"Chúng ta trở về."
Tiêu Ái Nguyệt trở về với gương mặt tươi cười, tâm tình nhẹ nhõm, hoàn toàn không còn bất an như trước.
Bì Lợi tiếp nhận hành lý trong tay các cô, muốn nói lại thôi.
Sắc mặt của Từ Phóng Tình rất bình tĩnh, không có nửa điểm khác lạ, thường thì lúc này cũng không biết làm sao mở miệng.
"Tổng giám đốc Tiêu, cách đây mấy ngày, An Cửu Cửu đã tìm chị nhiều lần, còn có tổng giám đốc Quý nữa, hẳn là có chuyện gì đó gấp lắm, chị có muốn tôi liên hệ với họ giúp không?"
Theo thông lệ, lời nói này không hề ảnh hưởng đến Tiêu Ái Nguyệt, cô nắm tay Từ Phóng Tình để lên trên đùi, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, tựa hồ không muốn trả lời vấn đề gì.
Bì Lợi trong thời gian ngắn không quen với cách Tiêu Ái Nguyệt trốn tránh công việc, cô yên tĩnh đợi mấy giây rồi gật đầu truy vấn, "Tổng giám đốc Tiêu, tôi đang chờ đáp án của chị đó."
"Ngày mai rồi nói tiếp."
Không biết thế nào, dù là cấp trên quen thuộc nhưng lời nói của Từ Phóng Tình luôn có thể mang đến căng thẳng và bất an khó hiểu.
Bì Lợi cũng không dám nói tiếp, cô ngoan ngoãn đưa hai người tới dưới lầu, cô muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Đồ vật trong nhà vẫn thế, Ngốc Nguyệt cũng không hề khó chịu, nó theo quán tính tiến vào trong căn phòng cũ, không thấy Mặt Trời nên nhanh chóng chạy ra lại, sau đó du ngoạn trong phòng khách một lượt, cuối cùng chạy đến dưới chân Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt xả nước tắm, cô ôm cánh tay đứng ngẩn người trong phòng tắm, cảm xúc ảm đạm, phải chăng là cô không đủ tố chất làm lãnh đạo nên không nguyện ý nói cho Từ Phóng Tình, cũng không nguyện ý biểu hiện ra trước mặt Bì Lợi?
"Lợn chết không sợ bỏng nước sôi sao?" Giọng nói trêu tức đột nhiên truyền đến từ phía sau, Tiêu Ái Nguyệt bị dọa hít một hơi lạnh, cô tranh thủ quay người nhìn lại thì thấy Từ Phóng Tình đang cầm trong tay hai bộ áo ngủ sạch sẽ, sau đó đi đến bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt rồi đưa tay tắt vòi nước nóng, "Tiêu Ái Nguyệt, em định dùng nước sôi trừ độc sao? Muốn xóa hương vị Geisha trên người?"
"Hơ...." Tiêu Ái Nguyệt cười khổ, cô bị một đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm khiến cô á khẩu, tay chỉ ra ngoài cửa, "Em ra ngoài trước, chị tắm rửa đi."
"Tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện." Tiếng nói có một nửa là uy hiếp, một nửa là dụ hoặc cất lên lạnh lùng, khóe miệng Từ Phóng Tình hiện ra một nụ cười đầy thâm ý, cô cũng không nhiều lời, thản nhiên nói, "Em vào trước?"
Tiêu Ái Nguyệt bỗng dưng hiểu rõ ý của đổi phương, tắm uyên ương đúng là mộng tưởng của rất nhiều người.
Cô chần chờ nhìn Từ Phóng Tình chằm chằm, trong lòng không rõ chị ấy đang muốn làm gì.
Từ Phóng Tình không phải là người tham hoan, à không, hoặc nói đúng hơn là chị ấy không phải kiểu người thích biểu lộ tham hoan của mình ra ngoài, cho nên Tiêu Ái Nguyệt cũng không biết nên trả lời thế nào.
Trước mắt là một bồn tắm lớn đầy nước trong veo, không có gì che lấp.
Từ Phóng Tình đã ngồi xuống sau khi đổ thêm chút nước lạnh.
Cách một lớp nước có thể thấy rõ dáng người nổi bật, mái tóc đã sớm ướt và còn có vẻ hơi rối.
Cô nhẹ nhàng búi tóc lên, tóc dài đoan trang càng khiến ngũ quan thêm vũ mị.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn người nọ không dám chớp mắt, nhưng so với dục vọng và xúc động trong dĩ vãng thì giờ đây cô lại vô cùng tỉnh táo.
"Không cảm thấy hơi chật sao?" Tiêu Ái Nguyệt đánh vỡ sự yên tĩnh đầy xấu hổ này rồi nhanh chóng nhận thua, "Tình Tình, chúng ta có thể bàn lại vào tối nay."
Tuy thủ đoạn của Từ Phóng Tình không nhất quán, nhưng sau khi Tiêu Ái Nguyệt nói xong, ánh mắt của Từ Phóng Tình bất chợt trở nên lãnh đạm rồi khôi phục lại sự bá đạo trước đó, "Lại đây, Tiêu Ái Nguyệt, đừng để tôi nói đến lần thứ hai."
"Đây là thái độ nói chuyện của chị sao?" Tiêu Ái Nguyệt phản bác, "Em không thấy được thành ý của chị."
Từ Phóng Tình không trả lời, hai người đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng Từ Phóng Tình mới là người không có mảnh vải che thân nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại có cảm giác mình mới là người trần truồng.
Cô thử thở đều để bình phục lại cảm xúc phức tạp, cô cảm thấy bản thân đã đốt lên lửa giận của Từ Phóng Tình nên cuối cùng vẫn mềm lòng chậm rãi cởi quần áo, sau đó bước vào trong bồn tắm.
Bồn tắm không nhỏ, song ngồi hai người thực sự có chút chật.
Chân của cả hai thân mật dính chặt vào nhau, Từ Phóng Tình dùng tay ngăn cách hai thân thể, thần thái tự nhiên nói, "Bác sĩ tâm lý của tôi nói như vậy có thể trao đổi rất tốt."
"Ý chị là trao đổi về thể xác?" Tiêu Ái Nguyệt vẫn không chịu thỏa hiệp, đặc biệt là khi nghe thấy người kia đề cập đến bác sĩ tâm lý, có trời mới biết chị ấy làm thế nào để đối mặt với lĩnh vực tình cảm khó hiểu này.
Cô cất một tiếng thở dài, ngữ khí cũng khá hơn một chút, "Em không thích chị gặp bác sĩ tâm lý, chị có gì cứ trực tiếp tìm em, tìm những người kia làm gì?"
"Em đi cùng với tôi áp lực lắm đúng không?" Từ Phóng Tình bỏ qua hết thảy lời dư thừa, trực tiếp nói thẳng, "Tiêu Ái Nguyệt, em thật sự có áp lực không?"
"Có." Tiêu Ái Nguyệt rất thẳng thắn, "Ngày nào em cũng cảm thấy mình rất vô dụng, em cảm thấy bản thân đã từ bỏ rất nhiều thứ, chị vẫn còn nhớ rõ con người trước kia của em không? Em luôn tự cho mình là đúng, lại còn rất đần, cái gì cũng được chăng hay chớ.
Em của bây giờ quả thật đã tốt hơn trước kia rất nhiều."
"Vậy em có vui vẻ không?"
Tiêu Ái Nguyệt sững sờ, "Chị cảm thấy thế nào?".
||||| Truyện đề cử: Giam Cầm Sinh Mệnh |||||
"Tôi đã dẫn em đi gặp mẹ của tôi." Từ Phóng Tình hỏi một đằng, trả lời một nẻo, trên gương mặt bình thản ẩn giấu sự nôn nóng.
Cô khẽ cắn môi dưới, hai mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm vào ngăn tủ sau lưng Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi vốn không muốn nhớ về tuổi thơ, thậm chí không muốn tin tôi là con của bà ấy.
Tôi đã từng tự nhủ với bản thân, tôi và bà ấy không hề giống nhau.
Về sau, có một lần từ công ty trở về, tôi vô tình nhìn thấy em và Tần Thất Tuyệt đang uống nước trong quán cà phê, biểu hiện của em rất ân cần, nếu không yêu thì tôi cũng sẽ tin vào điều mình thấy trước mắt.
Sau khi phẫn nộ qua đi, tôi lại nghĩ vì sao em lại biến thành như vậy? Tiêu Ái Nguyệt, tôi là con của bà ấy nên tính cách cũng giống nhau y như đúc, bất quá bà ấy chỉ muốn tiền tài, còn tôi thì muốn quyền thế.
Tôi và bà ấy rất giống nhau, luôn bức người mình thương nhất phải tiếp nhận công việc và cuộc sống mà chính họ không thích.
Tôi và bà ấy rất giống nhau, đều khiến người bên cạnh cảm thấy thống khổ.
Tôi và bà ấy rất giống nhau, bởi vì tôi là con gái của bà ấy."
Trái tim của Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên điên cuồng loạn nhịp, cô đã tưởng tượng qua hàng ngàn hàng vạn lý do khiến Từ Phóng Tình rời đi, hôm nay nghe chị ấy khẽ khàng nhắc đến, máu huyết trong người cô như đọng lại, không cách nào nói rõ được tình cảm của bản thân.
"Tôi đã từng muốn từ bỏ em." Lông mi của Từ Phóng Tình rất dài, hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện ngũ quan của chị ấy rất rõ nét, bên cạnh cánh mũi còn có một nốt ruồi nhỏ rất khó thấy, cộng thêm hào quang bình thản, ung dung.
Chị ấy bình tĩnh nói chuyện, giọng nói càng ngày càng nhỏ cho đến khi mất hẳn, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi làm không được.
Sau khi rời khỏi đây, tôi luôn nghĩ em đã trưởng thành nên có thể gánh vác hết mọi khuyết điểm của tôi, có thể bao dung mọi thứ, nhưng chính tôi lại không thể đối mặt được với khuyết điểm của bản thân.
Tôi đã thử đi học rất nhiều thứ, em có hiểu không? Trong cõi u minh, tôi vẫn luôn là người rất ích kỷ, tôi không có cách nào có thể giao em cho những người khác."
"Em..." Tiêu Ái Nguyệt có rất nhiều lời muốn nói, song lại không biết nên nói câu nào trước.
Cô chậm rãi cúi người xuống, hai tay chống vào trong nước rồi dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của đối phương, sau đó mở miệng, "Tình Tình, để em ôm chị một cái."
Sự thật vốn luôn rất tàn khốc, Từ Phóng Tình không nói nên chẳng có ai biết chị ấy đang suy nghĩ điều gì.
Tiêu Ái Nguyệt luôn tưởng đó là lỗi của mình, nhưng kỳ thật cô không thể đảm đương được hết nên đã bỗng nhiên thu tay rồi đến một ngày tỉnh lại mới phát hiện mình đã biến thành loại người mà bản thân ghét nhất.
Tiêu Ái Nguyệt rất sợ hãi, cũng không hiểu tại sao mình lại sợ.
Cô đã mất phương hướng, sự kiện Từ Phóng Tình rời đi như một hồi chuông cảnh báo đôi trẻ hãy tỉnh táo lại.
Da thịt kề nhau thức tỉnh ký ức, Tiêu Ái Nguyệt ôm thân thể ấm áp kia vào trong ngực, cô đột nhiên cảm động đến phát khóc, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm mại của Từ Phóng Tình, mặt kề mặt với người bên cạnh, nhẹ nhàng nói, "Em không lợi hại như vậy, em cũng không dám nói cho chị biết về cái lần đi Bắc Kinh đó, em suýt chút bị Giang Lâm Lâm giết chết rồi, đừng, chị đừng sợ." Tiêu Ái Nguyệt cảm giác được người trong ngực run rẩy, uất ức đều biến thành thương tâm.
Cô hôn lên lỗ tai người nọ, ôn nhu an ủi, "Mọi chuyện đều đã qua rồi, em biết chị sợ em xảy ra chuyện nên đã cố ý tìm An Cửu Cửu và chị Việt theo giúp, nhưng kế hoạch lại biến hóa khôn lường, em muốn cứu Mạnh Niệm Sanh, nếu em yếu đuối thì nào còn xứng với chị nữa.
Em là một kẻ hèn mọn, cũng không thông minh được như chị.
Em đã đi được đến hôm nay, đôi khi ngẫm lại cũng rất chán ghét bản thân mình là kẻ dối trá.
Tình Tình, nhưng rất đáng giá, chị biết không? Chỉ cần có chị ở đây, em sẽ không còn sợ gì nữa."
"Thật xin lỗi, Tiêu Ái Nguyệt, thật xin lỗi." Lời thật khiến Từ Phóng Tình bắt đầu suy nghĩ lại, cô ôm lấy người nọ, vành mắt đỏ ửng nhưng lại không chịu để Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy, thì thào ngâm khẽ, "Thật xin lỗi, tôi thật sai."
Dù đã cố gắng che giấu nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn cảm nhận được sự bi thương của người yêu, ánh mắt lẫn lộn sự phức tạp, càng nhiều hơn chính là thương yêu, "Em cũng có lỗi, sau này, chúng ta hãy thẳng thắn với nhau hơn, được không?"
Có ít người, một cái liếc mắt đã là cả đời.
Có một số người, cả đời chỉ mong một cái liếc mắt.
Tình yêu thoáng qua rồi phút chốc lại mỗi người đi một ngả, có ít người luôn rất thân mật nhưng lại không có cách nào tránh né mâu thuẫn trong hôn nhân.
Yêu là chuyện đơn giản nhất, muốn bên nhau phải trải qua thời gian mài giũa.
Bây giờ, Tiêu Ái Nguyệt đã đi theo bước chân của Từ Phóng Tình, giống như Trần Vãn Thăng đã nói, cô là gà ở trong lồng của Phượng Hoàng, nhưng vậy thì sao? Là Phượng Hoàng sẽ gặp một Phượng Hoàng khác.
Từ Phóng Tình ôm đối phương đi ngủ, động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hai người đan chặt mười ngón và nằm chung trên giường, không hề làm gì, chỉ yên lặng nhìn nhau.
Ngón tay của Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu lướt qua trán của Từ Phóng Tình, đến lỗ tai, mắt, miệng, môi..., cô cười mang theo sự hài lòng, thoải mái, "Em rất nhớ dáng vẻ của chị, nếu thật sự có kiếp sau, em vẫn muốn đi tìm chị."
Trong lòng ấm áp, trái tim đã từng luôn cảm thấy trống rỗng lần nữa trở nên phong phú.
Từ Phóng Tình nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng rồi khẽ cười, đầu tiên là hôn môi, rồi hôn đến ngón tay, nụ hôn của cô rất sâu, thâm tình chưa từng có, "Năm tháng tĩnh lặng, Tiêu Ái Nguyệt, chờ tôi già, tóc của em hẳn đã bạc trắng cả đầu."
(*) Trích trong câu: Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an.
Là lời hứa nổi tiếng của các cặp đôi yêu nhau.
Tiêu Ái Nguyệt ôm eo của người yêu kéo chặt vào ngực mình, "Chờ chúng ta đều già, em sẽ nói cho chị biết, em biết tất cả bí mật của chị, biết mọi thứ, bao gồm cả những chuyện chị không biết."
"Nhưng tôi không muốn biết." Từ Phóng Tình kề sát lỗ tai của đối phương, thấp giọng mập mờ nói, "Về sau giữa chúng ta sẽ không có bí mật, Tiêu Ái Nguyệt, vĩnh viễn sẽ không có."
Vốn tưởng đêm nay sẽ không bị quấy rầy, nào ngờ hai người ôm nhau nằm đến tối thì An Cửu Cửu đã tự thân lên cửa.
Tiêu Ái Nguyệt đắp kín chăn cho Từ Phóng Tình, sau đó thay quần áo đi ra mở cửa.
An Cửu Cửu hốt hoảng kéo tay Tiêu Ái Nguyệt, không đầu không đuổi nói, "Tôi đã nói là Trần Vãn Thăng xâm phạm tôi.
Chị Tiêu, bây giờ họ quay sang hoài nghi tôi rồi, ba tôi bảo ông ấy đang điều tra, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện.
Nếu nói như vậy, chị sẽ gặp phiền toái rất lớn."
Tiêu Ái Nguyệt nắm chắc mọi chuyện trong lòng, cô ta gấp gáp đến tìm mình như vậy chắc cũng không phải là vì an nguy của mình đâu nhỉ, "Cục trưởng An nói thế nào? Bên Trần Vãn Thăng sao rồi?"
"Ba tôi nói ông ấy tưởng chị Việt dạy tôi làm vậy." An Cửu Cửu thấy người kia bình tĩnh quá nên cũng không đoán ra được suy nghĩ của đối phương, trực tiếp nói, "Chị Tiêu, chị không thể thấy chết mà không cứu, là chị đã dạy tôi mà.
Ba của tôi đã giúp chị đối phó với Trần Vãn Thăng, bây giờ họ muốn đối phó với chị Việt, dù gì thì chị Việt cũng đã giúp chị rất nhiều, chị không thể khoanh tay đứng nhìn được."
"Họ muốn đối phó với chị ấy như thế nào?" Tiêu Ái Nguyệt nhíu mày phân tích, "Cô đừng quên gia thế của chị Việt, ba của cô và ba Quý cũng là chỗ bạn bè.
Họ nói hoài nghi chị Việt cho một mình cô nghe thôi, có lẽ họ muốn cô ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.
Cô vừa rối loạn đã gióng trống khua chiêng tới tìm tôi, điều này sẽ nhanh chóng đổ hết lên đầu tôi đấy.
Không phải là tôi không nghĩ đến sự việc sẽ bại lộ, nhưng Tiểu An à, cô cứ bình tĩnh và một mực chắc chắn là Trần Vãn Thăng làm thì ba của cô có thể điều tra được gì? Ông ấy tin cô hay tin Trần Vãn Thăng? Cô đừng hoảng hốt nữa."
An Cửu Cửu ngây ngẩn cả người, nghĩ nghĩ, lại lắc đầu nói, "Nhưng họ không tin thì biết làm sao bây giờ?"
"Vậy thì giá họa." Sự thật tàn khốc, dù Tiêu Ái Nguyệt đã cẩn thận hơn nhưng vẫn bị Từ Phóng Tình phát hiện, không biết chị ấy đứng ở cửa nghe bao lâu.
Từ Phóng Tình đang mặc một bộ đồ ngủ rất gợi cảm, cô đi đến sofa ngồi xuống.
An Cửu Cửu nhìn cô chằm chằm, Tiêu Ái Nguyệt lại trầm lặng cởi áo ngoài trùm lên trên đùi cô.
"Chị không lạnh sao?"
Từ Phóng Tình lườm cô một cái rồi lại quay đầu, cười như không cười nhìn An Cửu Cửu chằm chặp, "Thả dây dài câu cá lớn, cô hẳn phải biết có không ít người rất muốn làm quen với cô."
Tựa như đang trở mặt, vệt đỏ trên mặt của An Cửu Cửu sắp biến mất rồi nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt Từ Phóng Tình.
Cô nhìn Tiêu Ái Nguyệt nói, "Tôi không hiểu ý của chị ấy."
Tiêu Ái Nguyệt đã hiểu, vỗ đùi, "Mượn đao giết người! Cao cường quá, Tình Tình."
Từ Phóng Tình hé mở đôi môi, "Mặt Trời đâu? Đón nó về đi.
Tiểu An, một nhà bốn miệng chúng tôi vừa đoàn tụ, đêm nay sẽ nghỉ ngơi sớm."
Thanh âm ngắn gọn, nặng nề gõ vào đáy lòng của An Cửu Cửu.
Cô nhìn Tiêu Ái Nguyệt, không khỏi liếm môi một cái, tâm tư sợ hãi, cũng không tiện đợi thêm, đứng lên nói, "Vậy ngày mai tôi lại đến, à không, hay là hẹn địa điểm khác đi.".