Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Khi đối diện với khó khăn, người thông minh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, còn kẻ ngu xuẩn sẽ dựa vào nhiệt huyết rồi đơn thương độc mã xông về phía trước.

Ở thời cổ đại, có một ông lão tên là Ngu công, ông đã dẫn dắt cả nhà dời hai ngọn núi lớn trước cửa suốt mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ, đất trời cảm động trước tấm lòng chân thành của ông nên đã phái thần sức mạnh đến nhân gian giúp đỡ dời hai ngọn núi đó đi.
Cố sự này nói cho chúng ta biết dù có bất cứ khó khăn gì, chỉ cần kiên trì và có nghị lực, không cần phải động não hay cần ai hỗ trợ, biết đâu bạn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Từ Phóng Tình không phải kẻ ngu, cô là người thông minh nên sẽ không tự mình ra tay dời ngọn núi lớn Hải Manh mà trực tiếp tìm thần tiên hạ phàm, một là bởi vì cô có đầu óc, hai là bởi vì cô hiểu rõ năng lực của bản thân.
Tiểu Thu vốn còn do dự về bên phe nào đã nhanh chóng làm phản, cô vì chính nghĩa dứt khoát đứng về đội Từ Phóng Tình.

Nói vậy kỳ thật cũng không chính xác cho lắm, Tiểu Thu quyết định về phe cao nhân đang đứng phía sau Từ Phóng Tình mới đúng.

Cô không phải là người thông minh, nhưng cô biết thức thời, dẫu sao thì kẻ thức thời cũng sống lâu hơn kẻ thất thời.

Tiêu Ái Nguyệt lại chính là một người đơn thuần làm việc hoàn toàn dựa vào nhiệt huyết, cô không thức thời, cũng không hiểu được thế cục.
Cho nên thời điểm Tiểu Thu bị gọi đi mở đại hội nhà cung cấp, Tiêu Ái Nguyệt lại bị bắt ở lại.

Từ Phóng Tình mặc một bộ đồ vest ôm sát người đứng phía sau bàn làm việc chỉnh lý tư liệu bằng những ngón tay thon dài, trên khuôn mặt trắng noãn không có bất kỳ cảm xúc nào.

Cô dùng thái độ ra lệnh mà ai cũng tránh xa ngàn dặm nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Cô ở lại nghe."
Đây mới thật sự là phong cách làm việc của tinh anh, đồ vest đen đơn giản nhưng tinh xảo mặc trên người Từ Phóng Tình phối cùng với áo sơ mi màu làm bên trong tức thì lộ ra phẩm vị ưu nhã, tinh thần mạnh mẽ và phong mạo lão luyện.

Tiêu Ái Nguyệt thất thần nhìn cô, trong đầu không thể tìm ra từ nào thích hợp để khen nên đành phải dùng vốn từ nghèo nàn nói, "Quản lý Từ, hôm nay trông chị thật là đẹp."
Từ Phóng Tình lưu ý đến cách cô dùng từ, cô lưu loát cất tư liệu vào túi công văn rồi cúi đầu hỏi, "Ý cô là trước kia trông tôi rất khó coi?"

Cảm xúc kinh diễm vẫn còn đang sôi trào trong đầu Tiêu Ái Nguyệt khiến cô có chút thất thần, "Chị thật đẹp."
Từ Phóng Tình dừng động tác lại, cô ngẩng đầu đối mặt với cặp mắt mê ly của Tiêu Ái Nguyệt.

Ánh mắt nóng bỏng này làm tim Từ Phóng Tình đập nhanh mấy giây, cô cong khóe miệng, lời nói chất chưa ý cười, "Tiêu Ái Nguyệt, hôm qua cô về nhà ăn mật gấu sao?"
Giọng điệu khác lạ và cử chỉ quỷ dị của Từ Phóng Tình làm Tiêu Ái Nguyệt giật mình, "A, quản lý Từ, cà phê của chị nè."
Từ Phóng Tình cầm cặp công văn đi qua nhận lấy cà phê trong tay cô, "Tiêu Ái Nguyệt, giữ nhà cho tốt vào."
Hôm nay, cô dùng nước hoa khác bình thường, Tiêu Ái Nguyệt mất tự chủ lui ra sau một bước, tay trái không ngừng sờ lỗ tai, cô cúi đầu nhỏ giọng trả lời Từ Phóng Tình, "Được rồi, chị đi họp đi."
Từ Phóng Tình thâm ý nhìn cô thật lâu, "Đồ nhát gan."
Sao Từ Phóng Tình lại bỗng dưng lên tiếng mắng người? Tiêu Ái Nguyệt kéo cửa ra khỏi văn phòng rồi ngồi thơ thẩn tự kiểm điểm lại trái tim loạn nhịp của mình, chắc mình lại bị chị ấy ghét bỏ nữa rồi.

Từ Phóng Tình là gái thẳng, thẳng lắm đó! Tiêu Ái Nguyệt thở dài, cô không ngừng tự thôi miên bản thân 'Từ Phóng Tình là gái thẳng, chị ấy đã có bạn trai mà lại còn đẹp gái nữa, chị ấy không thuộc về mày đâu, Tiêu Ái Nguyệt, mau tỉnh lại đi!'
Động tâm trong phút chốc và tỉnh táo trong một giây.

Hôm nay, công ty rất náo nhiệt, song lại chẳng có ai đến bộ phận mua hàng quấy rối.

Tiêu Ái Nguyệt mở Weibo xem video của Bóng Đèn để rửa mắt, sau khi xem hết một đoạn video dài chừng năm phút, cô lại hồi tưởng đến Từ Phóng Tình một chút, có vẻ làm như vậy sẽ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tiêu Ái Nguyệt thầm mắng bản thân suy nghĩ quá nhiều, cô vỗ đầu một cái rồi nhìn đồng hồ chuẩn bị làm việc.
Chính xác thì không phải Tiêu Ái Nguyệt động tâm với Từ Phóng Tình mà chính là động dục.

Tiêu Ái Nguyệt tự khinh bỉ bản thân cực độ, thậm chí cô còn xếp mình vào hàng ngũ dâm nữ hèn hạ.

"Tiểu Nguyệt, Đại Hải có đi làm không?" Tiểu Thu chưa vào phòng đã cất giọng hô lớn bên ngoài, "Hôm nay không thấy anh ta xin nghỉ phép, không đi làm, gọi điện cũng chẳng thèm nghe, không biết mất tích ở đâu rồi?"
"Không biết nữa." Tiêu Ái Nguyệt nghiêng người dựa vào ghế làm việc, sau đó bối rối trả lời Tiểu Thu, "Chị Tiểu Thu mở họp xong rồi đấy hả?"
"Ừ." Tiểu Thu mở lon nước trên bàn uống ừng ực, "Mệt chết đi được, Tiểu Nguyệt ăn cơm chưa?"
"Đang định gọi đây." Tiêu Ái Nguyệt ngáp một cái, "Tôi đang đối chiếu đơn giá, buồn ngủ quá, chị Tiểu Thu có muốn gọi thức ăn ngoài không?"
"Đừng ăn ngoài, qua nhà tôi đi." Tiểu Thu vỗ ngực nói, "Chồng tôi nấu cơm rồi, về ăn là được.

Đi thôi Tiểu Nguyệt, khó lắm mới được một lần, chẳng lẽ cô không cho chị Tiểu Thu này tí mặt mũi nào sao?"
"Không cần đâu, tôi gọi thức ăn ngoài được rồi."
"Ăn gì mà ăn." Tiểu Thu đoạt lấy menu trong tay Tiêu Ái Nguyệt, "Đi thôi, đi thôi, nhà tôi ở gần đây lắm."
Thịnh tình không thể chối từ, Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể theo cô xuống lầu ăn chực.

Tiểu Thu đi làm bằng xe điện, Tiêu Ái Nguyệt mang mũ bảo hiểm ngồi sau lưng cô, khẩn trương hỏi, "Hay để tôi lái xe đi?"
"Không cần đâu, nhà tôi ở gần đây."
Tiểu Thu chạy xe rất nhanh, Tiêu Ái Nguyệt nhắm hai mắt lại có thể nghe được tiếng gió ồ ồ bên tai, trong lòng vừa căng thẳng vừa cảm khái 'hoá ra Tiểu Thu chính là một tay đua xe cừ khôi'.
Xe đỗ vào một cư xá mới mở chưa được nửa năm, Tiểu Thu mỉm cười nhìn kiểu tóc bị gió thổi rối bời của Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi vừa mới mua nhà ở đây, bãi đỗ xe vẫn chưa xây xong nên không tiện lái xe."
Tiêu Ái Nguyệt tỏ ra đã hiểu, cô khăng khăng phải mua thêm mấy cân hoa quả ở dưới lầu mới chịu theo Tiểu Thu vào thang máy.

Cô nhìn tấm gương đối diện trong thang máy rồi bắt đầu chỉnh lại đầu tóc xốc xếch của mình, "Chị Tiểu Thu, nhà chị có mấy người ở vậy?"
"Bốn người, tôi, chồng tôi, con trai tôi, còn có một cô em chồng nữa." Tiểu Thu móc chìa khoá mở cửa, "Cô em chồng của tôi cũng làm ở đây, chồng tôi nói giá thuê nhà đắt quá nên gọi em ấy về ở chung với chúng tôi luôn."
Em chồng của Tiểu Thu vẫn chưa về, chồng của chị ấy đang đeo tạp dề nấu canh, gã nhìn thấy Tiểu Thu đưa đồng nghiệp về nhà liền nhiệt tình đi qua bắt tay, "Xin chào, tôi tên Dương Phàm, là chồng của cô ấy.


Cô chính là Tiểu Nguyệt phải không? Vợ tôi thường hay nhắc cô trước mặt tôi và con trai, cô ấy còn khen cô làm việc rất giỏi."
"Chào anh Dương, tôi là Tiêu Ái Nguyệt, thật ra tôi còn phải học hỏi nhiều ở chị Tiểu Thu."
Sau khi bắt tay xong, hai người im lặng nhìn nhau, nhất thời làm bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, Tiểu Thu ôm con đi vào phòng khách hỏi Dương Phàm, "Em gái của anh đâu? Chừng nào Dương Y mới trở về?"
"Về ngay bây giờ." Dương Phàm đang đưa lưng về phía các cô tìm kiếm đồ uống trong tủ lạnh, "Uống nước trái cây đi, buổi chiều còn phải làm việc nữa, không thể uống rượu."
Tiểu Thu không phản đối.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Dương Phàm ngẩng đầu hỏi, "Hôm nay Tiểu Y lại không mang chìa khoá sao?"
Hai vị gia trưởng đều không có thời gian, một người bận chăm con, một người đang tìm đồ uống, Tiêu Ái Nguyệt bèn giúp họ mở cửa.

Cửa vừa mở ra, cô lập tức trông thấy một người phụ nữ tóc ngắn đang đứng bên ngoài, cả hai đồng thời sửng sốt.

Tiêu Ái Nguyệt nói, "Chào cô."
Người phụ nữ kia kinh ngạc nhìn cô rồi lại nhìn vào trong phòng, "Tôi không đi lộn nhà chứ."
"Tiểu Y mau vào đây." Dương Phàm nghe được tiếng nói liền hô to, "Cơm chín rồi này, mau tới giúp anh bưng thức ăn ra đi."
Lúc này Dương Y mới bước vào trong nhà, "Bên ngoài trời đang mưa đấy.

Chị dâu, lát nữa chị có muốn em đưa về công ty không?"
"Sao trời lại mưa chứ." Tiểu Thu khó chịu oán trách một câu, cô ôm con gọi Tiêu Ái Nguyệt tới dùng cơm, "Tiểu Nguyệt, cô qua đây để tôi giới thiệu, đây là em chồng của tôi - Dương Y, đây là đồng nghiệp của chị - Tiêu Ái Nguyệt."
Dương Y quan sát Tiêu Ái Nguyệt từ trên xuống dưới, sau đó cười cười không có nói lời nào.
Trực giác mách bảo Tiêu Ái Nguyệt biết người phụ nữ này là 'công' vì cô ngửi được khí tức của đồng loại trên người Dương Y, cô đột nhiên lại có chút vội vàng muốn rời đi.

Sau khi ăn cơm trưa xong, cô cùng Tiểu Thu hàn huyên chút chuyện công việc ở phòng khác, Dương Y luôn ngồi ăn trái cây bên cạnh các cô, cũng không biết cô ta đã nghe được gì nhưng đôi mắt thỉnh thoảng sẽ đảo quanh trên người Tiêu Ái Nguyệt giống như đang tìm tòi, nghiên cứu gì đó làm cô sợ đến không dám hít thở.
Bên ngoài mưa rất lớn, Dương Y đỗ xe bên ngoài cổng cư xá nên phải đi thêm một đoạn đường mới ra đến xe.


Hai anh em Dương Phàm cầm mỗi người một cây dù, Tiểu Thu kéo Dương Phàm đi vào trong mưa, Tiêu Ái Nguyệt thở dài, bất đắc dĩ chui vào dưới ô của Dương Y.
Dương Y không nói nhiều, cô đưa Tiêu Ái Nguyệt và Tiểu Thu đến dưới lầu Hải Manh.

Tiểu Thu tháo dây an toàn xong liền co chân chạy, "Nhanh lên, nhanh lên, Tiểu Nguyệt, chấm công."
Tiêu Ái Nguyệt đuổi sát theo sau, Dương Y cũng xuống xe, cô rút trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Tiêu Ái Nguyệt, "Cần trang trí sửa chửa gì có thể tìm tôi, tôi vừa mở công ty."
Tiêu Ái Nguyệt nhận danh thiếp rồi cảm kích cười một tiếng, "Cám ơn cô đã đưa tôi về."
Vừa đúng giờ làm, Tiểu Thu dẫn đầu chạy vào chấm công xong lập tức ném cho Tiêu Ái Nguyệt mấy phần văn kiện để làm quen với nhà cung cấp.

Cô nhìn đống giấy tờ trong tay, đoán chừng làm hết buổi chiều vẫn chưa xong, thế là cô bèn bưng ly đi pha một tí cà phê.
Tiêu Ái Nguyệt đụng phải Từ Phóng Tình ở cửa ra vào, đối phương đang cúi đầu bước đi như đang trầm tư gì đó.

Cô tranh thủ tránh qua một bên nhường đường, Từ Phóng Tình nghe tiếng động mới ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn người phụ nữ bên cạnh, "Tiêu Ái Nguyệt."
"Xin chào quản lý Từ." Tiêu Ái Nguyệt vô cùng khéo léo chào hỏi cô.
"Hình như cô đang rất nhàn rỗi."
"Không có đâu." Tiêu Ái Nguyệt liên tưởng đến video vừa xem lúc sáng bỗng có chút chột dạ, "Tôi không nhàn rỗi chút nào hết."
"Rảnh rỗi như vậy thì giữ trưa ở lại tăng ca đi." Nhìn thấy vẻ không vui của Tiêu Ái Nguyệt, sắc mặt Từ Phóng Tình càng lạnh hơn, đáy mắt tức khắc hiện lên sự bất mãn, cô nhỏ giọng nói, "Ban đêm cũng tăng ca, đừng có chạy loạn khắp nơi."
Tiêu Ái Nguyệt giật mình, "Giữa trưa cũng phải tăng ca sao?"
"Tôi là cấp trên của cô, cô có ý kiến?"
"Nhưng tôi cũng có sinh hoạt cá nhân của mình mà." Tiêu Ái Nguyệt yếu ớt kháng nghị, "Tôi không thể ở công ty cả ngày được."
"Cô đang làm việc dưới tay tôi nên phải chuẩn bị tâm lý thật tốt cho chuyện này." Từ Phóng Tình như ăn phải thuốc nổ, cô vênh mặt hất hàm khiển trách Tiêu Ái Nguyệt, "Là ai nói sẽ nghe lời của tôi hả?"
Hai người còn lại trong phòng làm việc đưa mắt nhìn nhau, họ chẳng hiểu tại sao Từ Phóng Tình lại phát cáu, Mã Thượng Tài dùng khẩu ngữ hỏi Tiểu Thu, "Chị ấy bị gì vậy?" Tiểu Thu khoát khoát tay, một mặt biểu thị "tôi cũng không biết", mặt khác lặng lẽ quan sát Tiêu Ái Nguyệt.
"Tôi biết rồi." Dưới sự chất vấn đầy phẫn nộ của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt đành cúi đầu nhận sai, "Quản lý Từ, tôi sai rồi, tôi không nên mạnh miệng tranh cãi với chị."
Từ Phóng Tình vẫn không nguôi giận, mặt lạnh nói, "Lần sau có ra ngoài phải thông báo cho tôi biết.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận