Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Chẳng lẽ trăng tròn trên trời chưa đủ lớn? Tiêu Ái Nguyệt nhìn bên ngoài, thì thào nói nhỏ, "Trời sắp mưa."
Mây đen từ xa bay đến như sắp mưa, lông mi rơi vào mắt Tiêu Ái Nguyệt đã được Từ Phóng Tình thổi văng ra nhưng cô cũng chẳng có tâm tình nghỉ ngơi, "Nhanh về thôi, trời mưa đường trơn rất phiền toái."
"Cô xác định mình không sao?" Từ Phóng Tình không yên lòng hỏi, "Nhìn cô có vẻ rất mệt mỏi?"
"Không sao đâu." Tiêu Ái Nguyệt nổ máy xe, "Lát nữa mưa to rất nguy hiểm."
"Quản lý Từ, hay là chị giúp tôi đi, nói chút chuyện phiếm gì đó được không?" Xe chạy với tốc độ như rùa bò được mấy trăm mét, Tiêu Ái Nguyệt nắm chặt tay lái nói, "Tùy tiện nói gì cũng được."
"Dì đã về chưa?" Từ Phóng Tình trầm mặc hồi lâu, lúc Tiêu Ái Nguyệt nghĩ yên lặng xem như từ chối thì cô lại chậm rãi mở miệng.
"Ừm, đi từ hôm qua rồi, em trai của tôi lên cấp ba cần người chăm sóc, bà ấy không thể ở đây quá lâu."
"Em trai của cô nhỏ hơn cô bao nhiêu tuổi?"
"Mười hai tuổi, đúng một con giáp, lúc nó được hai tuổi thì ba qua đời, là tôi nuôi lớn nó."
Hai người không mặn không nhạt hàn huyên vài câu, Tiêu Ái Nguyệt hỏi ngược lại, "Quản lý Từ, chị có anh chị em gì không?"
"Không có."
"Ừ." Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Vậy chắc lúc chị còn nhỏ rất cô độc."
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình đột nhiên mở miệng gọi tên cô.
"Dạ?"
"Cô là một người chị tốt."
Tiêu Ái Nguyệt lần đầu được khen, mắt cười cong thành nửa vầng trăng, cô vui vẻ nói tiếp, "Hì hì, cũng không tốt lắm đâu."
"Nếu cô vẫn cứ lái xe nhanh như vậy thì sẽ không còn gặp được em trai nữa."
Cô vừa âm trầm nói câu này ra miệng, Tiêu Ái Nguyệt khẽ rùng mình một cái, trong nháy mắt bị dọa tỉnh, "Quản lý Từ, thật ra chị có thể dịu dàng nhắc nhở mà, đâu cần phải hù dọa người ta như thế chứ."
Ánh mắt của Từ Phóng Tình lấp lóe, "Cô thích phụ nữ dịu dàng?"
"Ai mà không thích phụ nữ dịu dàng chứ?" Tiêu Ái Nguyệt cơ trí hỏi ngược lại.

"Giống như thư ký nhỏ trên xe của cô lần trước sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không ngờ người kia vẫn còn nhớ Tiểu Văn, cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời, "Em ấy rất dịu dàng, cũng thật đáng yêu."
Từ Phóng Tình như cười mà không phải cười nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, mỗi lần cô đến chỗ mới cũng đều sẽ có mục tiêu mới sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu ý của lãnh đạo, "Mục tiêu mới gì chứ? Chị đang nói người hay việc?"
"Cô ngốc thật hay là đang giả ngu?" Từ Phóng Tình không biết chắc vẻ ngoài đần độn của Tiêu Ái Nguyệt có ẩn giấu dã tâm nào hay không, "Cô đang giả ngu sao?"
Làm sao Tiêu Ái Nguyệt lại thừa nhận mình ngốc được, "Quản lý Từ, sao tôi lại ngốc được chứ? Tôi là người đã thi đậu vào trường đại học tốt nhất huyện, nếu không phải vì hoàn cảnh gia đình thì tôi đã sớm đến Hồng Kông học đại học rồi."
Nhắc mới nhớ, Từ Phóng Tình nghĩ đến một sự kiện, "Tiêu Ái Nguyệt, lúc cô phỏng vấn từng nói mình là sinh viên tốt nghiệp năm 2008, vậy sao cô lại nói có tới bảy năm kinh nghiệm làm việc?"
Từ năm 2008 đến năm 2013, tính kiểu gì cũng chỉ có sáu năm.

Từ Phóng Tình vốn đã phát hiện vấn đề này tại buổi phỏng vấn nhưng lại không hỏi ngay lúc ấy, cô cho rằng Tiêu Ái Nguyệt sẽ không qua được kỳ thực tập, bây giờ mới mang nghi vấn trong lòng hỏi ra.

Tiêu Ái Nguyệt không chút hoang mang giải thích, "À, chuyện này...!năm 2005, tôi có làm công ở bên ngoài kiếm chút tiền phụ gia đình, đến năm 2007 mới vào xí nghiệp nhà nước, công việc này do giáo sư hướng dẫn của tôi giới thiệu nhưng tôi chỉ làm mấy việc lặt vặt thôi.

Văn bằng đại học của tôi cũng có giá trị tại thành phố H, lúc vừa tốt nghiệp tôi đã được nhận vào làm chính thức, cộng thêm kinh nghiệm trước đó luôn cũng được cỡ hơn bảy năm, gần tám năm."
"Cô làm sao vượt qua được những năm đó?" Từ Phóng Tình ngước mắt nhìn mặt trăng trên trời, "Tiêu Ái Nguyệt, không có ba, cô làm sao chống đỡ nổi?"
"Tôi không có thời gian để suy nghĩ chuyện này." Tiêu Ái Nguyệt cười khẽ một tiếng, "Tôi hoàn toàn không có thời gian, sau khi tôi hiểu chuyện đã giúp mẹ chăm sóc em trai rồi.

Tôi cố gắng học thật giỏi rồi thi đậu vào trường phổ thông trong thành phố, mỗi tuần về nhà một lần, lúc về phải ngồi xe suốt ba, bốn tiếng.

Lần nào về mẹ cũng cho tôi tiền sinh hoạt của một tuần, trong nhà tôi vốn túng quẫn nhưng mẹ lại nuôi rất nhiều động vật nhỏ, tôi phải giúp bà quét dọn, không có thời gian nghĩ đến ba.


Thời gian vẫn cứ trôi, người cũng đã đi rồi, chúng tôi đều hiểu rõ trong lòng đó là chuyện không thể thay đổi nên chỉ có thể chấp nhận.

Sau khi tốt nghiệp, tôi càng muốn kiếm tiền nhiều hơn nữa, mẹ đã già rồi, bà có rất nhiều chuyện không thể làm được, em trai lại còn nhỏ.

Tôi vừa làm bên xí nghiệp nhà nước vừa lên mạng kiếm việc làm thêm, cũng may là tôi có một người bạn mới mở tiệm, ông Trời đối xử với tôi không tệ, ông ấy mang ba đi nhưng lại cho tôi nhiều quý nhân hỗ trợ."
Nghe xong những lời có cánh như thế, Từ Phóng Tình như có điều suy nghĩ, cô cất giọng, "Cho nên cô ngu xuẩn là do bị người bên cạnh tác động."
Đây là trọng điểm sao? Bản lĩnh tìm trọng điểm của Từ Phóng Tình thật sự quá cao thâm.

Tiêu Ái Nguyệt dùng ánh mắt còn lại ngắm nhìn gương mặt trầm tư kia, không biết chị ấy đang suy nghĩ chuyện gì, cô cũng không cảm thấy tức giận chút nào, "Quản lý Từ, có phải chị cảm thấy tôi rất đần độn?"
"Ừ."
Tiêu Ái Nguyệt hừ hai câu, "Khi nào chị mới chịu khen tôi vài câu?"
"Tiêu Ái Nguyệt."
"Sao?" Nghe Từ Phóng Tình gọi, Tiêu Ái Nguyệt cho rằng đối phương muốn khen mình liền vểnh tai đợi nghe.
"Tôi không phải là một người phụ nữ dịu dàng, nên cô đừng có giả bộ dễ thương trước mặt tôi."
Tiêu Ái Nguyệt cảm giác trên trán của mình có một con quạ đen bay qua, cô thấp giọng tự nhủ, "Tôi biết chị không phải."
Từ Phóng Tình yên lặng liếc xéo cô một cái, "Im miệng."
Đến hơn chín giờ tối mới đến trung tâm thành phố H, sắc trời tối đen như mực nhưng vẫn chưa mưa, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên vài tiếng sấm rền.

Tiêu Ái Nguyệt ngừng xe ở dưới công ty rồi mở cửa sổ đưa tay ra ngoài, "Hình như trời sắp mưa."

Từ Phóng Tình mở dây an toàn xuống xe, Tiêu Ái Nguyệt ngồi trong xe chúc cô ngủ ngon, "Quản lý Từ ngủ ngon."
Từ Phóng Tình đóng cửa xe cái "rầm" rồi bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Tiêu Ái Nguyệt đã sớm quen với thái độ này, cô cũng không quan tâm người kia đang suy nghĩ điều gì.

Cô bắt đầu quay xe chạy về nhà, vừa đi được nửa đường thì trời đổ mưa tầm tã giống như đứa con nít đã lâu chưa được khóc.

Tiêu Ái Nguyệt bất lực, chỉ có thể ngừng xe bên đường đợi mưa nhỏ lại một chút mới dám đi tiếp.
Cũng may Từ Phóng Tình đã về nhà rồi, nếu không chị ấy chắc chắn sẽ xù lông lên mất.

Tiêu Ái Nguyệt tắt máy xe, bật đèn chờ mưa tạnh.

Cơn mưa này làm nhiệt độ không khí triệt để giảm xuống, có lẽ là mưa báo hiệu đầu đông, mùa đông sắp đến rồi, Đổng Tiểu Hạ cũng sắp trở về.
Cơn mưa đầu mùa rơi hoài không dứt, Tiêu Ái Nguyệt chán nản ngồi trong xe hơn nửa giờ nhưng mưa vẫn không nhỏ hơn chút nào.

Lúc cô đang do dự có nên tiếp tục chạy xe đi không thì chuông điện thoại bỗng vang lên, có tin nhắn đến, là Từ Phóng Tình.
"Tiêu Ái Nguyệt, cô về đến nhà chưa?"
Từ Phóng Tình quan tâm cô đấy ư? Tiêu Ái Nguyệt cầm điện thoại cười ngây ngô một chút, sau đó lập tức trả lời, "Vẫn chưa, bên ngoài mưa rất lớn, tôi đang tránh mưa ở dưới siêu thị Wal-Mart.

Quản lý Từ, chị đang quan tâm tôi đó sao O(∩_∩)O"
Qua thật lâu, tin nhắn gửi cho Từ Phóng Tình vẫn không được hồi đáp.

Tiêu Ái Nguyệt ngồi chờ đến sốt ruột, cô không muốn để ý mưa lớn hay nhỏ nữa, lúc đang định lái xe rời đi thì Từ Phóng Tình gọi điện tới.
"Tiêu Ái Nguyệt, cô còn ở trong xe không?" Giọng nói của Từ Phóng Tình vẫn lạnh lùng và vô cảm như thường ngày.
"Ừm, mưa lớn quá, không đi được." Tiêu Ái Nguyệt do dự một hồi, cô không biết có nên hỏi hay không, "Quản lý Từ, có phải chị gọi điện đến để quan tâm tôi không?"

"Tôi đang tìm đồng hồ đeo tay." Từ Phóng Tình dừng mấy giây rồi trả lời, "Tiêu Ái Nguyệt, cô giúp tôi xem đồng hồ có rớt trong xe của cô không?"
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt mở đèn trong xe, cẩn thận tìm dưới chỗ ngồi của Từ Phóng Tình.

Cô loay hoay hết vài phút vẫn không tìm được đồng hồ, nhìn thoáng qua điện thoại mới phát hiện Từ Phóng Tình vẫn chưa tắt máy bèn tranh thủ trả lời, "Quản lý Từ, tôi không thấy, chị xác định rơi trong xe của tôi sao?"
"Tôi không xác định." Từ Phóng Tình chậm rãi trả lời, "Cho nên mới nhờ cô tìm giúp."
"Vậy à." Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu giúp cô nhớ lại, "Quản lý Từ, sau khi gặp tổng giám đốc Ngũ xong, chị nhớ đồng hồ còn trên tay không?"
"Không nhớ rõ." Từ Phóng Tình trả lời với thái độ mơ hồ, "Tôi cúp máy đây, Tiêu Ái Nguyệt, cô đợi mưa nhỏ lại rồi hẵng đi, nếu không muốn chết thì phải nghe lời của tôi."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn đáp, "Quản lý Từ ngủ ngon nha, chị cố gắng ngủ sớm một chút."
Lúc này Từ Phóng Tình không dập máy, cô nhẹ nhàng trả lời một câu, "Tiêu Ái Nguyệt, cô chú ý an toàn."
Sau nửa tiếng kể từ lúc Từ Phóng Tình gọi điện đến, cuối cùng mưa đã bắt đầu nhỏ lại.

Tiêu Ái Nguyệt quyết định nổ máy chạy về nhà, xe bị mưa lớn rửa sạch nên trông rất sạch sẽ, tâm trạng nóng như lửa đốt của cô bỗng nhiên bình tĩnh, chuyện dù tốt hay xấu cũng đều sẽ để lại chút dấu vết sau cơn mưa.
Chắc hẳn Từ Phóng Tình đã ngủ rồi, Tiêu Ái Nguyệt cầm điện thoại suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định từ bỏ.

Có lẽ Từ Phóng Tình chỉ muốn tìm đồng hồ thôi, hơn nữa chị ấy là gái thẳng, bạn trai lại giàu có, bản thân chị ấy còn là một người có tiền, hai người chính là hai loại người ở hai thế giới khác nhau.
Tiêu Ái Nguyệt nhàm chán nằm trên giường lướt Weibo lại ngoài ý muốn nhìn thấy Từ Phóng Tình đổi status mới cách đây một giờ, chỉ có ba chữ 'trời sắp mưa'.
Người phụ nữ này đang càm ràm cái gì vậy? Tiêu Ái Nguyệt buồn ngủ ngáp một cái, cô cũng không tiếp tục click mở trang cá nhân của Từ Phóng Tình để xem bình luận nữa.
Buổi sáng tỉnh dậy, điện thoại của Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn dừng lại trên giao diện Weibo, cô lướt một hồi lại phát hiện status của Từ Phóng Tình đã biến mất, không biết rốt cuộc là cô hoa mắt hay người kia đã xóa bỏ.
Tiêu Ái Nguyệt rời giường ăn điểm tâm, sau đó lái xe về phân xưởng, trên đường cô chợt nhận được điện thoại của Từ Phóng Tình.
Lúc này, Tiêu Ái Nguyệt vô cùng tự giác, "Quản lý Từ, tôi sẽ nhanh chóng đến phân xưởng, hiện giờ mới có 8:30, tôi chắc chắn sẽ đến trước giờ chấm công, chị cứ yên tâm, tôi không đến trễ đâu."
"Tiêu Ái Nguyệt, về văn phòng." Từ Phóng Tình chỉ nói hai câu đơn giản rồi lập tức cúp điện thoại, "Sau này cô không cần đến phân xưởng nữa."
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đã có kết quả thử việc, cô cấp tốc chạy về công ty, chưa kịp vào văn phòng đã bị Tiểu Thu ngăn tại cửa, "Tiểu Nguyệt, quản lý Từ đang cãi nhau với phó tổng giám đốc Hoàng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận