Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


"Có chuyện gì xảy ra sao?" Tiêu Ái Nguyệt hạ giọng hỏi Tiểu Thu, "Sao mới sáng sớm đã cãi nhau rồi?"
"Nghe nói liên quan đến số lượng mua hàng của Hạo Nhã." Tiểu Thu che miệng nhỏ giọng đáp, "Toàn bộ nhân viên bên phân xưởng ở ngoại thành đều là người của phó tổng giám đốc Hoàng.

Số lượng đơn hàng đặt mua của Hạo Nhã đều do anh ta đích thân ký duyệt.

Đêm qua, quản lý Từ đã tìm được chứng cứ, cô ấy nói có người lừa trên gạt dưới hợp tác với Hạo Nhã hòng chiếm đoạt mấy triệu tệ của công ty làm của riêng.

Bên phòng mua hàng của chúng ta cũng có nội ứng, tôi chỉ đảm nhiệm mảng mua vào thôi, mọi chuyện tiếp sau đó đều do Đại Hải phụ trách, phen này anh ta không thoát khỏi liên quan."
"Anh Đại Hải đâu?" Tiêu Ái Nguyệt quan sát bốn phía văn phòng, không thấy Đại Hải đâu, "Hôm nay anh ta không đi làm sao?"
"Xin nghỉ rồi." Tiểu Thu nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Ái Nguyệt, "Tiểu Nguyệt, phó quản lý ra kìa."
Mã Thượng Tài ra khỏi văn phòng của Từ Phóng Tình, dáng vẻ hết sức nghiêm túc, "Này, chị Tiêu, pha cho chúng tôi mấy ly cà phê đi."
Gã nói xong lại trở vào phòng, Tiểu Thu hỗ trợ pha cà phê, sau đó Tiêu Ái Nguyệt bưng ba ly đến gõ cửa văn phòng của Từ Phóng Tình.
Bầu không khí trong này không hề gay gắt như Tiêu Ái Nguyệt đã nghĩ.

Từ Phóng Tình vô cảm ngồi trên ghế làm việc, vô duyên vô cớ lại có mùi thuốc súng bốc lên.
Người phụ nữ này y chang quả bom vậy, Tiêu Ái Nguyệt âm thầm phỉ nhổ.

Cô bưng cà phê đến trước mặt ba người, Mã Thượng Tài và phó tổng giám đốc Hoàng lấy mỗi người một ly, chỉ có Từ Phóng Tình không thèm nhúc nhích.
Tổng giám đốc Hoàng uống một ngụm cà phê nóng rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt đang đứng ngây người bên cạnh Từ Phóng Tình, "Sao vậy?"
Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn gã, "A, tôi lập tức ra ngoài."
"Tiêu Ái Nguyệt, tôi không thích cà phê hoà tan." Từ Phóng Tình lạnh lùng hạ lệnh, "Cô ra ngoài mua cái khác cho tôi."

Quản lý Từ, cô kén chọn đến thế, sao có thể lớn lên được hay vậy? Tiêu Ái Nguyệt rất muốn hỏi nhưng lại ngoan ngoãn bưng ly còn nguyên ra ngoài đặt lên trên bàn của Tiểu Thu, "Quản lý Từ kêu tôi ra ngoài mua cà phê.".

||||| Truyện đề cử: Quy Phục Vợ Yêu |||||
"Xem ra sự tình không nghiêm trọng lắm." Tiểu Thu sờ ly cà phê nóng rồi đưa ra kết luận, "Quản lý Từ vẫn còn tâm tình quan tâm đến chuyện này thì chúng ta không cần phải chọn đội, quá tốt rồi."
Sau mười phút, Tiêu Ái Nguyệt đã xách cà phê trở về, lần đầu tiên cô đi nhanh đến vậy.

Từ Phóng Tình nhìn mồ hôi trên trán cô, mặt không biểu cảm nói, "Ra ngoài đi."
"Quản lý Từ, tôi tin chủ tịch sẽ đứng về phía cô nhưng chứng cứ này không đủ để chứng minh hàng của Hạo Nhã bị mất." Trước khi Tiêu Ái Nguyệt đóng cửa lại đã nghe được tiếng của phó tổng giám đốc Hoàng, cô chợt nhớ đến chuyện cô và Từ Phóng Tình đã điều tra hôm qua, không khỏi nhíu mày.
Phó tổng giám đốc Hoàng ở trong văn phòng của Từ Phóng Tình đến giữa trưa mới rời đi.

Mã Thượng Tài phải ra sân bay đón người, gã lên tiếng chào hỏi Tiểu Thu rồi kêu cô mau chóng sửa sang lại toàn bộ tài liệu của nhà cung cấp, sau đó thông báo cho họ ngày mai đến Hải Manh họp.
Trong thời gian ngắn phải chuẩn bị nhiều tư liệu như vậy, Đại Hải lại xin nghỉ một ngày, bộ phận mua hàng chỉ còn lại ba người phụ nữ, Từ Phóng Tình chắc chắn sẽ không giúp đỡ.

Hai người bao gồm Tiểu Thu và Tiêu Ái Nguyệt phải chia việc ra làm, một người chỉnh lý tư liệu, một người gọi điện thông báo mời họp cho nhà cung cấp, làm đến hộc máu cũng chưa xong, đêm nay nhất định tăng ca rồi.

Tiêu Ái Nguyệt vào toilet rửa mặt, cô lấy lông mi giả ra khỏi đồng tử, cũng không biết tại sao mình lại làm vậy.
"Ê, Tiểu Vân, cô có nghe nói gì chưa, bên tổng bộ phái người đến đây đó."
Tiêu Ái Nguyệt vừa định ra ngoài chợt nghe được tiếng nói chuyện trong toilet, cô tò mò dừng động tác, sau đó nghiêng tai nghe mấy người phụ nữ bên trong nói chuyện phiếm.
"Tôi còn nghe nói quản lý phòng mua hàng sắp bị điều về nữa." Giọng nói của một người phụ nữ khác vang lên, Tiêu Ái Nguyệt nghe có chút quen tai nhưng nhất thời không nhớ đã nghe qua ở đâu.
"Cô ta sắp bị điều đi rồi còn làm nhiều chuyện như vậy làm gì cơ chứ? Bên này sớm đã có vấn đề rồi, tôi nghĩ cô ta muốn lập thành tính để về tổng bộ tranh công thôi."
"Chị Linh không biết rồi, không phải vậy đâu, nghe nói quản lý Từ và mấy người bên tổng bộ có quan hệ không bình thường.


Tôi nói nè, mấy người phụ nữ trông bề ngoài bất khả xâm phạm vậy thôi chứ kỳ thật toàn dùng thủ đoạn không đó, chúng ta không bằng một góc của cô ta đâu."
"Chẳng phải nói phụ nữ càng có bề ngoài lạnh lùng thì 'chuyện kia' càng phóng khoáng sao?"
"Không chỉ phóng khoáng mà chân cũng rộng nha."
"Rầm" Tiêu Ái Nguyệt mất khống chế nổi giận đùng đùng, cô dùng sức gõ một cái thật mạnh vào cửa toilet, sau đó tức giận lớn tiếng nói với mấy người phụ nữ kia, "Các cô nói xấu sau lưng người khác mới thật sự buồn nôn, cũng bởi vì có loại người như các cô làm nhân viên ở đây nên Hải Manh mới ra nông nổi như ngày hôm nay."
"Tiêu Ái Nguyệt, nhỏ giọng một chút."
Một giọng nữ quen thuộc bỗng nhiên vang lên sau lưng khiến Tiêu Ái Nguyệt hết hồn nhảy dựng lên, "Quản lý Từ."
"Cô rảnh rỗi lắm sao?" Từ Phóng Tình đi vào toilet cúi đầu rửa tay, "Rảnh đến mức phải vào toilet cãi nhau với người khác?"
Tiêu Ái Nguyệt kinh ngạc nhìn cổ tay của cô, "Quản lý Từ, chị tìm được đồng hồ rồi hả?"
Từ Phóng Tình dừng động tác, cô quay đầu lại, lý lẽ hùng hồn, "Chẳng lẽ tôi không thể có hai cái đồng hồ đeo tay?"
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy cô nói rất có lý bèn gật đầu, "À, vậy tôi quay về làm việc."
"Cô ồn ào xong chưa?" Từ Phóng Tình chỉ vào cánh cửa đang đóng kín, "Ai ở bên trong?"
"Tôi không biết." Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn đáp.
Từ Phóng Tình nhìn thẳng mặt cô một lúc mới lên tiếng, "Ừ, tôi phát hiện cô không phải ngu xuẩn bình thường."
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu tại sao lại bị mắng nên có chút ngu ngơ, "Vậy tôi ngu xuẩn kiểu gì?"
Từ Phóng Tình lười để ý đến cô, rửa tay xong liền đi ra ngoài bỏ lại một mình Tiêu Ái Nguyệt, trong toilet không chỉ có hai người phụ nữ thần bí kia, Tiêu Ái Nguyệt quay người nhìn thêm một lúc nữa, trăm mối vẫn không có cách giải.
Khi cô trông thấy Tiểu Thu mới lập tức nhớ ra chủ nhân của giọng nói quen thuộc kia, "Hoá ra là cô ta."
"Ai vậy?" Tiểu Thu cúi đầu thuận mồm hỏi, "Cô nói ai?"
"Bùi Nhược Vân."
"Người mới của phòng tiêu thụ hả? Người đó vào công ty cùng lúc với cô đúng không?" Trí nhớ của Tiểu Thu không tệ, lại còn nhớ lâu như vậy, "Lúc trước cô ta nhận lời qua phòng mua hàng của chúng ta nhưng lại bị quản lý đào thải, sau này mới đến bộ phận tiêu thụ làm.


Quản lý Từ không thích tính cách ngang tàng đầy dã tâm của cô ta."
Tiêu Ái Nguyệt trầm tư, "Sao chị có thể nhiều chuyện đến vậy chứ? Mà cô ta nghe mấy chuyện nhảm nhí đó từ đâu nhỉ?"
"Ai nhiều chuyện?" Tiểu Thu hỏi cô, "Nói nghe một chút."
"Không ai hết." Tiềm thức của Tiêu Ái Nguyệt muốn quên sạch chuyện mình vừa nghe, "Vài chuyện linh tinh thôi."
"Nếu chúng ta bắt buộc phải chia phe thì cô sẽ đứng bên nào?" Tiểu Thu đột nhiên ngẩng đầu hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Quản lý Từ hay phó tổng giám đốc Hoàng?"
"Quản lý Từ." Tiêu Ái Nguyệt không thèm cân nhắc dù chỉ một giây, "Còn chị thì sao?"
"Tôi hả." Tiểu Thu nghiêm túc, "Tôi giữ vị trí trung lập."
"Chị đâu có giả thiết trung lập?" Tiêu Ái Nguyệt buồn bực.
"Quản lý Từ phải trở về." Tiểu Thu nhìn cô với ánh mắt ý vị thâm trường, "Tiểu Nguyệt, cô nghĩ lại xem, hôm đó tôi nghe phó tổng giám đốc Hoàng nói quản lý Từ phải trở về."
Mấy người này thực dụng quá.

Một khi Từ Phóng Tình trở về, nếu các cô muốn ở lại Hải Manh thì phải về phe quản lý tối cao như phó tổng giám đốc Hoàng.

Không thể giữ thái độ trung lập thì chỉ có thể lừa dối lương tâm thôi.

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ thông suốt điểm ấy, cảm xúc có hơi sa sút, "Nếu chúng ta đều không ủng hộ quản lý Từ thì một mình chị ấy sẽ rất khó làm việc."
"Cô quá coi thường quản lý Từ rồi." Tiểu Thu vỗ vai cô, "Quản lý Từ không yếu thế như cô nghĩ đâu."
Mã Thượng Tài đón một người đàn ông họ Lương đến, ông ta khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, cặp mắt rất nhỏ.

Mã Thượng Tài dẫn ông vào văn phòng rồi khẩn trương giới thiệu, "Đây là tổng giám đốc Lương từ Thượng Hải tới, sau này sẽ toàn quyền phụ trách mọi sự vụ của Hải Manh."
Sau khi giới thiệu xong từng người, Tiểu Thu và Tiêu Ái Nguyệt trăm miệng một lời nói, "Xin chào tổng giám đốc Lương."
Tổng giám đốc Lương gật gù, uy nghiêm lên tiếng, "Không cần khẩn trương, hôm nay tôi vẫn chưa chính thức đảm nhiệm mà.

Tiểu Mã, tổng giám đốc Từ đâu?"

"Chị ấy ở bên trong." Mã Thượng Tài khom người đẩy cửa văn phòng của Từ Phóng Tình ra, "Tổng giám đốc Lương, mời chú vào."
Tổng giám đốc Lương đứng bất động, ông đưa tay gõ gõ vào cánh cửa đang mở, mắt nhìn thẳng vào người phụ nữ bên trong, trên mặt mỉm cười trêu chọc, "Tổng giám đốc Từ, chú có thể vào không?"
Từ Phóng Tình ra đón, trên mặt lộ vẻ vui thích, "Chú Lương, cuối cùng chú cũng đến rồi."
Lần đầu tiên Tiêu Ái Nguyệt trông thấy vẻ mặt này của Từ Phóng Tình, cô không khỏi quan sát người đàn ông xa lạ kia thêm một chút, tuổi tác của ông ta lớn như thế, ắt hẳn sẽ không có quan hệ riêng tư gì với Từ Phóng Tình đâu nhỉ?
"Tối qua con gọi điện thoại thuyết phục chú tự thân xuất mã lâu như thế, sao chú lại dám không đến chứ? Lúc chủ tịch Khang đến tìm chú, chú lập tức đoán ra là chủ ý của con, nếu không bà ấy sẽ không đến tìm chú." Ông cười híp mắt nhìn Từ Phóng Tình, nụ cười này càng khiến mắt của ông nhỏ hơn, y như một khe hẹp.
"Chú Lương, chú ăn cơm chưa?" Từ Phóng Tình chủ động khoác cánh tay của tổng giám đốc Lương rồi thân thiết nói, "Chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong rồi bàn chuyện công việc."
"Ừ." Tổng giám đốc Lương gật đầu, lông mày ông bỗng nhiên nhíu lại như chợt nhớ ra gì đó, ông quay người nhìn đám người của Tiêu Ái Nguyệt, ánh mắt nhìn từ phó quản lý Mã, sau đó dừng trên mặt của Tiểu Thu nửa giây, cuối cùng rơi vào người Tiêu Ái Nguyệt, "Ừ."
Ừ cái gì? Hai chữ 'ừ' có âm điệu khác biệt rất rõ, có ý gì sao? Tiêu Ái Nguyệt chết lặng nhìn Từ Phóng Tình cùng người kia tay trong tay rời khỏi văn phòng mới thở phào nhẹ nhõm, cô xoay người đối mặt với ánh mắt 'ông tám' của Mã Thượng Tài, "Chị Tiêu, chị quen tổng giám đốc Lương sao?"
"Không quen." Tiêu Ái Nguyệt rất khẳng định, "Tôi chưa đến Thượng Hải bao giờ."
"Vậy thì đúng là kỳ quái." Mã Thượng Tài sờ lên cằm trầm tư, "Hình như ông ấy quen biết chị đó."
Tiểu Thu ngồi vào bàn làm việc, "Tiểu Nguyệt, cô qua giúp tôi chỉnh lý tư liệu đi, tôi muốn tan ca trước mười giờ, nếu không con trai tôi sẽ khóc cả đêm đấy.

À, phó quản lý, phòng của chúng ta tăng ca trễ như thế, anh mời chúng tôi ăn gì đi chứ."
"Không thành vấn đề." Mã Thượng Tài hào phóng đáp ứng, "Các chị muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, gọi cơm đùi gà đi." Tiểu Thu vừa nói vừa lấy điện thoại tìm số của tiệm thức ăn nhanh.
Khi đứng trước mặt người đàn ông này, có vẻ như Từ Phóng Tình không còn là Từ Phóng Tình nữa.

Tiêu Ái Nguyệt đóng cửa văn phòng, sau đó nghi hoặc hỏi Mã Thượng Tài, "Vị tổng giám đốc Lương này lợi hại lắm phải không?"
Mã Thượng Tài dùng đầu ngón chân cũng có thể trả lời vấn đề của cô, "Lợi hại chứ, lúc tổng giám đốc Từ mới đến công ty đều do một tay ông ấy bồi dưỡng đấy.

Ông ấy đã lui về ở ẩn nhiều năm, trong tay còn có cổ phần của công ty, mỗi năm lấy hoa hồng là đủ sống rồi.

Nghe nói chủ tịch đích thân gọi điện thoại nhờ ông ấy đến Hải Manh bắt sâu bọ, tôi thấy lần này mấy người ở Hải Manh chết chắc rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận