gốc để suy đoán tính cách của những dị năng giả này, lạnh lùng như một cổ máy.
Cậu suy tư nhìn một đoàn thiếu nam thiếu nữ hăng hái mang lên dụng cụ nhảy dù rồi lại nhìn sang Leila và Elix, lòng thầm cảm thấy hoang mang…
Nội dung truyện chỉ vừa bắt đầu đã có thay đổi, những tưởng chi tiết nhỏ như quá khứ của Tá Nguyệt thay đổi là không đáng kể gì, lại không ngờ chính truyện cũng xảy ra biến hóa.
“Leila, Elix”
Hai chị em quay sang nhìn Tá Nguyệt, chỉ thấy thiếu niên đi đến gần hai người, làm như không có gì mà vỗ vai bọn họ một cái: “Nhớ kiếm chỗ nào trống trải mà đáp xuống nha, sáng sủa một chút cho nó an toàn, rừng rậm kia u ám quá trông chẳng hay chút nào, anh sợ lắm nha”
Giọng nói của Tá Nguyệt không to nhưng vẫn bị một vài người nghe thấy được, một nam sinh không chút kiêng dè khinh thường nhìn Tá Nguyệt một cái, ngay cả các vị giám khảo khi nghe thấy câu cuối của Tá Nguyệt cũng có một vài người nhíu mày cho rằng thí sinh yếu kém như vậy sớm muộn gì cũng bị đào thải thôi.
Chỉ có Leila và Elix hiểu rõ Tá Nguyệt nhất, cậu không phải là loại yếu nhớt nhát gan, ngược lại là đằng khác, ví dụ điển hình chính là vụ Petunia vừa rồi, chẳng qua đã bị Elrey dấu đi, bằng không với việc một dị năng giả cấp một đấu với dị khủng cấp S mà còn sống cũng đủ để làm toàn tinh hà chấn động.
Suy nghĩ cẩn thận một chút có thể nhận ra ẩn ý bên trong lời nói của cậu chính là nhắc nhở bọn họ nên tìm chỗ trống mà nhảy xuống, dễ dàng quan sát từ trên cao hơn là rừng rậm, lỡ có dị khủng còn có thể dễ dàng đánh trả hơn.
Nhìn thấy hai chị em gật đầu với mình, Tá Nguyệt biết họ đã hiểu rồi, lần này cậu hạ thấp âm thanh hơn nữa: “Thấy có cô gái hay cậu trai nào khóc rồi nói mình bị thương cần giúp đỡ thì cũng nên cân nhắc đừng vì bọn họ mà làm lỡ chuyện chính của mình”
Câu nói này khiến các giám khảo đã đánh giá cậu trước đó trực tiếp mất hết thiện cảm với Tá Nguyệt, họ lớn giọng nói rằng nếu Tá Nguyệt may mắn đậu thì sẽ không bao giờ nhận dạy dỗ cho cậu, số còn lại không nói gì mà cũng không bày tỏ thái độ, các giảng sư lâu năm lại có linh cảm như thiếu niên đang có ẩn ý gì đó, bằng không đang yên lành đi nhắc người khác cái việc vô bổ không liên quan đó làm gì.
Hai chị em cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng mà bọn họ không hiểu ẩn ý trong đó, bọn họ tin tưởng cậu sẽ không làm điều thừa nhưng mà lời Tá Nguyệt nói quá khó hiểu, hai người thật sự không hiểu và định hỏi lại, tuy nhiên đã đến lượt Leila nhảy xuống, Elix không còn lựa chọn nào ngoài đi theo cô, cậu ta lo lắng nhìn Tá Nguyệt, thấy cậu vui vẻ nói hẹn gặp lại với mình thì cậu ta đáp: “Xuống đất rồi em sẽ dùng dị năng báo hiệu cho anh biết”
Tá Nguyệt bất ngờ, rất nhanh sau đó đã lấy lại tinh thần, gật đầu với cậu ta.
Chờ khi tất cả thí sinh lựa chọn nhảy dù đều rời đi hết thì con tàu khổng lồ đứng sững giữa không trung mới bắt đầu di chuyển lần nữa.
Rừng Vô Hạn là một hòn đảo nằm cách biệt với đất liền, quanh năm sương mù bao phủ, vừa lạnh vừa u ám, thỉnh thoảng lại có tiếng gào rú không biết là của dã thú hay của dị khủng, nơi này ban đầu vốn là để dành cho quân đội đến đây đặc huấn, nhưng mà vị trí của nó dễ dàng bị lộ nên chỉ một thời gian ngắn đã không còn được sử dụng nữa.
Sau này học viện mua lại rồi cải tạo hòn đảo thành hình dạng như bây giờ.
Tàu chậm rãi đáp xuống một mảnh đất bằng khuất sau ngọn núi, vừa bước ra ngoài liền bị không khí lành lạnh ở nơi này đánh úp, tuy đã đoán được từ trước nhưng vẫn bị cái khung cảnh quỷ dị nơi này làm cho tâm lý hoảng sợ, cả một mảng rừng xanh um kêu xào xạc như tiếng ai đó mài dao, phóng tầm mắt ra xa cũng chẳng nhìn thấy được thứ gì ngoài cây với cối, đám người thiếu nam thiếu nữ bắt đầu có chút hối hận vì lựa chọn của mình, đáng lẽ họ nên nhảy theo với đồng đội của mình mới đúng.
Bây giờ không biết đi đâu để tìm bọn họ nữa.
Không biết có phải hoa mắt hay không mà Tá Nguyệt mơ hồ nhìn thấy phía xa xa có hai đốm lửa xanh lục lượn lờ một chút rồi nhanh chóng rời đi, bản năng mách bảo cậu biết rằng thứ đó chắc chắn là cặp mắt chứ chẳng phải ma trơi hay cái quái gì đâu.
Vừa xuống đã có dị khủng để ý rồi.
Tuy nhiên nó đã biến mất rồi, có lẽ là cảm nhận được uy áp của dị năng giả cấp cao trên tàu, hơn nữa ở đây đều là dị khủng cấp thấp với não bộ không mấy phát triển, nói thẳng ra là ngu đần, bọn chúng chỉ làm theo bản năng, sẽ không dừng lại để suy nghĩ hay chờ đợi con tàu cất cánh rời đi để nhảy ra vồ lấy bữa ăn tươi ngon này.
Cũng may không phải cái con biến dị cấp năm.
Trong đoàn người có hai nam một nữ cùng nhóm với Tá Nguyệt, hai nam một người là dị năng giả trị liệu, người còn lại là dị năng hệ nâng cao thể lực, chính là cái kiểu khi bạn mệt gần chết thì cậu ta sẽ dùng dị năng để phục hồi thể trạng cho bạn, tuy nhiên dị năng hệ nâng cao lại không được chú trọng cho lắm, bởi vì ngoại trừ tăng thể lực cho người khác ra thì cũng chẳng làm được gì nữa, trái lại dị năng chữa trị có thể làm được cả hai việc nên được chào đón hơn.
Thiếu nữ còn lại là một dị năng giả hệ hỏa, lực tấn công cũng không tệ, cô cũng không bày tỏ thái độ gì khi bản thân phải đi với ba nam sinh hệ phụ trợ, ngược lại rất niềm nở là đằng khác, nhiệt tình đến mức khiến ba thiếu niên hết hồn.
“Tôi tên Diệp Hoa” thiếu nữ lên tiếng đầu tiên.
“Tôi là Phùng Lâm”, đây là nam sinh hệ chữa trị.
Người còn lại cũng lên tiếng: “Tôi… tôi tên Mộ Hàm Bạch”.
Thái độ khúm núm sợ sệt như một chú thỏ con.
Tá Nguyệt đưa tay ra trước mặt ba người: “Tôi là Tá Nguyệt, mong được giúp đỡ.
”
Chào hỏi xong ba người cùng nhau tiến vào rừng rậm bắt đầu đi tìm những người còn lại, khu rừng rộng lớn như vậy mà lại không có thiết bị định vị, càng không biết vị trí của những người khác ở đâu, ba người lang thang trong rừng một hồi cũng không gặp được ai chứ đừng nói là người của đội mình, cũng chưa gặp phải dị khủng, bằng không mọi chuyện sẽ tệ hơn như thế này nhiều.
Vòng thi diễn ra ba ngày, bây giờ đã qua nửa ngày của ngày thứ nhất mà trong tay bốn người vẫn chưa có một con dị khủng nào, nhưng cũng không lâu sau đó vị khách đầu tiên đã xuất hiện rồi lại còn kéo theo một tên bị thương, một đường trải đầy máu chạy thẳng về phía bọn họ.
Nói dị khủng cấp thấp ngu không phải là khinh thường bọn chúng mà sự thật là tụi nó quá đần, máu của con mồi chảy dài một đường như thế kéo theo vài con khác cũng bén mùi mà chạy theo, mà người đang bị nó ngoạm trong miệng tất nhiên vẫn chưa chết, cả người gã treo lơ lửng trong không trung chỉ có cánh tay phải bị hàm răng sắc nhọn của dị khủng cắm phập vào, máu thịt lẫn lộn mơ hồ thấy cả xương.
Gã điên cuồng dùng dị năng húc vào xương hàm của dị khủng, tuy nhiên cũng chẳng làm nó xây xác dù chỉ một chút, tình hình này mà gã không cầu cứu đến dị năng giả của học viện thì chỉ có nước chết mà thôi.
Dù cho may mắn thóat được thì vẫn còn đám dị khủng ở sau đuổi theo sát mông kia nữa.
Phùng Lâm nhìn thấy tình hình như vậy liền tính kéo ba người chạy đi, thế quái nào mà Diệp Hoa lại không chịu, ngược lại còn chủ động chạy đến hướng ngược lại với đường đi của dị khủng, trên tay cô chầm chầm bốc lên một đóa hoa lửa.
Dị khủng thấy có con mồi xông đến mình liền bắt đầu hăng hái hơn hẳn, đặc biệt là mấy con đằng sau, mấy giây ngắn ngủi đã có một thứ nhảy lên không trung tính vồ lấy Diệp Hoa.
Đây là một con dị khủng hình thú, trông giống với hổ răng kiếm, nhưng đâu đẹp đẽ bằng, ngược lại cả người hôi thối đầy vết lở, trông kinh tởm vô cùng, nó há hàm răng chi chít gai nhọn về phía Diệp Hoa, cô gái cũng một phát nhảy lên, đóa hoa lửa nhỏ bé trong tay chớp bừng thành một quả cầu lửa khổng lồ rồi bị cô ném thẳng vào mồm của dị khủng.
“Phừng” một tiếng, miệng của nó nổ tung như pháo hoa, còn có tia lửa tóe lên rơi xuống mặt đất cùng với máu, xác của dị khủng như con diều bị hỏng rơi xuống mặt đất vang lên một tiếng trầm nặng.
Diệp Hoa đứng trước xác của dị khủng, có một loại cảm giác hãnh diện trồi lên trong lòng của cô, điều này khiến đám dị khủng còn lại phẫn nộ lao về phía Diệp Hoa, thiếu nữ cũng rất hăng máu mà lao vào một mình chiến đấu với bọn chúng, nhưng cho dù có mạnh thế nào thì dị năng vẫn có giới hạn, mà Diệp Hoa cũng chỉ mới là một thiếu nữ thôi cho nên rất nhanh đã lộ sơ hở, ngay khi cô không để ý, một chiếc lưỡi dài chậm rãi quần vào mắt cá chân của cô.
Khoảnh khắc phát hiện ra có thứ gì đó trơn tuột quấn vào chân mình, cô gái mới mắng một tiếng cúi đầu phóng dị năng về phía cái thứ trơn tuộc kia, chỉ mới một chút lơ là đã tạo cơ hội cho kẻ địch đột phá, mùi hôi cùng sát khí đồng loạt làm cho tóc gáy của Diệp Hoa dựng đứng, cổ chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã xuất hiện một móng vuốt dài nhọn quặp tới.
Thôi chết rồi, Diệp Hoa nghĩ.
Trong chớp mắt, Tá Nguyệt đang núp sau trong tảng đá bật ngươi nhảy lên, một thanh đoản kiếm không biết xuất hiện lúc nào trong tay cậu, hai ba bước đã chắn trước mặt Diệp Hoa, một tay vung kiếm, một tay đẩy cô gái lui ra đằng sau, chớp mắt máu đen tanh tưởi phun ra như vòi rồng từ vết thương bị đoản kiếm chém qua, cánh tay của dị khủng bị thiếu niên cắt rụng.
Không đợi cho nó kịp phản ứng rằng nhân loại này từ đâu chui ra, Tá Nguyệt đã nhanh nhẹn tung một cước vào đầu gối của nó, tiếng xương gãy giòn giã vang lên, dị khủng đau đớn khuỵu xuống đồng thời cũng lộ ra một đống yếu điểm, Tá Nguyệt xoay tay chém thẳng lưỡi kiếm vào gáy của nó rồi nhanh chóng rút ra tránh đi chỗ ngã xuống của dị khủng, lui về phía sau đề phòng nhìn những dị khủng khác.
Toàn bộ động tác diễn ra rất nhanh, làm cho người ở đây đều ngớ ra tưởng mình nhìn nhầm, nhất là Phùng Lâm cùng hệ chữa trị với Tá Nguyệt, cậu ta lắp bắp tự nói với bản thân: “Như vậy cũng được sao trời”
Mà Tá Nguyệt sau khi thu kiếm lại thì âm thầm đánh giá cái xác dưới chân mình rồi thầm nghĩ, đúng là so với Petunia thì dị khủng cấp thấp cậu vẫn xử lý được, điều này ít nhiều cũng an ủi được tâm hồn bé bỏng của thiếu niên rồi!