Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương


Âm nhạc trong đại sảnh ngừng bặt, nghe được từng tiếng hít thở khó khăn.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn chằm chằm Hoắc Cừ.

Bàn tay đã giơ lên nửa chừng chuẩn bị vỗ tay chúc mừng khựng lại, bất động giữa không trung.

Này, đây là thổ lộ trực tiếp tại lễ trao giải Nobel à? Ngọa tào! Quả thực là quá dũng cảm rồi!
Hai mắt viện trưởng đăm đăm, ôm ngực, suýt nữa thì không thở được.

Bài diễn thuyết mà ông đã chuẩn bị đâu? Trong đó không có cái đoạn này mà!
Không dễ dàng mới lấy được một cái giải Nobel, không thể để người già như ông thu xếp ổn mọi chuyện rồi lại nói được sao?! Đau ruột!
Các nhà khoa học khác cũng choáng váng, Hoắc giáo sư lại có bạn trai? Này, này là chuyện từ khi nào? Hoắc giáo sư của bọn họ không phải là cho tới nay đều chỉ có thể làm thí nghiệm, căn bản là không đem chuyện nam nữ...!A phi! Những chuyện nam nam kia để ở trong mắt sao?!
Giáo sư, cậu gài bẫy người ta à!
Một mảnh tràn đầy khiếp sợ và không dám tin, chỉ có phiên dịch viên là một dòng nước trong, một khắc cũng không dám thả lỏng nhìn chằm chằm Hoắc Cừ, hết chức trách chờ phiên dịch lời hắn cho mọi người nghe.

Sắc mặt Hoắc Cừ không hề thay đổi, toàn tâm toàn ý nhìn Úc Thanh Hoan, hoàn toàn đem những người khác biến thành không khí.

Úc Thanh Hoan lại bắt đầu bối rối, tay hắn ra đầy mồ hôi, tim đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy giấy chứng nhận và huy chương ở trên tay như nặng cả ngàn cân, khiến hắn gần như không cầm nổi.

Trong tay hắn, tất cả đều là tâm ý của Hoắc Cừ.

Thổ lộ trước mặt toàn thế giới, điều này cần bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được.

Hắn là nhà khoa học hàng đầu thế giới, chẳng những có tốt đẹp tiền đồ, thậm chí còn được nâng lên thần đàn, vốn dĩ không nên vì việc công khai tính hướng mà chịu công kích, chỉ vì mình, Hoắc Cừ không có chút mảy may do dự.

Trước khi bọn họ xác định quan hệ, Úc Thanh Hoan lo lắng hắn sẽ vì tính hướng mà bị lên án nên mới chậm chạp không muốn đồng ý.


Là Hoắc Cừ cho hắn dũng khí và quyết tâm tiến lên.

Mà bây giờ, cũng là hắn, việc nghĩa chẳng từ nan, mạnh mẽ vì tương lai của bọn họ mà mở ra một con đường.

Hít sâu một hơi, cố gắng cho mình trấn định lại, Úc Thanh Hoan giơ lên cái huy chương kia lên, kề sát ở lồng ngực của mình
Hắn không trả lời, thậm chí cũng không nói bất luận một chữ nào, mà động tác của hắn, lại làm cho tất cả mọi người đều hiểu đáp án của hắn.

Trong đại sảnh đang yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Thuỵ Điển là quốc gia cho phép người đồng tính kết hôn, đối với những người đồng tính bao dung hơn rất nhiều so với những quốc gia khác.

Đại diện của ban tổ chức lễ trai giải Nobel thậm chí còn bước lên sân khấu, cười híp mắt trêu nói: "Chúc mừng hai cậu, chuyện này có thể được lưu lại trong lịch sử của giải Nobel rồi.”
"Cảm ơn." Hoắc Cừ quay đầu lại, nghiêm túc nói cảm ơn với ông, đồng thời đưa ra yêu cầu: "Xin hãy ghi nhớ về tôi và Thanh Hoan."
Lễ trao giải Nobel là được phát sóng trực tiếp, nên ngay khi sự việc diễn ra, trong chớp mắt đã bùng nổ toàn cầu, khoảng cách địa lí kia cũng không có cách nào ngăn cản.

Quần chúng ăn dưa trong nước, vốn là đang nhiệt huyết sôi trào nhìn Hoắc Cừ diễn thuyết, trong lòng tràn đầy tự hào.

Nhìn nhà khoa học của Trung Quốc bọn họ đi, không chỉ thông minh hơn người, ngay cả nhan trị cũng cao hơn một đoạn, quả thực chính là thắng lợi áp đảo đấy biết không!
Ai nói người Trung Quốc không thể lấy giải Nobel? Đợi đến khi Hoắc giáo sư kết hôn sinh con, nói không chừng ba mươi năm sau lại có thêm một cái giải Nobel nữa!
Cái ý niệm này vừa mới lóe lên trong đầu, bọn họ liền thấy người mà bọn họ kỳ vọng có thể sinh ra hạt giống thứ hai cho giải Nobel, Hoắc giáo sư, đứng trên sân khấu thổ lộ.

Phản ứng đầu tiên của quần chúng ăn dưa là, có thể, dù sao nhà khoa học cũng vẫn là người, có người yêu là chuyện bình thường.

Song ngay sau đó bọn họ liền choáng váng, cái gì? Bạn trai!! Có phải là… là Hoắc giáo sư quá sốt sắng nên nói sai không?! Thật sự là bạn trai không phải bạn gái sao?!
Thế nhưng, hiện thực lại cho bọn hắn một đòn chí mạng, Hoắc Cừ không nói sai, bởi vì người mà hắn thổ lộ là Úc Thanh Hoan.


Trên mạng đầu tiên là hoàn toàn tĩnh mịch, ngay sau đó ——
"Chuyện này!!!!! Tôi không tin a!!!!!!! Hai người kia chẳng lẽ đúng là không phải là tình bạn bè thuần khiết à???
"Mẹ hỏi tôi tại sao giữa mùa đông lại mang khẩu trang giữ ấm, bởi vì mặt tôi bị đánh thành đầu heo, ha ha."
"Tôi nói này!! Tại sao lúc có người nói bọn họ quan hệ không phải là bình thường, còn liều giải thích, nói bọn họ tuyệt đối không thể! Tôi...!Ban đầu sao mắt tôi lại bị mù vậy a!!"
"Nói rõ một chút, tôi không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng cũng không ủng hộ.

Nhưng mà...!cá Koi nhỏ ở cùng Hoắc Cừ thế mà tôi lại cảm thấy là chuyện đương nhiên.

Hai người kia một người có vận may nghịch thiên, một người thông minh nghịch thiên, ở bên nhau rất tốt, người phàm chúng ta sẽ không nhúng tay vào."
"Tôi đ*t...!Lúc trước sau khi Thanh Hoan thổ lộ, còn lật tung giới giải trí soi lại hết tất cả diễn viên nữ từng tiếp xúc với hắn, mệt đến muốn mù mắt, vạn vạn không nghĩ tới..."
"Chao ôi, bụm mặt tới share weibo.

Chúc cá Koi nhỏ và Hoắc giáo sư trăm năm hảo hợp! Các người cứ vui vẻ là được rồi_(: з" ∠)_ Giải Nobel là cái gì, chúng ta còn có thể nói cái gì chứ!"
Không biết là do phương thức thổ lộ của Hoắc Cừ quá mức chấn động, hay là cư dân mạng bị vả mặt quá đau, nên mặc dù có người lên tiếng ghê tớm đồng tính luyến ái, nói Hoắc Cừ và Úc Thanh Hoan làm mất thể diện cả nước nhưng cũng chỉ có vài người, rất nhanh bị mọi người mắng cho không dám ló đầu ra nữa.

Phần lớn mọi người đối với kết quả này thật sự là không có ý kiến phản đối.

Đại khái là đã thấy hai bọn họ ở bên nhau nhiều đến phát chán, quái lạ, còn cảm thấy như vậy còn rất tốt đẹp.

"Chắc tôi bị hỏng đầu rồi...!Hoa đại thủy câu tử phu phu làm tôi mất mặt nhưng tôi còn đối xử với bọn hắn như mối tình đầu! Bưng mặt sưng vù lên thay Hoắc giáo sư của tôi chiến đấu, ai dám mắng bọn họ, hỏi nước bọt trong miệng lão nương đã rồi hãy nói chuyện!"
"Lầu trên +1, cảm thấy hai bọn họ ở bên nhau rất xứng đôi _(: з" ∠)_ "
"Chỉ thích chân thực như vậy, nói thật, chỉ cần hai phần dũng khí này của bọn họ, tôi là người ngoài cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể ủng hộ."
.........!
Nhìn thấy kết quả như thế, những người phản đối vô cùng không cam lòng, liều mạng giãy dụa, bị mắng xong cũng vẫn phải phun ra vài câu chế nhạo ——

"Ha ha, Úc Thanh Hoan thì sao, cứ tưởng có chút thành tích thì ngon lắm à? Tôi xem xem đại ngôn hàng hiệu của hắn làm thế nào bây giờ!"
"Buồn nôn chết rồi, tẩy chay Kenn, tẩy chay Ada! Không cần đồ của loại đồng tính luyến ái làm đại diện!"
......!
Nhưng mà sau khi mấy bài này đăng lên không lâu, Kenn và Ada chính thức lên tiếng, rõ ràng là ủng hộ Úc Thanh Hoan.

Đồng thời tiết lộ, khi Úc Thanh Hoan cùng bọn họ ký hợp đồng, cũng đã nói trước về tính hướng của hắn, không có bất kỳ hành vi lừa dối nào.

Đây cũng coi như vô hình chung giúp Úc Thanh Hoan kéo không ít độ thiện cảm, cho nên sau đó, duyên của Úc Thanh Hoan và người qua đường chẳng những không giảm, trái lại còn tăng lên không ít!
Khiếp sợ và kích động ban đầu qua đi, quần chúng ăn dưa lúc này mới phát hiện, tuy rằng thổ lộ chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng hình như Úc Thanh Hoan đã sớm vì thời khắc này mà chuẩn bị kỹ càng.

Hắn không nhận vai chính phim tình cảm nào, vào nghề hơn một năm, trên màn ảnh lớn cũng chưa từng quá thân thiết với bất cứ diễn viên nào.

Kịch bản mà hắn nhận nội dung chủ yếu là chính kịch, một tuyến tình cảm cũng không có.

Ngay cả “Báo thù” gần đây nhất, vai nữ chính vừa xuất hiện thì cũng đã chết rồi.

Nói cách khác, Úc Thanh Hoan đã sớm có dự định công khai, vì ngày hôm nay Hoắc Cừ thổ lộ mà trải sẵn đường.

"Không biết nói cái gì cho phải, mới đầu biết hai người ở bên nhau, quả thật có chút không thoải mái.

Thế nhưng sau khi phát hiện những chi tiết này, đột nhiên cảm thấy rất cảm động, Thanh Hoan nhất định là rất yêu Hoắc Cừ, mới có thể vì hắn làm được đến mức này.”
"Suy nghĩ kỹ một chút, cũng không có gì cả, không phải chỉ là hai người đàn ông yêu nhau thôi sao? Bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như có người giống như Úc Thanh Hoan hoặc Hoắc Cừ đến nói thích tôi, tôi cũng động lòng.

PS, tôi là nam."
"Không phải chỉ có Thanh Hoan yêu Hoắc Cừ, tôi cảm thấy bọn họ đều rất yêu đối phương.

Hoắc Cừ thổ lộ tại lễ trao giải Nobel, vĩnh viễn ghi lại trong lịch sử.

Một trăm năm, thậm chí hai trăm năm sau của giải Nobel, chỉ sợ cho dù chúng ta đều biến mất, tình yêu của anh ấy dành cho Thanh Hoan cũng vẫn còn ở đó.


Mà Thanh Hoan lựa chọn thổ lộ tại lễ trao giải Kim Ngưu cũng giống như vậy.

Trăm năm sau, không chỉ chuyện Hoắc Cừ ở lễ trao giải Nobel còn tồn tại một mình, ít nhất cũng sẽ có lịch sử tương đồng ghi chép lại cùng nó."
"Nhìn thấy bình luận của lầu trên, bỗng nhiên nước mắt lại rơi, hai người kia quá ngọt, phải ủng hộ họ!"
.........!
Trong khách sạn, sau khi tham gia tiệc rượu chiêu đãi xong, Úc Thanh Hoan nhận được điện thoại của Triệu Khanh Uyên.

"Ngọa tào, các cậu đúng là quá lớn mật rồi! Thế mà lại dám ở đó công khai."
"Cũng không có gì," Úc Thanh Hoan lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn đứng bên cửa sổ sát đất nhìn trời sao sáng rỡ bên ngoài, chỉ cảm thấy vào giờ phút này, trái tim của chính mình cũng giống như bầu trời này, sáng lóa rực rỡ, "Muốn nói thì nói, dù sao sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ công khai, công khai ở đâu cũng giống nhau."
Triệu Khanh Uyên đột nhiên lại bị nhét đầy miệng cơm chó, nghẹn thật lâu mới ha ha một tiếng, chua xót nói: "Các cậu cứ phải dính lấy nhau như vậy sao? Yêu đương tốt như vậy sao? Sao tôi lại chẳng cảm thấy nhỉ!"
Dừng một chút, liền nói thêm một câu, "Tôi cảm thấy ở một mình rất tự tại! Lúc ở trên giường, tay trái với tay phải cũng là 3P rồi! Tình nhân như các cậu có thể 3P không?!"
Úc Thanh Hoan: "..."
Úc Thanh Hoan cười lạnh: "Vậy tôi chúc anh cả đời có thể tự to tự tại với 3P của anh."
Triệu Khanh Uyên: "..."
Thời điểm đám người Úc Thanh Hoan về nước, phóng viên tràn đầy ở sân bay làm mười mấy bảo an cũng không ngăn được, đến cùng vẫn để lọt người tiến lên phía trước.

"Thanh Hoan, xin hỏi cậu với Hoắc Cừ bên nhau từ bao giờ? Các cậu đều là trời sinh đồng tính luyến ái sao?"
"Hoắc giáo sư, tại sao cậu lại lựa chọn công khai ở lễ trao giải Nobel?"
"Thanh Hoan, cậu không sợ công khai sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình sao?"
......!
Một câu lại một câu bỗng nhiên ùa tới.

Úc Thanh Hoan nhìn ống kính vây kín hắn, nhíu mày lại.

Câu hỏi của phóng viên càng ngày càng sắc bén: "Thanh Hoan, cậu đây là không thích đóng phim, không coi trọng nghề nghiệp này, nên mới lựa chọn lớn mật công khai sao?"
Úc Thanh Hoan lùi về sau một bước, cách micro xa một chút, lạnh mắt nhìn phóng viên: "Dĩ nhiên là không phải."
Hắn không e dè, trước tất cả các phóng viên, thoải mái nói: "Diễn viên là nghề nghiệp của tôi, tôi yêu quý công việc này.

Đối với tôi mà nói, nó đương nhiên rất quan trọng, thế nhưng, Hoắc Cừ quan trọng hơn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận