Khi chuẩn bị cầm thuốc lên uống, trong đầu Cố Tiêu Ngữ lại loé lên một sáng kiến...
Cô nhanh tay lấy một viên thuốc trong vỉ bỏ vào thùng rác sau đó cầm cốc nước lọc lên uống. Đưa tay sờ lên trán, hình như vẫn còn chưa đủ nóng, Cố Tiêu Ngữ đổ nước ấm ra cốc, áp đáy cốc lên trán. Được một lát, cô tiếp tục đổ nước nóng vào cốc và nhúng đầu của nhiệt kế vào trong cốc đó.
Nhìn nhiệt độ trên nhiệt kế là 39,5 độ, Cố Tiêu Ngữ mỉm cười đầy thoả mãn.
Khoảng 30 phút sau, khi Hạ Việt An qua nhà Cố Tiêu Ngữ lần nữa thì cũng đã gần 10 giờ khuya. Nàng nhìn nhiệt kế mà sửng sốt:
- Tiểu Ngữ, cậu...cậu sao vẫn sốt cao quá vậy...?!!
Nàng đặt nhiệt kế xuống bàn, kéo tay cô:
- Cậu mau thay đồ, chúng ta tới bệnh viện!
- Kh...không cần đâu mà, không cần tới bệnh viện... - Cố Tiêu Ngữ lắc đầu.
Cô vốn dĩ chỉ muốn giữ nàng ở lại nhà mình thôi, không ngờ rằng nàng lại lo lắng tới mức muốn mang cô tới bệnh viện như vậy.
- Tiêu Ngữ!! Cậu...cậu sốt cao...
Giọng nói của Hạ Việt An có chút nghèn nghẹn, vành mắt nàng đỏ lên.
Cố Tiêu Ngữ bị biểu cảm này của nàng doạ tới, cô vội đứng dậy, vòng tay qua ôm nàng:
- Đừng khóc, tôi không có sao đâu mà.
- Tới bệnh viện được không? Tôi đúng là không có năng lực, mới chăm sóc cậu một chút, nhiệt độ cơ thể của cậu lại tăng. Tôi...tôi không biết nên làm thế nào mới đúng... - Hạ Việt An như chú chim nhỏ nép vào thân thể nóng rực của Cố Tiêu Ngữ, khóc thút thít.
- Hay là đêm nay cậu ở lại đây theo dõi tôi đi? Đợi sáng mai nếu nhiệt độ vẫn không giảm thì chúng ta tới bệnh viện, được không?
Nàng sụt sịt mũi gật gật đầu.
Cố Tiêu Ngữ bị dáng vẻ này của Hạ Việt An đánh gục, cô ngây người ra một lát, sau đó hơi mỉm cười:
- Cậu lo lắng cho tôi tới vậy à?
- Tất nhiên rồi! Tôi...
Chợt nhận ra bản thân nói hớ, Hạ Việt An đỏ bừng mặt, quay đi:
- Không nói chuyện với cậu nữa! Đợi tôi đi đánh răng rồi khoá cửa nhà, sẽ...sẽ quay lại sớm...
- Được.
Mặc dù Cố Tiêu Ngữ đã nói rằng Hạ Việt An có thể ngủ trên giường trong phòng riêng của Cố Dịch Nhan nhưng nàng vẫn cố chấp muốn ngủ trên sofa ngoài phòng khách. Tới nửa đêm, Cố Tiêu Ngữ cảm thấy cổ họng khô, cô vào phòng bếp uống nước.
Sau khi uống nước xong, cô đi ngang qua phòng khách thì nhìn thấy Hạ Việt An đang co ro nằm trên ghế sofa.
Cố Tiêu Ngữ lại gần nàng, cúi xuống, bế nàng lên, tiến vào phòng ngủ, để nàng nằm gối đầu lên tay cô.
Lần này, Cố Tiêu Ngữ ngủ đặc biệt sâu, còn mơ một giấc mộng xuân. Trong mơ, cơ thể Hạ Việt An như con rắn nước mềm mại cuốn lấy người Cố Tiêu Ngữ. Nàng mặc một bộ đồ gợi cảm đến cực điểm, từng chút từng chút khơi lên lửa nóng trong người cô.
Tiếng rên rỉ kiều mị lọt vào tai Cố Tiêu Ngữ càng khiến cô trở nên hưng phấn, cũng tăng thêm sức lực, hung hăng mà bắt nạt người dưới thân...
Cố Tiêu Ngữ bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào làm tỉnh dậy, cô nhớ lại giấc mơ ướt át kia, cũng cảm thấy hạ thân có gì đó không ổn.
"Sao lại có thể...mơ cái giấc mơ như vậy chứ...?!!"
Người nằm bên cạnh cựa quậy sau đó cũng mở mắt ra nhìn xung quanh.
- Hmm...???
Hạ Việt An tự hỏi trong lòng, không biết từ lúc nào nàng đã ngủ ở trên giường của Cố Tiêu Ngữ. Nàng đang trong tư thế gối đầu lên trên cánh tay của cô, lại còn gác chân lên người cô, còn...ôm ôm...
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau đỏ mặt.
Hạ Việt An đỏ mặt vì vừa phát hiện ra nàng ngủ cùng với Cố Tiêu Ngữ trên một chiếc giường. Mà Cố Tiêu Ngữ lại đỏ mặt vì...giấc mộng xuân đen tối ấy...
...
- Cố Tiêu Ngữ!!
Tần Dung gọi tên Cố Tiêu Ngữ lần thứ ba:
- Mấy ngày nay cậu thật sự rất lạ.
- Có sao? - Cố Tiêu Ngữ lúc này mới lười biếng nhìn Tần Dung.
Đang là giờ giải lao và lúc này hai người đang ngồi ăn vặt trong canteen, Tần Dung bốc một miếng snack đưa lên miệng:
- Sao hả? Theo đuổi Việt An thành công chứ?
- Theo đuổi cái đầu cậu, tôi mới không thích cậu ấy!
Cố Tiêu Ngữ vẫn cố chấp mạnh miệng nói, nhưng Tần Dung chỉ cười gian xảo:
- Chỉ có đồ ngốc mới tin cậu không thích, ngoài miệng nói vậy thôi nhưng những gì cậu làm hoàn toàn ngược lại kia kìa, sự thật là cậu vẫn luôn thích tiểu công chúa chứ gì~~
Mặc dù không đáp lại lời của Tần Dung nhưng vành tai của Cố Tiêu Ngữ lặng lẽ đỏ lên.
Cô thích Hạ Việt An là thật, nhưng nếu nói ra thì nàng có cười nhạo cô không? Ừm...kiểu như là...có không giữ mất tiếc ghê chẳng hạn?
Nhiều lúc cô chỉ muốn đứng trước mặt Hạ Việt An, thừa nhận rằng cô rất thích nàng, nhưng cái tôi quá cao luôn ngăn cản cô làm việc đó.
- Tiêu Ngữ à, cậu thật sự đến chết cũng không chịu thừa nhận rằng cậu thích Hạ Việt An à? - Tần Dung cũng cảm thấy bất lực dùm người bạn của mình.
- Đừng nói về chuyện của tôi nữa, nói về chuyện của cậu đi, cô bé tên Tiểu Tình đó, như thế nào rồi hả?
- Aissss, cậu đừng nhắc nữa, thật sự là không có gì để kể đâu.
Hai người ngồi một lát thì trong canteen xuất hiện một alpha nữ thu hút biết bao ánh nhìn của omega. Mà Cố Tiêu Ngữ vừa liếc mắt một cái liền nhận ra đó chính là Kỷ Giang, đàn chị khối trên, cái người mà đang theo đuổi Hạ Việt An.
Kỷ Giang ngồi ăn cùng một đám bạn của cô ấy. Chỉ khi bóng dáng Hạ Việt An xuất hiện ở canteen, cô ấy mới đứng dậy đi về phía nàng:
- Việt An, trùng hợp quá, em cũng tới canteen sao?
Hạ Việt An vốn dĩ đang muốn ngồi thư giãn một mình nhưng Kỷ Giang tới nên nàng miễn cưỡng nở nụ cười với cô ấy:
- Dạ, thật trùng hợp.
- Chị ngồi được chứ? - Kỷ Giang ngỏ lời.
- Được ạ.
Từ chối lúc này thật sự không hay cho lắm.
Mà ở bên này, Cố Tiêu Ngữ nhìn thấy hai người ngồi chung với nhau, sắc mặt thâm trầm, dùng thìa chọc chọc kem trong cốc. Tần Dung thấy phản ứng của cô như vậy, không khỏi buồn cười:
- Tôi nói thật đó Tiêu Ngữ, cậu là người có cơ hội lớn nhất vì ở gần nhà với tiểu công chúa. Nếu như cậu thích, hoàn toàn không phải là không có khả năng. Lí do vì sao cô ấy giận cậu rồi từ chối cậu một cách mạnh mẽ như mấy hôm trước tôi cũng không biết được, nhưng mà phải thừa nhận rằng lần đầu tiên tôi thấy cô ấy phản ứng mạnh mẽ như thế. Tiêu Ngữ, cậu phải cố lên!!
- Ý gì đây? Sao hôm nay đột nhiên cậu nói nhiều vậy? Cậu ủng hộ chuyện tôi thích Việt An tới vậy cơ à?
- Dĩ nhiên rồi!
Cố Tiêu Ngữ thở dài, xúc một miếng kem đưa lên miệng.
Kem tan chảy hoàn toàn trên đầu lưỡi, nhưng sao cô lại cảm thấy vị kem này hơi lạ, hình như có chút...chua chua?
___________________________________
Up nốt chương này, tui lặn tiếp đây =)))
Mấy nay tui bận quá trời, vừa phải chạy deadline clb lại còn học thêm khắp nơi luôn. Bởi vậy nên cũng không có cảm hứng viết tiếp mấy chương sau huhu.
Nhưng mà tui nhất định sẽ không drop đâuu, cho tui thời gian nha, tui sẽ comeback sớm thuiiii.
Nói chứ tui có ý tưởng sẵn trong đầu rồi, chỉ còn triển khai thành lời văn thoi à.
Cảm ơn mn vì vẫn ủng hộ tui ạ 💕