Đêm vừa mới bắt đầu.
Hai người vẫn chưa ăn gì ở yến hội nên sau khi thay xong quần áo liền ra ngoài ăn.
Tiêu Ái Nguyệt nắm áo khoác trên người thật chặt, nhiệt độ tháng mười vào buổi tối rất lạnh, mặc áo ngắn tay khó tránh khỏi sẽ rét run.
Từ Phóng Tình đi đường luôn rất nhanh, cô mặc một bộ đồ thể thao đi trên con đường mờ tối, xung quanh không có ai trông thật cô đơn.
Tiêu Ái Nguyệt bất an dừng bước nhìn bóng lưng đang dần bước xa, trong lòng cô rõ ràng đã sớm quen nhưng tại sao đêm nay lại có cảm giác người kia đang cách mình rất xa? Tiêu Ái Nguyệt vạn lần suy nghĩ rồi hé miệng hô nhỏ một tiếng với bóng người phía trước, "Tình Tình, đợi em với."
Bóng người kia đứng cách đó không xa, Tiêu Ái Nguyệt thấy chị ấy quay đầu lại, trên mặt thoáng hiện sự nghi hoặc, "Em qua đây."
Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng chạy tới trước mặt Từ Phóng Tình rồi nắm lấy tay cô, "Tình Tình, chị đi bộ nhanh quá, em muốn nắm tay chị cùng đi."
"Tôi cũng không có biết bay." Từ Phóng Tình cúi đầu thoáng nhìn mười ngón tay đan chặt, ngữ khí bình tĩnh không nghe được tình cảm gì, "Tiêu Ái Nguyệt, hóa ra em thích dính người như thế."
Ghét bỏ thì ghét bỏ nhưng bước đi không còn vội vã như vừa rồi nữa.
Tiêu Ái Nguyệt thầm trộm cười, cảm giác không an toàn đã bay biến đi mất, sâu trong nội tâm ngọt ngào vô cùng, ngay cả nói chuyện cũng có chút đắc chí, "Thật là tốt quá, cùng nhau nắm tay đi ăn cơm, nắm tay đi về nhà, nắm tay đi qua vô số con đường.
Tình Tình, em thật sự rất hâm mộ bản thân lại có thể hạnh phúc gặp được chị."
Đêm nay, cô đã nói quá nhiều lời tình tứ rồi.
Từ Phóng Tình lạnh lùng cắt ngang, "Tiêu Ái Nguyệt, im miệng."
Thế nhân xưa nay luôn thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Từ Phóng Tình lại là ngoại lệ, cả đoạn đường không nói chuyện.
Tiêu Ái Nguyệt đang bị nắm tay đổ đầy mồ hôi làm bộ giật tay ra.
Từ Phóng Tình liếc hỏi, "Sao vậy?"
"Không có việc gì, hì hì." Người ta đã không chê, Tiêu Ái Nguyệt cũng lười vùng vẫy, cô cười tủm tỉm nói, "Đôi khi, em rất lo lắng chị sẽ vì những chi tiết nhỏ mà chán ghét em, nếu không có thì tốt."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến khu bán hàng ở lân cận, mùi đồ nướng thơm nức mũi dụ dỗ giác quan của người đi đường.
Tiêu Ái Nguyệt lập tức buông tay Từ Phóng Tình ra rồi lanh tay lẹ mắt giành được một cái bàn ở góc hẻo lánh, "Tình Tình, tới đây nhanh lên."
Từ Phóng Tình rõ ràng do dự mấy giây mới bất đắc dĩ đi tới dưới ánh mắt đầy mong chờ của Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, đây là nhà hàng em đã đặt chỗ trước?"
"A..." Tiêu Ái Nguyệt câm nín, tái nhợt vô lực giải thích, "Chị nếm thử nha, cái này ăn ngon lắm.
Tình Tình, chị nếm thử một chút thôi, ngồi xuống, ngồi xuống nhanh lên, chậm nữa là có người đoạt mất chỗ đó!"
Rất khó tưởng tượng chỗ như vậy sẽ có nhiều người xếp hàng chờ ăn, nhìn thấy ánh mắt lén lút dò xét của Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình chậm rãi ngồi xuống, gương mặt poker nói, "Em ăn đi."
Tiêu Ái Nguyệt thật sự không khách khí, cô hấp tấp chạy đi đặt đồ nướng, đặt xong còn cầm theo bốn năm chai bia trở lại bàn, lẫm lẫm liệt liệt nói, "Chúng ta uống chút bia nha, chị đã uống bia lần nào chưa? Ăn đồ nướng không có bia thì không được đâu."
Từ Phóng Tình khinh thường xùy một tiếng, "Bọ rùa (*) mới uống cái này."
Tiêu Ái Nguyệt ra vẻ phản đối bắt đầu làm động tác đếm những bàn bên cạnh, vừa đếm vừa giơ từng ngón tay ra, "Một, hai, ba, bốn, năm..."
Từ Phóng Tình gõ lên đầu cô một cái, "Lẩm bẩm cái gì vậy hả?"
"Đếm xem nơi này có bao nhiêu bọ rùa, a, cũng được đó, tổng cộng có sáu mươi sáu con, không đúng, sáu mươi bảy con, tính luôn cả chị." Tiêu Ái Nguyệt ngẩng khuôn mặt mộc nhỏ nhắn lên tươi cười hớn hở trả lời, "Chị đã ngồi xuống đây thì chính là bọ rùa, chỉ có bọ rùa mới ở cùng với em, chỉ có bọ rùa mới có thể sống ngàn năm, thiên nga cũng không sống lâu bằng."
(*) Bọ rùa (thổ miết): còn có nghĩa là đồ nhà quê.
Miết cũng là con rùa nên đoạn sau Tình Tình lấy ra chơi chữ.
Từ Phóng Tình nhất thời bị chọc, cười không được mà tức cũng không xong, hồi lâu mới nói, "Cái miệng nhỏ này thật sự càng ngày càng biết nói chuyện.
Một con rùa sinh trưởng trong đất có thể kéo dài sinh mệnh được bao lâu? Sống lâu trăm tuổi chính là đồ rùa già, em muốn làm rùa cũng được, tôi không ngăn cản, hôm nào tôi dẫn em lên đồn công an đổi tên, trực tiếp đổi thành Tiêu Rùa Già là được rồi."
Tiêu Ái Nguyệt bị nói đến á khẩu, cô chôn mặt xuống thầm nói, "Chị còn nói em, làm sao em biết chúng khác nhau chỗ nào, tóm lại là chỉ giỏi tưởng tượng thôi, vậy mà chị còn nói em."
Ý cô là muốn làm bộ uất ức để lừa gạt sự đồng cảm của Từ Phóng Tình nhưng nửa ngày cũng không được an ủi mới ý thức ra bản thân cô đã quên rằng 'còn lâu mới ép được Từ Phóng Tình!'.
Cô ngẩng đầu sững sờ, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Từ Phóng Tình đang cầm cái cốc dùng một lần phối hợp uống bia, "A."
Từ Phóng Tình cau mày, sắc mặt không quá dễ coi, "Không dễ uống."
"Ha ha ha ha." Tiêu Ái Nguyệt vỗ bàn ngửa mặt lên trời cười to, "Từ Bọ Rùa, không đúng, Từ Rùa Già, ha ha ha..
Khụ, em nói đùa thôi, thật mà, đừng trừng em chứ."
Ánh mắt Từ Phóng Tình lướt qua người cô thật nhanh, sau đó nhìn người phụ nữ sau lưng đối phương, "Cô chủ quán này cũng rất đẹp."
"Hả?" Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn thoáng qua người sau lưng, không thể không nói Từ Phóng Tình cần nâng cao phẩm vị thêm, người phụ nữ sau lưng mặc một cái áo len màu xám, trên mặt bôi lớp phấn trắng thật dày, ngoại trừ đôi mắt quyến rũ ra thì trên thân thể không có nửa điểm nào khiến người ta động tâm nhưng Từ Phóng Tình vẫn cứ nhìn cô ta mãi.
Tiêu Ái Nguyệt có chút giận bèn đứng lên, "Không ăn nữa, về nhà thôi."
Đồ nướng đặt vẫn chưa kịp làm, Tiêu Ái Nguyệt cũng không cần nữa, cô thở phì phò ôm bia đã tính tiền đi về hướng chung cư.
Lúc này, tốc độ của Từ Phóng Tình chậm hơn người kề bên.
Tiêu Ái Nguyệt ôm sáu bảy chai bia trong ngực đi mấy trăm mét, cô nghĩ đến Từ nữ sĩ hiếm khi ca ngợi người khác còn khích lệ người phụ nữ vừa rồi khiến nội tâm cô tích đầy sự khó chịu, cô bỗng nhiên quay đầu liền trông thấy Từ Phóng Tình đang cúi đầu chơi điện thoại bèn hô lên, "Em không cảm thấy cô ta đẹp mắt chút nào."
Từ Phóng Tình nhìn lướt qua phía trước, trong đôi mắt thâm thúy mang đầy ý cười, "Vậy sao? Tôi cũng cảm thấy vậy."
"Thế sao chị còn..." Tiêu Ái Nguyệt tiếp lời, cô đột nhiên kịp phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, "Sao chị lại xấu tính như vậy chứ?"
Từ Phóng Tình cất điện thoại rồi bước đến trước mặt cô, sau đó nhếch miệng cười nhạt, "Nếu lần sau em còn đưa tôi đến đó, tôi sẽ vẫn cho rằng cô ta có dung mạo xinh đẹp."
Lời uy hiếp đến cỡ nào? Tiêu Ái Nguyệt hết lần này tới lần khác đều bị uy hiếp như thế, "Được rồi, vậy sau này em sẽ không ăn đồ nướng nữa, được chưa?"
Từ Phóng Tình ôm cánh tay, lười biếng nhấn nút thang máy, "Tôi cũng không cản em, em muốn ăn thì cứ ăn đi."
Tiêu Ái Nguyệt làm gì còn dám ăn, cô vừa uống bia vừa gặm táo, vẫn cảm thấy có chút uất ức, tự lẩm bẩm, "Em thật sự rất đói."
Vừa dứt lời thì có người gõ cửa chính khiến ánh mắt của Tiêu Ái Nguyệt rực sáng, "Ai vậy?"
Từ Phóng Tình đang tắm.
Tiêu Ái Nguyệt kéo cửa ra nhìn qua cửa sắt phòng trộm, "Cậu là ai?"
"Xin hỏi chị là Từ tiểu thư đúng không ạ? Hai mươi phút trước, chị có đặt một phần pizza hoa quả, tôi đến giao pizza." Gã trai ngoài cửa lễ phép trả lời.
Cho nên mới nói Từ Phóng Tình thật là....
Không thể bắt bẻ!
Giống như mùa đông giá rét có người cướp đi lò than nóng hôi hổi của bạn nhưng cuối cùng lại tặng cho bạn một ngôi nhà có lò sưởi.
Tiêu Ái Nguyệt hài lòng ăn uống no đủ rồi liếm láp bàn tay bóng mỡ nhìn người phụ nữ đang chơi game trên giường với vẻ tràn đầy mong đợi, "Tình Tình, chị có muốn ăn một chút không?"
Từ Phóng Tình lười nhấc mí mắt, thái độ khinh thường, qua loa nói, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu em là mập lên 60 kg thì đừng nên xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."
Người chọn món chính là chị ấy, người ghét bỏ cũng là chị ấy.
Tiêu Ái Nguyệt cũng không để ý gì nhiều, cô cất pizza còn thừa vào tủ lạnh, sau đó chạy vào phòng tắm bắt đầu cắt móng tay.
Cửa phòng tắm bị khóa lại không để cho Từ Phóng Tình thấy được lòng lang dạ thú của cô.
Tiêu Ái Nguyệt vừa cười hắc hắc vừa nghĩ đến cảnh cùng Từ Phóng Tình 'ấy ấy', cả người bị nhiệt huyết sôi trào, hưng phấn không thôi.
Có lẽ là do bị mấy chai bia kia quấy phá, hoặc là bởi đêm nay Từ Phóng Tình quá mức mê người, có thể là...!không có thể là gì nữa.
Tình yêu chính là hưởng thụ sự lên men của hạnh phúc, là niềm vui sướng khi tìm kiếm được nhau, là ý nghĩa chân chính của ân ái.
Tiêu Ái Nguyệt định vị cái gì là 'ân ái' như thế, sau khi tắm xong liền thảo luận đề tài này với người yêu.
Từ Phóng Tình là người thông minh, vừa nghe cô nói xong liền biết cô muốn làm gì, bèn cầm điện thoại nghiêm trang trả lời, "Tiền đề của việc ân ái không phải là hành động mà chính là tình yêu.
Hưởng thụ và vui vẻ chỉ là tạm thời, đối phương phải cho em cảm giác mới đủ đầy, cũng không phải chỉ còn lại sự trống rỗng sau khi xong việc.
Muốn phân biệt đâu là chân ái không hề đơn giản, huống chi còn có một số người cả đời yêu rất nhiều người, số lượng người nghiện ân ái cũng không ít.
Thảo luận ý nghĩa của chuyện ân ái không có ý nghĩa vì nó không liên quan gì đến thế giới, em có hiểu không? Tiêu Ái Nguyệt."
Tiêu Ái Nguyệt hiểu, quá hiểu, Từ Phóng Tình nói gì cũng có thâm ý.
Cô cảm giác mình đã mất tự chủ thay thế bản thân vào cái bóng của Khang Thụy Lệ.
Cô lắc đầu, gỡ điện thoại trong tay Từ Phóng Tình xuống, sau đó dùng một tay khác linh hoạt cởi áo ngủ của mình ra, "Vậy bây giờ chúng ta đừng liên quan gì đến thế giới được không?"
Trong mắt hơi gợn sóng của Từ Phóng Tình tràn ngập hình dáng cơ thể trần trụi của phụ nữ.
Tiêu Ái Nguyệt đã đưa tay sang cởi thắt lưng áo ngủ của đối phương, hô hấp cũng trở nên nặng nề, giọng mũi đặc biệt rõ ràng, đây là khẩn trương sao? 'Tài xế già' Tiêu Ái Nguyệt không khỏi căng thẳng, cô cũng không thể nói rõ nguyên nhân, ngón tay có chút run rẩy chậm rãi đặt Từ Phóng Tình ở dưới thân, sắc mặt hồng nhuận, miệng nuốt lấy nước miếng bị bài tiết quá độ, "Em...!em có chút khẩn trương."
Quá hiếm có, trái tim của Tiêu Ái Nguyệt đập rất nhanh, cô bồn chồn hạ bờ môi thấp xuống, đầu lưỡi chậm rãi tiến vào trong miệng Từ Phóng Tình, từng chút từng chút liếm láp nơi mềm mại.
Trong khi hai người đang trao đổi nước bọt ngọt ngào, tay Tiêu Ái Nguyệt cũng không nhàn rỗi, cô nhẹ nhàng bóp hai đóa hoa trước ngực Từ Phóng Tình khiến toàn thân đối phương run rẩy, đầu ngực dưới sự trêu đùa trong nháy mắt dựng đứng lên.
Tiêu Ái Nguyệt thích phản ứng này cực kỳ, đang muốn chuyển dời mục tiêu đến bộ ngực tuyết trắng thì Từ Phóng Tình lại đột nhiên vươn tay ôm chặt đầu cô, sau đó lấy thế 'sét đánh không kịp bưng tai' mạnh mẽ hôn trả.
Tiêu Ái Nguyệt nhịn không được nhẹ nhàng "ư" một tiếng, cô cực kì phối hợp vươn đầu lưỡi của mình ra.
Từ Phóng Tình cắn đầu lưỡi của cô rồi điêu luyện đi vào trong khoang miệng, tinh tế mút liếm, trêu chọc.
Nụ hôn ấy quá mức cường thế, chưa đến mười mấy giây đã làm Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu khó hô hấp, hổn hển muốn đẩy người kia ra.
Từ Phóng Tình nắm chặt bàn tay không an phận của người nọ, sau đó dán vào điểm giữa hai đầu gối khiến toàn thân Tiêu Ái Nguyệt đều tê dại nhất thời rơi xuống thế bị động bị Từ Phóng Tình xoay người ép xuống.
"Van chị đó, Tình Tình." Tiêu Ái Nguyệt nỉ non tên của người nọ, trong giọng nói xen lẫn phàn nàn, "Em muốn chị, để em muốn chị một lần được không?"
"Em có bản lĩnh, tôi không ngại." Từ Phóng Tình hé miệng ngậm nụ hoa chớm nở trước ngực, "Em thích như vậy lắm đúng không." Ái dịch liên tục làm ướt đùi của Từ Phóng Tình, trong ánh mắt mê ly của Tiêu Ái Nguyệt chỉ có dục vọng.
Từ Phóng Tình liếm, mút, cắn, nhai nụ hoa mảnh mai khiến cô không chịu nổi kỹ thuật lão luyện đó, ngực sữa trắng nõn nhấp nhô theo hô hấp của chủ nhân.
Từ Phóng Tình cúi người nhìn đối phương, trong mắt đang chớp hiện lên hứng thú, "Hay em vẫn thích tự mình chơi?"
Liên tưởng đến lần trước bị trêu, Tiêu Ái Nguyệt vừa thẹn lại vừa giận, cô bỗng nhiên ngẩng lên cắn xương quai xanh xinh đẹp của Từ Phóng Tình, sau đó dùng sức mút gieo một viên ô mai xinh đẹp hồng hào khiến sắc mặt Từ Phóng Tình chợt lạnh lẽo, "A."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bàn tay phải thon dài kia đã rơi xuống hạ thể của Tiêu Ái Nguyệt.
Cô ngầm kêu không xong rồi, vừa nãy xung động liền quên Từ Phóng Tình đã nói ghét nhất là bị trồng dâu.
Lúc lên giường, Từ Phóng Tình yêu cầu chi tiết nhỏ đặc biệt nhiều.
Tiêu Ái Nguyệt muốn khóc, đầu óc hơi tỉnh táo nhớ lại chị ấy thật sự không thích bị trồng dâu lên người.
Nhưng mà đã muộn rồi, đầu ngón tay kia đã chậm rãi chui vào hành lang ướt át.
Tiêu Ái Nguyệt kìm lòng không đặng nâng mông lên hy vọng chị ấy có thể vào sâu hơn một chút.
Thân thể của Từ Phóng Tình dần nóng bức, chị ấy rõ ràng đã động tình nhưng lại có thể nín nhịn ở thời khắc mấu chốt, mặt hài hước nói, "Tôi động một lần thì cắn em một cái, được không?"
Cái này không phải thương lượng mà chính là trêu đùa! Trêu đùa! Tiêu Ái Nguyệt muốn nhưng lại không muốn trở thành một con nhím, cô còn định giãy giụa một lúc nhưng Từ Phóng Tình lại rút ngón tay ra, sau đó không đợi phản ứng của Tiêu Ái Nguyệt mà nhắm ngay cửa hang rồi hung hăng đâm vào.
"A ~ a ~" Tiêu Ái Nguyệt mất kiểm soát, cảm nhận được đối phương đã ngừng lại trong thân thể mình, nước mắt đều sắp chảy ra, "Tình Tình, chị động đậy đi."
Từ Phóng Tình khẽ cười một tiếng rồi đưa đầu tới hôn lên bờ môi khẽ nhếch của người kia một cái, "Tiêu Ái Nguyệt, tự em thỉnh cầu tôi đấy nhé, tôi không có bức em."
Quá xấu xa rồi! Từ Phóng Tình được tiện nghi còn khoe mẽ làm Tiêu Ái Nguyệt khóc không ra nước mắt, "Sẽ có...!có...!a...!a...!một...!a...!ngày em...!a...!a...!sẽ khiến chị phải cầu xin em như vậy a...!a..."
Ra vào có tiết tấu khiến cô lập tức bấn loạn, làm sao Tiêu Ái Nguyệt còn nói được nên lời, thân thể thẳng băng bất giác vặn vẹo theo nhịp ngón tay của Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình trầm thấp thở hổn hển, hai cánh tay đồng thời đi tới hạ thể của đối phương, một tay ra vào, một tay vuốt ve hạt ngọc nhỏ, "Vậy tôi sẽ không cho em cơ hội.".