Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Có thể nhìn ra sự ngầm đồng ý từ trong đáy mắt của Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt vui mừng quá đỗi, đầu lưỡi mềm mại liếm láp loạn xạ trên thân thể của người nọ để lại nước miếng óng ánh.

Từ Phóng Tình khoác hai cánh tay vô lực lên vai của đối phương, sau đó ôm chặt cần cổ, chậm rãi hít vào một ngụm khí lạnh, "Tiêu Ái Nguyệt, em là heo sao?"
Vừa dứt lời, Tiêu Ái Nguyệt lập tức dùng miệng phong bế đôi môi đỏ thắm kia, lực đạo êm ái dán chặt lấy cơ thể của Từ Phóng Tình không chút kẻ hở.

Toàn thân của Từ Phóng Tình có chút cứng ngắc, cô buông lỏng tay rồi bắt lấy bờ mông của đối phương.

Tiêu Ái Nguyệt bị đau, trên mặt nhanh chóng hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không chịu từ bỏ tư thế hiện tại, bắp chân cô hơi nhấc lên, dùng đầu gối cọ cọ vào 'đài hoa' mềm mại của Từ Phóng Tình, vui mừng vì nó đã ướt, cô lập tức bắt đầu tăng tốc lực khiến đối phương không kịp trốn.
"Ừm..

Tiêu Ái Nguyệt, chậm một chút...!A..." Tiếng rên như khóc như cười phát ra khỏi miệng, Từ Phóng Tình hơi ngửa nửa người trên ra, thân thể dần dần run lên, cô theo bản năng buông lỏng thân thể để hưởng thụ khoái cảm của người yêu mang đến.

Tiêu Ái Nguyệt hôn nhẹ vào tai rồi dùng đầu lưỡi khẽ liếm làm Từ Phóng Tình cảm thấy tê dại hết cả da đầu, cô thoáng chốc cảm giác có một dòng suối nóng như lửa ở bên trong, có rất nhiều cá con bơi qua bơi lại trên thân thể trần truồng của mình, cảm giác vô tận thoải mái, dễ chịu, tự do, không phải là rung động nhưng lại đẹp đẽ đến cực hạn.

Lúc dòng chảy cảm xúc trong cơ thể có nhu cầu cấp bách phun trào, Từ Phóng Tình đột nhiên trợn to hai mắt, đắm chìm trong trong dục vọng đầy mê hoặc, cơ thể tràn ngập thỏa mãn, dòng nước chảy xiết tuôn ra khiến mọi thứ trong phòng lập tức trở nên mãnh liệt.
"Tiêu Ái Nguyệt, dừng lại."
Cực khoái qua đi khiến sắc mặt của Từ Phóng Tình hồng nhuận vì tình dục, đôi gò má đo đỏ mất tự nhiên, sự cao ngạo lạnh lùng đã bị xóa đi để lộ ra mị sắc xinh đẹp động lòng người, trong giọng nói tràn đầy sự uể oải cùng tiếng thở gấp.

Tiêu Ái Nguyệt nâng khuôn mặt của đối phương nhìn về phía mình, sau đó nắm tay hôn một cái, hầm hừ nói, "Em không muốn dừng."
Nũng nịu y như đứa con nít nhưng động tác lại càng thêm phấn khởi và nhanh cấp tiến.

Cô ghé vào người của Từ Phóng Tình rồi chậm rãi trượt xuống bên dưới.

Phía dưới của Từ Phóng Tình tức thời truyền đến cảm xúc mềm mại, ẩm ướt, thì ra Tiêu Ái Nguyệt đang dùng đầu lưỡi liếm quanh bắp đùi của mình.

Từ Phóng Tình bị giày vò, hiển nhiên cũng có chút tức giận.

Sau khi cực khoái qua đi, thân thể sẽ bước vào giai đoạn ngủ đông, nhưng giờ phút này, Tiêu Ái Nguyệt vẫn triền miên đùa ác làm cho bên trong cơ thể của Từ Phóng Tình không ngừng co rút và run rẩy, vậy mà người kia cứ đắc ý liếm láp phía dưới.

Từ Phóng Tình đưa hai tay ra sau lưng người nọ rồi bắt lấy bả vai, sau đó dùng sức giữ chặt đối phương lại.

Cô ôm chặt cơ thể của Tiêu Ái Nguyệt rồi hôn lên đỉnh đầu một cái, "Đừng nhúc nhích, Tiêu Ái Nguyệt, để tôi nghỉ ngơi một chút."
Nhưng hết thảy đối với Tiêu Ái Nguyệt mà nói chỉ là món khai vị trước giờ cơm.

Cô lập tức vòng tay qua đầu của Từ Phóng Tình rồi dịu dàng để lại một nụ hôn trên đôi má, sau đó lặng lẽ dời cánh tay xuống vuốt ve, nhào nặn 'đồi núi tuyết trắng', đảo quanh vầng hồng một hồi rồi ấn thẳng vào 'nhụy hoa', đầu gối cũng nâng lên ở phía dưới...
Từ Phóng Tình khó thở vì điều xấu cứ kéo nhau mà tới.

Nuôi một đứa con tham ăn rất khó, Tiêu Ái Nguyệt cứ như 'được một tấc lại muốn lấn thêm một thước'? Trong mắt Từ Phóng Tình lập tức dâng lên một tầng sương mù, thân thể rõ ràng vẫn còn khoái cảm nhưng ý thức lại cực kì tỉnh táo.

Cô lập tức nắm lấp bờ mông to của Tiêu Ái Nguyệt, sau đó di chuyển đến từng chỗ mẫn cảm của người nọ.

Tiêu Ái Nguyệt sững sờ muốn nói gì đó nhưng miệng lại không tự giác mở ra được, cô cười hì hì ngã vào trên giường, toàn bộ thế cục bị phá vỡ, quyền chủ động lập tức bị Từ Phóng Tình đoạt được.
Từ Phóng Tình không phải là người tốt tính, đối mặt với Tiêu Ái Nguyệt tham sắc vô chừng mực, cô xưa nay sẽ không ngon ngọt khuyên bảo, vả lại lời ngon tiếng ngọt có hữu dụng không?
Từ Phóng Tình xoay người đè người kia xuống dưới, Tiêu Ái Nguyệt sợ nhột, nước mắt đều trào hết ra ngoài, miệng vẫn cười không ngừng, "Tình Tình, đủ rồi, ha ha ha ha, ha ha ha ha, đủ rồi..."
Thân thể mềm mại đang đè ở trên người, Tiêu Ái Nguyệt bị Từ Phóng Tình cố ý chọc cười đến gập cả người.

Rõ ràng Từ Phóng Tình đang cố ý! Da thịt trắng nõn của Tiêu Ái Nguyệt dần phiếm hồng, cô liếc nhìn Từ Phóng Tình đang mở tủ ở đầu giường lấy bao cao su ngón tay ra, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, "Không!!! Hôm nay để em làm!! Ha ha ha, a!! Không được cù em, ha ha ha, ha."
Từ Phóng Tình mặc kệ người kia chống cự, hôm nay cô vốn muốn cho Tiêu Ái Nguyệt một đêm ngọt ngào, nào ngờ người kia lại quá đáng đến vậy.

Cô đeo bao vào ngón tay rồi giương mắt nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt đang cười đến ho khan, "Bây giờ biết sai rồi sao?"
"Em sai cái gì? Em, khụ khụ, em không có...!a..." Bên dưới bị dị vật đột nhiên xâm lấn mang đến cảm xúc dị thường, cuống họng vẫn còn ngứa ngứa do cười quá độ, ý thức vẫn còn nhưng thân thể đã bắt đầu bại trận.

Tiêu Ái Nguyệt mất tự chủ mở ra hai chân nghênh đón kỹ thuật cao siêu của người nào đó ra ra vào vào.

Từ Phóng Tình nửa ép trên người đối phương, mái tóc đen dày rơi xuống che kín nửa khuôn mặt, cả người cô giống như thợ săn xinh đẹp đầy xấu xa, tròng mắt tỏa sáng, sóng nước lấp loáng.

Tiêu Ái Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ vừa nhu tình vừa trêu tức khiến người ta vừa yêu vừa hận như thế.

Tiêu Ái Nguyệt bất giác đắm chìm trong chiếc lưới đánh cá khiến người ta chìm say ấy, muốn ngừng mà không được.
Phụ nữ quyến rũ luôn là liều thuốc giải hữu hiệu nhất.

Từ Phóng Tình trên giường rất ít nói, so với Tiêu Ái Nguyệt nói bậy nói bạ thì sự trầm mặc và kiệm lời ấy lại rất khác biệt, cho nên cô hiểu ý khi chị ấy lên tiếng hỏi 'Tiêu Ái Nguyệt, em trách tôi sao?' Nghe vấn đề này xong, Tiêu Ái Nguyệt thật sự rất muốn khóc.

Từ Phóng Tình vốn không biết giải thích, do bản thân đang yêu đương với con nít nên cũng không biết nên làm sao để hòa dịu mâu thuẫn giữa hai người.

Chị ấy lựa chọn lấy lòng Tiêu Ái Nguyệt ở thời kỳ này và dùng phương thức vụng về để giữ cô lại, điều này buồn cười đến cỡ nào nhưng cô không thể nào cười nỗi.
Có lẽ đây chính là chỗ độc nhất vô nhị mà Tiêu Ái Nguyệt hiểu được ở Từ Phóng Tình.

Trông cô sáng sủa và kiên cường vậy thôi chứ trên thực tế, cô thật sự không thể không có Tiêu Ái Nguyệt.

Tiêu Ái Nguyệt là người yêu của cô và là duy nhất.

Tiêu Ái Nguyệt phải hiểu hơn bất cứ ai, chỉ có Từ Phóng Tình đơn thuần đẹp đẽ giống như truyện cổ tích mới có thể khiến mình dừng bước.
Tình yêu 'phong hoa tuyết nguyệt' không phải chỉ có một mình Từ Phóng Tình thủ vai.

Tiêu Ái Nguyệt vào vai một cô thôn nữ cam nguyện bị người kia thôn phệ.

Dù cô không nói ra và chỉ ngầm thừa nhận có mối liên hệ nào đó, giống như cô không thích Từ Phóng Tình lấy lòng mình như vậy, thà bị chị ấy ăn hiếp còn hơn.

Đối với hai người mà nói thì mối quan hệ này không thể thay thế hay tan biến đi.
Từ Phóng Tình vẫn luôn ngốc như vậy...!Tiêu Ái Nguyệt cười cười, nước mắt lập tức chảy xuống, tứ chi quấn chặt lấy Từ Phóng Tình, cực khoái và yêu thương khiến nước mắt mông lung, thở gấp liên tục.

Từ Phóng Tình hơi nhíu mày, ánh mắt khóa chặt trên người của Tiêu Ái Nguyệt, cô nhếch mày, trong mắt hoàn toàn không còn sự lạnh lùng cùng ghét bỏ như trước, đôi mắt thanh tịnh bất giác để lộ ra chút thương yêu cùng lo lắng.
"Tiêu Ái Nguyệt, đừng khóc."
Em không có khóc! Tiêu Ái Nguyệt muốn nói nhưng lại không thể kìm được nội tâm yêu thương, hai tay cô run rẩy ôm lên cổ rồi chui vào giữa tóc của Từ Phóng Tình, cái ôm chặt đến mức muốn giày vò lẫn nhau.
"Tình Tình, cho dù bây giờ chị đang gần trong gang tấc, nhưng em vẫn không ngăn được bản thân suy nghĩ về chị."
Có gì đẹp hơn lời tâm tình của người yêu? Từ Phóng Tình cúi đầu hôn lên mặt người kia, rồi đến môi, mắt, chóp mũi.

Dẫu sao thì đêm vẫn còn rất dài, dỗ dành ngọt ngào không có uy lực nhưng có thể ngăn cản mọi sự rét lạnh và cô tịch ở thế gian.

Từ Phóng Tình không hề sợ hãi, vậy Tiêu Ái Nguyệt còn sợ cái gì?
Có chuyện gì thì ngày mai chúng ta nói tiếp!
Đến rạng sáng hôm sau, Từ Phóng Tình vốn định đi làm cùng Tiêu Ái Nguyệt, kết quả lại nhận được điện thoại từ bệnh viện.

Tiêu Ái Nguyệt phải đưa người yêu đến bệnh viện trước, sau đó cả hai đều đến công ty muộn.

Giang Lâm Lâm đã chờ các cô ở công ty hơn nửa giờ cùng với luật sư cố vấn tài chính.

Do phải mở hội nghị cổ đông nên Tiêu Ái Nguyệt cũng gọi Quý Văn Việt đến.

Có lẽ Quý Văn Việt đã quen với lời mời kiểu này của giám đốc Tiêu nên cũng không cự tuyệt, chỉ hơn một tiếng đã khoan thai chạy đến đối mặt với Giang Lâm Lâm.
Giang Lâm Lâm đầy uy thế lại nhẹ giọng dặn dò Mạnh Niệm Sanh đi chuẩn bị cà phê, hiển nhiên xem nơi này là công ty của mình.

Mạnh Niệm Sanh đứng dậy rời khỏi phòng họp, lúc đi ngang qua người Quý Văn Việt còn khách khí gật đầu một cái.

Quý Văn Việt cong môi mỏng mỉm cười, nhẹ nhõm vấn an, "Buổi sáng tốt, Tiểu Mạnh."
Tiêu Ái Nguyệt ngồi đối diện Giang Lâm Lâm, cô nhàn nhã vừa xoay bút máy vừa nhìn Quý Văn Việt, sau đó lại nhìn về phía Từ Phóng Tình.

Đầu tiên, cô cảm thấy gần đây da dẻ của Quý Văn Việt đẹp hơn rất nhiều, sau lại cảm thấy trạng thái hôm nay của Từ Phóng Tình kinh diễm toàn tập.

Trong đầu cô đều là hình bóng của Từ Phóng Tình, nào còn chỗ cho Giang Lâm Lâm, nhưng Từ Phóng Tình lại vô cảm nhíu mày, ngón tay thon dài gõ lên bàn hội nghị bằng gỗ, "Giang tiểu thư muốn uống cà phê, cần gì phải tự mình mở miệng? Tiểu Mạnh, ngồi xuống đi.

Tiêu Ái Nguyệt, công ty của chúng ta nghèo khó đến mức khách phải tự mình đi mua cà phê sao?"
Một câu nói ra kinh tâm động phách, Từ Phóng Tình đã thành công tách rõ quan hệ chủ khách, những tinh anh trong hội nghị cổ đông cũng im lặng với tình huống trước mắt.

Tiêu Ái Nguyệt phát giác ra Giang Lâm Lâm cũng bất mãn muốn ra ngoài, cô bèn vội vàng đứng lên dàn xếp, "Tôi sẽ bảo trợ lý đi mua rồi, dưới lầu có một quán cà phê.

Chẳng phải chị Giang từng nói không ngon sẽ không uống sao? Tôi sẽ nói trợ lý đi xa một chút, băng qua một con đường sẽ đến ngay.

Bây giờ tôi ra ngoài điện thoại một chút."
Bản thân Giang Lâm Lâm cũng không phải người hẹp hòi, nhưng Từ Phóng Tình luôn có thể kích thích cô phẫn nộ chỉ bằng dăm ba câu nói.

Cô đã ngồi đợi gần hai tiếng ở công ty của Tiêu Ái Nguyệt, theo lý thuyết mà nói là vô cùng có thành ý, ai mà ngờ Từ Phóng Tình dùng mềm không được mà cứng cũng không xong khiến Giang Lâm Lâm có chút khó hiểu, may mà trông Tiêu Ái Nguyệt cũng thuận mắt nên cô không thèm nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của đám người kia mà chỉ phất tay xuống nước, "Cũng là tổng giám đốc Tiêu biết thương người."
Quý Văn Việt tức thời cảm thấy mình không nên đến đây.

Lúc đầu, cô nhập cổ phần cũng là vì vòng quay vốn bất ổn của Từ Phóng Tình, cô đã tận mắt chứng kiến Từ Phóng Tình xoay người như thế nào nên cũng giúp em ấy một tay với năng lực vốn có của mình, thật không ngờ em ấy lại vì vậy mà bị người khác nhằm vào.

Cô đương nhiên không tin Tiêu Ái Nguyệt và Giang Lâm Lâm có liên quan, nhưng không tin cũng không có nghĩa là sẽ công kích mối quan hệ đó.

Cô dựa lưng vào ghế làm việc, tay vuốt ve mái tóc dài sáng bóng, hiện ra khí chất thành thục của phụ nữ quyến rũ, "Tình, nói một chút về đề tài lần này đi."
Giọng nói đặc biệt khàn khàn tràn đầy dụ hoặc và dịu dàng khiến Giang Lâm Lâm lập tức bị hấp dẫn.

Quý Văn Việt mặc đồ đông rất ít, Thượng Hải lạnh như vậy nhưng cô vẫn cứ mặc sơ mi xám và áo khoác đen, trên thân thể tỏa ra khí tức quý tộc đầy hờ hững.

Con gái của nhà họ Quý quả nhiên không tầm thường, được người có bối cảnh như vậy làm hậu thuẫn, khó trách Từ Phóng Tình lại không kiêng nể điều gì.
Nghĩ tới đây, Giang Lâm Lâm rời vào trầm mặc, cả đời cô không có yêu cầu gì khác ngoài việc hy vọng có thể vặn ngã Tần Thất Tuyệt.

Nếu Từ Phóng Tình thật sự có thể làm được, cô sẽ không tiếp tục đối địch nữa.

Hôm nay, Từ Phóng Tình muốn nói chuyện hợp tác, cô đương nhiên đồng ý.

Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa quay lại, Từ Phóng Tình để luật sư bày hợp đồng lên bàn, Giang Lâm Lâm không hiểu tài chính lắm nên đã ném cho cố vấn xem, vị cố vấn này là người Thượng Hải, mở miệng nói tới nói lui khiến Giang Lâm Lâm phập phồng không yên gõ lên mặt bàn nói, "Sao cà phê vẫn chưa có?"
Quý Văn Việt cũng đang xem hợp đồng, ngược lại không nóng nảy như người kia, cô xem xong liền lộ ra một nụ cười nhàn nhạt rồi ký tên của mình, sau đó trả lại hợp đồng cho Từ Phóng Tình, "Tôi đồng ý bán cổ phần trong tay."
Quý Văn Việt bán đi, Giang Lâm Lâm mua vào.

Giang Lâm Tạm luôn để ý đến động tĩnh của đối phương, thấy người kia cười một tiếng, trong lòng rộn ràng lập tức bình tĩnh trở lại.

Cô thử điều hoà hô hấp rồi dùng tay vuốt lên trái tim của mình, sau đó quay đầu nhìn Mạnh Niệm Sanh, "Hợp đồng của cô có vấn đề gì không?"
Mạnh Niệm Sanh lắc đầu, hôm nay, cô cũng là một trong những cổ đông, nhưng cổ phần không nhiều như Giang Lâm Lâm.

Giang Lâm Lâm thoáng nhìn cô ký tên bèn thở sâu một hơi rồi khoát tay giựt lấy hợp đồng trong tay người cố vấn tài chính kia, "Có cao hơn giá thị trường không?"
Vị cố vấn tài chính nghe Giang Lâm Lâm hỏi liền quả quyết lắc đầu, "Cái này không cao."
Giang Lâm Lâm chuyển hướng về Từ Phóng Tình, thấy đối phương không nói lời nào, trên khuôn mặt trắng nõn đầy vẻ hờ hững kia khiến cô bất an và mông lung.

Cô nhếch môi nở nụ cười rồi lấy bút máy ký tên mình như rồng bay phượng múa, "Mấy triệu đổi lấy một cái mạng của Tần Thất Tuyệt, đều là tiền trinh."
"Tôi còn có việc, Tình, tối nay tôi sẽ gọi điện cho em sau." Quý Văn Việt nhàn nhạt mở miệng rồi đứng dậy rời đi.
Cửa phòng họp bị kéo ra, Tiêu Ái Nguyệt tức thì ở ngoài cửa bưng thêm mấy ly cà phê vào, cô nhìn thấy mọi người nói chuyện xong rồi cũng không vội.

Cô đi đến bên cạnh Từ Phóng Tình, ngón tay thân mật chọc chọc vào bả vai của đối phương, "Tình Tình, đoán xem em gặp ai ở dưới lầu?"
Quý Văn Việt dừng bước rồi chậm rãi xoay người, ngữ khí bình thản, "Tôi và đổng sự Tần ngẫu nhiên gặp mặt, chị ấy đang chờ tôi ở dưới lầu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui