Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Giang Lâm Lâm đưa ra ví dụ động trời, đánh thức mộng đẹp của Tiêu Ái Nguyệt.

Trên đường trở về, Quý Văn Việt gọi kêu tài xế riêng của mình về trước, không cần chờ nữa.
Tiêu Ái Nguyệt đang mang tâm sự nặng nề thì đột nhiên nhớ tới Mạnh Niệm Sanh, kỳ quái là Quý Văn Việt cũng không đề cập đến chuyện này.

Từ Phóng Tình nói sơ bộ về kế hoạch của Tần Thất Tuyệt ở Thượng Hải, Quý Văn Việt cũng không tỏ rõ thái độ mà chỉ nói bản thân sẽ không nhúng tay vào.

Lúc này, Từ Phóng Tình mới trực tiếp sáng tỏ nhưng biểu lộ lại hờ hững, "Tôi không quá muốn nhìn thấy cô ta đứng vững ở Thượng Hải."
Quý Văn Việt không hiểu ra sao, không biết giữa Từ Phóng Tình và Tần Thất Tuyệt có liên quan gì không, cô khó hiểu hỏi, "Tần Thất Tuyệt và công ty của em có xung đột gì sao?"
Từ Phóng Tình nhếch môi mỏng, lắc đầu, "Cô ta xung đột với rất nhiều người."
Quý Văn Việt lập tức hiểu ngay, cô trầm mặc nhìn qua bóng lưng của Tiêu Ái Nguyệt một lát, sau đó lại chuyển hướng sang Từ Phóng Tình, buồn bã thầm nghĩ, "Sợ nhất là lòng dạ tiểu nhân.

Lộ Kiệt không phải là người dễ đối phó đâu."
Từ Phóng Tình "Ừ" một tiếng, không tiếp tục đáp lời.
Tiêu Ái Nguyệt liếm liếm môi, trong lòng xoay một cái, thâm ý xen vào nói, "Chị Việt, chị chỉ mới giúp tôi giới thiệu hai khách hàng lớn thôi mà thị trường kinh tế đã lập tức bị đình trệ, mậu dịch trong nước cũng ảm đạm, dù tôi có đổi nghề thì cũng chẳng có con đường nào tốt."
"Tôi cũng chưa tiếp xúc với việc buôn bán bên ngoài." Quý Văn Việt cười cười, thừa dịp đèn đỏ liền quay kiếng xe xuống đổi chút không khí mới mẻ, sau đó ung dung trả lời, "Ba của tôi là người đầu tiên làm liều, mấy năm nay cũng có kinh nghiệm khá nhiều, tuy nói là thị trường đang dần bão hòa, ông ấy ngược lại đã có kế hoạch đi ngược lại con đường cũ để khuếch trương quang đại lần nữa, nếu cô có hứng thú thì tìm cơ hội gặp mặt ba tôi nói chuyện."
Tiêu Ái Nguyệt giựt giựt mi tâm, không kiềm được sự hưng phấn, "Vậy cám ơn chị Việt trước nhé."
Từ Phóng Tình từ đầu đến cuối luôn trầm mặc, sau đó ba người không nói gì nữa.

Quý Văn Việt cũng bị bầu không khí không lời này ảnh hưởng, lúc đến dưới lầu nhà mình mới nhìn Từ Phóng Tình, bộ dạng muốn nói lại thôi, "Tôi sẽ giúp em giải quyết chuyện của Lộ Kiệt, em không cần lo lắng."
"Không cần làm phiền chị." Từ Phóng Tình vô cùng bình tĩnh, "Chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Tiêu Ái Nguyệt biết người kia đang ám chỉ cái gì, sau khi hai người đưa Quý Văn Việt về, quay về nhà mới biết mẹ Tiêu đã tới, Tiêu Hiếu Nam còn để địa chỉ kẹp ở khe cửa căn dặn cô có thời gian thì đến đón mẹ Tiêu.

Đã gần 11 giờ, Tiêu Ái Nguyệt bĩu môi xem thường, "Đi ngủ trước cái đã, ngày mai sẽ đón bà ấy sau."
Mở điện thoại ra, quả thật là không có ai gọi đến, chẳng trách không thấy tin nhắn của Tiêu Hiếu Nam.

Tiêu Ái Nguyệt ngáp một cái, cô muốn nói vài câu thân mật với Từ Phóng Tình, nhưng khi trông thấy gương mặt băng giá của đối phương, trong lòng cô thầm mắng hỏng bét rồi! Tổ tông này lại bắt đầu chiến tranh lạnh nữa rồi!
Quả nhiên, Từ Phóng Tình tắm rửa xong ngã đầu liền ngủ, còn ném gối đầu của Tiêu Ái Nguyệt xuống cuối giường.

Tiêu Ái Nguyệt tiếp nhận mệnh lệnh, chỉ có thể giữ tư thế "69" để ngủ một đêm, không biết chiến tranh lạnh lần này sẽ kéo dài bao lâu.
Hai cặp vợ vợ cả đêm không có chuyện gì xảy ra.

Buổi sáng, Tiêu Ái Nguyệt vừa muốn nói xin lỗi thì lại trông thấy Từ Phóng Tình cầm chìa khóa xe đi ra, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, cô vội vàng đuổi theo, "Tình Tình, chị đi đâu đó? Ăn điểm tâm rồi hẵng đi."
Từ Phóng Tình mắt điếc tai ngơ đóng sập cửa, để lại Tiêu Ái Nguyệt mặt mũi xám xịt.

Tiêu Ái Nguyệt ngượng ngùng thu dọn bữa sáng, sau đó gọi điện thoại cho Bì Lợi sắp xếp vé ra nước ngoài tham gia triển lãm, còn căn dặn Bì Lợi điều tra khách mời tối qua của Tần Thất Tuyệt có thế lực gì.

Nói chuyện điện thoại hết nửa giờ, cô mới nghe được có tiếng bước chân nặng nề ngoài cửa, giọng nói của mẹ Tiêu lập tức xuất hiện quanh tai, "Ai nha, mèo con mang thai rồi hả? Tốt đấy, điềm vui này, nhà họ Tiêu chúng ta sắp có việc mừng rồi."
Tiêu Ái Nguyệt vội vàng cúp điện thoại rồi mỉm cười đi ra ngoài đón mẹ.

Cô muốn hỏi Từ Phóng Tình vì sao không cùng mình đi đón mẹ nhưng hành động của chị ấy đã giúp cô quyết định xong.

Tiêu Ái Nguyệt vội nhận lấy vali từ tay Từ Phóng Tình, tay còn lại ôm lấy eo thon của đối phương, cử chỉ vô cùng thân mật, "Mẹ ăn sáng chưa? Trong lò vi ba có cháo á."
Có mẹ Tiêu ở đây nên Từ Phóng Tình không tiện nói gì, ba người cùng đi vào phòng khách, thừa dịp mẹ Tiêu không chú ý, Từ Phóng Tình quay người trừng Tiêu Ái Nguyệt một cái, mặt ngoài lại ôn hòa nói, "Dì, Tiểu Nguyệt biết dì sẽ đến nên đã cố ý chuẩn bị bữa sáng."
Tiêu Ái Nguyệt có chút buồn cười nhưng vẫn tỏ ra nhu thuận, "Đúng vậy a, mẹ, gạo để nấu cháo là do Tình Tình vo từ lúc sáng sớm đó, còn cái trứng gà kia cũng là tự tay chị ấy đánh."
Cô rõ ràng cảm giác được khí chất trên người Từ Phóng Tình có gì đó là lạ nhưng cô lại vờ như không thấy, miệng hướng về phía trước hôn lên mặt đối phương một cái, "Đây là vợ tốt quốc dân đó nha."
Từ Phóng Tình như có điều suy nghĩ nhìn lại người kia, ngón tay dài vuốt ve phần eo nhỏ.

Mẹ Tiêu quay đầu liếc hai cô một cái xong lại dò xét ghế sofa trong phòng khách, "Mẹ nhớ sofa lúc trước màu nâu mà?"
"A!" Tiêu Ái Nguyệt ở sau lưng hét thảm lên một tiếng khiến mẹ Tiêu bị dọa đến giựt bắn người.

Lúc bà quay đầu lại, Từ Phóng Tình đột nhiên buông lỏng cánh tay đang vòng lấy eo của Tiêu Ái Nguyệt ra rồi chỉ vào phòng ngủ, sau đó điềm nhiên lên tiếng như không có việc gì, "Con đi thay quần áo."
Tiêu Ái Nguyệt vuốt eo, rõ ràng là cô đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tò mò của mẹ Tiêu, cô chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười, "Con không sao, con cũng đi thay quần áo đây."
Tiêu Ái Nguyệt đi theo sau mông Từ Phóng Tình, uất ức phàn nàn, "Đau chết em rồi."
"Đó là bởi vì em béo." Từ Phóng Tình hơi khép mắt, không nhanh không chậm vuốt mặt, lại còn không quên phỉ nhổ, "Dù tôi lớn hơn em gần mười tuổi cũng sẽ không cho phép có thịt thừa xuất hiện ở eo.

Tiêu Ái Nguyệt, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy con voi trong sở thú, khi mò tay vào bụng của nó, cảm giác sờ eo của em cũng giống y như đúc."
Tiêu Ái Nguyệt không chỉ lòng đau mà tim càng đau đớn hơn.

Cô đưa tay đấm đấm vào bả vai của Từ Phóng Tình, ra vẻ đáng thương, "Tình Tình, em thật sự đang giảm ăn."
Từ Phóng Tình xùy một tiếng khinh thường, "Ba bát là ăn ít, hai bát là giảm béo, vậy bát của em hẳn phải to lắm."
"Hì hì." Tiêu Ái Nguyệt xấu hổ cười, nghe chị ấy chủ động phá vỡ chiến tranh lạnh, tâm tình của cô cũng khá hơn nhiều, "Vậy sau này em sẽ giống như chị, ban đêm chỉ ăn cà rốt và dưa xanh, có được không?"
Từ Phóng Tình đeo khuyên tai, không hề coi lời hứa của đối phương ra gì, "Tôi phải đi ra ngoài một chuyến.

Tiêu Ái Nguyệt, em đến bệnh viện lấy kết quả kiểm tra về giúp tôi."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt đáp ứng, "Nhưng chị đi đâu đó?"
"Gặp Lộ Kiệt."
Không biết làm sao hình dung được trạng thái này, rõ ràng tối qua mới kết thù kết oán xong, hôm nay Từ Phóng Tình lại chủ động xuất kích, chị ấy không sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bản thân sao? Chị ấy cũng không để Quý Văn Việt ra mặt giải quyết? Tiêu Ái Nguyệt hồi tưởng lại tính cách kiêu ngạo của Từ Phóng Tình trong dĩ vãng, cũng biết mình không thể ngăn cản, nhưng cô không thể không lo lắng, "Chị đi một mình có ổn không?"
Từ Phóng Tình quen một mình yên lặng tiếp nhận hết thảy, thời điểm Tiêu Ái Nguyệt hỏi câu này, động tác của cô có chút chần chờ nhưng cũng chỉ có nửa giây, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi là người trưởng thành, chuyện khó đến mấy cũng sẽ có cách giải quyết."
Tiêu Ái Nguyệt gật đầu trầm tư, cũng không kiên trì gì nữa, đành phải gọi điện thoại cho vệ sĩ đi theo Từ Phóng Tình tiếp khách.

Mẹ Tiêu không biết Từ Phóng Tình ra ngoài làm gì, bà vốn định hỏi vài câu, kết quả Tiêu Ái Nguyệt lại gắp trứng ốp la để vào chén của bà, "Mẹ ăn cơm đi."
Mẹ Tiêu đành phải thôi.
Buổi sáng, Tiêu Ái Nguyệt rảnh rỗi đến bệnh viện lấy kết quả cho Từ Phóng Tình, tiếc là xe đã bị chị ấy lấy đi nên cô chỉ có thể bắt taxi cùng mẹ Tiêu đến bệnh viện.

Dọc đường đi, mẹ Tiêu cứ nói liên miên như thể đã quên đi mâu thuẫn giữa bà và con gái.

Tiêu Ái Nguyệt cũng lười nói, thầm nghĩ chỉ cần bà ấy đối xử tốt với Tình Tình hơn một chút là được, những chuyện khác cô sẽ xem như một mắt nhắm một mắt mở.
Kỳ thật là đến bệnh viện để lấy báo cáo kết quả kiểm tra trứng của Từ Phóng Tình.

Lần trước, khi Từ Phóng Tình vừa qua kỳ kinh nguyệt đã đến đây kiểm tra và siêu âm, so với hai tháng trước, trứng của tháng này cũng không có cải thiện gì quá lớn.

Mẹ Tiêu ôm kiến thức nửa vời ngồi nghe bác sĩ nghiêm túc giải thích cho Tiêu Ái Nguyệt, "Cô Từ rụng trứng thì bình thường, nhưng vẫn chưa đủ khỏe mạnh, hơn nữa tử cung đang bị lạnh, độ trưởng thành của trứng không đủ, tỷ lệ thụ thai sẽ thấp, cho dù mang thai thì do đã lớn tuổi nên sẽ dễ sinh non, tôi thì tôi không khuyến nghị các cô làm thụ tinh nhân tạo đâu."
Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc như muốn ăn thịt người, cắn răng nói, "Không có biện pháp khác sao?"
"Tiêu tiểu thư." Bác sĩ trả lời không chút suy nghĩ, "Cho dù có biện pháp khác thì trong nước cũng không cho phép làm.

Lần trước, cô Từ đã nói chuyện với tôi về phương diện này, nói một câu không thỏa đáng thì tôi kiến nghị mang thai hộ nhưng cô Từ có vẻ không muốn."
Một câu như có như không giáng một đòn cảnh cáo cho Tiêu Ái Nguyệt.

Cô ôm sắc mặt ảm đạm chuẩn bị trở về nhà, mẹ Tiêu cái hiểu cái không, vừa đi vừa nói, "Tiểu Nguyệt, lần trước con gọi điện thoại nói đã chuẩn bị kỹ càng rồi mà, sao lại không được nữa rồi?"
Tiêu Ái Nguyệt hữu khí vô lực trả lời, "Bọn con đã tìm được người quyên t*ng trùng, cũng là người Trung Quốc, Tình Tình cảm thấy đối phương rất thích hợp, cũng đã làm tốt mọi công tác chuẩn bị."
Mẹ Tiêu nghi ngờ nói, "Sao không tìm em trai của con?"
Tiêu Ái Nguyệt khẽ giật mình, cô không thể tưởng tượng được quay đầu nhìn mẹ Tiêu, "Mẹ nói cái gì?"
"Dù sao cũng muốn mang thai mà, tìm ai mà chẳng giống nhau?" Mẹ Tiêu nói như chuyện đương nhiên, "Tìm người có quan hệ máu mủ với con, dù sao cũng tốt hơn là nuôi con cho người khác.

Con có bị ngốc không? Con nghĩ đi, đứa con sinh ra không có chút quan hệ máu mủ gì với con hết, đợi đến khi con già rồi, nó sẽ không nuôi con đâu, dù nó có đuổi con ra cửa thì con cũng không có cách nào."
Tiêu Ái Nguyệt còn đắm chìm trong câu nói trước nên không cách nào tự kềm chế, cô tự nhủ, "Con thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này."
Cũng không phải là không được, không biết Từ Phóng Tình sẽ nghĩ như thế nào.

Buổi chiều, Tiêu Ái Nguyệt làm việc có chút thất thần, đợi đến khi vệ sĩ gọi điện thoại đến nói Từ Phóng Tình đã trở về, cô mới ý thức được vấn đề xuất hiện ở đâu.

Cô lo lắng cúp điện thoại rồi vội vàng co cẳng chạy về nhà vì sợ mẹ Tiêu sẽ nói những lời kia với Từ Phóng Tình.
Đáng tiếc là cô vẫn về trễ.
Cô mở cửa nhà, lúc xoay người đổi giày thì chợt nghe được giọng nói của mẹ Tiêu, còn có tiếng cười khẽ của Tiêu Hiếu Nam, Tiêu Ái Nguyệt ngay cả ý muốn tự tử đều có.
"Không phải rất tốt sao?" Giọng mẹ Tiêu thanh thúy, ấm áp, sự ấm áp chỉ thuộc về con cháu nhà họ Tiêu, "Con nhìn con trai của dì đi, cao to, khỏe mạnh, còn đậu vào đại học Thượng Hải.

Tình Tình a, thay vì tìm người quyên t*ng trùng thì tìm con trai dì đi, thế nào?"
Màn cửa trong phòng khách bị kéo ra, mặt trời vào mùa đông khiến người ta có chút mệt mỏi.

Tiêu Ái Nguyệt chạy vào nhà, nhíu mày nhìn qua liền trông thấy Từ Phóng Tình đang đứng dựa vào sofa không nhúc nhích, một tay cầm ly sữa bò, khóe miệng khẽ mỉm cười, toàn thân tản ra khí tức âm trầm.

Tiêu Ái Nguyệt hẫng trong lòng một chút, sau đó chậm rãi ngồi bên cạnh người nọ, mở miệng nói, "Con cảm thấy không được."
Cô lập tức có thể cảm giác được thân thể của Từ Phóng Tình được buông lỏng.

Sóng mũi của Tiêu Ái Nguyệt hơi chua chua, người đã quen cứng rắn như chị ấy lại có thể xuất hiện kiểu thư giãn như thế, có lẽ trong nội tâm của chị ấy nhất định sợ hãi bản thân cô cũng sẽ lựa chọn giống mẹ Tiêu.

Tiêu Ái Nguyệt không khỏi cảm thấy trái tim lan tràn yêu thương, giọng nói khẽ khàng, đầy kiên định, "Mẹ, con và Tình Tình đã chuẩn bị kỹ càng hết rồi.

Tiêu Hiếu Nam là Tiêu Hiếu Nam, con là con, mẹ không thể cứ ép cuộc sống của tụi con xếp chồng lên nhau được."
"Làm sao không được?" Mẹ Tiêu bất mãn nói, "Chẳng phải là vừa khớp hay sao?"
Tiêu Hiếu Nam không nói lời nào, gã nhìn Tiêu Ái Nguyệt rồi lại nhìn Từ Phóng Tình, cuối cùng ngồi thẳng lưng thất thần.
"Mẹ nói đi, sao lại được?" Tiêu Ái Nguyệt bất giác nghiêng mắt nhìn Từ Phóng Tình trầm tư, cảm xúc chậm rãi bình tĩnh lại, cô đưa cánh tay phải ôm lấy cánh tay của người nọ, thân thể hai người áp sát vào nhau, "Mẹ kêu người phụ nữ của con mang thai con của em trai của con? Không cảm thấy quá đáng sao? Mẹ, sau này mẹ sẽ có cháu trai, đừng cứ chấp nhất là tại con nữa.

Đâu phải ai có quan hệ máu mủ lúc nào cũng có thể dựa vào, mẹ thấy con là một đứa không hiếu thuận, con cháu nhà họ Tiêu của chúng ta có thể tốt hơn chỗ nào? Con quyết định rồi, chờ mọi chuyện xong xuôi, sau khi giải quyết hết mọi thứ ở Thượng Hải, con sẽ đưa Tình Tình ra nước ngoài, dù là đi Mỹ hay Nhật Bản, con cũng đều hy vọng chị ấy có thể hài lòng.

Con cũng không quan tâm sẽ bị mọi người cười chê là hiệp sĩ đổ vỏ hay là Hulk xanh, con yêu Từ Phóng Tình nên cũng sẽ yêu mọi thứ của chị ấy, con của chị ấy cũng là con của con.

Một ngày nào đó, khoa học kỹ thuật phát triển hơn, nếu hai người phụ nữ có thể có con chung, con chắc chắn sẽ cân nhắc không tiếc bất cứ giá nào, cũng không nhất định phải có kết quả vì con đã có được thứ quý giá nhất thế giới rồi.

Mọi thứ đối với con mà nói đều không có ý nghĩa, đối với chó con mèo con mà con còn có lòng yêu thương, đừng đề cập đến con của Từ Phóng Tình.

Mẹ, mẹ buông xuống đi, đừng cưỡng cầu nữa."
Từ Phóng Tình nhíu mày cười một tiếng, hững hờ, vui vẻ.

Tiêu Hiếu Nam nhìn tư thế ngồi ưu nhã của hai người phụ nữ trên sofa rồi quay đầu nhìn gương mặt ngơ ngác của mẹ Tiêu, trong lòng đã hiểu rõ, chị gái của gã quả thật đời này đã bị Từ Phóng Tình ăn đến xương cốt đều không còn, nhưng chị ấy vẫn luôn thích thú như thế.

Tiêu Hiếu Nam đứng lên, nhún nhún vai, "Em cảm thấy hai chị...!mỗi người sinh một đứa là được chứ gì."
Từ Phóng Tình nghiêng đầu nhìn gã, bên miệng vẫn giữ nụ cười tựa như chế giễu hai mẹ con bọn họ tự mình đa tình.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, cô đều không hề mở miệng, cũng không nhìn thẳng vào vở kịch này mà chỉ im lặng chờ, chờ 'người nào đó' vì cô khuếch trương chính nghĩa.

Hiện giờ cô đã chờ được nên mang theo tư thái khoe khoang của người chiến thắng để bày tỏ ra thái độ chân thực, "Nhưng tôi cho rằng đó là chuyện riêng của tôi và Tiêu Ái Nguyệt.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui