Buổi sáng, Từ Phóng Tình không có ở trong phòng, Tiêu Ái Nguyệt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Từ Giang Hoan gọi đến, cô mơ màng, hữu khí vô lực bắt máy, "Có gì không?"
"Tôi muốn về Bắc Kinh, chừng nào chị đến công ty?"
"Thì đi đi." Tiêu Ái Nguyệt nằm sấp trong tấm chăn lụa trả lời qua loa, "Hôm nay tôi xin nghỉ phép, ngày mai mới đến công ty."
Trong loa truyền đến tiếng nhạc vui tươi, ngữ khí của Từ Giang Hoan tương đối nhẹ nhàng, "Vậy thì tốt, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi điện thoại cho chị.
Tôi đã phái người theo dõi Trần Vãn Thăng mấy ngày nay, lỡ như bị phát hiện thì chị cứ vờ như không biết gì nhé."
Tiêu Ái Nguyệt,????
Tự dưng giám thị Trần Vãn Thăng làm gì? Tiêu Ái Nguyệt cảm giác Từ Giang Hoan có sự chấp niệm khó hiểu đối với Trần Vãn Thăng, đương nhiên tính cách cương liệt của Trần Vãn Thăng thật sự làm Từ Giang Hoan khó chịu.
Nếu hai người này vạch mặt nhau cũng không biết ai thắng ai thua, mặc dù thực lực của Trần Vãn Thăng cao hơn không biết bao nhiêu cấp, nhưng Từ Giang Hoan ma mãnh cũng có tâm cơ rất nặng.
Tiêu Ái Nguyệt ôm tâm thái xem kịch vui khuyên nhủ, "Đừng làm quá, có biến thì báo cho tôi biết một tiếng."
"Yên tâm đi, sẽ không bị phát hiện đâu." Từ Giang Hoan vội vàng cúp điện thoại, cũng không bàn giao câu nào, "Chị chờ tin đi."
Thật sự là không muốn thức dậy, Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên giường mê mang vuốt mái tóc rối bời, "Tình Tình, chị đâu rồi?"
Hô vài tiếng nhưng chẳng có ai trả lời, Từ Phóng Tình đúng là không có ở đây, cái giường này cũng không thể ngủ nữa, trên mặt Tiêu Ái Nguyệt có chút nóng bức, nghĩ đến đêm triền miên tối qua khiến nội tâm cô rung động không ngừng, song vẫn không có cách nào tỉnh táo lại giữa băng lạnh và lửa nóng.
Kỹ thuật của Từ Phóng Tình chỉ có hiểu chứ không thể diễn đạt được bằng lời.
Tiêu Ái Nguyệt duỗi cái lưng cứng đơ, cô có chút oán hận thân thể không đủ mềm mại nên không thể trình diễn thêm nhiều tư thế.
Cô ra ngoài phơi chăn mền, gần đến trưa rồi mà Từ Phóng Tình vẫn không xuất hiện khiến trong lòng cô có chút bận tâm, lúc đang muốn gọi điện thoại cho đối phương thì mẹ Tiêu gửi tin nhắn tới.
Hóa ra Từ Phóng Tình đã bị bà ấy gọi đến từ sáng sớm.
Hai người phụ nữ nấu cơm trong phòng bếp, Tiêu Hiếu Nam chơi ghép hình ở bên ngoài, có một cô gái trẻ họ Ngu đến cùng với gã.
Cô ta là đàn chị của Tiêu Hiếu Nam, hai người vừa nói vừa cười thân mật khiến Tiêu Ái Nguyệt chướng mắt bèn đi vào phòng bếp hỏi mẹ Tiêu, "Cô gái kia là ai vậy?"
"Bạn của em trai con chứ ai, qua giúp mẹ một tay nào, vừa mới tan tầm sao?" Mẹ Tiêu thấy cô đi vào liền đoạt lấy con dao trong tay Từ Phóng Tình, sau đó quay người giao nó cho Tiêu Ái Nguyệt, "Con cắt thịt đi, để Tình Tình nghỉ ngơi."
Mặt Từ Phóng Tình gần trong gang tấc, bộ dáng lãnh đạm hờ hững đâu còn xuân sắc chọc người như trên giường tối qua, chị ấy vừa tới gần thì Tiêu Ái Nguyệt đã lập tức cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
Hôm nay, Từ Phóng Tình mặc váy nhu màu trắng, lúc phất tay còn tỏa ra hormone nữ tính nồng đậm, kích thích tố trong người Tiêu Ái Nguyệt cấp tốc lên cao, đợi lúc mẹ Tiêu bưng thức ăn đi ra, cô mới nói với người phụ nữ đang đứng bên cạnh nhìn mình thái thịt, "Tình Tình, hôm nay chị thật là đẹp."
Từ sau khi cô đi vào, Từ Phóng Tình không hề mở miệng nói lời nào, cũng không rời khỏi bếp mà vẫn luôn đứng ở bên cạnh bồn rửa rau nhìn Tiêu Ái Nguyệt, nghe người kia khen bản thân mình như vậy liền không đau không ngứa nhướng mày hỏi, "Tôi ngày nào mà chẳng đẹp?"
Có một loại phụ nữ dù có làm gì cũng khiến người khác cảm thấy rất có phong tình, nhưng Từ Phóng Tình không phải là loại phụ nữ này.
Cô rất ít khi dịu dàng nhưng càng như vậy thì lại càng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Lông mày vừa mảnh vừa dài ngẫu nhiên nhíu lại khiến đôi mắt tĩnh mịch khó dò, Tiêu Ái Nguyệt vừa đặc biệt sợ hãi khi trông thấy cô nhíu mày, vừa ưa thích cô nhíu mày vì lúc đó giống như đang gửi tín hiệu mời gọi đối phương hôn lên bờ môi đang khép chặt của mình.
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ như vậy nên đương nhiên cũng sẽ làm như vậy liền lập tức đưa mặt tới.
Từ Phóng Tình theo quán tính lui về sau một chút nhưng vẫn không tránh thoát được, bờ môi đã luân hãm vào trong miệng của người kia.
Tiêu Ái Nguyệt cắn môi cô rồi hút thêm một chút, phòng bếp không khóa cửa, gót chân Từ Phóng Tình trực tiếp giẫm lên đầu ngón chân của Tiêu Ái Nguyệt khiến khổ chủ hú lên một tiếng, lúc cúi đầu xuống mới thấy mẹ Tiêu đứng ở cửa ra vào.
Ba người đều không nói chuyện, cũng không biết có phải do Tiêu Ái Nguyệt nhìn lầm hay không, cô cảm thấy Từ Phóng Tình rõ ràng đã luống cuống mấy giây rồi oán trách trừng cô, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt mẹ Tiêu, mặt không đổi sắc nhận rượu đỏ trong tay bà, "Để con mở nắp cho."
Quả nhiên luống cuống toàn là gạt người, Từ Phóng Tình rất bình tĩnh, Tiêu Ái Nguyệt bỗng chốc cảm thấy không được tự nhiên, "Tụi con...!vừa mới...!hì hì, không có gì đâu, sao mẹ vào mà không gõ cửa?"
Mẹ Tiêu ra vẻ như không nghe thấy con gái nói chuyện, bà bưng đĩa đi ra, để lại Tiêu Ái Nguyệt cười ngây ngô trong bếp.
Lúc ăn cơm, năm người đều không nói chuyện, Tiêu Ái Nguyệt chột dạ, ngay cả gắp thức ăn cũng không dám.
Cô gái họ Ngu kia có khẩu vị đặc biệt lớn, lúc đầu mẹ Tiêu còn lo lắng cô ta sẽ ngại nên đã hàn huyên vài câu bảo cô ta ăn nhiều một chút, kết quả cô ta vốn không hề khách khí gắp thức ăn lia lịa y như cướp.
Tiêu Ái Nguyệt đá Tiêu Hiếu Nam một cước bên dưới gầm bàn, Tiêu Hiếu Nam vô tội chuyển ghế qua một bên không để ý đến cô.
Tiêu Ái Nguyệt cũng không phải người hẹp hòi nhưng Ngu tiểu thư kia thật sự không có chừng mực, thấy cô ta ăn hết sạch đặc sản của mẹ Tiêu mang từ dưới quê lên, Tiêu Ái Nguyệt kích động đứng lên bưng đĩa đồ ăn còn thừa trút hết vào chén của Từ Phóng Tình, "Tình Tình, chị ăn nhiều một chút."
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Sắc mặt của Từ Phóng Tình lập tức thay đổi nhưng có lẽ cố kỵ mẹ Tiêu ở đây nên chỉ lấp lóe ánh mắt, cười như không cười hỏi ngược lại, "Tiêu Ái Nguyệt, em xem tôi là heo sao?"
Heo tiểu thư, à không, Ngu tiểu thư đột nhiên buông đũa xuống, có lẽ lời của Từ Phóng Tình nói đã khiến cô ý thức được gì đó mới khiếp vía thốt lên, "Tôi ăn no rồi."
Mãi đến sau này, Tiêu Ái Nguyệt cũng không biết người đã đắc tội với Ngu tiểu thư là cô hay Từ Phóng Tình.
Lúc hai người đi ra ngoài, sắc mặt của Tiêu Hiếu Nam cũng không tốt lắm.
Tiêu Ái Nguyệt mừng rỡ hấp tấp đi theo sau Từ Phóng Tình dạo phố.
Trên đường đi có rất nhiều người trộm nhìn Từ Phóng Tình nên Tiêu Ái Nguyệt phải trông coi người yêu một tấc cũng không rời vì sợ có ai đó đui mắt tới bắt chuyện.
Mua quần áo là chuyện vô cùng đau khổ, Từ Phóng Tình có mắt thẩm mỹ rất tốt, chỉ cần khều khều mấy cái liền kêu Tiêu Ái Nguyệt vào phòng thử.
Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ cởi nút áo sơ mi mới hậu tri hậu giác phát hiện Từ Phóng Tình không hề ra ngoài, "Tình Tình, chị không ra ngoài sao?"
Từ Phóng Tình ôm cánh tay đứng trước cửa phòng thay quần áo, dáng người thẳng tắp không dựa vào cửa đóng chặt sau lưng, cũng không định ra ngoài, "Tiêu Ái Nguyệt, bớt nói nhảm, cởi quần áo."
"Ừng ực" một tiếng, Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu khẩn trương, "Được, được thôi."
Mặc thử váy dài tương đối phiền phức, cởi áo xong rồi lại cởi quần, chỉ chừa lại cái áo lót bên trong.
Tiêu Ái Nguyệt với không tới khóa kéo sau lưng váy, lúc này cô mới lĩnh ngộ được tại sao Từ Phóng Tình muốn ở lại, cô vội nói, "Tình Tình, kéo khóa giúp em một chút."
Một bàn tay ấm áp dán lên eo của Tiêu Ái Nguyệt, cũng không phải là chưa từng bị đụng vào nhưng vẫn khiến cô không nhịn được rên khẽ hai tiếng, tuy âm thanh nhỏ nhưng quá đột ngột.
Từ Phóng Tình nhanh chóng kéo khóa lên, sau đó không nhanh không chậm bước về lại nơi vừa mới đứng rồi thờ ơ lạnh nhạt nói, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng có lúc nào cũng động dục."
Thấy đối phương nhíu mày, nhịp tim của Tiêu Ái Nguyệt đập như sấm, cô vội ép tay lên vị trái tim của mình, chột dạ nói, "Tình Tình, em thật sự cảm thấy hôm nay chị đặc biệt mê người."
Bên ngoài có người gõ cửa, giọng nói của cô bán hàng không đúng lúc truyền vào, "Tiểu thư, xin hỏi số đo y phục của cô có vừa không ạ?"
Chắc là phù hợp đấy, lúc Từ Phóng Tình cầm quần áo đi tính tiền, Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt muốn giành trả nhưng người kia không thèm để ý tới cô.
Sau khi mua quần áo rồi lại mua thêm vài đôi giày cao gót.
Quần áo của Tiêu Ái Nguyệt quá ít, lúc cô vừa tới Thượng Hải, những bộ đồ Từ Phóng Tình mua cho đều đã bị vứt đi, cả ngày cô chỉ mặc đi mặc lại mấy bộ quần tây áo sơ mi, bản thân cô vốn cảm thấy bình thường nhưng Từ Phóng Tình không hề nghĩ vậy.
Hai người cầm theo mười cái túi trở lại xe, Tiêu Ái Nguyệt xoắn xuýt nói, "Kỳ thật em có đồ mặc mà."
Tất cả quần áo mua trong hôm nay đều là của Tiêu Ái Nguyệt, còn Từ Phóng Tình chẳng mua gì, có lẽ dạo phố hơi mệt nên cô nhắm mắt lại, lười biếng nói, "Đến nhà gọi tôi dậy."
"Em thật sự có đồ mặc rồi." Tiêu Ái Nguyệt vẫn giãy giụa, "Thật là lãng phí tiền mà, mua nhiều như vậy làm gì, mấy ngày nữa qua mùa mới lại phải đổi, hơn nữa chị cũng không mua gì."
Nếu không giải quyết được tâm kết này thì chỉ sợ là không thể nào ngủ được.
Từ Phóng Tình mở to mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt hồi lâu, lâu đến mức khiến bệnh tim của Tiêu Ái Nguyệt sắp phát tác.
Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc, sau đó Từ Phóng Tình nhíu mày, trong đôi mắt tối đen như mực có vòng xoáy 'thâm bất khả trắc', "Ngày nào cũng mặc mấy bộ quần áo kia đi làm là muốn làm ai mất mặt? Tiêu Ái Nguyệt, bây giờ em là lãnh đạo, đã là lãnh đạo thì phải hiểu được cái gì gọi là đầu tư, đầu tư hình tượng chắc chắn không thể thiếu, em cho rằng tôi rảnh rỗi quan tâm em có quần áo mặc hay không sao? Tôi vì bản thân mình thôi, bây giờ em đang đứng bên cạnh tôi nên cần phải lấy tôi làm gương để học tập, phẩm vị của em không ổn thì tôi sẽ dạy cho em, nếu dạy mãi mà em không sửa được thì kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì? Kiếm tiền nhiều là để có được cuộc sống mình mong muốn, người cứ để bản thân lôi thôi mặc sao thì mặc không phải là bạn gái của Từ Phóng Tình tôi.
Nếu em còn nói thêm một câu nữa thì đi trả quần áo lại hết đi, tôi không có ý kiến, em cứ thử xem?"
Nghe người kia nói như vậy, Tiêu Ái Nguyệt cũng biết chị ấy muốn tốt cho mình, nhưng trong nội tâm lại tiếc tiền, không khỏi do dự, "Vậy nếu trả lại toàn bộ hàng thì sao?"
Từ Phóng Tình cười lạnh, "Được thôi, không chỉ trả lại toàn bộ hàng, tôi cũng sẽ tìm mẹ em để trả em lại."
"Ha ha ha, về nhà thôi." Tiêu Ái Nguyệt bị sắc mặt âm trầm kia hù dọa, "Tiền là vật ngoài thân, bạn gái không phải vật ngoài thân..." Cô nói đến đây bèn dừng một chút, hai mắt nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Mà là thân thể."
"Cốc!" một tiếng, Tiêu Ái Nguyệt bị cốc đầu.
Ngày mai phải đi làm nên đêm nay Tiêu Ái Nguyệt muốn nghỉ ngơi sớm một chút, kết quả đến sáu giờ chiều, Từ Phóng Tình bỗng nhiên vào phòng tắm thay một bộ lễ phục, Tiêu Ái Nguyệt nằm lỳ trên giường nhìn người nọ, nước bọt muốn chảy xuống đất, "Đêm nay chúng ta chơi đồ đồng phục sao? Chị đóng vai gì? Công chúa hả?"
Từ Phóng Tình cũng không lĩnh tình với lời nịnh nọt đó, "Tiêu Ái Nguyệt, em đang mắng ai?"
Đầu năm nay, 'công chúa' chưa chắc là danh xưng tốt, công chúa Từ không hài lòng với quần áo trên người mình cho lắm, cô lại cầm một bộ dạ hội màu xanh đi thay, sau khi bước ra lần nữa, tóc cũng đã quấn lên.
Tiêu Ái Nguyệt sáng mắt, "Nữ vương điện hạ vạn vạn tuế."
Từ Phóng Tình ném cái gối đầu tới, vô cảm thông báo, "Đêm nay, Đông Văn Giang mời tiệc, tôi sẽ về sớm."
Tiêu Ái Nguyệt sững sờ, "Mời tiệc gì, sao em lại không biết?"
"Không có mời em."
Tiêu Ái Nguyệt đứng dậy trên giường, "Vì sao chứ? Chị đi một mình hả? Em cũng muốn đi, không đúng, Tình Tình, tại sao chị phải đi? Chị đi một mình, em không yên lòng."
Từ Phóng Tình xịt nước hoa vào sau tai, Tiêu Ái Nguyệt thấy đối phương diện trang phục lộng lẫy và còn trang điểm bản thân như thế, không cam lòng nói, "Em muốn đi theo chị."
Từ Phóng Tình dĩ nhiên không phải đi một mình, Đỗ Y Sơ đã mua một chiếc xe mới và chờ cô ở dưới lầu.
Nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt cùng Từ Phóng Tình xuống tới, cô khó nén kinh ngạc, "Cô ấy cũng đi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt vẫn luôn không thích Đỗ Y Sơ nhưng lại không dám biểu hiện ra trước mặt Từ Phóng Tình, cô khô cằn nói, "Tôi lái xe đưa Tình Tình đi."
Biết người kia không đi theo, Đỗ Y Sơ ra vẻ rộng lượng, "Vậy tôi lái xe theo hai người."
Ngày mai mới là ngày Đông Văn Giang kết hôn, cái gọi là tiệc rượu hôm nay chỉ là thủ đoạn Khang Thụy Lệ dùng để giới thiệu con rể mình cho ngoại giới, tại sao Từ Phóng Tình lại muốn tham gia? Rất nhanh liền có người giải quyết nghi vấn trong lòng Tiêu Ái Nguyệt.
Người phụ nữ kia khoảng tầm trên năm mươi tuổi, bà mặc sườn xám màu đỏ sậm và đang được Đông Văn Giang đỡ đi tới.
Đỗ Y Sơ ngạc nhiên chạy tới kêu lên, "Mẹ, mẹ đã đến rồi."
Bà ta là mẹ của Đỗ Y Sơ và cũng là cấp trên chân chính của Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình không kiêu ngạo không tự ti gật đầu một cái rồi quay người tiếp tục bàn giao với Tiêu Ái Nguyệt, "Em về trước đi, không cần chờ tôi."
"Sammi."
Một trận gió nhanh chóng lướt qua bên cạnh Đông Văn Giang, Khang Thụy Lệ trong nháy mắt từ đâu xông ra, cho dù phản ứng của Từ Phóng Tình nhanh hơn Tiêu Ái Nguyệt không chỉ gấp mười lần nhưng cô vẫn không ngờ Khang Thụy Lệ lại dám ôm mình giữa chốn đông người.
Tiêu Ái Nguyệt run lên chưa đến nửa giây liền tiến lên một bước đẩy người phụ nữ chướng mắt kia ra.
Khang Thụy Lệ chôn mặt trên bờ vai của Từ Phóng Tình rồi dùng giọng điệu chỉ hai người mới có thể nghe được uy hiếp, "Cô ta lại dám đụng đến ta xem?"
Tiệc rượu đã bắt đầu, Khang Thụy Lệ - nữ chủ nhân bỗng nhiên chạy tới cổng đón khách đương nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của phần lớn người, mấy trăm ánh mắt đồng loạt nhìn về bên này.
Nếu Tiêu Ái Nguyệt dám động thủ, đừng nói là Từ Phóng Tình, sẽ chẳng ai có thể cứu cô, nhưng tay cô đã chạm vào lễ phục của Khang Thụy Lệ, Từ Phóng Tình kiên quyết xoay người chặn cánh tay kia lại, trên mặt tràn ra nụ cười mê người, thân thể hơi nghiêng về phía trước đặt một nụ hôn lên trên mặt Khang Thụy Lệ.
"Marian, từ lúc chia tay đến giờ, bà vẫn khỏe chứ.".