Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Công tâm mà nói, từ sau khi Tiêu Ái Nguyệt đến Thượng Hải, cô thật sự đã gặp qua đủ loại mỹ nữ muôn màu muôn sắc, nhưng đến khi nhìn rõ khuôn mặt của Mạnh Niệm Sanh, cô vẫn cảm thấy kinh diễm vô vùng.

Lần trước cũng có gặp qua nhưng Mạnh Niệm Sanh đang đeo kính râm, lần này, đối phương thoải mái đứng bên cạnh Cam Ninh Ninh, gương mặt trong trắng ửng hồng, hai mắt sáng tỏ như biết nói, dáng người thon thả, vẻ ngoài lung linh hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Không nói đến họ và tên khác biệt, chỉ xét về tướng mạo, Cam Ninh Ninh luôn mồm khẳng định Mạnh Niệm Sanh là em gái của mình, đừng nói đến quần chúng buôn dưa lê không tin, ngay cả Tiêu Ái Nguyệt cũng không tin.
Mạnh Niệm Sanh như bị trúng tà, thấy Cam Ninh Ninh la lối khóc lóc trước mặt khiến cô hoàn toàn bó tay, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng yên tại chỗ rồi thở dài, sau đó nhấc túi xách, kéo tay Cam Ninh Ninh trở về.
Cam Ninh Ninh vô lương tâm quên béng luôn Tiêu Ái Nguyệt, điển hình là người 'có vợ quên mẹ', à, chờ một chút, hình như có gì đó là lạ?
Tiêu Ái Nguyệt thấy hai người kia biến mất khỏi tầm mắt liền không khỏi hâm mộ Cam Ninh Ninh tâm tư kín đáo có thể giữ Mạnh Niệm Sanh ở lại.

Nếu đổi lại là Tiêu Ái Nguyệt, dù trong lòng không nguyện ý nhưng cô vẫn mỉm cười tiễn đối phương đi đăng ký.
Tính cách quyết định vận mệnh, tính cách quyết định tình yêu, Tiêu Ái Nguyệt vô cùng phiền muộn vượt qua đầu năm 2014.

Sang năm mới mà ở một mình sẽ khó tránh khỏi nhớ nhà, cũng không phải cô chưa gọi thử cho mẹ nhưng mẹ Tiêu vừa nghe cô gọi liền cúp máy, không cho cô cơ hội nói câu 'chúc mừng năm mới'.
Người cực đoan không chỉ có mình Tiêu Ái Nguyệt, một khi bạn nhìn về hướng này thì nhất định sẽ bỏ qua một hướng khác - hướng mà mình đang quay lưng, biết đâu con đường đã bỏ lỡ sẽ biến thành đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ giao nhau.

Đó sẽ là chuyện không thể tránh khỏi nếu bản thân tự lựa chọn con đường không có chỗ quay đầu.
Cũng không muốn quay đầu, sáng mùng bốn Tết, công ty vắng ngắt chỉ có mỗi mình Tiêu Ái Nguyệt đi làm.

Quý Văn Việt có đến một chút vào buổi sáng rồi lập tức rời khỏi, trước khi đi còn để lại cho Tiêu Ái Nguyệt một bao lì xì kèm theo một nụ cười chúc mừng năm mới.
Bao lì xì có một trăm đồng nhân dân tệ gọi là khởi đầu tốt đẹp.

Năm nay chỉ có một mình Tiêu Ái Nguyệt nhận được vì Quý Văn Việt không nghĩ sẽ có người đi làm, cũng chẳng biết cô tìm cái bao đỏ ở góc nào nhưng trông nó rất đẹp, ngoại trừ bên trên có khắc tên quán rượu nào đó.
Do buổi sáng không có người nên buổi chiều Tiêu Ái Nguyệt cũng không ở lại văn phòng.

Hôm trước đưa Ngốc Nguyệt về nhà mà đến giờ nó vẫn còn nóng, cảm xúc lại sa sút, suốt ngày nằm bẹp dí trong ổ đóng vai đáng thương.

Tiêu Ái Nguyệt ôm nó đến trưa, Mặt Trời lại không vui kêu gào suốt mười mấy phút trước mặt cô.

Tiêu Ái Nguyệt cũng hết cách, đành phải ôm thêm nó vào trong ngực, sau đó ngồi trên sofa ngẩn người.
Từ Phóng Tình chưa định được ngày về, mặc dù không bàn giao gì qua điện thoại nhưng Tiêu Ái Nguyệt thông qua Weibo của Đông Văn Giang vẫn biết hành trình cơ bản của người yêu chẳng có gì ngoài công việc.

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến người kia khổ cực làm việc, còn mình lại ở nhà chẳng làm gì, càng nghĩ càng không thấy ổn nên mới rạng sáng đã chạy đến văn phòng trống không thổi hơi ấm.
Trong vòng một ngày, cô đụng phải Jojo ở công ty hai lần, sắc mặt của 'bà cố nội' này vô cùng kém, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt cũng không có biểu lộ gì, chỉ trợn trắng mắt nói, "Cô vẫn còn tâm tư đi làm sao?"
Tiêu Ái Nguyệt bật lại, "Còn tôi thấy cô chẳng có tâm tư gì."
Jojo hừ lạnh, "Mẹ tôi đến Hồng Kông ăn tết rồi ném tôi ở công ty, cô nghĩ tôi có tâm tư sao?"
Hai người 'đồng bệnh tương liên' đứng bên cạnh nhau, Jojo càng nhìn Tiêu Ái Nguyệt càng cảm thấy không vừa mắt.

Cô đảo mắt quanh mặt của Tiêu Ái Nguyệt một vòng, không có hảo ý hỏi, "Uầy, cô làm bên phòng sales mà, tại sao ngày nào cũng ngồi chết dí ở công ty vậy? Người khác đều đi khắp thế giới tìm khách hàng, năm hết tết đến là thời điểm biếu quà, ngay cả chị Việt của tôi cũng không có thời gian đến công ty, cô thật đúng là nhàn nhã, hay đêm nay tôi đưa cô đi dạo vòng vòng?"
Tiêu Ái Nguyệt thấy biểu tình tươi tốt của người nọ, trong lòng có dự cảm không lành, mí mắt giựt giựt, "Dạo cái gì?"
Jojo nháy mắt ra hiệu, "Sau khi tan việc, chờ tôi đi chung ha."
Tiêu Ái Nguyệt vốn không lưu ý lời người kia dặn dò vì cô cũng không muốn thân thiết quá với Jojo, không chỉ bởi thái độ vô lễ của đối phương mà còn vì Từ Phóng Tình nữa.

Jojo biết được quá khứ và bí mật của chị ấy, đồng thời còn châm chọc và làm nhục chị ấy nữa, Tiêu Ái Nguyệt rất khó chịu nhưng cô biết rõ lòng mình không đủ mạnh mẽ nên mới tình nguyện lựa chọn lãng quên thay vì vạch trần.
Đến trưa, rốt cuộc Từ Phóng Tình cũng có thời gian để ý đến cô nhưng lại mang tới tin tức không tốt, chị ấy nói còn phải ở lại Hồng Kông thêm vài ngày, căn dặn cô nếu có việc thì tìm Tiểu Trương hỗ trợ.
Nhưng Weibo của Đông Văn Giang cách đây năm tiếng trước có đăng một tấm vé máy bay hai giờ chiều nay đáp về Thượng Hải, gã cũng không đề cập đến Từ Phóng Tình.
Đông Văn Giang đi khỏi Hồng Kông có thể chứng minh Từ Phóng Tình đã xong xuôi mọi chuyện đúng không? Chị ấy ở lại Hồng Kông làm gì?
Tiêu Ái Nguyệt phát hiện chỉ cần mình vừa nghĩ tới việc riêng tư của Từ Phóng Tình liền cảm thấy rất đau đầu.

Cô nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa sẽ tan ca nên cô bất an ngồi thêm vài phút, sau đó đứng lên dọn dẹp bàn ghế, chuẩn bị trốn việc trở về cho mèo ăn.
Vừa muốn đi, không ngờ Quý Văn Việt lại chạy tới tìm Tiêu Ái Nguyệt để dẫn cô đi gặp khách hàng.

Tiêu Ái Nguyệt hết hy vọng được trốn việc, đành phải gọi điện thoại nhờ Tiểu Trương cho mèo ăn giúp để cô ra ngoài xã giao với Quý Văn Việt.
"Tiểu Tiêu, đây là tổng giám đốc công ty cổ phần Áo Thịnh - Trần Vãn Thăng." Hai người một trước một sau đi vào một tiệm cơm Tây, Quý Văn Việt dừng chân kéo tay Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống sofa, sau đó khẽ cười giới thiệu người phụ nữ bên cạnh, "Đây này đồng nghiệp mới của chúng tôi, Tiêu Ái Nguyệt."
Tiêu Ái Nguyệt và vị tổng giám đốc Trần này cũng không phải gặp mặt lần đầu.

Cô hơi lúng túng nắm chặt tay của đối phương, mặt mỉm cười che giấu nội tâm quẫn bách, "Chào chị, tổng giám đốc Trần."
Trần Vãn Thăng chính là chị Thăng mà Jojo đã giới thiệu cho cô quen lần trước, cũng là người suýt chút trở thành 'mẹ nuôi' (*) của Tiêu Ái Nguyệt.
(*) Mẹ nuôi = sugar mama, ý là bị bao nuôi
Trần Vãn Thanh lễ phép bắt tay Tiêu Ái Nguyệt, cô hơi ngẩng đầu lên, tự nhiên hào phóng cười nói, "Xin chào, Tiêu tiểu thư."
Như Trần Vãn Thăng đã nói, cô và Quý Văn Việt đích thực làm bạn đã lâu.

Ba người gọi một phần bò bít tết, toàn bộ quá trình dùng cơm đều do Trần Vãn Thăng đọc diễn văn, cô ăn nói rất khôi hài, làm việc lại nho nhã, lễ độ.

Quý Văn Việt yên lặng nghe một hồi, sau đó bỗng nhiên quay đầu hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Tiểu Tiêu, gần đây chị Thăng đang làm đầu tư, cô có gợi ý gì tốt giới thiệu cho chị Thăng không?"
Tiêu Ái Nguyệt không rõ tại sao đối phương đột nhiên lại chuyển chủ đề lên người mình.

Cô kinh ngạc nhìn thoáng qua Trần Vãn Thăng liền thấy người ấy cũng đang tò mò nhìn mình, cô nuốt nước miếng một cái, "Tạm thời không có."
Ngón tay của Quý Văn Việt quét dọc theo miệng ly rượu đỏ một vòng rồi lại điềm nhiên cười một tiếng như chẳng có chuyện gì, "Chị Thăng, ngày kia quý công ty có tổ chức một buổi đấu giá từ thiện, chị có đến đó không?"
Trần Vãn Thăng gật đầu, "Có, em đi không?"
"Không có thời gian, em gái của tôi phải làm phẫu thuật." Quý Văn Việt bất đắc dĩ nói, "Lãng phí tấm vé vào cửa mà chị cho rồi."
"Sao lại lãng phí?" Trần Vãn Thăng tiếp lời, "Nếu bạn em có hứng thú thì có thể cho em ấy."
"Cũng được." Quý Văn Việt quay đầu hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Tiểu Tiêu, cô có muốn đi không?"
"A, ngày kia hả?" Không biết lúc nào Từ Phóng Tình trở về, Tiêu Ái Nguyệt có chút do dự, "Ngày kia..."
Quý Văn Việt lườm cô một cái rồi quay đầu lại nói, "Tôi quên béng đi mất, hôm đó cô xin nghỉ để đi đón chị họ đến Thượng Hải đúng không? Không nên bỏ qua buổi đấu giá lớn như thế, hay là đưa chị họ của cô đến xem chung cho vui."
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
"Tôi..."
Cô chưa kịp mở miệng giải thích thì Trần Vãn Thăng đã phóng khoáng phất tay, sau đó cầm điện thoại lên, "Để tôi cho em thêm một vé nữa nhé."
Quý Văn Việt đã trắng trợn gợi ý nên Trần Vãn Thăng cũng hào khí cho cô một bậc thang để bước xuống.

Nếu Tiêu Ái Nguyệt còn không biết tốt xấu thì chẳng có ai cứu được cô nữa, "Cám ơn chị Thăng, cám ơn tổng giám đốc Quý."
Không biết Quý Văn Việt có dụng ý gì, Tiêu Ái Nguyệt âm thầm suy đoán một chút.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Quý Văn Việt đưa cô trở về, chuyện cố nhịn vẫn không thể nhịn được, "Tổng giám đốc Quý, tôi không có chị họ nào hết."
Quý Văn Việt đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe đối phương tra hỏi mới hơi híp mắt lại nói, "Cho em ấy."
"Ý chị là sao?"
Quý Văn Việt không đáp lời nữa, cô khẽ thở dài giống như vô cùng bất đắc dĩ.
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ rồi xác nhận, "Là Tình Tình sao? Nhưng chị ấy đang ở Hồng Kông, ngày kia chưa hẳn sẽ trở về."
"Xuống xe đi." Sau mười mấy phút, xe ngừng bên dưới công ty, cuối cùng Quý Văn Việt mới nói tiếp câu thứ hai, "Em ấy sẽ trở về."
Người trong miệng chị ấy quả nhiên là Từ Phóng Tình.

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ tới đây cũng chẳng thấy vui vẻ gì mấy, có vẻ như người trong thiên hạ đều biết chuyện của bạn gái cô, duy chỉ có cô là không biết.
Đã đến giờ tan việc, nắng chiều chiếu rọi trên tòa cao ốc phản quang ra nhiều hướng trông vô cùng hão huyền.

Tiêu Ái Nguyệt đang bước đi dưới bầu trời chiều liền bắt gặp một gã đàn ông đứng trước cửa tòa nhà.
Đông Văn Giang với tướng mạo tuấn lãng, vai rộng thể tráng, mái tóc chải chuốt bóng bẩy, bền lòng vững dạ kẹp một điếu thuốc đóng vai pho tượng.

Người gã đầy khí chất mà lại còn đẹp trai khiến cho mấy bà thím đi ngang qua không khỏi ghé mắt ngắm nhìn.

Đông Văn Giang vờ như không thấy họ, gã đưa tay vẫy Tiêu Ái Nguyệt, "Chị dâu."
Cái gì mà chị dâu??? Gã này bị bệnh nặng rồi! Tiêu Ái Nguyệt câm lặng nhìn gã, "Đông Văn Giang, anh muốn chết sao?"
"Tôi phát hiện cô bây giờ nói chuyện càng lúc càng giống Ngốc Meo." Đông Văn Giang ném điếu thuốc tàn xuống đất rồi đạp đạp mấy phát, sau khi xác nhận đã dập tắt mới nhặt lên ném vào thùng rác gần đó, "Tôi chưa quen với cuộc sống ở Thượng Hải cho lắm nên mới tìm cô ăn nhờ miếng cơm, chị dâu à, cô phải cưu mang tôi á nha."
"Sao anh lại gọi chị ấy là Ngốc Meo?" Tên gọi thân mật của riêng mình bị xâm phạm khiến Tiêu Ái Nguyệt cực kỳ bất mãn, kháng nghị nói, "Ai cho anh gọi?"
"Ha ha ha." Đông Văn Giang thở khói trắng vào mặt cô, cười to nói, "Sammi nói cô gọi cô ấy là Ngốc Meo, tôi còn không tin, xem ra đúng là thật, haiz, cô không tệ nha, mông của hổ cũng dám sờ."
Tôi không chỉ dám sờ, tôi còn dám hôn nữa đó! Tiêu Ái Nguyệt lặng lẽ lầu bầu một câu.

Cô nhìn Đông Văn Giang lạnh đến phát run thì có chút 'cười trên nỗi đau của người khác', "Muốn phong độ không muốn nhiệt độ, đáng đời!"
"Tôi phải tùy thời giữ hình tượng chứ, ai biết được một giây sau tôi có gặp phải chân mệnh thiên tử của mình hay không." Tay Đông Văn Giang bị đông cứng, gã run rẩy ôm lấy bả vai của Tiêu Ái Nguyệt, "Đi, đi, đi, mời tôi ăn cơm đi, tôi sắp chết đói rồi, vừa lạnh vừa đói."
"Anh không có tiền sao?" Tiêu Ái Nguyệt thấy gã bị đông lạnh đến trình độ này, xem ra trì hoãn cũng không tốt lắm, "Tôi lên văn phòng lấy túi xách đã."
"Sannu đưa hết thẻ tín dụng cho cô rồi đúng không?" Đông Văn Giang được một tấc lại muốn tiến một thước, gã bỏ tay vào trong túi áo gió của Tiêu Ái Nguyệt nhưng tay vừa bỏ vào liền bị cô hung ác bấm một cái đau điếng, gã phàn nàn, "Ai chà chà, má ruột của tôi ơi, sao cô hung ác còn hơn cả Sammi thế hở, cô để móng tay dài như vậy, Sammi sẽ 'hạnh phúc' được sao?"
"Tiêu Ái Nguyệt!!!"
Hai người vừa ra khỏi thang máy, chưa đến phòng sales đã nghe được một tiếng vang thật lớn.

Sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ, nghe giọng quen quen làm cô nhớ đến Jojo.

Lúc này, đến phiên Đông Văn Giang hả hê cúi xuống bên tai cô nói, "Hoa nát còn đào hoa sao? Nếu đêm nay cô mời tôi ở lại, tôi sẽ giữ bí mật cho cô."
Trong lúc họ đang nói chuyện, Jojo đã đi tới phía sau, đồng thời đưa tay vỗ một cái lên vai Tiêu Ái Nguyệt, "Họ Tiêu kia, cô dám cho tôi leo cây!"
Tay cô đập trúng tay phải của Đông Văn Giang khiến gã giật mình buông thân thể của Tiêu Ái Nguyệt ra, sau đó xoay người, nhếch miệng cười một tiếng để lộ hàm răng trắng bóc, nụ cười rực rỡ cứ thế hiện ra trước mặt Jojo, "Hey, người đẹp."
Không nghe thấy Jojo đáp lời, Tiêu Ái Nguyệt cắn răng quay đầu lại, ngụy biện nói, "Tôi không nhớ."
Jojo ngơ ngác nhìn Đông Văn Giang, trên mặt ửng đỏ hiện ra vẻ ngượng ngùng.

Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu, "Ê, cô không sao chứ?"
Đông Văn Giang cũng phát hiện ra sự dị thường của người kia, gã phong tao điều chỉnh khăn quàng cổ của mình một chút, "Vị tiểu thư này, tôi phát hiện khăn quàng cổ của chúng ta rất xứng nha, giống như đồ đôi vậy."
Jojo đột nhiên lấy lại tinh thần, nét ửng đỏ trên mặt không hề suy giảm, trái lại còn tăng thêm.

Cô chỉ tay vào mũi Tiêu Ái Nguyệt, nửa ngày không nói ra được chữ nào, cuối cùng giậm chân lên Phong Hỏa Luân chạy mất dạng, dáng chạy có chơi xiêu vẹo, thoạt nhìn hết sức buồn cười.
Đông Văn Giang nhìn qua bóng lưng của Jojo, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Cô ta bị bệnh gì hả?"
Tiêu Ái Nguyệt bất lực phỉ nhổ, "Anh và cô ta đều không bình thường.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui