Tiêu Ái Nguyệt không chỉ có phẩm vị kém, ngay cả lá gan cũng nhỏ.
Từ Phóng Tình lạnh như băng hỏi cô, "Cô cho rằng tôi lấy việc công để báo thù riêng?"
"Tôi và chị có thù gì sao?" Tiêu Ái Nguyệt muốn biết, "Tôi không hề có lỗi gì với chị hết, chị nói cái gì thì tôi làm cái đó, tôi đã làm gì sai sao? Quản lý Từ, con người của tôi tương đối ngu dốt, nếu tôi làm sai thì chị phải nói ngay cho tôi biết, đừng có điều tôi đi tới đi lui.
Tôi chậm hiểu, mở miệng ra lại dễ đắc tội với người ta, có phải chị nghe tôi nói xong cũng cảm thấy bực mình lắm đúng không?."
"Cô không làm gì sai." Ánh mắt Từ Phóng Tình lấp loé, "Đây là một việc rất đơn giản, nếu cô không muốn làm thì đừng làm nữa."
"Không..." Tiêu Ái Nguyệt muốn khóc, "Tôi làm, được chưa?"
Quan lớn hơn một cấp có thể đè chết người mà.
Xe đến dưới công ty, Từ Phóng Tình bước xuống rồi nói qua cửa sổ xe, "Tối nay cô không cần chạy về xưởng nữa, mai là cuối tuần, có thể nghỉ ngơi."
"Không cần đâu." Tiêu Ái Nguyệt tự giận mình, cô thở phì phò trả lời, "Ngày mai tôi phải về xưởng tăng ca, tôi muốn kiếm thêm tiền sinh hoạt."
"Một tháng không lương." Từ Phóng Tình tỉnh bơ nhắc nhở, "Không có tiền tăng ca đâu, cô đi đi, biểu hiện tốt một chút."
A a a a a a, thật sự muốn đánh chết Từ Phóng Tình a a a, cõi lòng Tiêu Ái Nguyệt ngập tràn lửa giận.
Từ Phóng Tình, chị cứ chờ đó, chờ đó cho tôi!!!! Một ngày nào đó, tôi sẽ làm cho chị sống không bằng chết!!!
Tiêu Ái Nguyệt khôi phục lại lưu trình đánh thẻ điểm danh thuở xưa, cũng không dám trang điểm để câu giờ vào mỗi sáng nữa.
Cô luôn có cảm giác Từ Phóng Tình đã an bài gián điệp khắp phân xưởng, lúc nào họ cũng nhìn cô chằm chặp.
Cô làm việc rất có quy luật, đi dạo mỗi sáng để quan sát và kiên trì viết nhật ký mỗi đêm, sau đó cô viết tất cả vấn đề vào email, tích lũy đủ mười cái sẽ gửi cho Từ Phóng Tình.
Cứ thế qua nửa tháng, quản lý Từ Tình cũng không thèm trả lời.
Một tháng thử việc của Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng trôi qua, thái độ làm việc của Từ Phóng Tình làm cô căng thẳng, ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ mới có mấy ngày đã gầy đi gần bốn ký.
Chiều tối ngày thứ sáu, Tiểu Văn lại lên xe quá giang, Tiêu Ái Nguyệt cũng muốn trở về nên đã dứt khoát mang người kia theo.
Mẹ của Tiểu Văn mở một cái siêu thị nhỏ, nhà cô ở giáp bên phía Bắc thành phố H.
Lúc trông thấy Tiêu Ái Nguyệt đưa con gái đến, chẳng hiểu sao mẹ của cô lại có chút kích động, "Con là Tiêu tiểu thư mà Văn Văn nhà tôi thường xuyên nhắc đến đó sao? Tiêu tiểu thư, mời ngồi, để dì rót cho con chén trà."
"Không cần đâu dì." Tiêu Ái Nguyệt phải về nhà, không có thời gian xã giao, "Lần sau con sẽ đến nữa, giờ con có việc phải đi trước."
"Vậy thì cầm theo mấy chai nước uống đi." Mẹ Văn cầm một cái túi nhựa màu đỏ đựng mấy chai hồng trà lạnh rồi mở cửa xe bỏ vào chỗ ngồi kế bên tài xế, "Vất vả cho con rồi, Tiêu tiểu thư, cám ơn con đã đưa Văn Văn nhà dì về nhé."
Tiêu Ái Nguyệt phát hiện những người càng có điều kiện kinh tế khó khăn lại càng hiếu khách, họ thân thiện và nhiệt tình đến mức hận không thể giữ bạn ở lại làm khách, nhưng ở chung lâu dài sẽ cảm thấy có chút phiền hà, họ sẽ bắt đầu tò mò và hỏi bạn về mọi thứ.
Tiêu Ái Nguyệt cũng thuộc dạng 'bà tám' nhưng cô không thích hình thức sống chung này.
Cô không thích can thiệp vào chuyện của người khác.
Một trong những lý do mà cô xin nghỉ ở xí nghiệp nhà nước lúc trước phần lớn cũng bởi vì nguyên nhân này, ngẩn đầu thì không thấy nhưng mỗi lần cúi đầu là thấy đồng nghiệp nữ cứ mãi tò mò cuộc sống cá nhân của cô.
Một thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình như cô quả thực như dê vào miệng cọp, trở thành nhân vật tiêu điểm để họ tán gẫu mỗi ngày.
Hiện giờ cô đã đổi sang làm ở Hải Manh và đụng phải Từ Phóng Tình âm tình bất định.
Tuy đôi khi cô sẽ bị mắng, nhưng người kia chưa từng can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô, chỉ cần một điều này thôi đã khiến Tiêu Ái Nguyệt rất cảm kích.
Thứ bảy còn phải gặp mặt Vương Hạo Đường, Tiêu Ái Nguyệt kỳ thật không có ý định về.
Bóng Đèn đã không còn ở nhà, căn chung cư lạnh lẽo ấy chẳng có chút hấp dẫn nào đối với cô nữa, nhưng cô không thể không nghe điện thoại của mẹ Tiêu.
Ngày mai, bà sẽ đến thành phố H, không có lý do gì đặc biệt mà bà chỉ muốn gặp Vương Hạo Đường một lần.
Miệng lưỡi của gã họ Vương này ngọt như kẹo đường, há mồm gọi 'dì dì' làm đầu mẹ Tiêu nở đầy hoa.
Tiêu Ái Nguyệt quả thực muốn chết quách cho xong, mẹ Tiêu mệt mỏi từ huyện chạy đến thành phố nhưng người đi đón bà lại là Vương Hạo Đường.
Tiêu Ái Nguyệt cứ nghĩ buổi chiều bà mới lên tới, không ngờ mới mười một giờ trưa đã xuất hiện.
Bà còn gọi điện mắng cô một trận, trách cô chuyển phòng cũng không báo cho mẹ biết.
Tiêu Ái Nguyệt đợi mắng xong mới hỏi bà đang ở đâu để cô đến rước.
Vẫn là ở quán ăn Quảng Đông hôm trước, Vương Hạo Đường gọi cả một bàn đồ ăn, gã cười híp mắt nhìn mẹ Tiêu, "Dì, lần trước bọn con cũng ăn ở đây, Tiểu Nguyệt rất thích, còn đóng gói mang về nữa.
Nào, dì nếm thử cái bánh sủi cảo này đi."
Buổi trưa có rất nhiều người ăn cơm, lần này Vương Hạo Đường không bao phòng ăn, ba người ngồi trong đại sảnh, bầu không khí dễ chịu làm mẹ Tiêu rất vui vẻ, "Tiểu Vương à, lần trước con nói con là con một đúng không?"
"Dạ đúng, dì, con là con một, năm nay 31 tuổi, mẹ là giáo viên, ba làm ở ngân hàng, con cũng là người thành phố H, lúc trước có học chung trường với Tiểu Nguyệt."
"Có duyên như vậy sao, vậy thì phải nói chuyện thật nhiều mới phải, đúng không Tiểu Nguyệt?" Mẹ Tiêu ném đề tài qua cho Tiêu Ái Nguyệt, "Con cảm thấy tiểu Vương thế nào?"
"Thì chỉ có như thế thôi chứ sao." Tiêu Ái Nguyệt vừa uống canh vừa chậm rãi nói một câu.
"Nói chuyện như thế đấy hả?." Mẹ Tiêu trừng cô, "Bỏ cái thìa trên tay xuống, lúc ăn không được nói chuyện."
Không ăn cơm thì đến quán ăn làm gì? Tiêu Ái Nguyệt đen mặt buông thìa xuống, "Con với anh ta không hợp."
"Không hợp chỗ nào?" Mẹ Tiêu nhìn dáng vẻ của cô mà giận dữ đến nghẹn, hung hăng nói, "Tiểu Vương tốt như vậy, con cảm thấy chỗ nào không hợp?"
Cũng đâu thể nói giới tính không hợp? Tiêu Ái Nguyệt cố nhẫn nhịn sự ngột ngạt, cô nhìn về phía Vương Hạo Đường rồi trút giận lên người gã, "Chuột Nhắt, điều kiện của anh tốt như vậy, nhất định sẽ có cô gái tốt thích hợp với anh, anh đừng theo tôi nữa được không?"
"Tôi cảm thấy em rất tốt." Vương Hạo Đường ung dung nói một câu, "Chúng ta từ từ sẽ hợp nhau, tôi không ép em."
Mẹ Tiêu càng hài lòng, "Tiểu Vương, Tiểu Nguyệt nhà dì chưa yêu ai nên mắc cỡ ấy mà, người trẻ tuổi thường ngại yêu đương, con cứ từ từ, đừng nóng vội, dù sao hai đứa cũng đều ở thành phố H, cứ thường xuyên hẹn hò ăn cơm, xem phim, uống trà, dì thấy cũng không tệ, con cảm thấy thế nào?"
"Con cũng cảm thấy rất tốt, không biết Tiểu Nguyệt có đồng ý không."
"Nó mà không đồng ý thì con cứ tìm dì." Mẹ Tiêu vô cùng có khí thế, "Phụ nữ phải lập gia đình, không lấy chồng sao được, con là người trung thực, dì rất yên tâm, dì rất thích."
Tiêu Ái Nguyệt nghe không nổi nữa, "Con đi toilet."
Không ngờ Vương Hạo Đường cũng chạy theo cô, "Em muốn tránh né sao?"
"Mẹ tôi vẫn còn ở đây, tôi tránh né cái gì chứ?" Tiêu Ái Nguyệt rất tức giận, "Vương Hạo Đường, anh đừng quấn lấy tôi nữa."
"Cũng đâu phải em chưa làm như vậy." Vương Hạo Đường yếu ớt nhắc đến quá khứ, "Lúc tốt nghiệp, em đã chạy mất còn gì."
Hai chuyện này có thể đánh đồng sao? Tiêu Ái Nguyệt mắng gã, "Anh bị bệnh à, Vương Chuột Nhắt, tôi vốn không thể ở bên anh, chẳng phải anh đã biết tôi thích phụ nữ rồi sao? Anh bức ép tôi như vậy là có ý gì?"
"Tôi biết chuyện của em và chị Quất." Vương Hạo Đường cản đường cô, sau đó gã kéo cô qua một bên rồi kiên nhẫn khuyên nhủ, "Tôi biết rõ nhưng tôi cũng không để ý, chị Quất đang ở Thượng Hải, chị ấy sẽ không bao giờ trở về nữa.
Tôi sẽ đối xử tốt với em cả đời, Tiểu Nguyệt, em đồng ý gả cho tôi được không?"
"Anh căn bản không hiểu gì cả." Tiêu Ái Nguyệt vô cảm phản bác lời gã nói, "Điểm mấu chốt không phải là chị Quất.
Tôi và chị ấy đã từng yêu nhau, chị ấy cũng là mối tình đầu của tôi, nhưng nếu sau này tôi có yêu đương đi nữa cũng chỉ thích phụ nữ thôi, tôi không thích đàn ông.
Nếu anh thật sự thích tôi thì không nên ép buộc tôi."
Sắc mặt Vương Hạo Đường ảm đạm dần, "Sớm muộn gì em cũng sẽ kết hôn, tại sao không thể là tôi?"
Gã đã nói trúng chỗ đau của Tiêu Ái Nguyệt, cô quay đầu qua, ngữ khí như mất kiên nhẫn, "Tôi sẽ không kết hôn."
"Em sẽ." Vương Hạo Đường khẳng định, "Em sẽ kết hôn, nếu không thì tại sao em vẫn còn độc thân, sau khi tốt nghiệp đại học, em vẫn không yêu đương.
Nếu em thật sự thích phụ nữ thì cớ gì em lại không theo đuổi? Tiểu Nguyệt, nếu em cứ tiếp tục như vậy thì mai này phải làm sao? Có phải em vẫn chưa quên được chị Quất, tôi biết chị ấy là tình đầu của em nhưng tôi..."
"Câm miệng." Tiêu Ái Nguyệt nhịn không được, "Anh câm miệng đi."
Cô xoay người bỏ chạy, ngay cả dũng khí quay lại lấy túi xách cũng chẳng có, cô chạy nhanh như một làn khói bay ra ngoài bãi đỗ xe, song lại phát hiện chìa khóa xe còn ở trong túi xách.
"Tiêu Ái Nguyệt." Ngoài cổng có người đang gọi tên cô.
Tiêu Ái Nguyệt làm bộ không nghe thấy, chân tay luống cuống, co cẳng muốn chạy.
"Tiêu Ái Nguyệt!" Chủ nhân của giọng nói này có chút tức giận, "Tôi nhìn thấy cô rồi."
Tiêu Ái Nguyệt cũng nhìn thấy người kia ở khu đóng gói, nếu không thì cô sẽ không chạy trối chết.
Từ Phóng Tình đang cầm một cái túi thức ăn trong tay, đến gần hỏi, "Sao cô lại bỏ chạy?"
Tiêu Ái Nguyệt cố giả bộ trấn định, "Ha ha ha ha, quản lý Từ, thật là tình cờ."
Từ Phóng Tình kỳ quái nhìn cô, "Cô không mang chìa khóa xe?"
"Tôi quay lại lấy." Tiêu Ái Nguyệt cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương.
Lúc đó, Từ Phóng Tình đứng cách xa cô như vậy, chắc hẳn sẽ không nghe thấy lời đối thoại của cô và Vương Hạo Đường, "Quản lý Từ, chị lái xe tới sao?"
"Đi bộ."
"À..." Tiêu Ái Nguyệt nói, "Vậy chị đi thong thả nha."
Từ Phóng Tình không cử động, "Đi lấy chìa khoá đi, tôi ở đây đợi cô."
Xem ra Từ Phóng Tình lại muốn lên xe ngồi, Tiêu Ái Nguyệt xám xịt trở về lấy túi xách, suýt chút bị mẹ Tiêu đánh chết.
Bà cứ khăng khăng muốn cùng cô về nhà, cô cũng không thể ở trước mặt mẹ gọi điện thoại cho Từ Phóng Tình được nên đành phải dẫn bà ra xe.
"Quản lý Từ, đây là mẹ của tôi." Tiêu Ái Nguyệt nhẫn nại giới thiệu hai người, "Mẹ, đây là quản lý của con."
Từ Phóng Tình đang xem điện thoại, nghe Tiêu Ái Nguyệt giới thiệu liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người phụ nữ sau lưng cô.
"Chào dì.".