10.
Tôi nhếch mép nở một nụ cười chuyên nghiệp, để lộ tám chiếc răng. Họ hỏi rất lịch sự: "Hai bạn muốn chụp gì ở đây? Chụp ảnh đôi phải không? Nhìn trang phục hai bạn đang mặc chắc không tầm thường nhỉ? Tôi cho người giới thiệu mấy gói chụp phù hợp với hai bạn nhé? Chúng tôi có thể sắp xếp một nhóm nhiếp ảnh gia nổi tiếng Di Lâm để chụp ảnh cho bạn ”.
Sắc mặt Cố Minh tối sầm lại, anh ta vốn là muốn làm nhục tôi, nhưng sự nhiệt tình của tôi làm cho anh ta á khẩu.
Ôn Ninh rất tự hào, bạn bè trên tài khoản giả người giàu của cô ấy chủ yếu dựa vào những bức ảnh để thu hút họ.
Cô ấy biết Di Lâm, Di Lâm chỉ chụp ảnh cho những người nổi tiếng.
Nếu Di Lâm, một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, chụp ảnh cho cô ấy, điều đó thực sự sẽ nâng tiêu chuẩn tìm bạn đời của cô ấy lên một tầm cao mới.
"Anh Cố, em muốn chụp cái này."
"Được, chỉ cần Ninh Ninh nhà chúng ta thích là được." Cố Minh cười xấu hơn khóc.
"Yêu anh quá đi~!"
Ôn Ninh ôm cổ Cố Minh hôn một ngụm, mỹ nam mỹ nữ, nếu không biết rõ thân phận có lẽ thật sự cảm thấy họ là một đôi rất ngọt ngào.
"Được rồi, ở đây chúng tôi cung cấp ba gói cho những vị khách VIP. Gói Ấn tượng đầu tiên, chỉ 188.000 tệ; Gói Đôn Hoàng 220.000 tệ; Gói Công chúa Mây 250.000 tệ. Tất nhiên, nếu bạn chụp cả ba gói, bạn có thể được giảm giá 20% và được tặng một khung hình miễn phí.”
"Anh ơi, em muốn cả ba." Ôn Ninh dùng đôi mắt to ướt át nhìn Cố Minh, tựa hồ không chụp ảnh một khắc liền sẽ khóc.
Cố Minh cười vui vẻ: "Mua, tôi sẽ mua tất cả cho em. Tôi muốn cả ba."
Mặc dù Cố Minh vẫn bình tĩnh nhưng tôi có thể nhìn thấy từ nắm tay siết chặt của anh ta chứng minh rằng trái tim anh ta đang rỉ máu.
"Được! Qúy khách, tôi sẽ sắp xếp cho cô."
Ai sẽ gặp rắc rối với tiền bạc trong chuyện này? Chưa kể thu được tiền của bạn trai cũ. Rất vui vẻ!
Tôi lập tức nhờ lễ tân thu tiền của Cố Minh, sợ người này một giây sau sẽ bỏ chạy.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy tiền về tài khoản.
Tôi vui vẻ nhận tiền và gọi điện cho Di Lâm.
"Tiểu Lâm Lâm, hôm nay em có rảnh không?"
"Rãnh!"
"Ồ, bạn trai cũ của tôi và bạn gái hiện tại của anh ta đã đến cửa hàng, và tôi đã làm thịt họ, tôi cần em tới giúp họ chụp ba bộ ảnh, em cứ tùy tiện chụp ảnh, trợ lý sẽ chỉnh sửa sau."
"Chị đã cắn hắn bao nhiêu?"
"Năm trăm nghìn."
"...Tống Hàn, hắn quá đủ đen đủi rồi. Bạn trai cũ của chị không phải là một nhân viên văn phòng bình thường sao? Anh ta lấy tiền ở đâu ra vậy? Cửa hàng của chúng ta không phải là cửa hàng của xã hội đen..."
"Em có đến hay không? Em sẽ nhận được một nửa số tiền."
"Chà, cuối cùng em muốn nghỉ..."
"Ba bảy."
"Được! Mười phút có mặt."
Tất nhiên tiền đều có thể lay động trái tim mọi người, và Di Lâm rất nhanh đã vội vã chạy đến trong một thời gian ngắn.
Thường mất ít nhất ba ngày để chụp ảnh, nhưng hôm nay tôi đã chụp chúng chỉ trong một ngày.
Thông thường, Di Lâm cần đích thân tham gia chỉnh sửa và trang trí các gói chụp VIP, nhưng lần này tôi đã giao nó cho trợ lý của mình, điều này giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Hiệu quả cuối cùng không tệ, ít nhất là người bình thường không thể nhìn thấy sự khác biệt.
Khi Ôn Ninh và Cố Minh rời đi, tôi có thể cảm nhận được toàn thân Cố Minh ớn lạnh, cho dù trúng xổ số năm triệu, tôi cũng không thể chịu được kiểu tiêu tiền nhiều như vậy!
Đoán chừng Cố Minh sẽ sớm hết tiền, sau đó anh ta sẽ tìm cớ để đòi tiền Ôn Ninh.
Khi danh tính của hai người bị bại lộ, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Trình Hân rủ tôi đi ăn tối sau khi tan sở, cô ấy đang đợi tôi ở chỗ cũ.
Khi đến nhà hàng đã hẹn, tôi thấy ngoài cô ấy còn có một chàng trai khác.
Anh ta có phong thái hòa nhã, đeo kính gọng vàng, gật đầu lễ phép với tôi.
"Ai đây?"
"Đây là anh họ của tôi: Lâm Dư, tiến sĩ khoa học máy tính. Anh ấy vừa tốt nghiệp và trở về Trung Quốc. Hai người làm quen nhau với nhau đi." Trình Hân nhiệt tình giới thiệu với tôi.
Cô vừa dứt lời, điện thoại của Trình Hân vang lên, cô bắt máy: "Sao? Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi lập tức tới ngay."
Nói xong, cô ấy chuồn đi, để lại tôi và Lâm Dư nhìn nhau.
... Chị gái, vở kịch của chị không phải hơi quá giả tạo rồi sao?
Khi bước đến cửa, cô ấy bí mật tặng tôi một cử chỉ cổ vũ, với vẻ mặt rằng tớ chỉ có thể giúp cậu đến đây và phần còn lại là tùy thuộc vào cậu.
"Xin chào, tôi là Tống Hàn."
"Xin chào."
Bầu không khí lúng túng khó hiểu.
"Nhân tiện, tôi vừa nghe Trình Hân nói rằng anhcó bằng tiến sĩ về khoa học máy tính, phải không?"
"Đùn vậy, cô cần tôi giúp gì sao?"
"Vậy anh có thể giúp tôi một việc được không? Tôi có một chiếc máy tính, có thể có một số thứ trong đó không tìm được, tôi muốn anh giúp tôi tìm."
"Được, tôi cũng rất tò mò."
Dù sao tôi cũng có chuyện muốn nhờ nên đã đồng ý mời bữa cơm này rồi, nhưng khi tôi đi vệ sinh, Lâm Dư đã lặng lẽ trả hóa đơn.
"Trả rồi sao? Không phải nói là tôi sẽ trả sao..."
"Không có việc gì, ngày mai lại mời tớ ăn cơm là được?"
Anh ta cười chân thành, so với cách Cố Minh trước đây yêu cầu tôi thanh toán hóa đơn vì nhiều lý do khi tôi cùng anh ta đi ăn tối trước đây, tôi lại thở dài khi thấy trước đây mình thật mù quáng.
Sau khi tôi đưa Cố Minh về nhà nhỏ của mình, tôi liền mang chiếc máy tính đó tới.
Anh ta đã tìm thấy một thư mục ẩn sau dăm ba lần giải mã.
"Tôi đã tìm thấy cái này, tôi đã quét và không có tệp ẩn nào khác."
"Anh thật tuyệt! Không hổ danh là kỹ sư."
Tôi cố nén sự tò mò mãnh liệt trong lòng, đang định mở thư mục này ra thì Lâm Dư nói: "Cô Tống, phòng tắm của cô ở đâu?"
Đi thẳng rẽ trái, phòng tắm ở bên phải."
Mãi sau khi anh ta đi tôi mới nhận ra, chắc anh ta nghĩ đến quyền riêng tư của tôi nên tránh mặt vì sợ làm tôi khó xử.
Rốt cuộc thì tôi vẫn chưa nói với anh ta đó là máy tính của bạn trai cũ của tôi.
Nhưng chỉ trong chốc lát, lòng tôi đột nhiên bị thay thế bởi một cơn giận dữ vô cùng lớn.
Thư mục này chứa đầy bằng chứng về việc Cố Minh biển thủ công quỹ!