Đông Văn Giang không biết Từ Phóng Tình dọn nhà, đến khi Tiêu Ái Nguyệt dẫn về nhà, gã mới chua chát nói một câu, "Đúng là cái đồ thấy sắc quên bạn."
Tiêu Ái Nguyệt cầm một nghìn tệ tiền mặt từ trong phòng đi ra đưa cho gã, "Cho anh nhiêu đây ở khách sạn đủ không?"
"Tôi không ở khách sạn đâu." Đông Văn Giang bắt chéo hai chân ngồi trên sofa sờ đầu Ngốc Nguyệt, mặt dày mày dạn nói tiếp, "Tôi ở nhà cô, nhà cô lớn như thế mà, để phòng khách cho tôi đi."
Tiêu Ái Nguyệt không vui, "Tôi không muốn."
"Vậy cô gọi điện hỏi Sammi thử xem có được không?" Đông Văn Giang đắc ý móc di động ném ra trước mặt cô, "Bản thiếu gia đẹp trai như vậy, ngủ một đêm ở đây là may mắn cho cô lắm rồi."
Tiêu Ái Nguyệt nhìn điện thoại của gã một hồi, "Sao anh lại mang ảnh của Bóng Đèn làm hình nền?" Cô nói chưa hết lời đã bị ánh mắt vô tội của Bóng Đền trên màn hình ảnh hưởng, giọng cũng mềm xuống không ít.
Cô đưa di động lại cho Đông Văn Giang, sau đó chỉ tay vào phòng ngủ, "Ở trong đó không có chăn, anh làm sao ngủ được?"
Đông Văn Giang ôm Ngốc Nguyệt vào trong phòng dạo quang một vòng, sau đó đi ra nói, "Có giường là được, nhà này trang trí không tệ nha, vừa nhìn đã biết do Sammi làm."
Tiêu Ái Nguyệt không phải là Từ Phóng Tình nhưng từ giọng nói cho đến hành động càng lúc càng giống Từ Phóng Tình, song cô vẫn là Tiêu Ái Nguyệt dễ mềm lòng, dễ bao dung, thấy Đông Văn Giang không có hành lý gì nên cũng không đành lòng, "Để tôi lấy cho anh một bộ chăn dự bị."
Đông Văn Giang yên tâm thoải mái ngồi trên sofa nhìn cô bận bịu cái này cái kia, thỉnh thoảng gã còn chen vào vài câu trêu chọc, "Cô hiền lành như thế, sao lại coi trọng Ngốc Meo vậy ta? Cái người đó á, ngoại trừ có tiền thì chẳng có ưu điểm gì khác, bây giờ ngay cả tiền cũng sắp mất rồi, thật nguy hiểm, quá nguy hiểm."
Vất vả lắm mới có ít hảo cảm với Đông Văn Giang thông qua Bóng Đền, nhưng một câu nói của gã đã phá tan mọi thứ.
Tiêu Ái Nguyệt đen mặt ôm chăn mền quay về phòng ngủ của mình, "Tạm biệt."
Đông Văn Giang theo sát sau lưng cô, vừa níu kéo, vừa giải thích, "Nói giỡn mà, giỡn thôi mà, chăn mền, chăn mền...!cho tôi đi."
Tuổi hai người cộng lại cũng gần bảy mươi nhưng lại hệt như lão ngoan đồng suýt đánh nhau vì chăn.
Đông Văn Giang có sức mạnh, gã đoạt lấy chăn trong ngực của đối phương xong liền muốn bỏ chạy, còn Tiêu Ái Nguyệt lợi dụng hàm răng của mình cắn lên cánh tay của gã không cho đi.
Đông Văn Giang đau đớn ôm chăn kêu lên oai oái, xanh mặt uy hiếp Tiêu Ái Nguyệt, "Buông ra, nếu cô không buông tay, tôi sẽ mang Bóng Đèn nhà cô đi tặng cho người khác."
"A..., A..., A...." Tiêu Ái Nguyệt cắn chặt răng không chịu buông, cô tức giận nhìn thẳng vào mặt gã, sau đó mơ hồ kêu lên, "Nói xin lỗi mau."
Đông Văn Giang vừa bực mình vừa buồn cười, "Sao cô lại ngây thơ đến vậy chứ?"
Ai ngây thơ? Hai người bọn họ là 'kẻ tám lạng, người nửa cân'.
Suy cho cùng, Đông Văn Giang vẫn là đàn ông, gã cũng cảm thấy mình không nên ăn hiếp Tiêu Ái Nguyệt như vậy.
Gã buông cổ áo của cô ra rồi phóng khoáng nói, "Được được được, tôi xin lỗi, tôi không nên nói 'dấu yêu' nhà cô như vậy, 'dấu yêu' nhà cô thông minh, xinh đẹp, hoàn mỹ nhất, được chưa?"
Tiêu Ái Nguyệt vô cảm nhắc nhở, "Còn thiện lương nữa."
"Thiện lương, vô cùng thiện lương." Đông Văn Giang rất thẳng thắn nhận thua, "Đồng chí Ngốc Meo nhà cô thông minh, xinh đẹp, thiện lương, hoàn mỹ.
Tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, lần sau nếu còn dám nói xấu cô ấy nữa thì trời cứ khiến tôi đến bốn mươi tuổi vẫn không có bạn trai."
Câu thề độc này có hơi nghiêm trọng rồi.
Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, sau đó ngẩng mặt sờ cái miệng mỏi nhừ của mình, ghét bỏ nói, "Sao tay anh nhiều lông dữ vậy?"
Đông Văn Giang nhìn bọt nước trên tay mình mà dở khóc dở cười, "Bởi vì tôi là đàn ông đó, nhóc con này thiệt tình, chẳng có ý tứ gì hết."
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy đau răng, cô không muốn nói chuyện với gã nữa nên cầm điện thoại gọi cho Từ Phóng Tình.
Lúc đang đợi người bên kia bắt máy, cô đột nhiên nghĩ đến một sự kiện liền quay đầu hỏi Đông Văn Giang, "Đúng rồi, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
Đông Văn Giang cười như tên ăn trộm, "Ba mươi chín."
"Anh vậy mà toàn lỗ hổng, tôi nói anh..."
"Tiêu Ái Nguyệt."
Không ngờ đang trong lúc nói chuyện, Từ Phóng Tình đã tiếp điện thoại, Tiêu Ái Nguyệt vội vàng đổi đề tài, "A, Tình Tình."
"Em đang làm gì?" Đáng tiếc là Từ Phóng Tình đã nghe được câu chuyện kia, giọng nói rõ ràng có chút không vui, "Không phải em đã tan làm rồi sao? Bây giờ đang ở cùng với ai?"
"Đông Văn Giang a." Tiêu Ái Nguyệt nghe được cảm xúc của đối phương không tốt, bèn tranh thủ giải thích, "Bây giờ anh ấy đang ở nhà của chúng ta, trên người anh ấy không có tiền nên đêm nay muốn ngủ lại đây." Cô dừng nói một chút rồi quay đầu nhìn thoáng qua Đông Văn Giang đang trải chăn, sau đó che điện thoại, nhỏ giọng hỏi, "Tình Tình, có thể chứ? Nếu chị không thích thì em sẽ đưa tiền cho anh ấy ra ở khách sạn."
Từ Phóng Tình trầm mặc mấy giây rồi nhàn nhạt trả lời, "Không cần."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt chỉ cần vừa nghe giọng của cô liền bắt đầu phấn khởi, "Tình Tình, chừng nào chị mới về nhà? Em nhớ chị lắm, hôm nay em đi làm mà công ty lại chẳng có ai, còn nữa, để em kể chị nghe, hôm nay Jojo vừa nhìn thấy Đông Văn Giang liền thẹn thùng á, ha ha ha, giống như chuột chũi co chân bỏ chạy, tư thế mắc cười lắm."
"Tiêu Ái Nguyệt, em bớt tiếp xúc với Jojo một chút." Từ Phóng Tình không trả lời thẳng vấn đề, "Em có ăn cơm đúng giờ không? Đã ăn hết sủi cảo trong tủ lạnh chưa? Đừng có chừa lại, tôi không thích trong tủ lạnh có mùi."
"Em ăn xong hết rồi." Tiêu Ái Nguyệt hớn hở nói, "Em còn tự mình nấu canh uống nữa, em rất nhớ chị.
Tình Tình, khi nào chị mới trở về?"
"Sammi." Trong điện thoại bỗng nhiên truyền tới một tiếng gọi không rõ lắm, hình như có người đang gọi tên tiếng anh của Từ Phóng Tình khiến tiếng hít thở của chị ấy biến hóa rõ rệt, có vẻ như chị ấy đang bước đi, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cúp máy đây, em nghỉ ngơi sớm một chút, đừng nên thức đêm, thức đêm rất dễ già, già rồi sẽ không có ai thèm thích em nữa."
Quan tâm thì quan tâm, nói chuyện ngọt chút xíu sẽ chết sao? Tiêu Ái Nguyệt thầm rủa sả trong lòng nhưng ngoài miệng lại ngoan ngoãn trả lời, "Chị cũng vậy nha, Tình Tình, ngủ ngon, phải nhớ em đó."
"Ngủ ngon."
Sau khi gọi điện thoại xong, Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Đông Văn Giang hoàn toàn biến nơi này thành nhà, gã lấy chai rượu đỏ của Quý Giác Hi tặng ra, sau đó rửa sạch ly đưa đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Tới đây uống chút rượu nào, nhà cô có rượu ngon như vậy, sao không nghe Ngốc Meo đề cập qua nhỉ?"
Gã không chỉ xem nơi đây là nhà mà gã còn nhớ rất kỹ biệt danh mà Tiêu Ái Nguyệt đặt cho Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt thấy quan hệ của gã và Từ Phóng Tình rất tốt nên không khỏi hiếu kì, "Đông Văn Giang, anh quen biết Tình Tình mấy năm rồi?"
"Mười sáu năm." Đông Văn Giang vốn dông dài, bây giờ gã uống một chút rượu nên càng thao thao bất tuyệt, "Chúng tôi quen biết nhau ở Mỹ, chắc cũng hơn mười sáu năm rồi.
Lúc đó, cô ấy đang học đại học, còn tôi là đàn anh khóa trên.
Có một năm vào dịp lễ Giáng Sinh, nhóm người Hoa chúng tôi tổ chức vũ hội để trao đổi quà tặng cho nhau nhưng tôi lại không nhận được quà, sau đó tôi mới biết cô ấy là người được sắp xếp trao đổi quà với tôi.
Thư mời có tên của cô ấy và cũng đã thông báo rõ nhưng cô ấy lại không đến, làm tôi cũng không có được quà.
Hôm sau, tôi tìm cô ấy hỏi tại sao lại không tham gia vũ hội, không tham gia thì cũng được nhưng tại sao lại không tặng quà cho tôi? Cô biết cô ấy nói sao không? Cô ấy hỏi tôi 'who are you?' Có phải muốn kiếm chuyện không? Sáng lập ra nhóm người Hoa đó là con của quan chức lớn ở Bắc Kinh, ai cũng nể mặt anh ta, rất nhiều bạn học sau khi về nước đều được anh ta nâng đỡ, một cái 'chén vàng' sáng rực rỡ như thế, chỉ có mình cô ấy không để ai vào mắt, tính tình lại kém.
Cô ấy đã sống ở Mỹ nhiều năm như vậy nhưng chỉ có một mình tôi là bạn, tôi chỉ là một gã Gay không tiền không thế, cô nói có phải cô ấy ngốc lắm phải không?"
Tiêu Ái Nguyệt bị gã khơi gợi lên hứng thú nhưng vẫn bất mãn kháng nghị, "Uầy, không được công kích người thân."
Đông Văn Giang cười ha ha hai tiếng rồi buông ly xuống, sau đó đứng lên, "Tôi đi ngủ đây, cô cũng ngủ sớm một chút đi.
Cô ấy vừa mới gửi tin nhắn hỏi có phải tôi đang ở cùng với cô không đây.
Nhóc con, cô ấy rất thích cô, cô đừng để cô ấy thất vọng."
"Anh có biết ngày nào chị ấy về không?" Tiêu Ái Nguyệt thấy gã muốn đi liền vội vàng hỏi, "Bạn của tôi có cho tôi hai tấm vé vào cửa của hội đấu giá, không biết chị ấy có về sớm được không nữa?"
Đông Văn Giang lắc đầu, "Bên Hồng Kông xảy ra chút vấn đề, công ty của chúng tôi bị người ta dòm ngó và bị kiểm tra trên toàn phương diện rất nghiêm ngặt, hơn nữa chúng tôi còn bị một công ty thương mại tố cáo khiến tài khoản bị đóng băng một phần, bây giờ không biết xoay vòng vốn như thế nào, tất cả mọi người đều rất đau đầu."
"Cần bao nhiêu tiền lận?" Tiêu Ái Nguyệt lo âu hỏi, "Vấn đề nghiêm trọng lắm sao?"
"Ít thì mấy trăm, nhiều thì hơn ngàn." Đông Văn Giang nghiêm túc nói, "Có nghiêm trọng hay không cũng đều vì một câu nói của người khác, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu, đừng lo lắng, ngủ đi."
Tiêu Ái Nguyệt vốn thích nhọc lòng, sao có thể nói không lo lắng liền không lo lắng.
Cô cầm điện thoại tính tiền tiết kiệm của mình, càng tính càng cảm thấy không ổn.
Đông Văn Giang nói hơn ngàn, cô chắc chắn sẽ không đần độn cho rằng là ngàn nhân dân tệ, dù có bán nhà cũng đắp không nổi lỗ hổng này.
Tiêu Ái Nguyệt ngồi ngoài ban công gọi điện cho Tiểu Thu, chúc Tết một câu, hàn huyên hai câu, sau mới đi vào vấn đề chính hỏi cô có muốn mua chiếc xe cùi của mình không.
Lần trước, Từ Phóng Tình điều người qua đã sớm chừa dự phòng cho Tiểu Thu, trong nội tâm cô cũng có suy tính, hiện tại nghe Tiêu Ái Nguyệt nhấc lên mới thuận nước đẩy thuyền hỏi thử giá.
Tiêu Ái Nguyệt cho cô một cái giá khá hời, xe chạy chưa đến ba tháng để lại cho cô 60% giá gốc.
Hai người hàn huyên một hồi, Tiểu Thu cũng không ép giá, rất sảng khoái xin số tài khoản của Tiêu Ái Nguyệt để chuyển tiền cọc, không để cho cô đổi ý.
Xe bán đi cũng không được bao nhiêu tiền, Tiêu Ái Nguyệt ở ngoài ban công một lúc, chẳng hiểu sao lại liên tưởng đến Quý Văn Việt.
Chị ấy hẳn là đã biết hoàn cảnh khó khăn trước mắt của Từ Phóng Tình nên mới mang Tiêu Ái Nguyệt đi gặp nhà đầu tư Trần Vãn Thăng, sau đó còn cho cô hai tấm vé vào hội đấu giá gì đó nữa, tấm vé đó có gì hữu dụng chứ?
Nghĩ tới đây, Tiêu Ái Nguyệt nhảy dựng lên, cô lo lắng cầm vé đi gõ cửa phòng sát vách.
Đông Văn Giang còn chưa kịp ngủ đã bị dáng vẻ xông tới của cô làm giật nảy mình, gã phản xạ có điều kiện túm lấy máy tính ném ra giữa giường rồi hô to, "Cô muốn cường gian tôi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt rùng mình một cái, "Anh nghĩ hay lắm." Cô nhìn thoáng qua máy tính trên giường của Đông Văn Giang rồi nhíu mày, "Anh đang chat video sao?"
"Cô muốn làm gì?" Có thể là do vừa tắm xong nên tóc trên đầu Đông Văn Giang có hơi rối, nói chuyện cũng trở nên ẻo lả, "Cô không ngủ được sao?"
"Đây là cái gì?" Tiêu Ái Nguyệt không muốn cùng gã nói nhảm, cô cầm thẻ từ bằng bạc giơ lên hỏi, "Ngày kia có một buổi đấu giá từ thiện dành cho nhà hảo tâm, anh biết nó có ý nghĩa gì không?"
"Cái này là của cô sao?" Đông Văn Giang nhận thẻ từ, quan sát một hồi, "Sao cô lại có cái này, đừng có xem thường cái thẻ từ này nha, trong này thế có tất cả thông tin của người được mời, nếu buổi đấu giá xảy ra chuyện gì, người được mời cũng sẽ gặp phiền toái, dù có bay đến chân trời góc biển cũng có người đến bắt."
"Anh biết hội đấu giá này sao?"
"Biết chứ." Đông Văn Giang lật mặt chính của tấm thẻ lại rồi sờ lên chỗ khắc tên một lúc, "Là hội doanh nhân tổ chức đấu giá, người tham gia đều là nhân vật lớn có tiếng tăm ở thành phố Thượng Hải.
Cô trộm cái này ở đâu thế? Trên đây đâu phải tên cô."
Có thể do hóng gió lạnh ở ban công nên Tiêu Ái Nguyệt hắt xì mấy cái, sau đó sờ mũi rồi cầm vé chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, "Tôi biết rồi, bái bai."
"Cô chưa nói cho tôi biết đây là thẻ của ai mà?" Đông Văn Giang nhìn chằm chằm bóng lưng của cô hỏi, "Tiểu..."
"Ầm" cửa phòng bị Tiêu Ái Nguyệt đóng lại, Đông Văn Giang lắc đầu ngồi trở lại trên giường, ôm lấy máy tính, bất đắc dĩ hỏi, "Sammi, làm sao bây giờ? Gái nhà cô giống như đang làm chuyện phạm pháp, cô có muốn trở về không?".