Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em FULL


Edit: jimixiao
----------------
Nhìn biểu tượng cảm xúc con mèo đang lao về phía mình, Hàn Thiệu Chu không thể nhịn được cười, hắn cảm thấy như Mạt Minh xúc động đang muốn bay về phía mình, trái tim hắn nóng bừng.
Ngón tay chạm nhanh vào bàn phím ảo và một phong bao đỏ được gửi đi.
Cách xa ngàn dặm, hắn chỉ có thể nghĩ dùng cách này để khiến tên nhóc ham tiền kia vui vẻ.
Công việc ở thành phố T cũng không thành vấn đề, nhưng lại đủ làm hỏng tâm trạng.
Buổi tối ở phòng rượu, giám đốc chi nhánh biết được tình hướng của Hàn Thiệu Chu nên đã sắp xếp một thiếu niên tuấn mỹ ngồi bên cạnh.

Là một thực tập sinh từ một công ty nào đó chưa ra mắt, trẻ lại đẹp trai còn có thể uống rượu, nói chuyện phiếm với Hàn Thiệu Chu, cũng có thể khiến Hàn Thiệu Chu thỉnh thoảng cười hai tiếng.
Rượu đã quá nửa tuần, bầu không khí trên bàn tiệc rất hài hòa, thiếu niên tuấn mỹ hai tay dưới bàn bắt đầu thăm dò, một chút lại một chút vuốt ve đùi Hàn Thiệu Chu.
Ly rượu trước mặt Hàn Thiệu Chu đã cạn, thiếu niên tuấn mỹ ân cần rót đầy, thân thể hơi cố ý tiến sát lại gần.
"Tin hay không" Hàn Thiệu Chu vẫn là vẻ mặt tươi cười, nhưng trong mắt không có một tia ấm áp: "Tôi có thể đánh cậu đến chết".
Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng là đủ để mọi người trong bàn tiệc đều nghe rõ.
Thiếu niên tuấn mỹ sắc mặt cứng đờ.
Hàn Thiệu Chu dựa vào ghế ngồi, mặt vô biểu tình nhìn đám người ngồi quanh bàn: "Rượu cũng uống đủ rồi, có ai giải thích cho tôi một chút, vị trí của tên nhóc này ở công ty là gì?"
Một đám người nhìn nhau, không một ai dám nói.
"Dự án Tây Tân Thành như thế nào mà lại để làm mất, tôi tự hỏi, lúc đầu Hàn lão gia coi trọng các người, chẳng lẽ là vì bị các người che mắt (*)?" Hàn Thiệu Chu quay đầu nhìn về thiếu niên tuấn mỹ đã quy củ ngồi bên cạnh, không nhanh không chậm nói: "Nào, nói cho tôi biết, người thông minh nào ngồi ở đây đã sắp xếp cậu vào?"
(*)难不成是因为吃了你们这套? chỗ này là dịch chém nhé, không sát hoàn toàn nghĩa nhưng nghĩa tương đương.

Nếu sai xin cao nhân đi qua chỉ giúp.
Mùa đông ở thành phố T đến sớm hơn Xuyên Hải rất nhiều.
Khi ra khỏi khách sạn, Hàn Thiệu Chu bị hơi lạnh làm cho tỉnh rượu không ít, đi theo sau là giám đốc chi nhánh với vẻ mặt thất thần đối với hắn đảm bảo thề thốt, Hàn Thiệu Chu đầu cũng không quay lại bước lên xe.
Ngoài cửa kính xe, những mảnh tuyết trắng tinh bị gió lạnh thổi bay dính vào cửa kính xe.
Dần dần, trong ánh đèn neon ban đêm, có một bầu trời đầy những bông tuyết.
Tuyết rơi.
Trong xe đang bật điều hòa, không khí ấm áp dễ chịu, Hàn Thiệu Chu lặng lẽ nhìn tuyết ngoài cửa sổ kính.
Hắn nhớ rõ Mạt Minh rất thích những ngày tuyết rơi, nếu bây giờ tên nhóc này ở đây, hẳn là sẽ rất vui.
Sau khi trở về khách sạn tắm rửa xong, Hàn Thiệu Chu kéo rèm ở cửa sổ sát đất, tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ giống như gối lông ngỗng bị xé rách, che trời lấp đất tầm mắt của hắn.
Lộng lẫy, xinh đẹp, thậm chí chấn động, nhưng im lặng không tiếng động, như đem người che chắn ở một thế giới khác.
Hàn Thiệu Chu lấy hộp thuốc lá bên đầu giường rút ra một điếu đặt trong miệng, tìm kiếm hồi lâu vẫn không tìm được bật lửa, có chút bực bội gãi đầu đang ẩm ướt.
Cuối cùng, lại cầm lấy điện thoại và chụp một bức ảnh bên ngoài cửa sổ.
Đang định gửi ảnh cho Mạt Minh, mở ra chủ đề tối nay, nhưng hắn lại nhận được tin nhắn của Mạt Minh trước.
[Bé Ngoan]: Một phần quà sắp đến, hãy kiểm tra kỹ càng và nhận [Miêu miêu hôn hôn· jg]
Hàn Thiệu Chu sửng sốt.
[Hàn Thiệu Chu]: Là cái gì?
[ Bé Ngoan]: Đến rồi.[ Miêu miêu hôn hôn· jg]
Hàn Thiệu Chu đang chuẩn bị gửi tiếp tin nhắn.

Điện thoại cố định trong phòng đổ chuông.

Đó là cuộc gọi từ người phục vụ nói rằng có một món đồ chuyển phát nhanh gửi cho hắn, hắn có phiền hay không để nhân viên khiêng lên lầu, người gửi chỉ có một chữ Mạt.
Hàn Thiệu Chu lập tức nói: "Không phiền, lập tức mang lên."
Chỉ một lúc sau, hai nhân viên khách sạn khiêng một thùng các-tông cao gần nửa người vào phòng của Hàn Thiệu Chu.
Hàn Thiệu Chu hơi sững sờ, nhưng biết đây là Mạt Minh gửi cho mình, tay chuyển động nhanh hơn não, nhanh chóng cởi dây buộc bên ngoài.
Chiếc dây buộc cuối cùng tuột khỏi hộp, Hàn Thiệu Chu nóng lòng mở nắp hộp ra.
Mạt Minh, người vẫn luôn ngồi xổm trong chiếc hộp, đứng dậy, cầm những hạt kim sa (*) màu ở cả hai tay ném nó lên không trung.

(*) Kim sa
"Anh Chu, em tới rồi!"
Mạt Minh vui vẻ hét lên, nụ cười trên mặt giống như hoa đào đầu xuân, anh mặc một chiếc áo khoác màu trắng như tuyết, dưới cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ.

Hơi thở tươi sáng và đầy nhiệt huyết trước cửa hàng trong nháy mắt xuất hiện!
Hàn Thiệu Chu sững người tại chỗ, mở to hai mắt nhìn người trước mặt.
Mạt Minh đôi tay vẫn còn cử động trên không trung, kim sa rực rỡ rơi vào trên vai của anh và Hàn Thiệu Chu, anh cười nhìn Hàn Thiệu Chu nói: "Anh Chu nói rằng anh nhớ em, cho nên em tới."
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi dày đặc, giữa trời đông lạnh giá, những bông tuyết như muốn nổ thành một chùm pháo hoa.
Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm Mạt Minh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Sau một hồi im lặng, Mạt Minh chậm rãi bỏ tay xuống.
Thấy Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm mình hồi lâu không có phản ứng, nụ cười của Mạt Minh có chút bất an, rút xuống, anh nắm chặt quần áo nhỏ giọng: "Em, em tưởng anh Chu sẽ rất vui."
Mạt Minh cảm thấy bản thân mình thật xuẩn ngốc, cách thức xuất hiện xấu xí và thô tục như trong một bộ phim truyền hình cẩu huyết thực chất là muốn dùng để lấy lòng Hàn Thiệu Chu.
Tạo ra một điều bất ngờ tự mình đa tình như vậy, thật ngu ngốc.
"Em xin lỗi, em không nên không nói một tiếng mà đã tự mình tới đây".
"Là em tự ý, sẽ không có lần sau".
"Anh Chu đừng tức giận, em sẽ đi ngay bây giờ.

"
Vẻ mặt hoang mang, Mạt Minh nhanh chóng bước ra khỏi hộp, ngồi xổm xuống tháo tung hộp các tông, cuối cùng dùng hai tay lôi nó ra khỏi cửa.
Hàn Thiệu Chu sải bước tới ôm Mạt Minh từ phía sau, bờ vai và lồng ngực rộng lớn của hắn lập tức kéo Mạt Minh vào lòng mình.
Hộp các tông trong tay Mạt Minh rơi xuống đất.
Không nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông phía sau, Mạt Minh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc càng lúc càng sâu.
"Anh Chu, anh tức giận sao?" Mạt Minh thận trọng hỏi.
Hàn Thiệu Chu không nói gì, nhắm mắt lại, mặt áp vào chiếc khăn quàng nhung đỏ mềm mại.
Qua một lúc lâu, chỉ nghe thấy Hàn Thiệu Chu khàn giọng nói: "Cơ thể em thật đẹp.

Bé ngoan em thật đẹp, thật sự".
Giống như là thượng đế gửi cho hắn món quà trước năm mới.
Mạt Minh cười: "Anh Chu thích như vậy sao, tốt quá".
Cuối cùng Mạt Minh ở trong vòng tay Hàn Thiệu Chu xoay người, vừa định mở miệng liền bắt gặp ánh mắt mờ mịt ẩm ướt của Hàn Thiệu Chu, dịu dàng không giống như Hàn Thiệu Chu lúc bình thường.
Mạt Minh kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên mặt Hàn Thiệu Chu.
Hàn Thiệu Chu trực tiếp bế Mạt Minh lên giường.
Gần sáng, tuyết ngừng rơi.
Đêm qua sau khi nhẹ nhàng vui vẻ, Hàn Thiệu Chu từ trong miệng Mạt Minh mới biết được buổi ghi hình chương trình tạp kỹ tiếp theo của anh cũng tình cờ quay ở thành phố này.
Cho nên, anh mới nhanh chóng đến đây tìm Hàn Thiệu Chu.
Nhận ra Mạt Minh không phải đặc biệt vì mình mà đến, trong lòng Hàn Thiệu Chu có chút không thoải mái.

Nhưng lại bị Mạt Minh ở bên tai nói mấy tiếng anh Chu tốt, khó chịu gì trong lòng cũng đã quên.
Mạt Minh cả người bủn rủn, cuộn mình trên giường ngủ say, Hàn Thiệu Chu lo lắng mình đánh thức anh, xuống giường tắm rửa hết sức nhẹ nhàng.
Tây trang, giầy da ăn mặc hoàn hảo, trước khi rời đi, Hàn Thiệu Chu ngồi xuống bên giường, lấy ra chiếc hộp nhung màu xanh lam.
Cẩn thận cầm tay trái của Mạt Minh ra khỏi chăn, Hàn Thiệu Chu nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của Mạt Minh, kích thước vừa phải, chiếc nhẫn kim loại sáng bóng màu trắng bạc càng làm cho ngón tay mảnh mai trở nên trắng nõn, thanh tú.
Tuy nhiên, Hàn Thiệu Chu lại càng mong chờ chiếc nhẫn thiết kế theo yêu cầu kia, chiếc nhẫn kim cương đẹp như vậy đeo trên tay Mạt Minh hiển nhiên sẽ đẹp hơn nữa.
"Đây là quà của anh Chu sao?" Mạt Minh buồn ngủ giọng nói hơi khàn khàn, nhưng nghe được rất dịu dàng: "Thật sự rất đẹp".
Hàn Thiệu Chu thấy Mạt Minh tỉnh lại, hắn cười nói: "Về sau sẽ còn thứ đẹp hơn nữa".
Cuối cùng Mạt Minh cũng nhanh chóng nhận ra trên tay Hàn Thiệu Chu ở ngón giữa tay trái cũng đeo một chiếc nhẫn cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn của anh.

Anh đưa tay ra vuốt ve chiếc nhẫn Hàn Thiệu Chu đeo, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hàn Thiệu Chu.
Hàn Thiệu Chu nhướng mày, đưa tay trái lại gần tay trái của Mạt Minh, nở nụ cười thâm thúy: "Nhìn ra cái gì sao bé ngoan?"
Mạt Minh nhíu mày: "Là nhẫn đôi?"
Hàn Thiệu Chu mỉm cười chờ đợi sự hào hứng trong mắt Mạt Minh, nhưng hắn phát hiện Mạt Minh chỉ nhíu mày, có vẻ vô cùng mờ mịt.
Mạt Minh rốt cục lại nhìn Hàn Thiệu Chu, chớp chớp mắt: "Em có thể cùng anh Chu đeo nhẫn đôi sao?"
Câu hỏi này không kích động phấn chấn như Hàn Thiệu Chu mong đợi, chỉ là ánh mắt tha thiết của Mạt Minh nhìn chăm chú hắn khiến mặt hắn nóng lên.
Hiển nhiên, Mạt Minh căn bản sẽ không thể tin được bản thân hắn sẽ cùng tên nhóc này yêu đương.
"Uh, đây xem như là phần thưởng." Hàn Thiệu Chu dùng ngón tay gãi gãi má: "Anh tối hôm qua thật sự rất bất ngờ, anh, ừm, cũng muốn động viên em một chút."
"Động viên?" Mạt Minh suy nghĩ một chút, và đột nhiên bừng tỉnh, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh Chu."
Hàn Thiệu Chu hài lòng sờ lên tóc Mạt Minh, nói: "Theo như lời em nói tối hôm qua, địa điểm ghi hình của em cũng không xa đây lắm, chờ mỗi ngày ghi hình xong, anh sẽ cho tài xế đến đón em."
"Chỗ ở do nhóm chương trình sắp xếp thống nhất, em không thể là trường hợp đặc biệt".
"Vậy mỗi ngày sau khi xong việc anh sẽ đi tìm em".
"Nếu bị phát hiện, ảnh hưởng không tốt."
"Ảnh hưởng không tốt" đây có lẽ là bốn từ Hàn Thiệu Chu không muốn nghe nhất, hắn cúi đầu cắn môi Mạt Minh: "Người nhà đến tham ban, như thế nào mà ảnh hưởng không tốt?"
"Nếu bị phát hiện, em sẽ bị cho là thiếu chuyên nghiệp".

Lông mày Mạt Minh không khỏi hướng về phía trung tâm, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Sẽ bị nói là không đứng đắn, bị nói là có đặc quyền.Chương trình ghi hình có kịch bản.

Camera sẽ theo dõi ba ngày liên tục, lỡ lọt vào ống kính sẽ phá hỏng nhịp quay, họ không dám trách anh, khẳng định là sẽ âm thầm oán trách em.

Như vậy rất nhiều đồng nghiệp chuyên tâm ghi hình, lại thấy em làm chuyện riêng, em chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của công chúng, bị ghét bỏ, bị xa lánh, bị..."
Hàn Thiệu Chu nghe xong ngây cả người.

Hắn chỉ muốn nhìn thấy bé ngoan xinh đẹp của mình thôi, nào có biết có nhiều rủi ro tiềm ẩn như vậy.
Hắn đương nhiên không muốn bé ngoan của mình phải chịu một chút nào ủy khuất.
"Được, được, anh biết em là một nghệ sĩ chuyên nghiệp và có phong cách tốt, anh nghe em là được".

Hàn Thiệu Chu gãi gãi trán: "Anh muốn gặp em, tại sao lại khó như vậy.

Anh sẽ cố gắng hết sức để không bị phát hiện.Có phải hay không sẽ không giống như những gì em đã nói.

"
"Mọi người đều biết anh Chu, rất khó để không bị phát hiện".
"Anh sẽ mặc đồ người giao đồ ăn, được không?" Hàn Thiệu Chu có thâm ý khác cười nói: "Em buổi tối trở về khách sạn thì nhắn tin cho anh biết, anh sẽ giao đồ ăn tới, dịch vụ sẽ được phục vụ tận nơi".
Nếu ở cách xa hàng trăm dặm, hắn sẽ không nóng lòng như vậy, nhưng cố tình là người lại ở ngay trước mặt, chuyện này làm sao hắn có thể nhịn được.
Làm tình chỉ là thứ yếu, quan trọng là được gặp người.
Mạt Minh nghe ra lời nói không đứng đắn của Hàn Thiệu Chu, đỏ mặt chùm chăn lên, Hàn Thiệu Chu chui vào trong chăn tiếp tục hôn anh cho đến khi trợ lý gọi điện thoại đến.
Một trận tuyết dày bao phủ toàn bộ thành phố T, tuyết rơi liên tiếp trong hai ngày.
Hai người sau khi ăn xong ra khỏi phòng ăn, bên ngoài vẫn còn một chút tuyết rơi, dưới ánh đèn đường không mấy sáng sủa trông họ rất đẹp.
Hàn Thiệu Chu và Mạt Minh không lên xe, chậm rãi đi về phía trước dọc theo ven đường phủ đầy tuyết.
Tuyết rơi bao phủ toàn bộ dấu chân của người qua đường, khi hai người lại giẫm lên đó một lần nữa lại xuất hiện những dấu chân khác liền kề nhau.

Mạt Minh trông rất vui vẻ, hơi ngẩng đầu ngắm tuyết trên trời, trong khi Hàn Thiệu Chu lại giúp anh lưu ý tới con đường dưới chân, thỉnh thoảng lại cười nhạo anh như trẻ con.
Rất nhanh, Mạt Minh đột nhiên xoay người, hai tay ôm lấy cổ Hàn Thiệu Chu, giống như một con khỉ đầu chó nhỏ treo trên người Hàn Thiệu Chu, đi theo bước chân Hàn Thiệu Chu ở phía trước, từ từ lùi lại phía sau.
Ngay khi Hàn Thiệu Chu nhìn xuống, có thể thấy được đôi mắt đang tươi cười chứa ngàn vạn ánh sao vô cùng động lòng người, nghe thấy anh nói: "Anh Chu, em có một yêu cầu nhỏ."
Hàn Thiệu Chu cười nhẹ, cúi người xuống trực tiếp nâng đùi Mạt Minh lên đến hông của hắn, hai tay của anh để ôm chặt phía trước người.

(Chỗ này theo tui hiểu là cõng á, mà vòng vo mô tả ngôn ngữ QT lộn xộn đau trứng quá O.O)
"Như vậy sẽ không sợ ngã." Hàn Thiệu Chu cười nói: "Được rồi, em có thể nói tiếp đi."
Chân Mạt Minh bắt chéo giữa eo Hàn Thiệu Chu, tầm mắt nhìn ngang hàng với Hàn Thiệu Chu.
Tư thế này tuy rằng ổn định nhưng có chút ngượng ngùng, Mạt Minh mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: "Còn có người qua đường"
"Em đang nói tới người cách đó không xa đang cõng người, hay là cặp đôi ở bên kia đường đang hôn nhau?"
"..."
Vị trí lợi thế, khuôn mặt Hàn Thiệu Chu rõ ràng ở trước tầm mắt của Mạt Minh.
Mạt Minh hai tay bóp mặt Hàn Thiệu Chu, sau đó cười nhẹ nói: "Anh Chu như vậy không mệt sao?"
"Không mệt, chẳng những không mệt, còn muốn thử tư thế này như thế nào" Hàn Thiệu Chu cười, "Tối nay về liền thử xem."
Mạt Minh kéo cái miệng của Hàn Thiệu Chu gần như biến dạng, cười khúc khích không ngừng.
Hàn Thiệu Chu cũng không tức giận, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp ở trước mặt hắn, như thế nào nhìn cũng thấy thoải mái: "Vừa rồi không phải là nói yêu cầu gì sao? Là cái gì?"
Mạt Minh buông lỏng tay, đưa tay xoa xoa lỗ tai Hàn Thiệu Chu, nhưng ánh mắt nhìn có chút lo lắng: "Em, em muốn nghe anh Chu nói gì đó với em".
"Đơn giản như vậy?" Hàn Thiệu Chu cười nói: "Muốn nghe cái gì??"
"Em muốn nghe anh Chu nói, Mạt Minh, anh thích em".
Hàn Thiệu Chu dừng lại bước chân.
Vừa vặn dừng lại dưới ngọn đèn, dưới ánh đèn mờ ảo và yên tĩnh, vài bông tuyết nhỏ rơi trên lông mày kiếm đen của Hàn Thiệu Chu, Mạt Minh cẩn thận giúp hắn lau đi, nhưng lại không dám nhìn vào mắt Hàn Thiệu Chu.
"Em không có ý đó, em chỉ muốn nghe, nghe một chút."
Nói đến lời cuối cùng, giọng nói của Mạt Minh càng lúc càng nhỏ, đột nhiên cảm thấy mình thật quá đáng, được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Không cần, em chỉ đang nói đùa thôi".

Mạt Minh nở một nụ cười chua xót.
"Mạt Minh" Hàn Thiệu Chu nhẹ giọng nói.
Anh mắt Mạt Minh một lần nữa lại hội tụ trên mặt hắn, Hàn Thiếu Chu nói: "Anh thích em" ("我喜欢你"không phải là 我爱你 – anh yêu em, chờ mải mà chả thèm lói)
"..."
"Mạt Minh, anh thích em, em muốn nghe bao nhiêu lần cũng được."
Dưới ánh đèn đường, Hàn Thiệu Chu vẻ mặt phức tạp nhìn Mạt Minh trong mắt tràn đầy nước mắt.
Dần dần, nước mắt đầy hốc mắt, dính lên lông mi mảnh mai của anh, cuối cùng từng giọt rơi xuống ngực Hàn Thiệu Chu.
Mạt Minh đưa tay ôm cổ Hàn Thiệu Chu, nước mắt nóng bỏng chảy vào trong cổ áo Hàn Thiệu Chu.
"Em cũng thích anh."
Sau khi trở về khách sạn, Hàn Thiệu Chu đặc biệt gọi điện cho quản lý cửa hàng trang sức và hỏi khi nào sẽ có chiếc nhẫn kim cương thiết kế.
Như thể cuối cùng hắn cũng nhận ra việc xác nhận mối quan hệ yêu đương là một vấn đề cực kỳ nghiêm túc, Hàn Thiệu Chu cảm thấy may mắn vì đã không sử dụng chiếc nhẫn rẻ tiền này để làm vật chứng tỏ tình yêu, nếu không tình cảm của hắn và Mạt Minh chỉ là có lệ.
Trước đây không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng bây giờ hắn muốn chú ý đến tất cả mọi thứ.
Người quản lý cho biết sớm nhất cũng phải mất bốn ngày.
Nghĩ rằng ngày hôm sau Mạt Minh phải đi ghi hình chương trình tạp kỹ, nên tối nay Hàn Thiệu Chu cũng không lăn lộn người quá nhiều, Mạt Minh tinh lực vẫn còn nhiều, vì vậy anh vòng tay qua cổ Hàn Thiệu Chu và hôn hắn.
Thân thể và đầu óc của Hàn Thiệu Chu đều rung động, hắn khí huyết dâng trào nói: "Từ nay đừng gọi anh là anh Chu nữa, Thiệu Chu, hay là Lão Hàn, nghe như là vợ chồng già ấy".
Nụ hôn của Mạt Minh dừng lại.
Tay của Hàn Thiệu Chu vuốt ve khuôn mặt Mạt Minh: "Ngoan, gọi anh một tiếng Thiệu Chu anh nghe một chút."
Mạt Minh mấp máy môi, lông mày vặn vẹo nhíu thành một khối.
"Nếu không gọi anh một tiếng Hàn Thiệu Chu, anh còn chưa bao giờ nghe em gọi tên anh đầy đủ".

Hàn Thiệu Chu cảm thấy hứng thú: "Em gọi, chắc hẳn sẽ rất dễ nghe".
Mạt Minh khóe miệng mấp máy, hồi lâu mới mở miệng: "Hàn Hàn Thiệu Thiệu"
Tâm trạng hào hứng lập tức biến mất, Mạt Minh nắm lấy chăn trở mình, lẩm bẩm nói: "Ngủ đi, anh Chu".
Hàn Thiệu Chu dán sát vào sau lưng Mạt Minh, hắn lúc này tâm trạng không tồi, cũng sẵn sàng nghe theo tâm ý của Mạt Minh, cười dỗ dành: "Được rồi bé ngoan, nếu không thích thì vẫn gọi là anh Chu.

Dù sao từ nhỏ đến lớn chỉ có em gọi anh như vậy, chỉ để cho mình em gọi".
"Ừ".

Mạt Minh trả lời: "Em buồn ngủ rồi."
- ----------
Ji: Cái đoạn đầu chap này thì hào hứng bao nhiêu, nhưng đến cuối chap thì ảo não bấy nhiêu.

Chu quá ngốc, có khi mà nói "Anh yêu em" hay "Kết hôn đi" Mạt Minh chạy mất luôn ấy.

Hazz.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui