Tô Niệm Niệm thu nụ cười lại, lòng thầm nói em không những muốn xoay vòng vòng mà em còn muốn nhảy bật cao vươn mình lên không trung nữa.
Đối diện với ánh mắt quan sát của Tô Diệm, cô khẳng khái nói: “Em múa mà.”
May mà Tô Diệm vốn chỉ là tùy tiện hỏi một câu, anh xuống lục tới lục lui tìm ổ usb nằm trong mớ đồ hỗn độn xung quanh rồi lại đi lên lầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh.” Tô Niệm Niệm gọi anh lại.
Tô Diệm nhướng mắt lên: “Có chuyện gì?”
“Sau này mỗi ngày em đều sẽ đưa cơm đến cho anh nhé.” Tô Niệm Niệm ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa trong trẻo vừa sáng lên, “Tự tay em làm.”
Mi mắt Tô Diệm giật giật, bình tĩnh nhìn cô một lúc rồi cười đến mức hai mắt anh cũng cong lên, đôi mắt xếch trước giờ luôn rất lạnh lùng cũng trở nên đầy sống động, anh vui vẻ nói: “Tô nha đầu, gần đây em ngoan thế nhờ.”
Miệng Tô Niệm Niệm quý như vàng, cô ăn gì cũng thấy không vừa ý, vì thế từ nhỏ đến lớn luôn thích tự làm tự thưởng thức, tài nghệ nấu ăn của cô rất tốt. Nhưng tiểu nha đầu này lại rất lười làm, mỗi lần Tô Diệm chỉ có thể hưởng ké tí lộc khi ba Tô mẹ Tô về nhà.
Tô Niệm Niệm lập tức gật đầu, cô vốn rất ngoan ngoãn mà, là kiểu em gái ngọt ngào điển hình. Lúc cô mỉm cười, đôi mắt cong lên, lúc nhìn chằm chằm bạn thì như thể bạn là cả thế giới của cô ấy vậy.
“Anh, gần đây không phải là anh rất vất vả sao, vừa hay mỗi ngày em đều rảnh á.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Diệm hừ nhẹ một tiếng, miệng không kìm được cong lên bật cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút: “Cũng coi như em có chút lương tâm đấy.”
*
Hôm sau Tô Niệm Niệm vừa thức dậy đã nhìn thấy tin nhắn của Tô Diệm gửi đến từ sáng sớm.
“Buổi trưa anh muốn ăn một phần sườn xào chua ngọt, thịt hấp, cà tím kho và một số món ăn kèm.”
Tô Niệm Niệm không nhịn được, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả thật không biết khách khí mà.”
Đại khái là món Bùi Ngôn Khanh thích không giống với anh, anh thích ăn cá, còn thích ăn mấy món ngọt và chua.
Tô Niệm Niệm bình tĩnh lướt qua hộp tin nhắn, chuyển thành chế độ chưa đọc, giả bộ như tất cả chưa từng xảy ra. Sau khi đi vào phòng bếp, cô lấy thức ăn mà tối qua đã nhờ dì giúp việc mua ra để xử lý.
Cô chưa từng thích ai, cũng không biết thích một người sẽ có cảm giác như thế nào.
Cảm giác này nó đến quá đột ngột và mãnh liệt, khiến nhịp tim cô trở nên loạn nhịp.
Tô Niệm Niệm hoàn toàn không biết làm như thế nào, cô chỉ vụng về nghĩ, nếu cô xuất hiện nhiều hơn và đối xử tốt hơn với anh, liệu cô có thể đến gần hơn không.
Tô Niệm Niệm làm sườn heo chua ngọt, cá với cải muối và cần tây xào nhỏ, thêm vài quả dâu tây đỏ tươi và cà chua, đầy ắp hai hộp cơm.
Cô xách cặp lên, một phần bỏ vào túi, một phần xách trên tay.
Lúc Tô Niệm Niệm đến thì cuộc phẫu thuật còn chưa kết thúc.
Cô đứng trước cửa phòng phẫu thuật ngó vào trong đúng lúc nhìn thấy một nhóm sinh viên vây quanh Bùi Ngôn Khanh.
Ở chính giữa hình như có một bệnh nhân.
Tô Niệm Niệm thu tầm mắt lại, sợ làm phiền đến họ, cô ngoan ngoãn đứng trước cửa đợi.
Cô thầm tính toán thời gian, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, giọng là của một người đàn ông trung niên, thanh âm xuyên thấu tâm can.
Tô Niệm Niệm bị dọa, vội vàng nghiêng đầu nhìn qua.
Mấy sinh viên đứng quay đã tản ra, Bùi Ngôn Khanh đứng ở vị trí trung tâm ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh vặn vẹo khuỷu tay của người đàn ông trung niên, giọng nói bình tĩnh nói: “Xương thẳng rồi, Tô Diệm, dẫn ông ấy đi bó bột.”
Tô Diệm: “Để em.”
Tô Niệm Niệm nhìn thấy người đàn ông vẫn còn đang bị sốc, như thể anh ta vẫn chưa hồi phục sau cơn đau thấu tim, ngồi ngây ra đó một lúc lâu, rồi tức giận hét vào mặt: “Cậu làm bác sĩ kiểu gì vậy hả?!”
“Cứ nắn xương người ta tùy tiện như vậy, nắn hư cậu đền nổi không?! Còn cái gì mà chuyên gia chứ, tốn nhiều tiền của tôi như thế, phiền phức!”
Biểu cảm của mấy sinh viên liền thay đổi, có hơi không mấy lương thiện.
Lục Huyền cười lạnh, “Này chú, chú chỉ bị gãy chi trên, con cũng có thể nắn cho chú, chứ đừng nói đến chuyện chú làm lãng phí chuyên gia đấy!”
“Láo xược!” Người đàn ông trung niên hét lên: “Tôi không tin không có cách vừa rẻ vừa không đau.” Ông ta nhìn chằm chằm về hướng của Bùi Ngôn Khanh: “Cậu đền tiền đăng kí khám cho tôi.”
Bùi Ngôn Khanh không hề nhíu mày dù chỉ một cái, anh đến nhìn cũng không thèm nhìn ông ta, giọng nói bình tĩnh: “Cánh tay của chú vừa mới được dịch lại vị trí cũ, tôi khuyên chú nên mau đi bó bột.”
Người đàn ông trung niên rõ ràng còn muốn cãi tiếp, sắc mặt của Tô Diệm rất là không kiên nhẫn, anh đi đến trước mặt, “Mau đi, chúng tôi còn phải tan làm nữa.”
“Cậu…!” Người đàn ông liếc mắt sang, “Có tin là tôi kiện các cậu không hả?”
“Được được được, nhưng mà trước hết thì ông chú hãy đi bó bột cái đã, chúng tôi lúc nào cũng đi hầu được hết.” Tô Diệm sớm đã thấy đói rồi, quả thật không có tâm trạng lời qua tiếng lại với ông ta.
Thời gian đến bệnh viện thực tập thì chuyện này anh đã gặp nhiều rồi.
Mới đầu anh sẽ đặt mình vào vị trí của Bùi Ngôn Khanh mà lên tiếng bất bình thay, nhưng bất kể là sự cuồng loạn của người nhà hay sự phàn nàn và chửi bới của chính bệnh nhân, Bùi Ngôn Khanh cũng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, ai nên tiễn đi thì sẽ tiễn.
Lúc đầu, Tô Diệm cảm thấy Bùi Ngôn Khanh giống như một quả hồng mềm, sợ gây rắc rối. Dần dần, anh phát hiện ra rằng mọi người chẳng quan tâm chút nào, đó là một sự thờ ơ hoàn toàn vô cảm.
Giống như thể anh chỉ là đang hoàn thành công việc.
Người đàn ông cuối cùng mắng chửi xong cũng đi rồi.
Sau khi Tô Diệm quay lại, Tô Niệm Niệm cầm cơm hộp đi đến trước mặt anh, “Ăn đi.”
Tô Diệm cầm lấy hộp cơm, tay vuốt tóc của Tô Niệm Niệm rồi lười biếng nói: “Gần đây biểu hiện của em không tệ đấy.”
“Anh mau đến nhà ăn ăn đi.” Tô Niệm Niệm cứ nhìn đông nhìn tây, rất không tập trung, cô sợ Bùi Ngôn Khanh đi mất.
Đúng lúc, mấy người Lục Huyền đi từ phòng bệnh ra.
Lục Huyền vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tô Niệm Niệm, mắt anh ấy sáng lên, “Niệm Niệm! Sao em lại đến đây?”
“Em đến đưa cơm.”
Tô Diệm đi lên phía trước hai bước để chắn trước cho Tô Niệm Niệm, anh huơ huơ hộp cơm trong tay lên nói đầy đắc chí: “Cô ấy đưa cơm cho anh trai là tớ đấy.”
Lục Huyền oán trách nhìn Tô Diệm: “Niệm Niệm đối với cậu thật tốt đấy.”
“Phí lời.” Tô Diệm nhìn liếc qua anh, “Đi thôi, đi đến nhà ăn với tớ.”
Tô Niệm Niệm: “Thế em về trước đây.”
Tô Diệm vẫy tay với cô, “Về đến nhà thì nhắn tin cho anh nhé.”
Tô Niệm Niệm liên tục gật đầu.
Mãi cho đến khi Tô Diệm đi xe rồi thì Tô Niệm Niệm mới cố kìm nén lại nhịp tim đập liên hồi của mình rồi vội vàng chạy đến trước cửa phòng làm việc của Bùi Ngôn Khanh.
Cô chú ý rất lâu rồi, mọi người đều đi ăn hết chỉ có anh là vẫn chưa ra.
Tô Niệm Niệm buông cặp xuống, đi đến trước cửa còn đang mở hé, cô thò đầu vào trong nhìn. Cô nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đang ngồi trước bàn, cụp mắt xuống chuyên tâm viết gì đó.
“Cốc cốc cốc.” Tay Tô Niệm Niệm đầy mồ hôi, thậm chí nhịp tim của cô như nhảy vọt lên tận cổ.
Bùi Ngôn Khanh ngẩng đầu lên nhìn, sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy người đi tới.
“Tô Diệm đi ăn cơm rồi.” Anh buông viết xuống.
Tô Niệm Niệm bước chân đi vào, “Em đã nhìn thấy anh ấy rồi.” Nói xong cô lại đi đến trước mặt Bùi Ngôn Khanh rồi ngồi xuống, sau đó mở cặp ra lấy một phần cơm từ trong ra, cẩn thận để lên trên bàn.
“Anh còn chưa ăn cơm phải không, em làm hơi nhiều mà anh em thì cũng không ăn hết, em thấy anh chưa ăn nên muốn tặng anh.”
Cô gái nhỏ ngồi ngay ngắn, hai mắt trong veo, háo hức nhìn anh, nhìn kỹ trên mặt lộ ra một tia sợ hãi, khó có thể nhẫn tâm cự tuyệt.
Bùi Ngôn Khanh im lặng cụp mắt nhìn hộp cơm, một vài món ăn tinh xảo trong lớp vỏ trong suốt, nhìn thoáng qua có thể biết rằng cô đã đặt tâm huyết vào đó.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh của Tô Niệm Niệm, “Cái này không giống làm dư.”
Tô Niệm Niệm gần như hoảng loạn, tay cô siết chặt, trên mặt vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh: “Cái này quả thật không phải là làm nhiều, là em cố ý làm cho anh.”
Bùi Ngôn Khanh sững sờ, chỉ nhìn đôi mắt cô gái nhỏ ấy, như một con nai lém lỉnh.
Cô nói khiến người ta sửng sốt: “Em đến tặng quà, anh sẽ nhận hối lộ không?”