Từ Phóng Tình dùng sức véo Tiêu Ái Nguyệt thật mạnh khiến đối phương cảm thấy giống như 'lấy công báo tư thù' nhưng không thể phân biệt được cái nào là công, cái nào là tư, cô chỉ cảm thấy trong lời nói của Từ Phóng Tình ẩn ẩn vui vẻ làm cô cũng vui lây.
Bầu không khí trong nhà hàng rất tốt, Tiêu Ái Nguyệt hỏi thăm ý kiến của người kia, sau đó đặt một phần bò bít tết cho hai người và một chai rượu đỏ.
Từ Phóng Tình vừa vào trong thì điện thoại lập tức tự động kết nối wifi, cô lười biếng ngồi trên sofa đen mềm mại lướt điện thoại.
Đến khi Tiêu Ái Nguyệt chọn xong đồ ăn, cô vẫn chưa buông điện thoại xuống.
Tiêu Ái Nguyệt ngồi ở đối diện dùng ngón tay búng ít nước chanh trong cốc qua bên kia, bất mãn phàn nàn, "Em quan trọng hay điện thoại quan trọng? Tình Tình, đừng chơi nữa, nói chuyện với em chút đi."
Kẻ nghiện net nào đó cũng không thèm ngẩng đầu, chỉ qua loa nói, "Chờ một chút."
Cô dùng sự thật để chứng minh điện thoại quan trọng hơn nhiều.
Tiêu Ái Nguyệt không cam lòng đi vòng qua ngồi xuống bên cạnh cô rồi nhìn vào màn hình điện thoại đánh giá một lát mới phát hiện cô đang chơi game mình chưa từng thấy qua, "Haiz, đây là trò gì? Chị chơi qua vòng game lúc trước rồi sao?"
Từ Phóng Tình chê phiền, hờn dỗi nói, "Đừng quấy rầy tôi, tôi sắp qua vòng rồi."
Lại là game puzzle, Từ Phóng Tình nữ sĩ đối với thể loại game xếp hình giải đố này vẫn luôn rất nhiệt tình.
Tiêu Ái Nguyệt nhịn không được thở dài, "Sao chị lại như thế chứ? Chẳng phải 'ngự tỷ' nào cũng có bộ dáng 'không dính khói lửa trần gian' sao? Ví dụ như tổng giám đốc Lý của Niên Phong này, rồi thần tiên tỷ tỷ trong phim truyền hình nữa, còn có...!còn có tổng giám đốc Tần - Tần Thất Tuyệt."
"Còn có tổng giám đốc Tiêu em nữa?" Rốt cuộc Từ Phóng Tình đã chịu ngẩng đầu, nét mặt rất nghiêm túc, sau đó ánh mắt lại tiếp tục nhìn điện thoại, ngón tay không ngừng nhảy múa trên màn hình, trả lời vô cùng hùng hồn, "Tôi có nói qua tôi là 'ngự tỷ' sao? Em thích tổng gì gì đó như vậy thì đi tìm họ đi, ngồi đây với tôi làm gì? Nhàm chán đến vậy sao? Có cần tôi phát cho em giải thưởng 'nhàm chán số một' không?"
"Hì hì, còn lâu em mới đi tìm họ, em thích chị nhất." Tiêu Ái Nguyệt liếc trộm bốn phía, phát hiện không có ai để ý đến bàn mình, đầu lập tức hướng về bên cạnh, bờ môi trực tiếp hôn lên mặt Từ Phóng Tình.
May mắn là cô tắm xong vẫn chưa bôi son môi, nếu không thì Từ Phóng Tình sẽ xù lông lên mất, nhưng mặc dù như thế, Từ Phóng Tình cũng không có ý định dễ dàng buông tha cho cô, mặt chị ấy tối sầm lại, tay nắm lấy lỗ tai của cô, chưa kịp dùng lực đã nghe Tiêu Ái Nguyệt hô lớn một câu, "A, tổng giám đốc Tần."
Tần Thất Tuyệt đứng ở chỗ khuất khó nhìn rõ, đứng sau lưng cô là một gã trung niên chỉ lộ nửa người.
Tiêu Ái Nguyệt có thể nhìn thấy cô trong đám đông, ngoại trừ duyên phận ra thì chỉ có thể khen cô có khí chất xuất chúng.
Dù có bị đánh chết thì Tiêu Ái Nguyệt cũng sẽ không thừa nhận mình thích giá trị nhan sắc của Tần Thất Tuyệt.
Cô chột dạ quay đầu nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình đã thấy chị ấy cất điện thoại, cưỡng chế dừng lại trò chơi sắp qua vòng, chẳng lẽ 'chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế' đã bị kích thích? Tiêu Ái Nguyệt có chút nghi hoặc, "Sao vậy?"
Từ Phóng Tình không để ý tới người kia, cô đưa tay vẫy vẫy về phía cổng.
Tiêu Ái Nguyệt vừa quay đầu thì Tần Thất Tuyệt đã dẫn theo một người phụ nữ tới bên chỗ của các cô, tập trung nhìn lại liền phát hiện thì ra người đang đi sau lưng chính là Quý Văn Việt, thật đúng là trùng hợp.
Tiêu Ái Nguyệt đứng lên bắt tay từng người, "Hai chị cũng ăn cơm ở đây sao?"
"Vốn đã đặt bàn từ chiều rồi nhưng chắc là phục vụ bị nhầm lẫn gì đó nên không tìm được chỗ ngồi." Quý Văn Việt ôn hòa cười một tiếng rồi liếc mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt một chút, sau đó cô 'thuận lý thành chương' dời mắt xuống người Từ Phóng Tình, "Vậy hai người cứ từ từ dùng cơm, chúng tôi không quấy rầy."
"A, vậy sao..." Tiêu Ái Nguyệt quay đầu dùng ánh mắt 'đợi chỉ thị' nhìn Từ Phóng Tình nhưng đối phương chỉ bưng ly rượu đỏ lên uống một hớp nhỏ, không để ý ám hiệu của cô.
"Chúng tôi đi trước." Tần Thất Tuyệt gật đầu cười với Từ Phóng Tình, "Chào cô."
"Ngồi chung đi, chúng tôi cũng vừa chọn món thôi." Từ Phóng Tình trầm mặc một hồi, cô khó có lúc chủ động mời khách, cũng không biết là vì Tiêu Ái Nguyệt hay là bởi nguyên nhân gì khác.
Tần Thất Tuyệt liếc nhìn Quý Văn Việt một cái, thấy được vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng, "Có bất tiện không?"
"Sao lại bất tiện chứ?" Tiêu Ái Nguyệt vốn có cảm kích đối với Quý Văn Việt, sau khi nghe Cam Ninh Ninh nói Quý Văn Việt đã chăm sóc cho Từ Phóng Tình, cô đã sớm nghĩ sẽ tới nhà cám ơn nhưng đường đột quá cũng không hay, hôm nay có dịp trùng hợp như vậy, cô nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội nói lời cảm ơn bèn tiến lên một bước giữ lấy túi trong tay Quý Văn Việt ôm chặt vào trong lòng như sợ chị ấy sẽ bỏ chạy, "Ngồi đi chị, đừng khách khí, tôi và Tình Tình vừa mới chọn món xong rồi, hai chị ăn gì? Ai nha, cứ tùy tiện chọn đi, không sao đâu, ngồi xuống đi, lại đây này tổng giám đốc Quý, tổng giám đốc Tần, hai chị ngồi đi."
Tần Thất Tuyệt mới biết Tiêu Ái Nguyệt không lâu, chỉ có duyên nói chút chuyện về công việc vài lần, nghe cách Tiêu Ái Nguyệt ăn nói và những quyết sách kia còn tưởng đối phương vốn là một người nghiêm túc, không ngờ chưa được vài tiếng liền biến thành một người đầy nhiệt tình hoạt bát, chẳng lẽ là vì bầu không khí tốt đẹp của bữa ăn? Hay là do người phụ nữ đang ngồi bên cạnh? Vấn đề này rất đáng để người ta suy nghĩ, Tần Thất Tuyệt cung kính không bằng tuân mệnh, chầm chậm ngồi xuống bên cạnh Quý Văn Việt, "Vậy thì quấy rầy rồi."
Sự thật cho thấy Tiêu Ái Nguyệt rất hoạt ngôn, chỗ nào không hiểu sẽ hỏi, cũng rất biết lắng nghe.
Ba người uống hết một chai rượu đỏ, duy chỉ có Tiêu Ái Nguyệt không uống vì lúc cô vừa bưng ly rượu đỏ lên lập tức bị người phụ nữ bên cạnh trừng mắt, Tần Thất Tuyệt thấy cô lập tức rút tay về, lúc đưa tay ra lại quả nhiên đã đổi sang nước chanh, thật là biết cách dạy dỗ! Tần Thất Tuyệt cầm ly rượu lên nói với Từ Phóng Tình, "Tôi đã sớm nghe tổng giám đốc Quý nhắc đến cô, hôm nay có thể gặp mặt cũng là nhờ phúc của tổng giám đốc Quý, xin mời, tôi kính hai người một ly."
Từ Phóng Tình khôi phục vẻ mặt vô cảm vốn có, cô nể mặt cụng ly, "Tôi cũng đã nghe qua tên của cô."
Ba mỹ nhân khác biệt cùng ngồi trò chuyện vui vẻ, đúng thật là cảnh đẹp ý vui, đừng nói là Tiêu Ái Nguyệt, ngay cả khách ở bàn khác cũng liên tục quay đầu nhìn về phía các cô.
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến cuộc sống và thời gian ở đây so với thành phố H quả thực là khác biệt ngày đêm, trong thoáng chốc không khỏi tự giễu thở dài.
Tần Thất Tuyệt ngồi ở đối diện nghe được tiếng thở dài liền nghiêng đầu qua rồi thâm ý nở nụ cười.
Tiêu Ái Nguyệt sững sờ, ánh mắt dừng trên mặt đối phương mấy giây giống như bị phát hiện bí mật cũng nở nụ cười, "Tổng giám đốc Tần, tôi đáp lễ lại chị một ly nhé."
Tần Thất Tuyệt mỉm cười ôn hòa mang theo khiêm tốn làm cho Tiêu Ái Nguyệt có cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.
Hai người bất tri bất giác nói chút chuyện gặp mặt lúc chiều, Tần Thất Tuyệt nửa chừng lại ra ngoài nghe điện thoại, Quý Văn Việt cúi đầu rầu rĩ dùng bữa, nghe tiếng cô quay lại mới thuận miệng hỏi một câu, "Bận gì nữa sao?"
"Em họ của tôi." Tần Thất Tuyệt quay lại mang thêm ý cười không giống vừa rồi.
Nếu nói nụ cười trước đó khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy thân thiết thì hiện tại càng thêm ấm áp, ấm áp phát ra từ nội tâm, "Hàm Hàm vẫn còn nhỏ, có chuyện gì đều thích quấn lấy tôi."
Tổng giám đốc Tần nói xong rồi lại lắc đầu, tuy trên miệng mắng mỏ em gái không hiểu chuyện nhưng dịu dàng trong mắt dường như có thể chảy ra nước làm Tiêu Ái Nguyệt nhìn cô thêm vài lần, "Có chị gái như chị thật là tốt."
Trong suốt cả quá trình, Từ Phóng Tình đều không nói chuyện, điện thoại cũng không chơi, ngược lại chỉ uống mấy ly rượu lớn.
Tiêu Ái Nguyệt thừa lúc hai người kia đi toilet mới lên tiếng khuyên, "Uống ít thôi, uống nhiều quá lại khiến dạ dày khó chịu."
Từ Phóng Tình nhướng mày, giọng nói lạnh lẽo, tâm trạng không vui, "Bây giờ em mới có tâm tình để ý đến tôi sao?"
"Là sao?" Tiêu Ái Nguyệt còn muốn hỏi thì Quý Văn Việt lại trở về.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy phía sau cô không có người, vội hỏi, "Tổng giám đốc Tần đâu rồi?"
"Đang tính tiền."
Cơm nước xong xuôi, Tần Thất Tuyệt nhất quyết muốn mời khách, mấy người còn lại cũng không thể tranh giành, Tiêu Ái Nguyệt băn khoăn hẹn lần sau để mình trả tiền mới đồng ý về.
Bốn người đi tới bãi đỗ xe lộ thiên ở ngoài, tài xế của Quý Văn Việt đang đợi trong xe nhưng lại không thấy xe của Tần Thất Tuyệt đâu, Tiêu Ái Nguyệt quan tâm hỏi, "Có cần tôi đưa về không? Chị ở chỗ nào?"
"Cám ơn, có điều không cần đâu." 'Đến giới hạn là dừng' chính là tác phong nhất quán của Tần Thất Tuyệt, cô mỉm cười, nhàn nhạt trả lời, "Tôi đón xe là được rồi."
"Tôi đưa cô ấy về." Quý Văn Việt quay cửa sổ xe xuống rồi nói với Tần Thất Tuyệt, "Lên xe đi, người bận rộn."
Trong lời nói của Tần Thất Tuyệt tràn đầy mỉa mai, "Tôi bận rộn còn lâu mới bằng cô."
Xe ở trước mặt chợt lóe lên ánh sáng, Tiêu Ái Nguyệt phất tay ra hiệu đuôi xe, quay đầu lại liền nhìn thấy Từ Phóng Tình đang ôm tay dí dỏm nhìn cô khiến cô không tự chủ được sờ sờ mặt, "Sao vậy?"
Từ Phóng Tình giống như cười mà không phải cười, "Tiêu Ái Nguyệt, em không đi theo à?"
"Đi theo làm gì?" Tiêu Ái Nguyệt thấy biểu tình này của người kia, trong lòng gióng lên hồi chuông cảnh báo 'chết cha rồi', cô lề mà lề mề lên xe, "Tình Tình, chị nói gì thế?"
Từ Phóng Tình không đáp, cô ngồi vào xe, cũng không thèm chơi điện thoại, bình thường cô đã quen với việc ngụy trang bản thân trước mặt người khác nhưng bây giờ đâu có ai.
Tiêu Ái Nguyệt nịnh nọt đưa di động tới trước mặt người nọ, "Tình Tình, chị chơi đi."
Cô vốn có chuyện muốn hỏi Từ Phóng Tình, song bây giờ lại không dám hỏi vì cô luôn cảm thấy Từ Phóng Tình đang nín nhịn hờn dỗi nào đó.
Từ Phóng Tình không nhận điện thoại, giọng điệu hơi lạnh, ra lệnh, "Lái xe về đi."
Chị ấy tức giận thật rồi! Cũng không biết chị ấy đang giận cái gì.
Sau khi hai người về đến nhà, Từ Phóng Tình nhanh chóng đi tắm, còn Tiêu Ái Nguyệt lười biếng không muốn động đậy chút nào.
Lúc Từ Phóng Tình đi ra mới chỉ tay vào ghế sofa và phòng tắm, thái độ rất rõ ràng bảo cô đưa ra lựa chọn, thế là dù không muốn tắm cũng phải tắm.
Tiêu Ái Nguyệt tắm xong thì Từ Phóng Tình đã lên giường, cô vừa leo lên giường liền trông thấy điện thoại bị vứt ở phía xa liền nhỏ giọng hỏi, "Tình Tình, chị sao vậy?"
Từ Phóng Tình kéo cánh tay của Tiêu Ái Nguyệt lại nhưng cô vẫn không hiểu tại sao, còn chưa kịp phản ứng đã lập tức bị chị ấy đè xuống, cô có chút khẩn trương nuốt nước miếng, "Sao vậy?"
"Tiêu Ái Nguyệt, em thích cô ta?" Tay của Từ Phóng Tình nhanh chóng mò tới trước ngực của đối phương, còn thuận tiện bóp bên ngực trái cup B kia một cái khiến Tiêu Ái Nguyệt khẽ rên lên một tiếng, "Thích...!thích ai chứ?"
Đôi mắt của Từ Phóng Tình lấp lóe, cô đùa ác bóp RT (*) của người nọ, "Quý Văn Việt hay Tần Thất Tuyệt?"
(*) RT: Viết tắt của nhũ hoa.
Rốt cuộc đã lộ ra rồi! Tiêu Ái Nguyệt khẽ run người, cô biết Từ Phóng Tình tức giận nhưng đâu ngờ lần này không đơn giản chỉ là tức giận, nói chuẩn xác hơn chính là 'ghen ghen ghen thôi mà', trong lòng cô vừa mừng vừa sợ, vui vì thái độ này của Từ Phóng Tình, kinh hãi cũng là vì thái độ đó.
Cô không biết Từ Phóng Tình chuẩn bị đối phó với cô thế nào nên cố ý giả bộ không hiểu hỏi, "Thích chứ, chẳng lẽ chị không vui sao?"
Đối với Từ Phóng Tình thì câu nói này chính là ngầm thừa nhận.
Ánh mắt của cô lóe lên sự tàn bạo, trầm mặt dán vào bên tai của Tiêu Ái Nguyệt rồi phả hơi nóng mập mờ trêu chọc vành tai của đối phương.
Lỗ tai của Tiêu Ái Nguyệt lập tức đỏ rực, Từ Phóng Tình vờ như không thấy, cô tiến lại gần sát lỗ tai kia, sau đó đầu lưỡi chẳng biết vô tình hay cố ý chạm vào phía sau, giọng nói êm ái tựa 'xuân dược cực mạnh' thiêu đốt cả người Tiêu Ái Nguyệt mê loạn, "Vậy em cảm thấy tôi thích họ sao?"
Trên mặt Tiêu Ái Nguyệt ửng đỏ, cô cố cưỡng chế nội tâm xao động và nắm chặt tay tỉnh táo trả lời, "Chắc là thích?"
Câu nói này như đâm trúng huyệt cười của Từ Phóng Tình.
Cô trầm thấp cười một tiếng, trong mắt đều là sự trào phúng trần trụi, "Tiêu Ái Nguyệt, em nhớ cho kỹ, con người của tôi thích nhất chính là bản thân mình, người ưa thích thứ hai chính là em, những người khác không liên quan gì đến tôi hết."
Tiêu Ái Nguyệt nghe xong lời thổ lộ này thì có chút hoảng, "Em...!em cũng chẳng kém bao nhiêu."
"Kém một chút cũng là kém rồi." Từ Phóng Tình thì thầm bên tai, "Trong mắt em chỉ được có mỗi mình tôi thôi, cho dù rời mắt chỉ một giây cũng sẽ làm tôi tức giận, nếu tôi tức giận thì phải trả giá đắt, em có hiểu không?"
"Không...!A..." Chẳng biết từ khi nào bàn tay trước ngực đã chuyển xuống giữa hai chân Tiêu Ái Nguyệt khiến toàn thân cô run lên, trong nội tâm cô đã rõ Từ Phóng Tình muốn làm gì.
Faye: Xem Tình Tình ghen vui quá, cả nhà chuẩn bị ăn thịt nhaaaa!