Yến Kinh, giữa hè.
Trong một căn hộ đơn ở một tòa nhà tập thể kiểu cũ ngoài đường vành đai 5, một chiếc quạt trần cổ lỗ sĩ đã rỉ đen thui đang chậm chạp quay kẽo kẹt.
Cửa sổ mở rộng, từng luồng gió tràn vào trong phòng.
Trên chiếc giường đơn duy nhất trong căn phòng, một thanh niên tuổi tầm 20 đang nằm đó.
Ruỳnh ruỳnh ầm ầm bùm bùm!
Bỗng nhiên, tiếng khởi công ồn ào từ công trường gần đấy vang lên, khiến cậu thanh niên trên giường bừng tỉnh.
“Mình đang, ở đâu thế này?”
Giang Thuật đột nhiên nhổm dậy từ đầu giường, nhìn quanh quất một thoáng, đôi mắt trắng đen rõ ràng ngập vẻ ngơ ngác.
Cách bày biện phòng ốc xa lạ.
Tấm poster lạ lẫm dán trên tường.
Và cả, cảnh tượng lạ lùng ngoài cửa sổ.
Giang Thuật còn chưa kịp ngẫm ngợi xem rốt cuộc có phải ai đấy đang bày trò chơi khăm mình, hay là chuyện ly kỳ gì đấy xảy ra với mình, thì một loạt ký ức khá lộn xộn đã xuất hiện trong đầu anh chàng.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Sau đấy, Giang Thuật như đang xem một thước phim, ghi chép lại hết những ký ức này.
Sau khi xem xét lại đại khái, cuối cùng Giang Thuật cũng hiểu sơ sơ về tình hình của mình.
Giang Thuật đã vượt thời không.
Không sai, anh chàng chỉ đánh một giấc trên giường thôi, mà đã vượt qua không gian thời gian kiểu gì chẳng rõ.
Anh ta nhập vào một người cũng tên là Giang Thuật ở thế giới này.
Còn đoạn ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu anh chàng, đương nhiên là của chủ nhân gốc thân thể này.
Kiếp trước, Giang Thuật là một diễn viên quần chúng ở Hoành Điếm, vì có diện mạo không tồi, nên anh chàng đã gần lên tới level diễn viên được mời riêng, có thu nhập xấp xỉ một ngàn tệ một ngày.
(Hoành Điếm: một phim trường nổi tiếng của TQ thuộc trấn Hoành Điếm.
Chỗ này chuyên để quay phim cổ trang, dân quốc, v.
v.
Lượng diễn viên quần chúng ở đây rất đông, đóng cho nhiều đoàn phim, thậm chí còn có cả dịch vụ cho khách du lịch làm diễn viên quần chúng.
1000 NDT = xấp xí 3tr5 VND)
Đương nhiên, chút tiền ấy chẳng thể nào so nổi với những siêu sao hàng đầu đóng một phim là ăn hẳn mấy chục triệu thậm chí đến cả trăm triệu tệ, nhưng nếu so sánh với tầng lớp làm công ăn lương bình thường, thì Giang Thuật sống thế đã là khá ra phết rồi.
Ban nãy, lúc quan sát qua loa căn phòng trọ đơn sơ này, anh chàng còn tưởng mình đã nhập vào xác một anh nhân viên ở đáy xã hội nào đấy.
Nhưng sau khi xem hết ký ức kiếp trước, Giang Thuật phải trợn tròn mắt ngỡ ngàng.
Bởi vì chủ gốc của thân thể này, chẳng những không phải là một đứa nghèo mạt rệp, mà còn là rich kid con ông cháu cha.
Thằng cha ở trong căn phòng trọ kiểu cũ chỉ rộng mười mấy mét vuông, đồ vật duy nhất có giá trị hơn 1000 tệ trong phòng là một chiếc notebook này, hóa ra lại là con nhà giàu, đằng ấy tin nổi không?
Nhưng sự thật chính là thế đấy.
Hơn nữa, anh cu con nhà giàu này, còn không phải con nhà giàu dạng vừa đâu.
Ba của Giang Thuật, họ tên Giang Trí Viễn, là người giàu nhất Hoa Quốc hiện giờ, giá trị con người lên đến tận hàng trăm tỷ.
Về lý thuyết.
Có ông thân sinh dát hàng trăm tỷ trên người như thế, Giang Thuật tuy không đến ngưỡng thân vàng núi bạc, nhưng chí ít cũng chẳng tới nước sa đọa đến đận phải ở trọ chớ!
Hơn nữa còn trọ trong căn phòng tồi tàn thế này.
Giang Thuật còn phải hoài nghi chả lẽ thân phận rich kid của mình là hàng fake.
Có điều.
Sau khi cẩn thận lục tìm trong ký ức, Giang Thuật cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân khiến anh chàng phải lạc trôi đến nông nỗi này.
Tất cả tội lỗi phải để chủ gốc của thân thể này gánh hết.
Trước tuổi 18, vì từ nhỏ đã được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có và sung túc, nên cu cậu kiếp trước sống kiểu cơm tới há mồm, áo tới duỗi tay, đúng tiêu chuẩn con cưng nhà giàu.
Ngặt nỗi…
Không biết cậu kiếp trước bị lắp nhầm cọng dây thần kinh nào, mà từ bé đã nuôi giấc mộng minh tinh, muốn trở thành một ngôi sao lớn sáng nhất bầu trời đêm.
Nhưng ông bô Giang Trí Viễn của Giang Thuật không cho á!
Ba mày chỉ có một thằng con đít nhôm là mày, mày làm sao làm xẹt rồi, thì gia sản trăm tỷ của ba để ai thừa kế?
Không được!
Bao giờ mày tốt nghiệp đại học, ba sẽ sắp xếp cho mày vào công ty, sau đó ngoan ngoãn chờ thừa kế gia sản.
Giang Trí Viễn không mong chờ Giang Thuật có bản lĩnh to lớn gì.
Dù sao tài sản trăm tỷ lận, chỉ cần không phá của quá thì đã đủ cho Giang Thuật sống thoải mái cả đời.
Nhưng tính Giang Thuật bướng quá thể.
Hoặc phải nói là… báo!
Cậu ta không muốn sống trong giàn giáo mà ba mình xây sẵn, không muốn quản lý công ty, không muốn thừa kế gia sản, không muốn sống cuộc đời ăn no chờ chết như thế.
Gia sản trăm tỷ gì đấy, cậu ta thèm vào nhé!
Ước mơ của cậu ta, là trở thành một ngôi sao lớn tỏa sáng lấp lánh trên sân khấu!
Vì chuyện ấy mà cha con Giang Thuật và Giang Trí Viễn cãi nhau rất nhiều.
Mà mâu thuẫn này.
Đã hoàn toàn bùng nổ vào bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi của Giang Thuật.
Lúc ấy Giang Thuật dùng cách nhảy lầu tự vẫn để uy hiếp, ép Giang Trí Viễn rơi vào đường cùng, phải thỏa hiệp với cậu ta.
Cuối cùng, hai cha con lập một giao kèo 5 năm.
Giang Thuật muốn làm sao chứ gì, được thôi!
Giang Trí Viễn đồng ý cho Giang Thuật cơ hội ấy.
5 năm! Giang Trí Viễn cho Giang Thuật thời gian 5 năm.
Trong vòng 5 năm, Giang Thuật phải đặt chân được vào hàng ngũ những minh tinh hạng nhất của Hoa Quốc, với điều kiện là không được dùng bất kỳ mối quan hệ gia đình hay tiền tài gì của cha mẹ.
Nếu thành công, Giang Trí Viễn sẽ không bao giờ can thiệp vào cuộc đời Giang Thuật nữa, Giang Thuật có thể làm gì tùy thích, dẫu lấy trai về làm chồng cũng chẳng sao.
Nhưng nếu thất bại…
Thì Giang Thuật nhất định phải dứt bỏ giấc mộng làm sao của cậu ta, ngoan ngoãn về nhà chờ thừa kế gia tài bạc tỷ.
Nội dung cụ thể của giao kèo là như thế.
Giang Thuật đồng ý ngay.
Một ngày sau bữa tiệc sinh nhật tuổi 18, Giang Thuật khoác bọc hành lý đơn giản trên lưng, bước lên con đường đeo đuổi giấc mộng siêu sao.
…
Bây giờ, hai năm đã trôi qua.
Coi điều kiện ăn ở của Giang Thuật, thì có thể biết ngay hai năm rày cậu ta sống chẳng ra gì.
Sau khi bỏ nhà đi trốn, thẻ ngân hàng của Giang Thuật đã bị đóng băng hết.
Số tiền không nhiều nhặn là bao trong ví nhanh chóng thất thoát tới đáy vì thói quen ăn xài phung phí của cậu ta.
Xưa mơ bước hết thế gian với kiếm dài, nhưng nay vẫn phải gục ngã trước hiện thực.
Giang Thuật vốn còn định dùng tiền túi để thuê giáo viên đầu ngành dạy kiến thức thanh nhạc, biểu diễn cho mình, nhưng vì hầu bao không đủ, nên cậu ta đành đăng ký vào làm thực tập sinh cho một công ty giải trí.
Hai năm qua.
Giang Thuật từng hát mấy bài, đóng mấy bộ phim truyền hình.
Nhưng cái nào cái nấy.
Đều flop bét xè lét!
Đừng nói minh tinh hạng nhất.
Giang Thuật của bây giờ, chỉ có thể miễn cưỡng coi như một ngôi sao xịt lau nhau không có tuổi.
Quả thực flop tới đáy xã hội vào trong hang.
Dựa theo tình hình này, trong ba năm tới đây, việc Giang Thuật có thể thăng cấp từ người không tuổi thành sao nổi nhất, thật sự chẳng khác gì nằm rừng mơ bắt con tưởng bở.
Nhưng Giang Thuật vẫn giữ tính cách bướng bỉnh như xưa.
Dù giờ đã nghèo tới nỗi còn chẳng trả nổi tiền trọ, mỗi bữa chỉ ăn được cơm đóng túi rẻ rúng nhất để qua ngày, nhưng Giang Thuật vẫn không có ý định cúi đầu nhận sai với Giang Trí Viễn.
Giang – chân cứng đá mềm – Thuật!
Nhận sai hả, đừng có hòng.
Hết kiếp này cũng không có chuyện.
Nhưng thôi.
Tuy rằng Giang Thuật rời nhà ra riêng, nhưng cũng không có nghĩa là đã cắt đứt hết liên hệ với gia đình.
Theo giao kèo có sẵn.
Giang Thuật có thể về nhà một lần mỗi tháng.
Đây là yêu cầu thêm của mẹ Giang Thuật.
Tuy Giang Trí Viễn nhẫn tâm với Giang Thuật.
Nhưng bà Giang vẫn rất thương yêu đứa con trai Giang Thuật này, nên bà đã cho phép Giang Thuật về thăm nhà hằng tháng.
Bởi vậy.
Mỗi lần tới dịp về nhà vào cuối tháng, Giang Thuật đều sẽ nhịn đói trước hai hôm để tiết kiệm tiền.
Để tới lúc về nhà rồi thì… ăn uống thỏa thích!
Khi đó, Giang Thuật sẽ cảm thấy những món sơn hào hải vị mà ngày xưa mình ăn phát ngấy mới ngon lành làm sao.
Ờ, thơm ngon thật!
[HẾT CHƯƠNG 1].