Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Đây là công khai phải đối, trong đời Từ Phóng Tình đã từng đánh qua vô số nam nữ già trẻ, nhưng đây là lần đầu tiên cô có cảm giác bất đắc dĩ, ánh mắt phức tạp lên tiếng, "Dì, con và Tiểu Nguyệt không có ý định nuôi con."
Lời này không thể nghi ngờ chính là một bạt tay hung hăng đánh vào mặt mẹ Tiêu.

Nếu Cam Ninh Ninh không ở đây thì còn đỡ, hiện tại có người ngoài đã tổn thương đến lòng tự trọng của mẹ Tiêu, bà nghĩ sao cũng thấy Từ Phóng Tình không đúng, "Tình Tình, dì là trưởng bối của con, dì chỉ muốn tốt cho con thôi, cứ quyết định vậy đi, không thương lượng nữa."
Lúc này, biểu cảm của Từ Phóng Tình có chút khiến người khác sợ hãi, nụ cười trên mặt cô không hề long lanh, ngược lại trông vô cùng quái dị, "Dì, con yêu con gái của dì chứ không phải người của nhà họ Tiêu."
Lời này quá...!thẳng thắn rồi.
Sắc mặt mẹ Tiêu cứng đờ, bà chưa kịp nói chuyện thì Tiêu Hiếu Nam đã đứng lên, "Con phải về trường học đây, muộn lắm rồi, ký túc xá sẽ không cho vào."
Cam Ninh Ninh cũng không định đi, Tiêu Ái Nguyệt đã nhìn ra ý đồ muốn chạy trốn của gã mới lạnh lùng nói, "Ngồi xuống."
Tiêu Hiếu Nam thật sự chẳng có chút hứng thú gì với chuyện của phụ nữ, gã đau khổ ngồi xuống bên cạnh mẹ Tiêu rồi ai oán nói, "Chị muốn em ở đây làm gì?"
Cam Ninh Ninh nhìn trái nhìn phải một chút rồi chủ động thu dọn bát đũa, "Tôi cũng đi đây, mọi người cứ tiếp tục trò chuyện đi, lát nữa tôi sẽ đi ké xe của chị Tình Tình về."
Nói xong còn ngâm nga bài hát rồi chạy vào phòng bếp.
Tiêu Hiếu Nam hâm mộ nhìn bóng bóng lưng của cô, gã liếc nhìn vẻ mặt thối của mẹ Tiêu liền không dám nói chuyện nữa mà ngoan ngoãn cúi đầu thấp xuống, gã sợ mẹ sẽ bắn hỏa lực vào người mình.
"Tiểu Từ, Tình Tình, nói thì nói làm sao đây? Yêu đương là chuyện của hai người nhưng sống chung chính là chuyện của gia đình.

Dì biết con không có người nhà nhưng cũng chẳng sao, chúng ta làm người nhà của con, tiền đề của người nhà chính là sự bao dung, con là vãn bối, trưởng bối nói chuyện thì con phải nghe, phải hiếu thuận, phải phục tùng." Mẹ Tiêu mở miệng nói đạo lý cả tiếng, bà liếc nhìn sắc mặt của Từ Phóng Tình, bà chưa từng thấy qua ánh mắt sắc bén và hơi lạnh toát lên ràng như thế nên có chút kinh hãi.

Bà cấp tốc chuyển mục tiêu đến Tiêu Ái Nguyệt, bất mãn nói, "Còn con nữa đó Tiểu Nguyệt, Tình Tình không hiểu chuyện, con cũng đâu thể cưng chiều nó đến già, hai đứa là người yêu của nhau nên phải bao dung lẫn nhau, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, phải thông cảm, phải bao dung."
Tiêu Ái Nguyệt nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ rũ xuống, mẹ Tiêu không nhìn ra cô đang suy nghĩ chuyện gì bèn nghiêm khắc bồi thêm một câu, "Tóm lại, chuyện này phải nghe mẹ, hai đứa đừng có ý kiến nữa."
Tiêu Ái Nguyệt bỗng dưng giương mắt nhìn thẳng về phía gương mặt ngưng trọng của mẹ Tiêu, sau đó cười ra tiếng, "Nếu muốn con chọn lại lần nữa, con sẽ vẫn đứng về phía của chị ấy.

Mẹ, mẹ vẫn còn có con trai nên cứ từ từ giày vò nó đi, sau này đừng để ý đến tụi con nữa."
Cô đứng lên đi vào phòng bếp, miệng hô một câu, "Tiểu Mập Mạp, đi thôi."
Cam Ninh Ninh nói đi rửa chén không phải giả, cô mang bao tay cao su dính đầy bọt chạy ra, lỗ mãng nói, "Chờ một chút, tôi còn chưa rửa xong."
"Con bị nó tẩy não rồi phải không?" Mẹ Tiêu im lặng hồi lâu, cuối cùng đổ hết lỗi lên người Từ Phóng Tình, "Tiểu Nguyệt, trước kia con rất ngoan."
Một khắc sau, Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên nhớ đến câu của Khang Thụy Lệ nói với Từ Phóng Tình 'trước kia con rất dính ta' liền hoảng hốt, cô lập tức cảm giác mẹ mình và Khang Thụy Lệ không có gì khác biệt, họ luôn muốn kiểm soát cuộc sống của hai cô.

Cô ghé mắt nhìn Từ Phóng Tình, trong lòng thầm cảm thán, tuy đang xử lý chuyện của mẹ cô nhưng chị ấy vẫn không bị cơn phẫn nộ làm đầu óc mê muội.

Thái độ của chị ấy đối với mẹ Tiêu tốt hơn so với Khang Thụy Lệ rất nhiều, nhưng phần khoan nhượng này không thể khiến mẹ Tiêu chịu buông tha.
Cảm giác được có người đang nhìn mình, Từ Phóng Tình chậm rãi quay đầu, ánh mắt ảm đạm hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo thường có, chỉ cái nhìn đó thôi đã hung hăng khiến trái tim của Tiêu Ái Nguyệt đau nhói.

Mẹ Tiêu dựa vào đâu có thể quở trách một người phụ nữ hoàn mỹ như thế? Là bởi vì chị ấy yêu cô sao? Thật sự đủ lắm rồi! Tiêu Ái Nguyệt thở dài thật sâu, "Có thể làm mẹ hiền thì làm, nếu không làm được thì con cũng không bắt buộc."
Toàn thân mẹ Tiêu run lên, bà không thể tin được, "Bởi vì chút chuyện nhỏ này mà con muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ?"
"Đây không phải là chuyện nhỏ, đây là cuộc sống của tụi con." Tiêu Ái Nguyệt không thể kìm chế được cơn nóng giận, cô mất kiên nhẫn nói, "Tình Tình muốn con cái thì con sẽ sinh cho chị ấy, nếu chị ấy không muốn thì tụi con sẽ không sinh.

Con cũng không muốn con của người khác, huống chi đứa bé kia còn có huyết thống với thím dâu.

Đúng, mẹ đừng cảm thấy con nói chuyện khó nghe, nuôi một con mèo cũng sẽ có tình cảm thì huống chi là người, đúng không? Cuộc đời của tụi con rồi sẽ bị đứa bé này nắm mũi dẫn đi, thím dâu là người tốt, nhưng nếu sau này có tiền, có bảo mẫu, thím sẽ kiện tụi con lên tòa án, mẹ không tin phải không? Con nói cho mẹ biết, ngoại trừ con do tụi con sinh ra, con chẳng cần một ai khác nữa.

Mẹ cũng đừng hỏi tìm t*ng trùng gì để sinh con vì tụi con vẫn chưa chuẩn bị xong, dù đã chuẩn bị xong cũng không cần mẹ quan tâm, tụi con có năng lực nuôi dưỡng.

Nếu không có việc gì nữa thì con đi đây, sau này, mẹ đừng để ý đến chuyện của tụi con nữa."
Từ Phóng Tình không nói câu nào, Tiêu Ái Nguyệt kéo tay cô về nhà, trước khi đi còn đến phòng bếp lôi Cam Ninh Ninh vốn đang chuẩn bị rửa trái cây ra, Cam Ninh Ninh vội tóm chặt một quả lê, sau đó bị Tiêu Ái Nguyệt kéo cổ áo đi nhưng vẫn không quên cáo biệt mẹ Tiêu.
Trông thần sắc mẹ Tiêu hết sức cô đơn.
Cam Ninh Ninh tự giác ngồi ở hàng ghế sau xe, cô vui vẻ nhìn quả lê trong tay do dự có nên ăn nó vào bụng hay không.
"Ăn hoài."
Cam Ninh Ninh dựng lỗ tai lên nghe Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng phỉ nhổ rồi lập tức chống nạnh nói, "Nó lớn như vậy là để cho tôi ăn đó, chị đừng có đố kỵ chứ, đưa giúp tôi một tờ khăn ướt đi."
Từ Phóng Tình quay đầu nhàn nhạt nhìn người kia một cái, "Đừng ăn trái cây chưa được rửa sạch."
"Được." Cam Ninh Ninh vừa nãy mới còn ngang ngược lại lưu luyến bỏ quả lê qua một bên, ngoan ngoãn nói, "Vậy tôi sẽ không ăn."
Người phụ nữ này chẳng những ăn khỏe mà còn háo sắc nữa, người lại béo ú, Tiêu Ái Nguyệt không tự chủ được bèn đặt cho cô một biệt danh khác, "Cam Bát Giới."
Chỗ ở của Cam Bát Giới không được tốt lắm, rác cứ luôn ẩn hiện ven đường, thậm chí ngay cả đèn đường cũng không được mở.

Nơi đây là khu đang phát triển, xung quanh vẫn còn rải rác vài công trình chưa hoàn thành, thấy Từ Phóng Tình nhíu mày, Cam Ninh Ninh cầm quả lê lên giải thích, "Tôi tạm thời ở đây, khi nào tìm được việc làm sẽ đổi chỗ khác."
Trong giọng nói của Từ Phóng Tình ẩn ẩn chút lo lắng, "Ban đêm đừng ra ngoài một mình."
Cam Ninh Ninh cười ngọt ngào, "Chị Tình Tình yên tâm, tôi không xinh đẹp nên sẽ không có nguy hiểm gì."
Từ Phóng Tình đối xử tốt với Cam Ninh Ninh, trên đường trở về, Tiêu Ái Nguyệt ghen ghét nói, "Chị chưa từng nói với em những câu như thế."
"Em và cô ấy khác biệt." Từ Phóng Tình tựa hồ không muốn trả lời câu hỏi ghen tuông này, nửa đùa nửa nghiêm túc nói, "Cô ấy là thiên sứ, bởi vì thể trọng nặng không bay được nên mới ở lại nhân gian, chúng ta phải biết quý trọng cô ấy."
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy nếu Cam Ninh Ninh nghe được lời này chưa chắc sẽ vui vẻ, "Chị nói em ấy béo?"
Từ Phóng Tình gõ đầu cô một cái, "Em thật thông minh."
Tiêu Ái Nguyệt giả ý không nghe thấy lời trêu chọc, cô cười không khép lại được răng, "Sớm muộn gì thì chị cũng sẽ biết em đặc biệt thông minh mà, em đang suy nghĩ biện pháp đối phó với Khang Thụy Lệ, nhất định phải làm cho bà ta chết không có chỗ chôn."
Từ Phóng Tình nhếch miệng, ngón tay thân mật khoác lên bàn tay đang cầm lái của Tiêu Ái Nguyệt, bên môi lộ ra ý cười nhẹ nhàng, con ngươi thâm thúy chớp chớp, tiếng nói hững hờ lạnh lẽo, không nghe ra tâm tình là tốt hay xấu, "Chết không phải là kết thúc, Tiêu Ái Nguyệt, tôi không muốn bà ta chết."
Chị ấy nói như vậy khiến Tiêu Ái Nguyệt không rõ về mối quan hệ giữa chị ấy và Khang Thụy Lệ trong quá khứ, đoạn ân oán này do ai kết thúc, hiển nhiên không phải Từ Phóng Tình.
Chiều hôm sau, Tần Thất Tuyệt đến Thượng Hải, Tiêu Ái Nguyệt tự mình đến sân bay đón, cả hai thân thiết ôm nhau mấy giây, thời gian của Tần Thất Tuyệt eo hẹp nên không thể trò chuyện lâu với Tiêu Ái Nguyệt, hai người đi tới một quán cà phê uống nước,"Đi thẳng vào vấn đề, thúc đẩy quan hệ hợp tác giữa chúng ta có lợi ích gì."
Không lợi thì không giao thiệp.

Tần Thất Tuyệt đánh giá cao Tiêu Ái Nguyệt và đã từng vứt ra một cành ô liu nhưng tình huống bây giờ lại hoàn toàn khác biệt, thân phận vốn cũng không bình đẳng.

Tiêu Ái Nguyệt muốn cùng đối phương ăn uống đàm đạo nhưng Tần Thất Tuyệt thực chất vẫn không hề tin tưởng cô, "Tôi không ngại xuất tiền nhưng trao đổi này không hề đồng giá.

Tiêu tiểu thư, tôi không thích phung phí tiền của, tôi tạm thời cũng không có hứng thú gì quá lớn với số tiền đầu tư của nhà họ Từ."
"Nghe nói là chị thu mua lại công ty mà tôi đã giới thiệu lần trước rồi?" Tiêu Ái Nguyệt không lan man, cũng không giận người nọ, cô chỉ cười nói, "Đổng sự Tần có tiền, tôi giúp chị kiếm thêm tiền, không tốt sao? Không biết chị có từng nghe qua công ty của Khang thị chưa? Nếu đổng sự Tần không có hứng thú, tôi cũng sẽ không nhiều lời."
"Khang thị." Tần Thất Tuyệt nhắc lại một cách đầy hàm nghĩa, cô vô cùng bình tĩnh nhìn Tiêu Ái Nguyệt, không trả lời thẳng vào vấn đề mà chỉ thoáng gật đầu, "Cô nói tiếp đi."
"Nội ứng ngoại hợp." Tần Thất Tuyệt là nhân vật tâm cơ sâu đến khó lường, Tiêu Ái Nguyệt chưa từng tiếp xúc qua, cô chỉ cảm thấy người đó đẹp không có chỗ chê, về sau mới dần ý thức đến bàn tay và năng lực của đối phương nên chẳng dám xem thường, ngay cả tâm thái thưởng thức mỹ mạo cũng biến mất, "Tôi có thể làm tay trong."
"Nói một chút nghe thử." Tần Thất Tuyệt thấy người nọ khẩn trương liền cười một tiếng an ủi, "Thả lỏng một chút, tôi biết cô đã có dự tính trước."
Giọng nói của hai người dần nhỏ xuống trong quán cà phê an tĩnh, bất tri bất giác đã đến mười giờ tối, Tần Thất Tuyệt vẫn chưa ăn cơm nên đã chạy đến một quán cơm Chiết Giang ăn cơm Tiêu Ái Nguyệt lo lắng Từ Phóng Tình ở nhà một mình không an toàn bèn khéo léo từ chối đi dạo sông Hoàng Phổ cùng với Tần Thất Tuyệt.
Tâm tình của Tần Thất Tuyệt không tệ, hai chiếc xe một trước một sau dừng ở dưới cư xá, Tần Thất Tuyệt nhanh chóng lái xe đi mất, bỏ lại hơi khói mờ mịt đến mức không thể nhìn thấy gì.
Nửa đêm rạng sáng, Từ Phóng Tình còn chưa ngủ.

Cam Ninh Ninh nằm sấp trên thảm chơi với mèo, tinh thần thoạt nhìn rất phấn chấn.

Tiêu Ái Nguyệt bỏ chìa khóa trên bàn rồi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, "Bát Giới, có cần tôi đưa em về không?"
Cam Ninh Ninh chổng mông ngồi nửa người dậy, vẻ mặt kiêu ngạo, "Chị Tình Tình nói sẽ cho tôi ngủ lại đây."
Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt một lúc mới quay mặt về phía Từ Phóng Tình, "Giường nhỏ như vậy, có thể ngủ ba người sao?"
Từ Phóng Tình để sách trong tay xuống, sau đó dứt khoát ném một chiếc chìa khóa cho cô, "Qua phòng sát vách xem thử còn thiếu gì không."
Sát vách? Chẳng phải sát vách có một đôi tình nhân trẻ tuổi sao? Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt dẫn Cam Ninh Ninh dạo quanh căn phòng sát vách một vòng mới phát hiện đôi tình nhân kia đã dọn đi rồi, trong phòng vệ sinh vẫn còn dầu gội đầu bị bỏ quên, có vẻ như lúc rời đi rất vội vàng.

Tâm tình Tiêu Ái Nguyệt trở nên phức tạp, cô xoay người, bất thiện nhìn Cam Ninh Ninh chằm chặp, "Chị Tình Tình đối xử với em còn tốt hơn cả tôi nữa."
Cam Ninh Ninh cười híp mắt hệt như Bao Gạo thuở đầu mới gặp, "Tôi cũng cảm thấy vậy."
"Hừ." Tiêu Ái Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cắn răng nghiến lợi cảnh cáo, "Chị ấy là của tôi."
Cam Ninh Ninh không phục, "Chị ấy cũng là của tôi."
Hai người chẳng ai vừa mắt ai, Tiêu Ái Nguyệt giúp người kia chuẩn bị đồ rửa mặt, trước khi đi còn đá vào bụng mập một cái, "Tiểu Mập Mạp, em nên yêu đương đi."
Từ Phóng Tình đứng ở cửa ra vào, trong tay xách một cái túi màu đỏ đưa cho Tiêu Ái Nguyệt, "Đưa cái này cho cô ấy, ban đêm rất dễ đói."
Tiêu Ái Nguyệt đen mặt giao đồi rồi lại đen mặt trở về, nửa đêm, cô nhắn nhó đưa lưng về phía Từ Phóng Tình, thở phì phò nói, "Hừ, chị đối xử với em ấy tốt như thế, em ấy là gì của chị?"
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, thời gian ngưng đọng mấy giây, giọng nói quạnh quẽ của Từ Phóng Tình vang bên tai cô không có chút rung động nào, "Cô ấy là vận may của tôi, giống như búp bê được bày bán ở siêu thị dưới lầu."
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
Cô nhớ tới con búp bê heo cao ba mét kia liền không còn tức giận nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui