Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi


Tá Nguyệt cầm khăn và áo quần quen thuộc đi vào phòng tắm, Cican nghe lời Rosalia đi đằng sau cậu cũng vào theo muốn tắm cho cậu nhưng vài giây sau bị Tá Nguyệt đẩy ra, sau đó bị tàn nhẫn nhốt bên ngoài.

“Em tự tắm được, anh đi làm việc của mình đi”
Từ nhỏ đến lớn chưa có ai nhìn thấy cơ thể của cậu, tất cả đều là Tá Nguyệt tự thân vận động hết, cậu không thích cảm giác da thịt bị người khác nhòm ngó một cách công khai mặc dù người ta chẳng có ý đồ xấu gì hết.

Nước nóng tỏa ra từ bồn nghi ngút che mờ không gian trong phòng tắm, vòi hoa sen rỉ nước nhỏ xuống từng giọt ‘tí tách’ vào cái xô nhỏ bên dưới, Tá Nguyệt trút bỏ áo quần mỏng manh trên người mình lộ ra thân thể gầy nhom nhợt nhạt như xác chết, hai đầu gối sưng đỏ, máu khô đóng vảy bên trên tạo thành một lớp vỏ cưng cứng.

Tá Nguyệt xịt nước lên vết thương hòa tan máu khô rồi mới nhìn bản thân mình trong gương bây giờ.

Mái tóc khá lâu không cắt dài chạm đến vai, phủ xuống mắt, gương mặt dính bẩn đen nhẻm lại còn hóp lại, môi khô tróc vảy chảy máu, đặc biệt là cặp mắt to quá cỡ kia vừa đen vừa tối dường như chẳng có tia sáng nào có thể lọt vào trong đó cả, mắt cậu vĩnh viễn là một vực sâu u ám không có lối thoát.

Với vẻ ngoài đói cơm tàn tạ và trông như đồ tự kỷ này của cậu bây giờ ngoại trừ Rosalia thì chắc chẳng còn ai dám nhận cậu về nuôi đâu.

Vì trên đầu gối có vết thương nên Tá Nguyệt không tính ngâm nước nóng, cậu dùng gáo múc nước kỳ cọ thân thể mình thật kỹ, vết bẩn trên mặt và tay chân bị rửa trôi theo xà phòng, tiếng nước liên tục vang lên trong phòng tắm, bỗng nhiên Tá Nguyệt có ảo giác ai đó đang nhìn mình…
Cậu nhóc rùng mình xoay người nhìn cánh cửa đóng chặt của phòng tắm, không có gì cả…
Cậu cóc tin là không có gì nhé.

Tá Nguyệt vươn tay tắt đèn đi để phòng tắm tràn ngập trong bóng tối, mặc dù cậu không thích cảm giác đứng trong bóng đêm này tuy nhiên cảm giác bị nhìn đó đã biến mất, cậu nhanh chóng mặc lại quần áo rồi cầm khăn bước ra bên ngoài, hành lang trống rỗng không có ai hết.

Cậu đứng nhìn về hướng bên phải thật lâu, nhìn đến mức đôi mắt cảm thấy mệt mỏi mới xoay người rời đi.

Đứa bé tóc đen xỏ tất trắng mang dép mềm chậm rãi xuyên qua những căn phòng giành cho những đứa trẻ tìm đến phòng ngủ của mình, cậu đứng trước cánh cửa gỗ nhìn ánh sáng chui qua khe cửa đè lên chân cậu, Tá Nguyệt vặn tay nắm cửa, mở ra căn phòng quen thuộc mà mình đã ở gần mười năm.

Bên trong có tầm mười đứa trẻ với những độ tuổi khác nhau, nhỏ nhất là ba tuổi, Alex mười tuổi lớn nhất trong phòng này, giường của Tá Nguyệt nằm bên cạnh cậu ta.

Nhìn thấy cậu nhóc vừa sút vào mặt hiệu trưởng đang đứng trước cửa phòng, lũ trẻ đang ồn ào theo bản năng ngậm miệng chăm chú quan sát cậu.

Tá Nguyệt phiên bản nhỏ không hề xấu chẳng qua quá gầy và đôi mắt quá to khiến trông cậu quái dị vô cùng, tình hình này chỉ cần nuôi mập một chút sẽ là một cậu bé dễ thương…
Ngoại trừ cái tính cách hung tàn.

Alex gấp lại quyển sách trên tay vỗ vỗ giường sát bên cạnh mình nói: “Em tắm xong rồi thì lại đây đi, chỗ ngủ từ nay về sau của em đó”
Tá Nguyệt gật đầu đi đến bên cạnh Alex rồi ngồi xuống, Alex nhìn mái tóc hơi dài của cậu liền đề nghị để mai mình cắt cho, Tá Nguyệt đồng ý.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi thân xác lúc nhỏ nên Tá Nguyệt vốn đã kiệm lời nay trực tiếp biến thành cái hũ nút, ai hỏi mới trả lời còn không thì lầm lỳ im ỉm, mà có đáp lại người ta thì cũng gói gọn trong mấy từ ừ, được, không biết, có,…
Điều này khiến một đứa trẻ hướng ngoại như Alex có chút câm nín, giao tiếp với người hướng nội khó ghê ta ơi.

Vì không biết nói gì nữa nên Alex chỉ đành mở sách ra đọc tiếp, còn Tá Nguyệt thì nằm trên giường nhắm mắt lại trông như đang ngủ.

Lũ trẻ xung quanh thấy anh trai hung dữ kia ngủ rồi cũng không dám làm loạn nữa, chỉ sợ đánh thức anh ấy thì bị đá vào mồm như viện trưởng thì xong mất.

Thế là chúng chụm đầu vào nhau bắt đầu rầm rì trò chuyện một cách nhỏ nhất có thể.

Mà Tá Nguyệt vốn dĩ tưởng ngủ rồi ai ngờ mở mắt lần nữa khiến lũ nhỏ sợ suýt tè ra quần, có đứa còn nhịn không được nước mắt bắt đầu rơi xuống, ngay khi nó tính mở miệng khóc toáng lên thì bị người bên cạnh bịt mồm lại không cho phát ra tiếng.

Tá Nguyệt: “…”
Cậu có làm gì đâu mà tụi nhỏ sợ cậu như cọp báo vậy?
Mà cậu cũng chẳng quan tâm là bao, tầm mắt Tá Nguyệt đáp xuống quyển sách dày cộm mà Alex đang đọc, là tiếng nước ngoài cậu đọc không hiểu, cậu nhìn những ký tự ngoằn ngoèo quắn quéo một hồi sau đó hòi Alex: “Anh đang học à?”
Alex không ngờ người em trai mới đến này lại bắt chuyện với mình cho nên rất vui trả lời ngay: “Ừ, em muốn học không, anh dạy em”
Tá Nguyệt lắc đầu ngước mắt nhìn Alex, ở trại trẻ chỉ có mỗi cậu là mắt đen tóc đen cho nên cậu trở nên đặc biệt trong mắt đám trẻ ở đây, Alex cũng ấn tượng với vẻ ngoài của cậu vô cùng, cho nên khi bị đôi mắt đen tuyền kia nhìn vào Alex có cảm giác là lạ, vừa sâu vừa trầm ngay cả con ngươi cũng không thấy.

“Anh đừng học nhiều quá… không, anh nên học cho tốt vào tuy nhiên đừng biểu hiện quá tốt ở trên trường… không tốt đâu” Nếu kết quả của Alex đưa về tay viện trưởng thì lúc đó địa ngục của Alex sẽ bắt đầu.

Vẻ mặt Alex tràn đầy khó hiểu nhìn Tá Nguyệt.

Lão già điên đó chỉ chọn những đứa trẻ xinh đẹp có thành tích tốt để ra tay, Alex có vẻ ngoài cao ráo, lớn lên chắc chắn sẽ không thua ai lại thêm cái đầu thông minh cho nên kết quả không ngoài dự đoán là trở thành con mồi của lão kia.

Tá Nguyệt cảm thấy sống mũi mình nhức nhối, cậu biết bây giờ mình đang ở trong ảo cảnh được tạo ra từ ký ức của mình, là trăng trong gương hoa trong nước, tất cả những điều tàn nhẫn đen tối đó đã xảy ra rồi nhưng cậu vẫn muốn đưa Alex thoát khỏi cái địa ngục trần gian này mặc kệ những điều này có phải là thật không…
Cậu nhìn thấy quyển sách truyện cổ tích nằm lẳng lặng bên gối của Alex, cậu nhận ra đó là thứ yêu thích nhất của Alex đằng sau việc học tập.

“Đó là di vật duy nhất mẹ để lại cho anh đó” Alex vuốt ve quyển sách bìa đen, vẻ mặt tràn đầy nhớ nhung và yêu thương: “Anh nhớ bà ấy lắm”
“Vậy thì giữ nó cho kỹ đi” Tá Nguyệt nhìn quyển sách, trong đầu có chút đau nhức âm ỉ, cậu chưa bao giờ nghĩ việc quên đi ký ức lại khó chịu đến thế, giống như bây giờ cậu cảm thấy quyển sách đó có liên kết với một sự kiện cực kỳ quan trọng thế nhưng nhớ mãi không ra, cảm giác bất lực trống rỗng này khiến Tá Nguyệt cảm thấy tức giận vô cùng.

“Ừm, anh sẽ luôn mang nó theo bên mình” Alex vỗ nhẹ lên bìa sách một cái rồi lại quay trở về đọc sách nước ngoài trên tay tiếp.

Tá Nguyệt lần nữa nằm trở lại giường, cậu gác tay lên trán nhìn lên trần nhà, ký ức không tự nhiên mà mất đi trừ khi bị tác động vào, cậu không bị va đập mạnh vào đầu cũng không sử dụng chất kích thích khiến não tổn thương vậy thì có khả năng ký của cậu đã bị ai đó động tay động chân… nhưng mà khi nào, từ bao giờ mà đối phương có cơ hội làm việc đó, còn là lúc cậu không hay biết gì…
Có những chuyện nếu như không có ai nhắc đến thì sẽ bị lãng quên mãi mãi, giống như việc Tá Nguyệt bị mất ký ức, ngay từ đầu cậu không hề phát hiện ra cho đến khi vì rất nhiều lí do mà nghĩ về quá khứ và thế là cậu nhận ra đầu óc mình trống rỗng, hơn mười năm sống trong trại trẻ chỉ còn là những mảnh vỡ mờ nhạt không vết tích trong cuộc đời cậu.

Cánh cửa phòng được mở ra, Rosalia với nụ cười dịu dàng bước vào bên trong nhìn lũ nhỏ với ánh mắt hiền từ, Tá Nguyệt mở mắt ra nhìn bà, nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ của bà: “Các con, đến giờ đi ngủ rồi”
Đèn phòng tắt hết, mọi thứ lâm vào bóng tối mờ mịt chỉ còn ánh đèn ngoài sân yếu ớt rọi vào qua ô cửa sổ, Rosalia hôn chào đứa nhỏ nhất trong phòng rồi nhẹ chân bước ra khỏi phòng, cánh cửa vang lên tiếng mở rồi đóng, Tá Nguyệt giả vờ ngủ nãy giờ mở mắt ra nhìn xung quanh một chút, bỗng nhiên một đường nhìn rét lạnh quét lên trên người cậu.

Tá Nguyệt đề phòng bật dậy nhìn ra phía cửa, cậu thất kinh khi nhận ra Rosalia vẫn còn đứng đó, trên tay là chiếc đèn dầu le lói yếu ớt đang chiếu sáng, bà nhìn cậu với gương mặt hiền từ nhưng ánh nến như có như không chiếu lên mặt bà một khoảng tối âm u: “Sao con không ngủ thế, Tá Nguyệt yêu dấu?”
Rõ ràng bà ta đã đóng cửa rồi…
Tá Nguyệt hít sâu một hơi, bàn chân lạnh toát, là mồi nhử ư?
Là thật sự là thế… vậy thì bà ta đang nhử ai?
Tá Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt làm dịu cổ họng khô cứng, cậu mỉm cười ngoan ngoãn nhìn Rosalia: “Con sợ bóng tối cho nên con không ngủ được…”
“Con tính nhân lúc mẹ đi thì dậy bật đèn…”
“Con xin lỗi người”
______________________________________
Tá Nguyệt: Cụ đi chân lạnh toát.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui