Nhưng Quý Văn Việt làm gì có thể đến nhanh được như vậy, dù sao thì chị ta cũng là người thừa kế của gia tộc lớn, ăn Tết chẳng khác gì một buổi xã giao quan trọng.
Tiêu Ái Nguyệt chưa trải nghiệm qua cảm giác như vậy, cô chỉ nghe Mạnh Niệm Sanh nhắc đến nên cũng có chút đồng cảm.
"Lúc trước, chị Lâm thích nhất chính là ăn Tết, năm nào chị ấy cũng bận rộn tề tựu với gia đình, chị ấy cũng đưa tôi đến thăm bà nội của chị ấy, sau đó mọi người sẽ trò chuyện về tin chính trị quan trọng, sau đó bình thản quyết định rất nhiều chuyện đại sự.
Chị Lâm vốn thích náo nhiệt nên chị ấy rất thích bầu không khí đó, mãi cho đến khi em gái của chị ấy ở tù." Sau buổi cơm tối, trung tâm của Thượng Hải phồn hoa đầy người, vừa mở màn cửa sổ đã thấy được đèn đuốc sáng huy hoàng.
Hai tay của Mạnh Niệm Sanh nắm chặt ly rượu bằng thủy tinh, cô ngồi đối diện hai người Từ - Tiêu, cảm xúc có chút hoảng hốt,...!chí ít thì giờ phút này, hiểu biết của Tiêu Ái Nguyệt đối với chị Lâm đã có chút khác biệt, "Chẳng có ai ngờ em gái của chị ấy sẽ đi tù, tuy chỉ có một người lưu tâm nhưng như thế thì sẽ không phát sinh thêm sai lầm nào nữa, ít ra thì chị Lâm không thể trốn tránh vấn đề này mãi được.
Nhưng nếu chẳng có ai để bụng thì cảnh hòa thuận ngày xưa sẽ bị lãng quên, mặt ai cũng đều trở nên dữ tợn, ai cũng muốn trốn tránh trách nhiệm, sau đó quay sang chỉ trích lẫn nhau, toàn bộ quá trình đều khiến người ta cảm thấy buồn cười."
Giang Lâm Lâm trái tính trái nết nên không thoát khỏi liên quan với người nhà.
Tiêu Ái Nguyệt không thích loại cố sự như thế, cô đã mất ba từ nhỏ, lớn lên lại gặp thêm mấy người lạnh lùng, trong nội tâm sẽ có chút hờ hững.
Cô chậm rãi quay đầu, yên lặng nheo mắt nhìn ly sữa bò trong tay của Từ Phóng Tình, không biết là do bóng đêm quá tịch mịch hay là do hiệu quả của ánh đèn phụ trợ, Từ Phóng Tình vừa uống ly sữa bò, sắc mặt bỗng xấu đi, chẳng lẽ Mạnh Niệm Sanh cũng khiến chị ấy nhớ đến chuyện không vui trong quá khứ?
Trong phòng bất chợt yên lặng, khí tức trên người của Từ Phóng Tình như có như không truyền đến.
Tiêu Ái Nguyệt xoa xoa hai bàn tay đang xoắn xuýt, cô cảm thấy phải nói ra gì đó tốt mới được, nếu không thì bầu không khí này thật sự quá lúng túng.
Đầu lông mày của Từ Phóng Tình gắn đầy mây đen, mặc dù không biết vì sao lại không vui nhưng cô vẫn kìm lòng không đặng muốn an ủi sự bất an đó.
Chẳng lẽ ba người phụ nữ ba mươi tuổi tập hợp cùng nhau lại không thể thay đổi sự ủ rũ đó sao? Tiêu Ái Nguyệt hít sâu một hơi, cánh tay phải vòng qua sau lưng Từ Phóng Tình, ngón cái nhẹ nhàng đụng vào bờ vai của đối phương, "Chúng ta đổi đề tài đi, chúng ta hãy nói về cảm xúc có ấn tượng sâu nhất trong trí nhớ đi."
Mạnh Niệm Sanh không tiếp tục mở miệng nữa, cô hết sức chăm chú quan sát dòng người bên dưới, đáy mắt đầy phiền muộn, nghe Tiêu Ái Nguyệt nói vậy, cô ngẩng đầu, cố gắng che lấp sự cô đơn trong mắt, khóe môi cong lên, nhàn nhạt hỏi, "Hay là chị Tiêu nói trước đi?"
Tiêu Ái Nguyệt nhún nhún vai, "Tôi cho rằng em nói trước sẽ tốt hơn."
Mạnh Niệm Sanh cũng không khách khí, nghiêm túc suy tư, "Ha ha" cười nói, "Chuyện để lại cảm xúc sâu nhất của tôi chính là thời điểm tôi thi đại học, mẹ tôi đã vay tiền khắp nơi nhưng chẳng có ai cho mượn, đến lúc mượn được lại bị cậu lấy mất.
Bà ấy nói nếu thực sự mượn không được tiền thì tôi đừng đi thi nữa.
Sau khi tôi bị cậu bán đi Mỹ, nhiều năm không về quê được, có một lần chị Lâm hỏi tôi có muốn về nhà không, chị ấy sẽ cho tôi cơ hội về một lần.
Sau đó, tôi vội vã chạy về mới biết được mẹ tôi đã dọn nhà.
Chị Lâm đã cho bà ấy một khoản tiền để dọn đến căn chung cư tốt hơn.
Ban đêm, bà ấy sẽ đi tản bộ ở công viên gần đó.
Không có tôi, cuộc sống của bà ấy chẳng có gì khác biệt.
Tôi có hỏi chị Lâm, nhiều năm như vậy, họ có từng nỗ lực tìm tôi hay không nhưng đáp án lại là phủ định.
Tôi đã cố gắng sống sót ở nước ngoài hòng muốn trở về bên cạnh mẹ, kết quả ở chỗ này tôi đã không còn nhà nữa.
Đêm hôm đó, tôi theo lối mòn đi đến trường trung học thì đụng phải cô hiệu trưởng cũ, cô ấy cũng rất bất ngờ, đồng thời cô ấy còn nói cho tôi biết có một người cứ một mực không chịu tin chuyện tôi mất tích, năm nào người đó cũng gửi tin nhắn hỏi cô ấy có gặp tôi không, tên của người đó là Cam Ninh Ninh."
Yêu không biết từ lúc nào nhưng lại xuất hiện mối tình thắm thiết.
Tuy Mạnh Niệm Sanh bỏ qua những chỗ quá phận của Cam Ninh Ninh, nhưng Từ Phóng Tình biết đối phương đang ít nhiều giúp 'cô bạn tốt' kia giải vây.
Kỳ thật Cam Ninh Ninh cũng không phải là người nhỏ nhen, em ấy quả thực rất thích Mạnh Niệm Sanh nhưng lại cố tình trốn tránh.
Từ Phóng Tình hiểu được lựa chọn đó, nó giống như chuyện Tiêu Ái Nguyệt lén nhét tiền cho em trai vậy.
Cô hiểu rõ những chuyện luân lý thường tình này phức tạp đến cỡ nào nên Mạnh Niệm Sanh mới hết lần này tới lần khác không thoát ra được.
Chờ người kia nói xong, Từ Phóng Tình vỗ vỗ Mặt Trời đang ngủ say bên cạnh mình, sau đó ôm nó vào trong ngực, lười biếng nói, "Người cũng có tập tính, người ta chờ em như vậy cũng chưa chắc là bởi vì thích em.
Mạnh Niệm Sanh, em có bao giờ nghĩ sự chờ đợi vốn dĩ là một chuyện không cần mấy tinh lực? Chỉ cần em ấy còn sống thì vẫn có thể nói cho em biết lý do.
Tuy nói đang chờ em nhưng trên thực tế, em chưa từng tham gia vào cuộc sống của em ấy.
Thà chờ đợi nhưng không gặp còn hơn gặp rồi lại phải lãng quên, đúng không? Tiêu Ái Nguyệt."
Đột nhiên bị điểm tên, Tiêu Ái Nguyệt không hiểu ý, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc, lắp bắp trả lời, "Không phải, Tình Tình, chuyện này đâu liên quan gì đến em?"
Từ Phóng Tình cười như không cười, trong giọng nói mang theo vẻ lãnh đạm, "Tiêu Ái Nguyệt, em còn nhớ rõ Đổng Tiểu Hạ là ai chăng?"
Tiêu Ái Nguyệt cứng rắn nuốt một ngụm rượu đỏ, có cần phải như vậy không!! A!! Có cần phải như vậy không!! Tại sao lần nào khuyên Mạnh Niệm Sanh cũng đều muốn làm cô tổn thương!! Tiêu Ái Nguyệt khóc không ra nước mắt, có chút buồn bực nói, "Em quên rồi.
Tình Tình, hiện tại em chỉ có mỗi mình chị, em không nhớ ai nữa hết!"
"Thật sự cô ta đã giúp em đóng học phí, còn tìm việc làm cho em, rồi cùng em bán hàng kiếm tiền." Hết lần này tới lần khác, Từ Phóng Tình không muốn vòng vo.
Tiêu Ái Nguyệt chưa hề nhắc qua Đổng Tiểu Hạ nhưng chị ấy lại biết quá khứ của cô rõ như lòng bàn tay.
Từ Phóng Tình gằn từng chữ, mặt ngoài điềm nhiên như không có việc gì, nhưng câu nào ném đi cũng có sát thương, cô nhẹ liếc nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Em xem, sở dĩ em quên cô ta là bởi vì bạn gái đương nhiệm của em tốt hơn cô ta gấp trăm lần, đây chính là nhân tính.
Nếu tôi không bằng cô ta thì chỉ sợ em đêm nào cũng phải gọi tên người ta mới yên giấc được.
Đồng lý luận đó, Mạnh Niệm Sanh, tôi không thích nhúng tay vào chuyện của người khác, nhưng tôi hy vọng em có thể hiểu rõ em đối với Cam Ninh Ninh chẳng qua chỉ là tình cũ nhớ mãi không quên."
Đó chính là đạo lý! Từ Phóng Tình nói hết sức rõ ràng, Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu nhìn người yêu, cô cảm thấy người phụ nữ này càng ngày càng đáng yêu.
Mạnh Niệm Sanh phối hợp gật đầu, đồng ý nói, "Có lẽ chị nói đúng."
Bầu không khí rốt cục cũng bớt buồn khổ hơn, bên ngoài có người tổ chức đốt pháo, lúc này Tiêu Ái Nguyệt mở TV ra, trong màn hình xuất hiện gương mặt của Chu Quân với chương trình liên hoan tiệc Xuân mỗi tối cuối năm với mô típ bình mới rượu cũ.
Từ Phóng Tình ngồi xem hơn nửa tiếng rồi đột nhiên nhíu mày xoay người ngoắc ngoắc ngón tay với Tiêu Ái Nguyệt như đang gọi mèo, sau đó ra lệnh, "Lại đây để tôi dựa một chút."
Tiêu Ái Nguyệt uống năm ly rượu đỏ, đầu óc choáng váng, cô mơ hồ tới gần người nọ.
Từ Phóng Tình thuận thế đặt cằm lên vai cô, tìm được tư thế dễ chịu liền thoải mái dựa vào ngực của đối phương.
Hai người co ro trên sofa, Từ Phóng Tình gác chân dài lên sofa.
Mạnh Niệm Sanh mang thêm một tấm chăn tới, Tiêu Ái Nguyệt thuận tay nhận lấy rồi phủ hết lên người của Từ Phóng Tình, mắt say lờ đờ mông lung "Ừ" một tiếng, giọng nói mềm nhũn, "Cục cưng và mẹ không thể bị lạnh."
Hai tay thon dài của Từ Phóng Tình không biết để đâu cho đúng, cô vừa muốn trêu Tiêu Ái Nguyệt vài câu liền trực tiếp thò tay lên bờ lưng bóng loáng kia khiến đối phương có chút không nói nên lời, tim đập kịch liệt.
Dù bàn tay của Từ Phóng Tình không di chuyển nhiều trên người nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn có thể cảm giác được sự trêu chọc của đối phương.
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu nhìn xuống cái người đang úp mặt vào ngực mình, trong đôi mắt chợt lóe lên sự giễu cợt nhưng cũng không đến mức mỉa mai, tầm mắt phút chốc biến thành câu dẫn, cách đối mặt này khiến Tiêu Ái Nguyệt nổi lên ảo giác sắp hôn Từ Phóng Tình.
Cảm xúc bạo động lại bất an vì Mạnh Niệm Sanh vẫn còn ở trong nhà.
Tiêu Ái Nguyệt cũng chẳng thèm quan tâm đến vở hài xuân trên TV, ngón tay của cô nhẹ nhàng lướt qua hai gò má non mềm của Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình đang vùi đầu vào ngực cô, tóc dài che khuất cả khuôn mặt, chị ấy nhắm mắt lại, lông mi dài xinh đẹp, cằm đột nhiên ngẩng lên, một tay nắm chặt bàn tay đang lén sờ vào đùi của mình.
Từ Phóng Tình khẽ "A..." một tiếng, sau đó mở mắt hờn dỗi kéo bàn tay không an phận kia đặt lên bụng, "Tiêu Ái Nguyệt, em sẽ là người mẹ tốt nhất trên thế giới này."
Tiêu Ái Nguyệt lấy lại tinh thần, đột nhiên thanh tỉnh lại, "Đương nhiên, em cũng là người yêu tốt nhất trên thế giới."
Vừa dứt lời thì chuông cửa bên ngoài vang lên, Mạnh Niệm Sanh đang nghiêm túc xem TV, nghe được chuông cửa bèn cấp bách đứng dậy như được giải phóng, "Tôi đi mở cửa."
Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt, cô cảm thấy đêm nay mình quả thật có hơi phóng túng, vừa muốn đứng lên đón Quý Văn Việt thì Từ Phóng Tình đã giơ tay lên giữ cô lại, biểu lộ bình tĩnh, giọng nói lại đầy trêu tức, "Tiêu Ái Nguyệt, em đang khi dễ tiểu Mạnh à."
Mặt của Tiêu Ái Nguyệt đỏ như sắp chảy máu, nghĩ thầm chị ấy đêm nay cũng không uống rượu, rõ ràng là chị ấy khi dễ Mạnh Niệm Sanh, sao lại đổ lên đầu mình? Trước cửa có người đang tán gẫu, đúng là giọng của Quý Văn Việt, ngoài ra còn có thêm một giọng nữ khác.
Quý Giác Hi cúi đầu theo sau lưng Quý Văn Việt rồi khẽ chào hỏi, "Chào hai chị." Nói xong còn đặc biệt khéo léo đưa túi đang cầm trong tay cho Tiêu Ái Nguyệt, "Đây là son môi mới nhất trong năm nay, quà năm mới."
Tiêu Ái Nguyệt cảm giác cô ta đang lấy lòng mình, không khỏi khựng lại, "A, được, cám ơn."
Trước khi các cô đến, Từ Phóng Tình đã an vị ngay ngắn tư thế, bị mất đi đệm thịt mềm là Tiêu Ái Nguyệt, cô chầm chậm lùi ra sau, mặt không thay đổi gật đầu với Quý Giác Hi, "Chúc mừng năm mới."
Người phụ nữ này trở mặt cũng quá nhanh đi, một giây trước vẫn còn là yêu tinh lười biếng mê người, giờ phút này lại giống như băng sơn tiên tử cấm dục suốt mấy trăm năm.
Tiêu Ái Nguyệt lặng lẽ phỉ nhổ Từ Phóng Tình, mặt ngoài cũng không dám nói, cuối cùng liêu xiêu đứng lên rót cho hai chị em của Quý Văn Việt một ly rượu đỏ.
Trên người của Quý Văn Việt có mùi rượu hết sức rõ ràng, nhất định đã uống rượu trước khi đến đây.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy Quý Giác Hi ngồi sát bên Mạnh Niệm Sanh thì lập tức nhớ đến chuyện tình yêu online, sắc mặt trở nên khó coi, cười ha hả nói, "Sao hôm nay lại có thời gian đến? Bệnh viện không cần trực ban sao?"
Lời nói này vô cùng xảo diệu, người thông minh nhìn sơ qua liền có thể nghe ra cô không chào đón Quý Giác Hi lắm.
Quý Giác Hi cũng không để ý, chỉ vụng trộm liếc nhìn Mạnh Niệm Sanh, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống, "Dù sao tôi cũng chỉ có một mình nên muốn đón giao thừa cùng các chị thôi."
Tiêu Ái Nguyệt xem thường nhìn thoáng qua Quý Văn Việt, "Chị Việt, ngày mai chúng tôi phải đi rồi, dự định sẽ tìm nhà cho Tình Tình trước, chờ giải quyết xong công việc trong nước, tôi cũng cũng sẽ di dân.
Hoàn cảnh ở nơi này đối với chúng tôi càng ngày càng tệ, thừa dịp chúng tôi còn trẻ, trong tay có chút tiền, đi đến chỗ an toàn và có tôn nghiêm bắt đầu lại từ đầu cũng được."
Quý Văn Việt uống rượu hơi nhiều, cuống họng đau đớn, cộng thêm giọng nói khàn khàn vốn mang theo sự gợi cảm từ tính, "Tôi đã tìm người tính bát tự của em bé trong bụng Tình Tình và hai người rồi, ba người đều thiếu tính 'Thổ', thử lấy tên theo hệ Thổ thử xem."
"Là cái người ở Hồng Kông sao?" Lúc cô nói lời này, sắc mặt của Quý Giác Hi rõ ràng có chút không được tự nhiên.
Mạnh Niệm Sanh ngược lại cảm thấy hết sức hứng thú với lời nói của Quý Văn Việt, "Tôi có nghe nói về một thầy phong thủy ở Bắc Kinh, có rất nhiều người tìm ông ta xem vận."
Quý Văn Việt gật đầu, "Tôi đã hỏi qua rất nhiều người mới tìm được ông ấy."
Lễ vật long trọng như vậy quả thực không dễ dàng, Tiêu Ái Nguyệt không hiểu những thứ này, nhìn thấy Từ Phóng Tình không nói lời nào, cô mới cẩn thận suy nghĩ rồi đột nhiên cười, "Vậy thì lấy tên là Từ Nghiêu Nghiêu đi."
Nói xong, Từ Phóng Tình xoay người lại, miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt nhưng lại làm cho người ta không thể coi nhẹ, "Căn cứ vào trình độ văn hóa của em, nhiều nhất sẽ chỉ nói ra được tên Từ Khuê Khuê."
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
"Từ tiểu thư, em cũng là người đã học qua đại học mà!?".