Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi


Elrey không phải là người hay biểu lộ cảm xúc trên mặt nhưng bây giờ trước mặt thiếu niên anh lại bày ra vẻ kinh ngạc rõ ràng, từng có rất nhiều người khen vẻ bề ngoài của anh nhưng rất ít ai nói về đôi mắt, người cha quá cố của Elrey đã từng nói màu mắt của anh quá nhạt, quá vô tình, khi nhìn người khác sẽ khiến đối phương không được thoải mái.

Ông lại nói không quan tâm đến vấn đề này, bọn họ không nhìn được là do không đủ gan để đối diện với anh, người có ánh mắt như thế mới có thể đủ sức gánh vác gia tộc này sau khi ông mất.

Anh chưa từng nghĩ vào một ngày lại sẽ có người so sánh chúng với vẻ đẹp huyền bí vô tận của vũ trụ…
Tá Nguyệt cũng ý thức được lời mình vừa nói lúc nãy, thất kinh rụt tay về, cậu không biết bản thân bị gì mà lại nói ra những lời không lịch sự như thế, còn cả gan chạm vào mặt của Thượng Tướng, thân phận hai người khác biệt, cậu làm như thế chẳng khác nào là không tôn trọng anh…
“Tôi xin lỗi Thượng Tướng, lúc nãy tôi đã hồ đồ mạo phạm ngài… thật ra tôi không cố ý…”
Một bàn tay to đặt lên đầu cậu rồi nhẹ nhàng xoa, Tá Nguyệt không hiểu ý tứ của Elrey là gì nhưng vẫn yên lặng để anh làm, chỉ cần đừng giữa chừng dùng lực bóp nát sọ cậu là được rồi.

Bên tai nghe thấy người đàn ông hạ giọng nói nhỏ với mình: “Cảm ơn cậu”, dứt lời anh cũng rút tay lại, như không có gì mà đặt lại trên đầu gối, một lần nữa ngồi nghiêm chỉnh như lúc đầu.


Tá Nguyệt lén lút ngẩng đầu nhìn anh một cái thì thấy Elrey lại nhìn ra cửa sổ lần nữa, cậu tự hỏi anh đang nhìn bầu trời hay là thành phố kĩ thuật tân tiến này…
Trong xe lần nữa trở về trạng thái yên lặng, lái xe thật sự đi đến bệnh viện, Tá Nguyệt cũng không thể từ chối mà cũng chẳng tìm ra lí do để giải thích việc cậu xỉu giữa đường là vì sao, thôi vậy, xem như đi khám tổng quát một lần đi.

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng mà đến khi nhìn thấy tên của bệnh viện trước mặt mình, Tá Nguyệt sợ hãi suýt chút nữa đạp cửa xe mà nhảy ra ngoài, nhìn thấy phi hành khí ung dung đáp xuống trước cổng bệnh viện rồi bắt đầu lăn bánh đi vào, Tá Nguyệt xác định mình không phải hoa mắt mới lắp bắp nói với Elrey: “Thượng Tướng, ngài đi khám sao ạ?”
Elrey liếc mắt nhìn cậu một cái rồi bình thản nói: “Là cậu”
Tá Nguyệt trợn trắng mắt nhìn tòa nhà khủng bố to lớn trước mặt mình, bệnh viện Mariana là khu khám và chữa bệnh giành cho người giàu, nhân vật đến đây không phú cũng quý, đều là tai to mặt lớn trong tinh câu Noah, thậm chí còn có người từ tinh cầu khác đến vì nghe tin trang thiết bị và chất lượng phục vụ ở đây cực kỳ tốt, phí một lần khám thông thường ở đây bằng cả tháng ăn của một gia đình bình thường.

Tá Nguyệt không biết Elrey giả vờ hay thật sự muốn đưa cậu vào đây, nhưng một người chỉ mở tiệm hoa nhỏ như cậu bước chân vào đây chẳng khác gì tự nhảy vào con đường cháy túi, cậu vẫn muốn phủ nhận: “Ngài đừng đùa như thế… Hay ngài thăm bệnh hả?”
Cậu vẫn muốn giả ngu, chỉ mong Elrey niệm tình cho dân đen là cậu đây, thả cho cậu đến bệnh viện thông thường đi…
Nhưng dường như cảm thấy chọc cậu rất vui, Elrey vẫn điềm nhiên tỏ ý rằng là đưa cậu đi khám.

Tá Nguyệt hoảng thật sự rồi, hận không thể bật nóc xe bay ra ngoài hay có con dị khủng nào đó đi ngang qua quắp cậu đi luôn đi cho đỡ nợ nần, cậu điên mới vào khu đắt đỏ này, nhìn những chiếc phi hành khí đi ngang qua chiếc nào chiếc nấy đều xa xỉ đắt đỏ, mẹ nó ngay cả mấy anh giao hàng của khu này xe còn xịn hơn cái đồ dùng chân đi bộ là cậu đây!!
Cậu âm thầm mở ví tài khoản của mình ra tính nhẩm xem còn dư dả bao nhiêu, cậu không rõ phí ở bệnh viện Mariana, nhưng khẳng định tháng này cậu phải ăn mì gói rồi!
“Thượng Tướng, ngài có thể suy nghĩ lại không… tôi không cần phải vào tận đây đâu, thật ra tôi thích bệnh viện thường hơn…” Tá Nguyệt sắp khóc rồi, giọng cũng run lên như con thỏ nhỏ sợ sệt, Elrey ảo giác như trên đầu thiếu niên có hai cái tai thỏ trắng mềm buồn bã rũ xuống, trông như sắp bị đưa vào miệng sói không bằng…
Anh đương nhiên là có nhìn thấy số tiền trong tài khoản của thiếu niên, số tiền đó đủ cho Tá Nguyệt sinh sống đấy nhưng bước vào bệnh viện dành cho tầng thượng lưu mà nói quả thật như muối bỏ biển, huống chi anh chỉ muốn đùa cậu thôi, nào ngờ thiếu niên này thật sự tưởng thật, còn tự dọa bản thân thành như vậy, đúng là đáng yêu mà.

Thật ra Tá Nguyệt không phải không nghĩ đến hướng Elrey hỗ trợ chi phí cho cậu nhưng tính tình Tá Nguyệt luôn suy nghĩ theo hướng xấu trước, cậu luôn phủ định ý nghĩ trên, nếu không có ai mở lời xác nhận thì cậu mãi mãi sẽ cho rằng tất cả những gì mình muốn đều phải tự mình làm, hoặc người khác giúp cậu đều phải trả bằng điều kiện gì đó, tính cách này đã được tạo lập từ kiếp trước, một đứa trẻ mồ côi như cậu sẽ không có ai sẵn lòng giúp đỡ vô điều kiện, cậu không quyền không thế, không cha không mẹ, không ai bảo vệ chỉ có thể tự mình bảo hộ mình thôi.


Cậu sẽ không ảo tưởng thế giới này sẽ tươi đẹp hơn thế giới kia, vì con người ở đây hay ở đâu đi nữa vẫn mãi mãi mang bản tính của “con người”.

Có lẽ Elrey thuần túy muốn giúp cậu nhưng cậu không muốn nhận không của người ta mãi, vũ khí mà anh tặng cậu vẫn chưa tìm được thứ gì đáng giá để trả lại cho anh, anh đã cứu cậu hai lần cũng không biết trả ơn như nào, nếu lần này Elrey trả tiền viện phí cho Tá Nguyệt thì cậu lại nợ anh thêm lần nữa, quá nhiều món nợ gộp lại… cậu sẽ không trả nổi mất
Elrey có thể nhìn ra tâm tình của Tá Nguyệt đng không vui nhưng anh không thể nhìn rõ vào sâu trong nội tâm của Tá Nguyệt, anh biết thiếu niên này không ngây thơ như vẻ bề ngoài, tuy nhiên bản chất thật sự của cậu như thế nào anh lại không biết, anh muốn hiểu rõ về cậu hơn, từng chút một đào sâu con người cậu…
“Viện phí ta sẽ trả”
Qủa nhiên thiếu niên cười cười nhìn anh, không có từ chối mà còn nói cảm ơn, mặc dù nghe vào tai có vẻ miễn cưỡng.

Sau một tiếng cảm ơn đó, Tá Nguyệt ngậm ngùi ghi thêm một hàng chữ vào trong lòng-Nợ tiền.

Từ lần thứ hai tiếp xúc với Tá Nguyệt, từ trong ánh mắt của Tá Nguyệt anh đã nhận ra cậu là một đứa trẻ có tâm phòng bị với thế giới rất nặng, ở phương diện này cậu khá giống anh, tuy nhiên anh bộc lộ ra sự chống cự với bên ngoài như một căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, còn cậu thì lại âm thầm nén nó vào trong lòng.


Có lẽ giống cũng có lẽ khác.

Hai người như hai mũi tên cứ chạy thẳng theo con đường của mình, vô định mất phương hướng, vậy mà vào một ngày vô tình va vào nhau, thế nhưng mà chỉ có một mũi tên âm thầm thay đổi hướng đi của mình để đuổi theo mũi tên kia, còn đối phương cứ như bị dọa sợ mà trốn tránh không ngừng, Elrey tiếp cận Tá Nguyệt có lẽ vì khí tức trên người cậu hoặc cũng vì lí do nào đó, Tá Nguyệt thuận theo nhưng lại âm thàm chống cự, nhưng anh biết cậu không ghét anh.

Nếu cậu muốn nợ thì cứ để cậu nợ, Elrey mỉm cười mở cửa bước xuống xe, đi lên phía trước chờ thiếu niên đến bên cạnh mình, anh sẽ để cậu tiếp tục tự mình tăng số nợ lên cho đến khi nào nó trở thành một thói quen của Tá Nguyệt, một sự quen thuộc khiến cậu nghĩ đến chỉ có thể là anh mà thôi, đến khi đó có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Cà: Lão daddy của em bé nhà tui hơi bị thâm nha.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận