- Thật ngại quá, đây là bạn gái tôi.
Kỷ Giang tới gần, kéo Tô Thư Nhiễm tránh khỏi cánh tay của tên alpha nam kia.
Mấy alpha khác xung quanh nghe nói omega đã có chủ liền vô cùng mất hứng.
Tô Thư Nhiễm nhìn cổ tay đang bị Kỷ Giang nắm, cảm thấy như nở hoa trong lòng.
Như vậy có phải chị ấy quan tâm tới cô không?
Mọi người lại tiếp tục trò chơi, nhưng Tô Thư Nhiễm phải nhận hình phạt do không xin được số điện thoại của alpha lạ khác.
Tới hơn 11 giờ đêm mới tàn cuộc.
Tô Thư Nhiễm nhìn Kỷ Giang, ánh mắt lưu luyến:
- Chị trở về khách sạn cẩn thận nha.
- Được, tạm biệt.
- Chị ngủ ngon, tạm biệt.
- Ngủ ngon.
Khi bóng lưng của Kỷ Giang khuất xa dần, Hứa Hải Linh mới huých vai Tô Thư Nhiễm:
- Chuyện gì đây hả? Chị gái họ Kỷ đó là sao đây?
Sắc mặt của Tô Thư Nhiễm trở nên hồng hào:
- Không nói cho cậu biết.
Ở bên này, Tần Dung vừa đi vào homestay, vừa nói nhỏ với Cố Tiêu Ngữ:
- Thật không ngờ nha Tiêu Ngữ, cậu vừa tán tỉnh được Việt An đã ngủ chung cùng người ta rồi.
- Không có.
Cố Tiêu Ngữ chính là nói sự thật, bởi vì đêm hôm qua cô xác thực là không có ngủ cùng Hạ Việt An trên giường lớn.
Bởi vì Hạ Việt An muốn đề phòng cô kích động mà làm gì nàng nên dứt khoát để cô ngủ trên sofa.
Vì thế nên cả đêm hôm qua Cố Tiêu Ngữ phải ngậm ngùi nằm trên sofa.
- Không có? Tôi không tin đâu nha.
Hôm nay có muốn sang ngủ cùng cậu ấy không?
- Không muốn.
Cô cũng không muốn nằm sofa nữa đâu!!
.....
Chuyến du lịch hè kết thúc.
Khi vừa trở về nhà, Cố Tiêu Ngữ đã đối diện với vẻ mặt phụng phịu của Cố Dịch Nhan:
- Sao chị đi du lịch mà không cho em đi cùng chứ? Còn có cả chị Tiểu An nữa...
Cố Tiêu Ngữ nhíu mày:
- Sao phải cho em đi cùng?
- Em...em muốn đi cùng chị Tiểu An...!- Cố Dịch Nhan càng nghĩ càng tủi thân.
Đang định cảnh cáo đứa nhỏ không được có ý đồ gì với Tiểu An của cô nhưng vừa lúc ấy Hạ Việt An qua nhà của Cố Tiêu Ngữ.
- Chị Tiểu An!!
Cố Dịch Nhan chạy ra ôm chầm lấy Hạ Việt An.
Đứa nhóc năm nay mới học lớp 1 tiểu học, cũng không tính là cao lắm.
Hạ Việt An sủng nịnh xoa đầu Cố Dịch Nhan, đưa cho đứa nhỏ một chiếc hộp:
- Chị có mua quà cho em đó Tiểu Nhan Nhan.
- Aa, em thích chị Tiểu An nhất!
Nhìn hai người một lớn một nhỏ đang "thân mật" ở bên cạnh, Cố Tiêu Ngữ hừ lạnh một tiếng:
- Nhan Nhan, đừng quậy.
Mà đứa nhỏ Cố Dịch Nhan có vẻ như không thèm nghe cô nói, tiếp tục hỏi chuyện Hạ Việt An:
- Chị Tiểu An, đợi em lớn nhất định sẽ cưới chị.
- Không được!
- Ư ư...sao lại không được...hức...
- Aiss cái thằng này...
Có một chiêu mà Cố Dịch Nhan rất hay dùng, đó chính là tuyệt chiêu "mít ướt".
Trong nhà, không cần biết đúng hay sai, chỉ cần Cố Dịch Nhan khóc thì chắc chắn Cố Tiêu Ngữ sẽ bị nói.
Lần này cũng vậy, Hạ Việt An lại tiến tới ôm Cố Dịch Nhan, cau mày nhìn Cố Tiêu Ngữ:
- Cậu đừng có mắng em ấy, em ấy còn nhỏ.
Nhìn thấy nàng bảo vệ Cố Dịch Nhan, Cố Tiêu Ngữ cũng cảm thấy tủi thân trong lòng.
Bạn gái cô đang bảo vệ cho đứa nhỏ muốn lớn lên cưới nàng hay sao...
Từ lúc đó cho tới tối lúc ngồi vào bàn ăn, Cố Dịch Nhan và Cố Tiêu Ngữ cũng không thèm nhìn mặt nhau.
Cố Dĩ Ninh cùng Hứa Giản Y vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai đứa nhỏ.
Gần 11 giờ đêm, điện thoại của Hạ Việt An "ting ting" báo hiệu có tin nhắn tới.
Là tin nhắn của Cố Tiêu Ngữ.
Cái người này lúc trước thì lạnh nhạt với nàng, nhưng từ lúc xác định mối quan hệ lại luôn là người chủ động.
"Tớ qua chỗ cậu được không?"
Khi vừa định trả lời tin nhắn thì có một bàn tay đã giật lấy điện thoại của Hạ Việt An.
Nàng toan hét lên nhưng có một bàn tay khác đã bịt miệng nàng lại:
- Shh...là tớ.
Thanh âm rất nhỏ, nhưng Hạ Việt An vẫn nhận ra giọng của bạn gái nàng.
- Lần sau nhớ khoá cửa ban công, buổi tối mà cửa ban công để mở như vậy rất nguy hiểm.
Hạ Việt An xoay người lại, vươn tay áp vào hai má của Cố Tiêu Ngữ:
- Tớ còn chưa trả lời mà cậu đã qua rồi sao?
- Tớ biết cậu sẽ không từ chối tớ.
Hai đôi môi lại dán chặt vào nhau không một kẽ hở.
Cố Tiêu Ngữ vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ lên môi dưới của nàng, sau đó thăm dò tiến vào khoang miệng nàng.
Hạ Việt An cũng không từ chối, cánh môi nàng hé mở, thuận lợi cho đầu lưỡi của Cố Tiêu Ngữ đi vào, lại cùng lưỡi nàng dây dưa một chỗ.
- Ưm...
Khi tiếng ngâm nhỏ vụn của Hạ Việt An thoát ra, trong đầu Cố Tiêu Ngữ xuất hiện suy nghĩ.
Hạ Việt An làm gì cũng giỏi, nhưng giỏi nhất có lẽ là...phát ra những thanh âm gợi cảm đó.
Vì thật sự những thanh âm của Hạ Việt An đã thành công khiến cơ thể Cố Tiêu Ngữ trở nên nóng hơn.
Cô muốn nàng nhiều hơn nữa...
Không dừng lại ở môi, Cố Tiêu Ngữ hôn trượt xuống cằm rồi tới vùng cổ trắng nõn mịn màng của nàng, để lại ở đó những dấu vết đỏ hồng ám muội.
- A...Ngữ...Đừng mà...
Nếu ở đó có dấu vết, sẽ có người nhìn thấy mất.
Cơ thể Hạ Việt An run rẩy, nàng bắt đầu có những phản ứng như trong kì phát tình.
Nhưng hôm nay nàng không có phát tình.
Khi nghe nàng gọi tên mình, Cố Tiêu Ngữ vội dừng lại, cô ôm lấy nàng, thì thầm:
- Nếu như tiếp tục, tớ không nghĩ tớ có thể kiềm chế được đâu Tiểu An...
Hơi thở của Hạ Việt An trở nên nặng nhọc, nàng rướn người, tiếp tục hôn lên môi của Cố Tiêu Ngữ:
- Ngữ, tớ yêu cậu.
Cố Tiêu Ngữ siết chặt lấy vòng eo mảnh mai của nàng, nói trong nụ hôn:
- Tớ cũng yêu cậu, Tiểu An.
Vừa lúc ấy, cánh cửa phòng Hạ Việt An hé mở, Việt Tư Hoa đi vào:
- An An, con...
Câu nói của Việt Tư Hoa bị gián đoạn vì cảnh tượng mà cô ấy nhìn thấy..