Từ Giang Hoan đi một mình không đáng để tin.
Tiêu Ái Nguyệt ý thức được cô ta vốn gian trá, lúc bị Trần Vãn Thăng phát hiện còn ngoan cường lấy được chứng cứ phạm tội của đối phương và xử lý tốt đẹp mọi thứ, chỉ với tinh thần kiên định và cứng cỏi này thôi đã khiến Tiêu Ái Nguyệt phục sát đất.
Từ Giang Hoan ra tay hung ác, nhanh chóng và chuẩn xác vô cùng, mặc kệ đối thủ là ai, cô ta đều không hề giữ lại chút ranh giới cuối cùng.
Dạng người này căn bản sẽ không xem bất cứ ai là bạn, nếu ai là người yêu của cô ta thì chắc chắn phải dịu dàng, nhưng Tiêu Ái Nguyệt không phải thế, cũng không muốn thay đổi, càng không muốn bao dung cho cô ta.
Quen biết nhau đến hiện tại, Tiêu Ái Nguyệt ngay cả tuổi thật cũng không biết, cô chỉ biết cô ta tên là Từ Giang Hoan, quê quán ở Bắc Kinh, là con gái một, xuất thân là Bạch Phú Mỹ chính tông, những cái khác hoàn toàn không biết gì cả.
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ như vậy nên liền quyết định chủ động xuất kích gọi điện nhờ Bì Lợi điều tra Từ Giang Hoan.
Bì Lợi làm chuyện này rất thuận buồm xuôi gió, cũng không biết cô ta đã bí mật làm những gì cho Từ Phóng Tình nữa.
Kết quả không đến hai tiếng đã tra ra.
Tiêu Ái Nguyệt cầm tư liệu im lặng đến ngưng nghẹn, Bì Lợi cười rất tươi, giải thích, "Lúc trước, tổng giám đốc Từ có kêu tôi điều tra qua một lần rồi."
Tiêu Ái Nguyệt bất lực phỉ nhổ, phất tay đuổi đối phương đi.
Từ Giang Hoan tốt nghiệp đại học kinh tế về chính trị và pháp luật, năm nay 27 tuổi, chòm Sư Tử.
Năm 22 tuổi đã từng đính hôn, vị hôn phu là công tử của tập đoàn tài phiệt nào đó, nhưng nửa năm sau liền từ hôn.
Tình sử của người này trống không, năm 2009 chính thức gia nhập tập đoàn nhà họ Giang và được bổ nhiệm làm giám đốc.
Thật sự là lý lịch 'hoàn mỹ', cái này cũng gọi là điều tra sao? Tiền thuê thám tử tư có phí quá không? Tiêu Ái Nguyệt đen mặt gọi Bì Lợi rồi chỉ vào tư liệu nói, "Chỉ có bấy nhiêu?"
"Haha..." Thấy biểu cảm của người kia, Bì Lợi thoáng cái đã hiểu rõ, lúc này mới bật cười nói, "Phản ứng của cô và tổng giám đốc Từ giống nhau y như đúc.
Tổng giám đốc Tiêu, Từ Giang Hoan vốn sống lang bạt bên ngoài, tư liệu chỉ có bấy nhiêu, chúng ta cũng không có cách nào."
Bì Lợi vốn tinh ranh, rõ ràng là cùng một kiểu với Từ Giang Hoan.
Tiêu Ái Nguyệt biết cô ta đã điều tra được gì đó đúng với khẩu vị của bản thân mới cười lạnh nói, "Cô đừng vòng vo với tôi, cứ nói thẳng đi."
"Được thôi." Bì Lợi dựa vào sofa bằng da ở đối diện, hai chân bắt chéo, nhàn nhã nói, "Thời đại học của cô ta không có vấn đề, ở chỗ làm việc thì có mẹ đỡ đầu nên càng không có vấn đề, nhưng vào năm trung học có một vấn đề không nhỏ.
Tổng giám đốc Tiêu, em trai tôi đã mất mấy tháng đến trường trung học của cô ta để tìm hiểu, còn âm thầm hỏi bạn học cũ của cô ta, tuyệt đối không đánh rắn động cỏ dù chỉ một chút."
Tiêu Ái Nguyệt "Haiz" thở ra một hơi, "Bì Lợi, nói thẳng sẽ chết sao?"
"Cô xem kìa, tính tình của cô y hệt tổng giám đốc Từ rồi." Bì Lợi không nhanh không chậm nói, thậm chí trêu chọc, "Đừng có giống chị ấy, không có bạn bè thì đáng thương lắm.
Em họ của tôi điều tra ra quá khứ mà cô ta không muốn ai biết, lúc đồng chí nhỏ Từ Giang Hoan tới tuổi mới biết yêu đã gây ra một trận náo động 'tình yêu thầy trò', đối tượng là giáo sư mỹ thuật đã có gia đình, giới tính nữ, lớn hơn cô ta tám tuổi.
Từ Giang Hoan còn nhỏ, không biết xử lý vấn đề tình cảm thế nào nên đã tìm giáo viên phụ đạo tâm lý, kết quả lại bị giáo viên đó mách cho cô chủ nhiệm lớp.
Sau khi chuyện riêng tư của hai người bại lộ, giáo sư mỹ thuật liền hoả tốc chạy ra nước ngoài, bỏ lại một mình Từ Giang Hoan ở nơi đầu sóng ngọn gió, cuối cùng hình như là mẹ của cô ta đã ra mặt, phải mất một thời gian rất dài mới giải quyết được việc này, nếu không thì làm sao cô ta có thể vào đại học chính trị và pháp luật với lịch sử đen đó?"
Tiêu Ái Nguyệt cau mày, khó hiểu hỏi, "Cô ta không chuyển trường sao?"
"Không." Bì Lợi lắc đầu rồi đứng lên nhìn đồng hồ, "Phải chịu đựng hết ba năm, tuy nhà cô ta có tiền nhưng cũng không thể kiểm soát được những lời đàm tiếu khó nghe.
Tổng giám đốc Từ nói rất có thể cô ta sẽ tái phạm và rất giỏi ngụy trang bản thân mình, còn bảo tôi phải cẩn thận một chút.
Cô cũng nên nghe lời tổng giám đốc Từ đi, được rồi, nếu không có việc gì nữa thì tôi tan việc đi hẹn trai đẹp đây, tạm biệt bà chủ nhé."
"Cô giáo đó tên gì?"
Bì Lợi dừng bước lại, "Trương Nho Nhỏ."
Trương Nho Nhỏ, tên đơn giản nhưng cố sự lại không hề đơn giản, nghe xong quá khứ của Từ Giang Hoan khiến tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt rất rối rắm.
Sau đó mấy ngày, Từ Phóng Tình vẫn không có ý định từ Mỹ trở về, Tiêu Ái Nguyệt quyết định hẹn Từ Giang Hoan ra ăn cơm.
Từ Giang Hoan vui vẻ tiếp điện thoại, còn nói sẽ mang Jojo theo, còn dặn cô phải khách khí một chút.
Tiêu Ái Nguyệt đồng ý, hai người hẹn thời gian, đặt chỗ ở một tiệm cơm Tây.
Bụng Jojo không có gì thay đổi, mặt cô vẫn tròn vo.
Sau khi chào hỏi Từ Giang Hoan, Jojo nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt cũng không hề kinh ngạc, chỉ cầm lấy menu nói, "Gọi đại vài món đi, cục cưng trong bụng đói rồi."
Có lẽ do mang thai nên tính cách của Jojo dịu hiền hơn trước kia rất nhiều, trên mặt không trang điểm, mang giày đế bằng, quần áo giản dị.
Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên nhớ đến Jojo ngang ngược trước kia, cô rủ mắt nâng menu lên che đi cảm xúc phức tạp trên mặt, "Tôi muốn một phần mì Ý."
Từ Giang Hoan khẽ vẫy tay gọi cho Jojo một phần canh nấm, "Cậu húp chút nước ủ ấm dạ dày đi, mặc mỏng như vậy không lạnh sao? Đông Văn Giang cũng thật sự là...!đưa cậu đến cũng không biết lấy thêm đồ ấm."
Dứt lời, cô đứng lên kéo Jojo tới vị trí của mình, "Chỗ của tôi ấm hơn này, qua đây ngồi đi."
Chiêu của cô hệt như Tần Thất Tuyệt, chỉ là đối tượng khác biệt.
Tiêu Ái Nguyệt không nói chuyện, cô cũng đổi vị trí ngồi xuống bên cạnh Từ Giang Hoan.
Jojo lộ vẻ đắng chát, "Dạo này anh ấy hơi bận."
"Anh ta thì có ngày nào rảnh?" Từ Giang Hoan bất bình liếc mắt, "Có phải anh ta lại cãi nhau với mẹ của cậu? Họ già rồi mà còn lăn tăn cái gì? Cậu là phụ nữ mang thai, cần phải được chăm sóc, hay đến nhà của tôi ở đi, đừng để ý tới hai người kia nữa."
"Ngoài tiền ra thì còn gì ở đây nữa." Jojo bất đắc dĩ thở dài, "Chị Thăng xảy ra chuyện, gần đây tôi luôn cảm thấy có ai đó đang giám thị nhà mình, cậu nghĩ họ có tra ra mẹ của tôi không?"
Từ Giang Hoan trấn an, "Không có đâu, vả lại mẹ của cậu sợ cái gì? Người giỏi như mẹ của cậu còn cần cậu lo lắng sao? Chi bằng cậu tự lo cho bản thân đi, cứ tiếp tục như vậy, cậu và anh ta còn có hy vọng sao?"
"Vậy cậu nói tôi có thể làm gì?" Tính tình của Jojo luôn ngạo mạn nhưng lại mất hết chủ kiến khi ở trước mặt Từ Giang Hoan, cũng không kiêng dè Tiêu Ái Nguyệt đang tồn tại, cô ai oán nói, "Tôi không có tiền, cũng không có quyền, anh ấy cưới tôi còn phải chịu uất ức từ mẹ tôi, cậu nói đúng, cứ như vậy nghĩa là không có cách nào nữa."
Từ Giang Hoan kỳ quái cười một tiếng, "Chẳng phải tôi đã nghĩ cách giúp cậu rồi đó sao.
Bây giờ, công trình của tôi đang trong giai đoạn chuyển mình, Trần Vãn Thăng đã rớt đài, trợ cấp chính phủ là chuyện sớm muộn, chỉ cần cậu gia nhập thì nhất định sẽ kiếm được tiền, khi đó cần gì phải sợ mẹ nữa?"
Jojo khẽ mím môi, nhẹ nhàng bác bỏ, "Tôi không có tiền."
"Thì tìm người mượn." Từ Giang Hoan ngẩng đầu, kiên định nói, "Cậu là con gái của Khang Thụy Lệ, chỗ nào không cho cậu vay tiền?"
Jojo dao động, thông qua thái độ chua xót có thể dễ dàng nhìn thấy sự bất đắc dĩ, "Làm vậy mẹ tôi sẽ biết."
"Vậy thì đừng để mẹ cậu biết." Từ Giang Hoan thản nhiên từng bước xúi giục, "Cậu nghĩ đi, nếu công trình hoàn thành, lợi nhuận không chỉ gấp đôi.
Cơ mà dù cậu có mượn tiền để lãi mẹ đẻ lãi con, mẹ cậu biết được cũng sẽ không trách đâu.
Bà ấy là thương nhân, thương nhân hiểu rõ cái gì là 'lợi nhuận' hơn bất cứ ai, chỉ cần cậu muốn mượn thì tôi sẽ lập tức nghĩ cách.
Tôi không có nhiều tiền nhưng bản thân cũng khá rành về khoản đầu tư.
Nếu cậu không muốn kiếm tiền thì cứ sống qua ngày đoạn tháng đi, chồng của cậu muốn mua xe gì thì cứ trực tiếp đến tìm tôi.
Chúng ta không gấp nhưng chuyện này không thể kéo dài, cậu cũng không thể vĩnh viễn bị người ta dắt mũi? Cậu muốn mượn người khác thì tôi sẽ giúp cậu tìm ai đó đáng tin cậy, chỉ cần đầu tư sinh lời thì tầm nửa năm sẽ hoàn vốn, thấy sao?"
Chỉ còn một bước cuối cùng, chỉ cần Jojo bị thuyết phục thì cô sẽ nhanh chóng thu lưới.
Yết hầu của Tiêu Ái Nguyệt ngưa ngứa, cô cắn răng cố nén xúc động, ánh mắt rơi xuống trên người của Từ Giang Hoan liền trông thấy gương mặt xinh đẹp, ấm áp và nụ cười thiện lương, đáy mắt quan tâm hướng về Jojo.
Cô ta cúi thấp xuống rồi dịu dàng đề nghị Jojo, vẻ dịu dàng giả nhân giả nghĩa đó cũng không che giấu được mục đích thực sự sau lưng.
Lần này, Tiêu Ái Nguyệt mới chân chính nhìn thấu Từ Giang Hoan.
Cô quay đầu qua, nội tâm khát vọng lại sợ nghe Jojo trả lời.
Jojo im lặng hơn nửa ngày, suy tư thật lâu mới nói, "Tôi biết cậu tốt với tôi, nhưng để tôi suy tính một chút đã, nếu có thể làm như vậy thì tốt rồi."
Từ Giang Hoan trùm tay lên trên cánh tay của Jojo một cách đầy nhu tình, cô mềm giọng an ủi sự bất an của đối phương, "Tin tôi đi, chúng ta là bạn bè, tôi sẽ giúp cậu."
"Ừm." Jojo phát ra một tiếng kêu rên từ trong cổ họng, cô đột nhiên tươi cười, sau đó nắm chặt tay của Từ Giang Hoan, "Cậu là người bạn duy nhất của tôi, tôi đương nhiên tin cậu rồi."
Từ Giang Hoan bình tĩnh nhìn mặt người nọ chăm chú, sau đó kiên định nói, "Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn."
Tiêu Ái Nguyệt ăn xì dầu cả đêm cũng cảm thấy buồn nôn, cơ mà lý do buồn nôn là vì Từ Giang Hoan.
Cô chỉ biết là Từ Giang Hoan mang cô sang đây để xem phim là vì sự an tâm của bản thân và để tránh liên quan đến Vương Tiểu Dũng.
Cuối cùng, Jojo bị Đông Văn Giang đón đi, cả đêm cô ta không thèm nói chuyện với Tiêu Ái Nguyệt, cô ta có thể chấp nhận ăn cơm cùng nhau nhưng lại cự tuyệt Tiêu Ái Nguyệt rất rõ ràng.
Jojo hoàn toàn bị Từ Giang Hoan mê hoặc tâm hồn và bị xúc động, cũng mặc kệ Tiêu Ái Nguyệt có nghe được hay không.
Từ Giang Hoan ăn cơm nước no nê mới gọi điện đuổi tài xế của mình đi, sau đó lắc mông ngồi xuống ghế phụ ở bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt rồi tranh công, "Sao nào? Chị Tiêu, tôi đã giải quyết xong nhiệm vụ chị giao, chuyện tiếp theo cứ giao cho Đông Văn Giang, vả lại tôi không tệ chứ?"
Vẻ mặt Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc, "Có chừng đó thôi nên đương nhiên không tệ."
"Vẻ mặt này là sao?" Từ Giang Hoan đã nhìn ra có gì đó không đúng bèn làm nũng nói đùa, "Chẳng lẽ chị đột nhiên phát hiện ra bản thân đã yêu tôi rồi? Chị Tiêu, chị sẽ không làm 'hồng hạnh xuất tường' chứ? Không sao đâu, dù sao thì bạn gái của chị cũng không có ở đây, hay hai chúng đi thuê phòng nhé? Tôi cam đoan sẽ không để lộ ra dù chỉ một chút, chúng ta chỉ lên giường, không nói đến tình cảm."
Tiêu Ái Nguyệt mỉa mai cười trêu, "Cô đối với ai cũng đều lỗ mãng như vậy sao?"
Từ Giang Hoan mở radio điều chỉnh đến kênh âm nhạc rồi cúi đầu cười khanh khách, "Cũng không hẳn, tôi chỉ đối với chị như vậy thôi, chị là bạn tốt của tôi, sao tôi có thể ức hiếp chị được chứ."
Tiêu Ái Nguyệt nhắc nhở, "Cô và Jojo cũng là bạn tốt."
"A, Chị Tiêu, chị có thành kiến với tôi đúng không?" Như là cảnh giác của động vật, Từ Giang Hoan nheo mắt nhìn chằm chằm mặt đối phương, "Chẳng phải đã đàm phán hết rồi sao? Bây giờ lật lọng là thế nào?" Cô dừng một chút, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt cắn môi không nói lời nào, tâm tư buồn tủi lập tức hiểu rõ, "Được rồi, tôi làm người xấu, chị không phải, đừng có xoắn xuýt như thế."
Tiêu Ái Nguyệt hé mở bờ môi, ánh mắt do dự, "Jojo là người vô tội, có phải chúng ta hơi quá đáng rồi?"
"Quá đáng cái gì?" Tuy Từ Giang Hoan đã quen ngụy trang nhưng cô vẫn không muốn nhìn thấy vẻ không đành lòng của Tiêu Ái Nguyệt, "Lúc mẹ của cậu ta khi dễ bạn gái của chị, bạn gái của chị không phải người vô tội sao? Đừng có liếc tôi, bạn gái của chị ở Mỹ tố cáo mẹ của cậu ta, ai cũng biết chuyện này mà, vả lại kế sách 'thuyền cỏ mượn tên' của chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ gió đông đến nữa thôi, bây giờ chị nói với tôi là chị đang chuẩn bị gọi mưa làm tan băng tuyết, chị chơi tôi đó hả? Chị Tiêu, tôi nói cho chị biết, tôi đã tốn không ít công sức trên người Jojo rồi, nếu không phải vì chị, tôi có cần phải giả thành Trư Bát Giới trong ngoài đều không phải người sao?"
Trong xe bỗng dưng yên tĩnh, Từ Giang Hoan lạnh mặt nghe bài hát yêu thích nhất trên radio cũng không thèm hát theo.
Tiêu Ái Nguyệt không thể phân rõ rốt cuộc cô ta có đang diễn trò không nên mới thử thăm dò, "Từ Giang Hoan, cô cũng có lúc bị người khác lợi dụng sao?"
Trầm mặc, vẫn luôn trầm mặc.
Nụ cười dịu dàng đầy khiêm tốn của Từ Giang Hoan đã không thấy đâu nữa, thay vào đó lại có thêm một phần không vui, "Dừng xe, tôi muốn xuống xe."
Thật sự tức giận?
Tiêu Ái Nguyệt khóa cửa xe, "Tôi thực tình hy vọng cô xem tôi là bạn nên cô không cần phải nịnh nọt, không cần phải hiến thân, không cần phải giống như bọn họ."
"Chị không hiểu xã hội này sao?" Từ Giang Hoan từ chối cho ý kiến, lần đầu tiên trong mắt lại xuất hiện thần sắc lãnh đạm đầy bài xích, chắc là không thoải mái nên mới khiến người ta sợ hãi theo, "Xã hội này bạc lắm.
Chị Tiêu, tôi không ngại bị lợi dụng, đời có vay có trả mà, nếu Jojo lợi dụng tôi, tôi sẽ không hận cậu ấy, vì có hận cũng vô dụng.
Chị không hiểu khi chị trả thù Khang Thụy Lệ vì hận cũng là lúc chị nợ con gái của bà ta và con gái của bà ta cũng sẽ hận chị.
Chị Tiêu, chị là bạn của tôi bởi vì bây giờ chị vẫn còn mạnh mẽ, tôi sẽ lợi dụng chị và chị đồng thời cũng có thể lợi dụng tôi.
Xã hội lớn như vậy, ít đi một người vốn cũng chẳng có ai quan tâm đâu."
"Tôi sẽ quan tâm." Tiêu Ái Nguyệt biết cô ta tức giận nhưng lại không muốn cãi nhau nên đành phải nhếch môi khẽ cười an ủi, "Không có chị ấy, đời tôi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tiểu Hoan, có lẽ người khiến tôi cảm thấy khó chịu không phải là Jojo, tôi cũng không phải là Thánh Mẫu, chỉ là tôi lo lắng cho cô phải ngụy trang bản thân mỗi ngày như thế, chẳng lẽ không mệt mỏi?"
Từ Giang Hoan nghe rất chuyên chú, sắc mặt chuyển biến, hoàn toàn không che giấu sự chột dạ, cô thản nhiên trả lời, "Tôi là người chân thật, chân thật hơn hết thảy, ngoại trừ bản thân, tôi không cần bất cứ kẻ nào phải chấp nhận toàn bộ con người của tôi."
"Một ngày nào đó, cô cũng sẽ có người yêu."
"Tôi không cần." Từ Giang Hoan cân nhắc mở miệng, "Có thể một ngày nào đó tôi sẽ kết hôn, nếu đối phương có giá trị vô cùng to lớn đối với tôi."
Tiêu Ái Nguyệt tò mò, "Cô không có hình mẫu yêu thích sao?"
Từ Giang Hoan dị thường bình thản mở miệng, "Chị đó, chị rất tốt, có muốn cân nhắc qua tôi không?"
Tiêu Ái Nguyệt lập tức tái méc, "Cô đang nói đùa sao?"
"Ha ha ha ha ha." Từ Giang Hoan nằm trên cửa cười, tiền phủ hậu ngưỡng, "Ha ha, biểu tình gì thế kia, tôi đáng sợ như vậy sao? Tôi tạm thời sẽ không cân nhắc phụ nữ, đợi đến một ngày nào đó, khi mà tôi không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa và đứng được ở đỉnh cao nhất, tôi sẽ nắm tay người yêu và dẫn người đó ra mắt cho toàn thế giới.
Đàn ông có thể hứa hẹn gì về tương lai thì Từ Giang Hoan tôi đều có thể.
Chị Tiêu, lúc trước, tôi không nghĩ tình cảm của tôi sẽ thành trò đùa của xã hội."
Đối mặt với dáng vẻ kiêu ngạo của Từ Giang Hoan, trong lòng Tiêu Ái Nguyệt dâng lên nhiều cảm xúc.
Cô khẽ thở dài, khó nén xúc động đột nhiên xuất hiện ở sâu bên trong nội tâm, "Tại sao phải chạy thi với xã hội, có ý nghĩa gì chứ? Cô xem trọng người đó, cô yêu người đó thì cứ yêu đi, muốn gặp thì lập tức chạy tới ôm người đó ngay, phân vân làm gì, được rồi, cô đưa tôi trở về lấy hộ chiếu đi, tôi nhớ chị ấy rồi, bây giờ muốn qua Mỹ tìm chị ấy.".