Trong doanh trại.
Việc tập luyện cho công diễn 1 vẫn còn tiếp tục.
Giang Thuật lại bắt đầu đấu trí đấu dũng cả ngày với anh quay phim.
Mấy hôm nay Giang Thuật thấy hơi phiền.
Bởi vì biểu hiện lúc tập của các đồng đội trong nhóm Giang Thuật không tốt được như Giang Thuật mong muốn.
Không đạt được kỳ vọng của Giang Thuật, điều ấy nghĩa là họ còn chưa đủ giỏi.
Nếu chưa đủ giỏi.
Thì rất khó cướp được nhiều vote của Giang Thuật nhất có thể sau màn công diễn đầu tiên.
Với người chỉ một lòng muốn quay về gia đình lớp F ấm áp thân thương như Giang Thuật, thì tình cảnh này là điều mà anh chàng không muốn thấy.
Không được.
Để các đồng đội có thể trình diễn thật xuất sắc trên sân khấu.
Giang Thuật quyết định bản thân phải tự dạy dỗ.
Nhưng…
Nhất định không thể để máy quay ghi lại cảnh anh chàng chỉ dẫn cho đồng đội được.
Kẻo không đến lúc công diễn, người ta lại chiếu cái mặt mình lên mất.
Nếu vậy, có lẽ sẽ tạo ra hiệu quả tương phản.
Thế chẳng thà đừng chỉ dẫn chỉ diếc gì còn hơn.
Nhưng trong phòng tập lại toàn là camera.
Chắc chắn không thể đặt địa điểm dạy dỗ ở đây được.
Vì thế…
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ trong buổi tập.
Giang Thuật nói với một đồng đội, “Trạm Châu, mày với anh vào WC phát đi.”
Giang Thuật đã suy nghĩ rất lung.
Anh chàng cảm thấy, trong cả tòa phim trường to đùng này, chỗ an toàn nhất, không có máy quay phim, chính là WC.
Hệ số an toàn của những chỗ còn lại không cao lắm, có nguy cơ bị quay lại.
Bởi vậy, mấy nay Giang Thuật thường tiến hành cố vấn cho các thành viên trong nhóm trong nhà vệ sinh.
Nghe Giang Thuật nói thế, Trạm Châu hiểu ý ngay, vì thế cậu chàng nhanh chóng đứng dậy đi về phía toilet trước ánh mắt ngơ ngác khó hiểu của anh quay phim.
Mấy nay anh quay phim ở phòng tập của nhóm Giang Thuật rất tò mò.
Không biết tại sao.
Tần suất đi vệ sinh của nhóm này tự dưng lại tăng rất cao.
Hơn nữa mỗi lần đi.
Còn đi thành đội cmnl.
Rốt cuộc chuyện này là sao thế?
Đi đông để đỡ cái ấy nhau trong lúc giải quyết nhu cầu hả!
Anh quay phim tỏ vẻ khó hiểu.
…
Trong WC.
Giang Thuật xả lũ xong thì thắt lại dây lưng, “Tuy không cùng một lúc…”
“Nhưng chung một WC!” Trạm Châu tiếp lời.
“Không sai.” Giang Thuật búng tay một cái.
“Trạm Châu, ban nãy lúc mày tập, anh phát hiện mày còn tồn tại mấy vấn đề, anh bảo mày này.”
“Nhóm trưởng, xin chỉ giáo!”
“Thứ nhất, lúc vào hát mày nắm nhịp chưa chuẩn đâu.
Hơn nữa, động tác X này mày nhảy trông oặt ẹo quá, anh phải cảm nhận được sức của mày, phải mạnh mẽ vào mày hiểu chưa…”
Trong WC.
Giang Thuật bắt đầu chỉ dạy cho Trạm Châu.
“Mày phải nhảy động tác che háng thế này, đưa người ra trước nhiều hơn chút nữa, nào, làm lại với anh một lần…”
Lúc này.
Cửa WC bị đẩy ra.
Một học viên nhóm khác đi vào.
Vì thế.
Cảnh mà học viên này nhìn thấy, chính là bộ đôi Giang Thuật và Trạm Châu đang che háng ủn người về phía trước.
“Úi chết… ngại quá, ngại quá, hai anh cứ tiếp tục đi, em xuống lầu đi WC dưới ấy vậy.”
Học viên này rõ ràng bị dọa chết khiếp, hoảng loạn rời khỏi hiện trường nhanh như chớp.
Vài phút sau.
Hai người Giang Thuật quay về phòng tập.
Anh quay phim thấy cả hai thở hổn hển, dấu hỏi chấm lại mọc ra trên đỉnh đầu.
Chỉ đi vệ sinh thôi mà.
Mệt đến vậy cơ à?
Còn bên Giang Thuật, anh chàng thấy nhân viên quay phim đang tràn trề nghi hoặc nhưng không có vẻ gì là nhìn thấu được câu chuyện, thì cười nhẹ.
Giang Thuật VS Anh quay phim.
Kết quả thắng thua hôm nay:
Giang Thuật thắng tuyệt đối!
…
Thời gian tập luyện cho công diễn của mỗi nhóm là 15 ngày.
Thời gian này rất thừa thãi với hầu hết các học viên.
Sau một tuần tập luyện.
Nhóm của Giang Thuật đã tập cả bài công diễn hòm hòm, nhiệm vụ trở nên vô cùng nhẹ nhàng, có thêm nhiều thời gian nhàn rỗi.
Nhưng với Giang Thuật thì, rảnh rỗi chẳng khác gì đi tu.
Giang Thuật là nô lệ của điện thoại di động.
Với kiểu người đi vệ sinh quên giấy thì quên chứ quyết không quên di động như Giang Thuật, mất di động giống như mất cả thế giới.
Đợt trước còn bận rộn, Giang Thuật không xoắn lắm.
Nhưng giờ rảnh rồi, Giang Thuật bỗng cảm nhận được sâu sắc từng cơn gió lạnh tịch mịch quất vào người mình.
Vì vậy.
Giang Thuật nghĩ ra một trò chơi vận động đông người để giải quyết nỗi tịch mịch này.
Hôm nay.
9 giờ tối.
Giang Thuật chạy từ phòng tập về ký túc từ rất sớm.
“Anh Giang, hôm nay mình có quẩy không anh?” Trong bóng đêm, giọng Trương Tử Phàm vang lên.
Giang Thuật hết hồn, “Thằng nhóc này, sao không bật đèn!”
Trương Tử Phàm cười hề hề, bật đèn lên, xoa tay ngồi cạnh Giang Thuật, “Anh Giang, đêm nay chúng mình vẫn chơi vận động tập thể chứ ạ?”
Giang Thuật mở miệng hỏi, “Chú tìm đủ người chưa?”
Trương Tử Phàm gật đầu, “Tìm được rồi ạ, rất nhiều thằng tỏ ra hứng thú khi nghe về trò chơi này, sẵn lòng tới chơi thử ạ.”
Giang Thuật ngẩng đầu nhìn máy quay ở cửa phòng ký túc, cất giọng, “Trò chơi vận động đông người này không hợp chơi trong ký túc, bọn mình cứ sang căn phòng trống hôm qua thì hơn.”
Trương Tử Phàm hưng phấn gật đầu, xông ra ngoài, “Vậy em đi gọi mọi người, anh Giang mang công cụ qua nhé.”
Thấy Trương Tử Phàm phấn khích vội vàng như thế, Giang Thuật bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Thằng ku này gấp gáp thế làm gì.
Game thể thao đông người phải chậm mà chắc thì mới ra tác phẩm tuyệt đỉnh chứ!
Vài phút sau.
Trong một căn phòng kho không có bất kỳ thiết bị ghi hình nào tại tòa ký túc xá, gần 20 học viên đang ngồi trên sàn nhà.
Khá nhiều người trong đám này là những người chơi do Trương Tử Phàm triệu tập đến, một số là khán giả ngưỡng mộ danh thơm đến nhập kèo.
Giang Thuật ho nhẹ, quét mắt nhìn đám đông nhốn nháo trong phòng, “Khụ khụ, trò chơi này của chúng ta tên là “Thử thách đừng làm”.
“Tôi sẽ giới thiệu quy tắc cụ thể của trò này nhé!
“Đầu tiên, ở đầu ván, mỗi người trong chúng ta đều nhận được 5 lá bài.
Các ông dán bài lên đầu mình.
Các ông không thể biết nội dung trên lá bài của mình là gì, nhưng các ông có thể nhìn thấy nội dung trên bài của người chơi khác.
“Các ông có thể dẫn dắt đối phương thực hiện hành động trên lá bài.
Nếu đối phương làm theo, thì bên đó sẽ mất một lá bài, phải chuyển sang lá tiếp theo.
Nếu người chơi nào mất cả 5 lá, thì coi như thua ván này, trò chơi kết thúc.”
Không sai.
Để hóa giải nỗi buồn trống vắng vì không còn di động.
Giang Thuật đã bứng trò chơi “Thử thách đừng làm” khá hot từ kiếp trước qua bên này.
Nhưng Giang Thuật không dám chơi công khai giữa thanh thiên bạch nhật.
Chỉ dám chơi lén lút ở những địa điểm không có máy ghi hình.
“Hiểu chưa?” Giới thiệu quy tắc xong, Giang Thuật hỏi mọi người.
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Giang Thuật cười nhẹ, chia những lá bài anh chàng đã ghi nội dung bằng bút từ trước cho mọi người, “Nếu hiểu rồi thì chúng ta bắt đầu thôi, người thua cuộc sẽ phải chịu hình phạt rất khủng khiếp!”
Trương Tử Phàm tò mò hỏi, “Anh Giang, hình phạt hôm nay là gì ạ?”
Giang Thuật lấy một cái hamburger nhỏ tỏa mùi lạ ra từ sau lưng mình, “Hình phạt hôm nay là món burger đậu phụ thối – đậu phụ lên men – ớt chưng dầu Laoganma ngon miễn chê nè!”
Nghe thấy hình phạt này, mặt ai nấy đều biến sắc.
“Nào, chúng ta bắt đầu đi.”
Giang Thuật vỗ tay, dán lá bài có ghi hai chữ “hít thở” lên đỉnh đầu mình.
[HẾT CHƯƠNG 40].