Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Tin tức Khang Thụy Lệ trắng trợn bán cổ phần lan truyền nhanh chóng, chiều hôm đó, Tiêu Ái Nguyệt lập tức nhận được điện thoại của Trần Vãn Thăng.
Trần Vãn Thăng không tin đối phương cảm thấy bị uy hiếp mà quyết định rời đi nên mới hỏi Tiêu Ái Nguyệt có phải có ẩn khúc gì bên trong hay không, song Tiêu Ái Nguyệt chưa hề nghe được ẩn tình gì, vả lại nếu cô thật sự biết thì cũng sẽ không nói cho Trần Vãn Thăng nghe.
Bất quá có một chuyện khác khiến tam quan của cô đổi mới chính là Từ Giang Hoan muốn đính hôn với một ông chủ nhỏ ở bản địa, tin tức của ông chủ nhỏ này nối liền không dứt, tài nguyên trong tay không ít, xem ra hạng mục của Từ Giang Hoan đã nằm gọn trong tầm tay rồi.
Người có khả năng kết hôn nhất trong các cô là An Cửu Cửu cũng vô tội nhấp miếng cà phê đắng, sau đó thích ý nói, "Vực sâu vạn trượng, vạn người kính ngưỡng, có đôi khi chỉ thiếu một chút khoảng cách."
Nếu Tiêu Ái Nguyệt nhớ không lầm thì trước đó Từ Giang Hoan đối xử với cô rất thân thiện? Cô khẽ ngước mắt dừng ở trên móng tay cắt tỉa gọn gàng của An Cửu Cửu, "Cô định tính thế nào? Cứ như vậy trở mặt với người nhà sao? Suy nghĩ kỹ càng chưa?"
"Công khai là chuyện đơn giản mà." An Cửu Cửu ra vẻ thanh thản như đang nói chuyện phiếm, "Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với tin tức này thôi, tôi cũng không thể kết hôn.

Tổng giám đốc Tiêu, bà ngoại của tôi lại gọi cô đến nữa đúng không? Cô không cần khuyên tôi, dù sao thì tôi đã nói rõ với họ rồi, hoặc là chết, hoặc là để tôi thích phụ nữ.

Tôi sẽ như vậy cả đời, và tôi chỉ muốn giao thứ quý giá cho người phụ nữ tôi yêu nhất."
"Bởi vì chị Việt sao?"
"Không phải." An Cửu Cửu nắm chặt ly cà phê, "Tôi vì bản thân mình, không liên quan gì đến chị ấy.

Thích chị ấy là chuyện của cá nhân tôi, nếu chị ấy không tiếp nhận thì tôi sẽ vẫn ở bên cạnh chị ấy, nếu chị ấy thiếu thư ký thì tôi sẽ là thư ký của chị ấy, nếu chị ấy thiếu tài xế thì tôi sẽ lái xe chở chị ấy, đợi đến khi chị ấy già đi và cần người chăm sóc thì tôi sẽ chăm sóc cho chị ấy...."
Không biết từ lúc nào lại nổi lên mối tình thắm thiết, Tiêu Ái Nguyệt không bị làm cho cảm động, cô ngược lại lại cảm thấy có chút rùng mình, "Cô không cảm thấy là cô rất cố chấp sao?"
"Vậy còn cô?" An Cửu Cửu hỏi lại, tầm mắt lướt qua người Tiêu Ái Nguyệt, nhìn ra ngoài phía cửa sổ.

Cô đang suy nghĩ có lẽ bà của mình cũng đang đứng nghe lén ngoài cửa, hay là đằng sau cánh mở cửa hậu là tuyệt cảnh, hay là Quý Văn Việt quả thật cả đời cũng sẽ không yêu cô, vậy thì làm thế nào? Đối với chuyện tình cảm này, chỉ cần nghĩ đến sẽ hạnh phúc sao? An Cửu Cửu không biết, cô trước kia luôn rất mơ hồ, nhưng vào giờ phút này, cô lại vô cùng thanh tỉnh, "Tôi rất thích chị ấy, lần đầu tiên gặp, trên mặt chị ấy vẫn còn mang lớp mặt nạ bình dị gần gũi, nhưng nụ cười lại quá khách sáo.


Tôi đã gặp qua rất nhiều dạng người kiểu này, nhưng chị ấy là người duy nhất khiến tôi muốn giở đi lớp mặt nạ đó.

Duyên phận có hình dạng như thế chăng? Ấn tượng đầu tiên của chị ấy chính là cách ăn mặc thời thượng.

Tổng giám đốc Tiêu, có vài người phụ nữ độc tâm, không thể đụng vào, cô hiểu rõ điều này hơn tôi mà."
Tiêu Ái Nguyệt khẽ thở dài, nói không được nữa, "Tôi không đến đây để khuyên nhủ, chắc là ai cũng hiểu rõ lập trường của tôi mà."
"Tôi hiểu." An Cửu Cửu gật đầu, cô dựa lưng vào gối ôm có hình SpongeBob, thái độ ôn hòa, cười như không phải cười, "Đây là điểm không tốt của người nhà tôi, nên tôi từ nhỏ đến lớn đều không có bạn bè thật sự, nay gặp lại Tổng giám đốc Tiêu, hãy thay tôi hỏi thăm sức khỏe của chị Việt."
Bên ngoài cửa cũng không có ai nghe trộm, Tiêu Ái Nguyệt đi vào phòng khách xa hoa, song thân nhà họ An và ông bà của An Cửu Cửu nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt ra ngoài liền dùng ngữ khí quan trường bấy lâu quát lớn, "Nó nói thế nào!?"
Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ thủ thế, "Vẫn không đổi giọng."
"Hồ đồ!" An lão gia phấn chấn quải trượng mắng, ông dùng đôi sáng ngời nhìn chằm chằm Tiêu Ái Nguyệt, thần tình uy vũ bá khí, không khó nhìn ra lúc còn trẻ đã hăng hái đến cỡ nào, "Nhiều người như vậy lại bị một con nhóc làm cho rối loạn? Nhà họ An đã giữ danh tiếng nhiều năm như vậy, bây giờ nó lại nói thích phụ nữ, các người nghe lọt tai những lời đại nghịch bất đạo đó sao? Còn tìm một người phụ nữ cũng thích phụ nữ đến khuyên nó, các người xử lý chuyện này như vậy sao? Để ta đi gặp nó!"
Cục trưởng An bất đắc dĩ giữ chặt cánh tay của ba mình, "Ba, nó không muốn nhìn thấy chúng ta, ba đừng kích thích nó nữa."
"Kích thích cái gì!" An lão gia tử hất tay con trai ra rồi quát lớn, "Bây giờ các người hay quá rồi, động một chút lại bảo là kích thích, cút đi! Nó là bị các người làm hư."
Đối mặt với khí thế hung hăng của lão nhân, không ai dám mở miệng ngăn cản.

Ba người nhà họ An đưa mắt nhìn nhau, sau đó trên mặt mẹ An nở ra nụ cười hiền hòa xen lẫn vẻ bất đắc dĩ, bà đưa Tiêu Ái Nguyệt tới cửa rồi nhỏ giọng nói, "Để cô chê cười rồi, hôm nay cảm ơn cô rất nhiều, con nhóc đó làm loạn mấy ngày cũng không chịu ăn gì, sau khi cô đến, ít ra thì nó còn ăn được chút bánh gatô.

Ông lão nói chuyện hơi khó nghe, cô đừng để trong lòng."
Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy đáy mắt vừa cẩn thận lại vừa phòng bị của mẹ An liền hiểu rõ, cô gật đầu cam đoan nói, "Chuyện này...!con sẽ coi như chưa từng xảy ra."

Mẹ An rất hài lòng kéo lấy tay cô, "Được rồi, trở về đi, ta đã nắm chắc tâm lý vụ này rồi."
Tiêu Ái Nguyệt khéo léo ứng đối, vừa mới chuyển thân muốn đi liền nghe tiếng chửi mắng của An lão gia ở trên lầu, "An Cửu Cửu, con đứng lên cho ta, nếu không phải vì đã kế hoạch hoá gia đình thì con đã sớm bị ta ném xuống đất rồi.

Con xem lại con đi, làm xấu mặt gia đình, thanh danh cả đời của ta và ba của con đều bị hủy trên tay con hết cả rồi.

Đứng dậy, đứng lên cho ta, con không có xương cốt sao? An Quốc Đường ta sẽ không thay đổi, ta nói cho con biết, An Cửu Cửu, trừ phi ta chết, nếu không thì con đi lấy chồng ngay đi, ngày mai ta sẽ tìm người coi mắt, trong năm con sẽ được gả đi."
Nghe đến đó, Tiêu Ái Nguyệt không bước chân nữa, cô nhẹ quay đầu, mặt đầy lo lắng, "Dì à, kỳ thật Cửu Cửu rất bướng bỉnh, không biết sẽ làm ra chuyện gì khi bị bức ép đến đường cùng."
Mẹ An hiểu rõ con gái mình, thấy nó bị An lão gia mắng cho một trận như vậy, sắc mặt bà bỗng nhiên trắng bệch, hoang mang lo sợ nói, "Cô thật có lòng, không sao đâu, để tôi lên đó xem nó một chút."
Vừa dứt lời liền lập tức nghe được một tiếng vang thật lớn, Tiêu Ái Nguyệt đứng tại cửa ra vào, thân thể hướng ra bên ngoài, cô tận mắt trông thấy những mảnh thủy tinh rơi vỡ, sau mấy phút, gương mặt bình tĩnh đầy quỷ dị của An Cửu Cửu lại xuất hiện trước mặt cô, tốc độ rơi xuống quá nhanh, chỉ mới trong vòng mấy giây, gió thổi bay sợi tóc của đối phương giống như lần đầu gặp ở công ty, vừa xinh đẹp lại vừa tinh nghịch.
Hai giây có thể ngăn cản được chuyện gì của nhân loại? Âm thanh vật nặng rơi xuống đất đột nhiên vang lên, đánh thức cả tòa nhà yên tĩnh của An gia, trong phòng truyền đến một tiếng hét, mẹ An ngây ra như phỗng đứng tại cửa ra vào, sau đó ba An cấp tốc lao ra ngoài.
"Cửu Cửu, Cửu Cửu, con gái ngoan, tỉnh lại đi con."
Một gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi quỳ một chân trên đất, thúc thủ vô sách nhìn con gái mình đang nằm trong vũng máu.

Gã không dám động vào nên chỉ có thể trợn to đôi mắt chứa đầy nước kêu gào.

Gã do dự một lát rồi mới đưa tay lên xoa mặt của An Cửu Cửu, máu tươi trong nháy mắt chảy ra từ trong lỗ mũi của An Cửu Cửu, cuối cùng mẹ An cũng có phản ứng, miệng kêu lên một tiếng thảm thiết rồi té xỉu ở bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt.
Cục trưởng An không có thời gian bận tâm người bên kia và song thân, toàn thân gã run lẩy bẩy, gã đưa lỗ tai đến bên miệng An Cửu Cửu để nghe cô bàn giao một câu đứt quãng cuối cùng, "Ba...!con...!thật xin lỗi, ba...!ba là người ba tuyệt vời nhất, đừng trách ai khác...!đừng, xin ba..."

"Aaa..."
Cục trưởng An chảy nước mắt, gã bất lực cầm tay của con gái, bộ mặt nhăn nhó đầy thống khổ, hai đầu gối quỳ xuống đất đau khổ cầu khẩn, "Con gái ngoan, ba không trách con, con không được xảy ra chuyện, ba không trách con, cục cưng, con tỉnh lại đi, cục cưng,..."
Không có ai trả lời, xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, Tiêu Ái Nguyệt là người tỉnh táo duy nhất trong cuộc nên cô đã sắp xếp xong xuôi bảo mẫu chăm sóc hai ông bà già và mẹ An, sau đó cô đi theo cục trưởng An tới bệnh viện.
Cô ở bệnh viện gọi điện cho Từ Phóng Tình, Từ Phóng Tình quyết định lập tức mang theo Bì Lợi chạy tới.

Tin tức thiên kim của cục trưởng An đã xảy ra chuyện vẫn chưa bị truyền ra, Từ Phóng Tình đã an bài Bì Lợi đến bệnh viện phong tỏa tin tức và ém chuyện này xuống.
Cục trưởng An luôn ngồi trên ghế không hề động đậy, gã nghe được Từ Phóng Tình đang giúp gã xử lý phiền phức nhưng vẫn không nói nửa câu cảm ơn, linh hồn của gã như bị ai đó dành lấy, chỉ còn lại một bộ thân thể đang vùng vẫy giãy chết.
Từ Phóng Tình xử lý tốt mọi thứ mới nhếch môi mỏng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, tay đụng vào cánh tay của người kia, "Tiêu Ái Nguyệt, mặt em bị sao vậy?"
Gương mặt cắt không ra chút máu của Tiêu Ái Nguyệt khiến người ta nhìn không thuận mắt, so với cục trưởng An không có linh hồn thì vẻ bi thương hiện trên mặt cô càng lấy được nhiều sự đồng tình hơn.

Cô đờ đẫn quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, tơ máu trong mắt hết sức rõ nét, cô hơi hé miệng, môi dưới nhẹ rung rung, lắc đầu, "Cô ấy còn trẻ như vậy, Tình Tình, đáng lẽ mọi chuyện không nên phát sinh."
Từ Phóng Tình muốn an ủi nhưng lời đến khóe miệng lại bất động thanh sắc nhìn về hướng cục trưởng An, thấy gã đã điều chỉnh tư thế ngồi cứng ngắc nãy giờ, rõ ràng là đã nghe thấy lời nói của Tiêu Ái Nguyệt.

Cô suy nghĩ một lúc mới lên tiếng, "Cửu Cửu là người trưởng thành, có thể tự quyết định mọi chuyện, tất cả đều là lựa chọn của cô ấy, dù là theo giới tính nào hay muốn kết thúc sinh mệnh, chúng ta phải hiểu cô ấy vốn là một cá thể độc lập, yêu thương cô ấy thì phải tôn trọng cô ấy, càng trói buộc sẽ càng thương tâm."
Cục trưởng An là một lão hồ ly nên gã đương nhiên hiểu được hành vi 'mượn hoa hiến Phật' này của Từ Phóng Tình, gã hơi khép đôi mắt hẹp dài lại, không biết đến cùng có để lời của các cô ở trong lòng hay không.
Tiêu Ái Nguyệt thì khó chịu trong lòng, cô kéo tay 'ái thê' của mình, nói năng lộn xộn, "Em..., kỳ thật lần đó...!cái lần mẹ ép em rời khỏi chị, em cũng đã có ý định như vậy.

Tình Tình, cái chết không thể ngăn cản em yêu chị, nhưng mẹ thì có thể, bởi vì tính mạng của em là do bà ấy ban cho.

Nếu bà ấy muốn em phải chịu trách nhiệm thì em sẽ lập tức trả mạng lại cho bà ấy.

Tình Tình, em không sợ chết, thật sự không sợ, nhưng lúc Cửu Cửu vừa rơi xuống đất, lúc đó em đột nhiên nghĩ người khó chịu nhất có lẽ chính là mẹ An.


Mặc dù hai người có trở mặt thì ít ra trên thế giới này, hai người đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau.

Nếu không có người kia ở trên đời thì phải làm sao bây giờ? Nếu em không còn ở đây thì chị sẽ làm gì? Tình Tình, tuy nói linh hồn vô cùng tự do, vậy thì thế nào? Ai sẽ ôm linh hồn? Em muốn sống và tồn tại trong sinh mệnh của chị, em muốn ôm lấy người em yêu, vì sao Cửu Cửu lại không đợi thêm vài phút nữa? Biết đâu sau mấy phút đồng hồ, mẹ An sẽ đồng ý chấp nhận cô? Tại sao phải làm như vậy."
Từ Phóng Tình hấp hấp bờ môi, muốn nói gì đó lại cảm thấy có chút bất lực, trong chốc lát lại có chút hoảng hốt, cô cũng quên béng đi mất cục trưởng An vẫn còn ở bên cạnh, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu em dám đi chết, tôi sẽ lập tức quên em."
Có một loại cảm xúc không rõ ý vị hiện lên trong lòng của Tiêu Ái Nguyệt, cảm giác này chưa từng có trong dĩ vãng.

Cô biết rõ Từ Phóng Tình vốn luôn mạnh miệng và mềm lòng nên trong nội tâm đột nhiên nảy sinh sự thương xót, rốt cuộc Từ Phóng Tình sẽ quên ai? Từ Dũng đã chết nhiều năm như vậy, chị ấy đã quên rồi hay sao? Chị ấy không hề quên, chị ấy vẫn còn nhớ rất rõ, chị ấy sẽ một mình ưu thương vào mỗi ngày giỗ, chị ấy rõ ràng trọng tình thân hơn bất cứ người nào, nhưng vì sao nhất định phải ngụy trang thành bộ dáng lạnh lùng như vậy? Bởi vì đã sớm có dự cảnh? Hay là do bản thân đang trốn tránh? Tiêu Ái Nguyệt dùng bàn tay ôm lấy eo thon của đối phương rồi lại trượt ra sau lưng, tạo thành một cái ôm ấm áp, an tâm, "Chị nghe đây, Tình Tình, em chỉ cho phép chị quên em một lần, đó chính là khi 'đãng trí tuổi về già', cho dù đến lúc đó, em cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho chị.

Chết là một chuyện rất ngây thơ, nó không giải quyết được gì cả, nhưng yêu thì có, em yêu chị nên em đã lựa chọn làm bạn của chị như thế mãi một đời, tiền đề là chúng ta nhất định phải sống, chờ Cửu Cửu tỉnh lại, em nhất định sẽ mắng cô ta dừng lại, nhân sinh dài như vậy, có việc gì không thể vượt qua.

Chị nhìn đi, ngay cả chị mà em còn cưa được thì nhân sinh còn gì không có khả năng?"
Lời nói thâm tình như vậy, Từ Phóng Tình đã lập tức tóm lấy trọng điểm, "Tiêu Ái Nguyệt, em lặp lại lần nữa, ai là người già bị đãng trí?"
"Em...!đương nhiên là em."
Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi buông thân thể của đối phương ra, thần sắc trên mặt đã kéo nhiều mây.

Cô quay đầu nhìn cục trưởng An với ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Cô mỉm cười, giọng nói nhu hòa càng thêm mê hoặc lòng người, "Ngài nói có đúng không, cục trưởng An? Miễn là còn sống thì nhân sinh có gì không có khả năng?"
Hành lang hoàn toàn yên tĩnh, cục trưởng An yên lặng nửa ngày liền "Ừ" một tiếng, sau đó gã nghiền ngẫm nhìn Từ Phóng Tình rồi lại quét lên người của Tiêu Ái Nguyệt, "Phần nhân tình này của các cô, tôi nhận.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận