Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


"Đi đâu thế?" Đông Văn Giang hứng thú nhìn cô, "Cô không tham gia hôn lễ à?"
Tiêu Ái Nguyệt không tiện giải thích, cô chỉ nói đơn giản, "Tôi có chút việc gấp phải đi trước."
Hôn lễ sắp bắt đầu, Đông Văn Giang nghiêm túc suy nghĩ một lúc, "Cô hỏi ý kiến cấp trên của cô đi."
Từ Phóng Tình nói như thể không liên quan đến mình, "Chân ở trên người cô ấy."
"Vậy tôi càng không thể giúp cô." Đông Văn Giang nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Cô nghĩ cách đi, hay cô theo chúng tôi vào trong chơi một tí xíu rồi ra về, tôi biết chiếc xe kế bên là của em vợ nhà họ Ninh, chắc chắn anh ta sẽ đợi đến khi hôn lễ kết thúc mới lái đi."
Thật sự muốn như vậy sao? Tiêu Ái Nguyệt khẩn cầu nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị giúp tôi một chút được không?"
Thái độ của Từ Phóng Tình cực kỳ lạnh lùng, "Tiêu Ái Nguyệt, cô vừa không để ý tới tôi, vì sao bây giờ tôi phải quan tâm đến cô."
Đông Văn Giang nhìn người bên trái rồi lại ngó người bên phải, gã chợt bừng tỉnh, "A, thì ra là thế.

Sammi, thì ra vụ Weibo mà cô nói chính là cô ta."
"Weibo cái gì á?" Tiêu Ái Nguyệt nghi hoặc hỏi gã, "Tôi làm sao chứ?"
Đông Văn Giang miễn cưỡng nắm tay cô kéo về sảnh khách sạn, "Đi thôi nào cô gái nhỏ, cô giúp tôi rồi tôi sẽ từ từ nói cho cô nghe."
Gã vừa dỗ vừa lừa kéo Tiêu Ái Nguyệt vào hiện trường, Từ Phóng Tình cũng không phản đối hành động của gã, cô đi theo sau lưng họ, ánh mắt lấp loé không yên.
Nhập gia tùy tục, đông người như vậy, chắc hẳn sẽ không có ai chú ý tới cô dâu phụ đang chạy trốn đâu nhỉ, Tiêu Ái Nguyệt không ngừng tự an ủi trong lòng.

Cô ngồi xuống bên cạnh Từ Phóng Tình, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại mở Weibo tìm ID của đối phương mới phát hiện chị ấy đã đổi status cách đây bốn ngày: 'Cách hủy diệt tâm tình tốt đẹp hữu hiệu nhất chính là quen biết một loser ngu xuẩn đến cực hạn.'
Excuse me!!!
Tiêu Ái Nguyệt câm nín nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, tôi cũng biết tức giận đấy."
"Vậy cô cứ tức giận đi." Từ Phóng Tình vô cảm lên tiếng, "Bộ tôi cản trở cô tức giận sao? Tiêu Ái Nguyệt, đừng nói là tức giận, dù cô có nổ phổi thì liên quan gì đến tôi?"

"Chị...!chị cố tình gây sự."
"Cô nói ai cố tình gây sự?" Từ Phóng Tình tức khắc xù lông, cô nhướn mày trừng Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, chỉ mới một ngày không gặp mà cô đã cố ý chạy đến trước mặt tôi tìm cái chết rồi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt đi không được mà ở cũng chẳng xong, cô không muốn cãi nhau với Từ Phóng Tình, do dự một chút, một điều nhịn chín điều lành vậy, "Không có."
Đáng tiếc Từ Phóng Tình đã phát hiện ra và bắt đầu được đà lấn tới, cô không vui nheo hai mắt lại, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi thật sự muốn chơi chết cô."
"Bây giờ tôi cũng có khác gì đã chết đâu." Tiêu Ái Nguyệt chăm chú nhìn cô, trong mắt chứa đựng rất nhiều cảm xúc khiến Từ Phóng Tình không khỏi thất thần giây lát.
Từ Phóng Tình thấy dáng vẻ đó của đối phương, lửa giận trong lòng bỗng nhiên biến mất, cô quay đầu qua chỗ khác, không nhìn Tiêu Ái Nguyệt nữa, sau đó bưng ly rượu đỏ trên bàn lên nhấp một ngụm nhỏ thưởng thức.
Đông Văn Giang ở bên cạnh nhìn say sưa, "Các cô tiếp tục đi."
Hôn lễ đã bắt đầu, Ninh Tiểu Kỳ đứng trên sân khấu, âu phục màu trắng góp phần biến gã trở thành bạch mã hoàng tử.

Chú rể phụ ở phía sau không ngừng lau mồ hôi lạnh trên mặt, thoạt nhìn giống như đang vô cùng gấp gáp.

Tiên Hiệp Hay
Âm nhạc vang lên, Đổng Tiểu Hạ nắm tay ba chậm rãi bước đến, Đông Văn Giang che miệng phỉ nhổ, "Dáng người của cô dâu đẹp khỏi chê nha, nhóc thối tha Ninh Tiểu Kỳ kia thật có phúc, nghe nói họ còn muốn tổ chức hôn lễ ở nước ngoài thêm lần nữa, đúng là tùy hứng.

Cô nhìn đống bàn ghế mới toanh trong khách sạn này mà xem, đâu cần phô trương sự giàu sang đến mức ấy, nếu sau này tôi có kết hôn thì sẽ không làm hôn lễ low như vầy đâu, Sammi, cô thì sao?"
Từ Phóng Tình đang trầm tư, bất an đáp, "Không liên quan đến anh."
Đổng Tiểu Hạ mặc bộ váy cưới rất dày, kiểu dáng rườm rà, chủ yếu để che bụng nhỏ.

Tiêu Ái Nguyệt nhìn cô đi từng bước về phía Ninh Tiểu Kỳ, trong lòng bất chợt có cảm giác rất kỳ diệu, giống như có thể nghe thấy được tiếng vỡ nát của trái tim, chua xót vô cùng tận, như là Ninh Tiểu Kỳ và Đổng Tiểu Hạ mỗi người cầm một quả chanh rồi dùng sức bóp nước cho thẩm thấu vào trái tim của Tiêu Ái Nguyệt, axit nhanh chóng lan đến tứ chi, chẳng thấy đau đớn nhưng lại làm người ta suy hô hấp, có thể chết bất đắc kỳ tử.

Cả người Tiêu Ái Nguyệt run lẩy bẩy, Từ Phóng Tình ngồi bên cạnh nhạy bén phát hiện ra điểm ấy liền nhíu mày lại, cô hững hờ nhìn lướt qua gương mặt trắng bệch đến khó coi của Tiêu Ái Nguyệt, trông có vẻ như đang chịu đựng nỗi thống khổ dày vò.
Tất cả mọi người đều nhìn ngắm cô dâu xinh đẹp trên sân khấu, chẳng có ai chú ý bên này.

Từ Phóng Tình đưa tay xuống bàn, ngón cái khẽ khàng chạm vào lòng bàn tay của Tiêu Ái Nguyệt, sau đó cô bá đạo đan chặt mười ngón vào nhau.
Tiêu Ái Nguyệt mơ màng lấy lại tinh thần, đôi mắt đỏ ửng nhìn Từ Phóng Tình vài giây, sau đó đối phương nhỏ giọng nhắc nhở cô, "Tiêu Ái Nguyệt, không được khóc."
Tiêu Ái Nguyệt không có ý định khóc, cô không phải là người không có chừng mực, cô chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng nên mắt hơi đỏ.

Thời điểm người ta buồn đau nhất, thứ có thể làm nước mắt tuôn rơi không phải là khổ đau nhất thời mà chính là có ai đó phát hiện ra nỗi lòng của mình và chân thành an ủi.

Tiêu Ái Nguyệt tập trung vào bàn tay đang bị Từ Phóng Tình nắm chặt, móng tay của cô chắc chắn đã làm đối phương bị thương nhưng chị ấy vẫn không hề rút tay lại.

Từ Phóng Tình vẫn lạnh lùng nhưng lòng bàn tay ấm nóng tới mức khiến Tiêu Ái Nguyệt hoảng hốt đến quên thở.
"Hôm nay, cám ơn mọi người đã đến tham dự hôn lễ của tôi và Tiểu Hạ." Sau khi đã trao nhẫn xong, khách sạn bắt đầu mang thức ăn lên, Ninh Tiểu Kỳ nắm tay Đổng Tiểu Hạ lên sân khấu rồi cầm microphone nói, "Tôi và Tiểu Hạ là bạn thời đại học, chúng tôi đã ở bên cạnh nhau rất nhiều năm, tôi từng nghĩ sẽ không kết hôn nhưng là bây giờ tôi lại kết hôn, tôi rất vui khi gặp được Tiểu Hạ, cảm ơn em đã cho tôi một nửa yêu thương, một nửa bình an và một tương lại hạnh phúc."
"Tại sao không có dâu phụ nhỉ?" Đông Văn Giang nhìn xung quanh một vòng rồi quay đầu hỏi Từ Phóng Tình, "Cô có nhìn thấy dâu phụ đâu không?"
Từ Phóng Tình không để ý tới gã, cô trầm tư nhìn người đàn ông đang lừa tình trên sân khấu.
"Tiểu Hạ là một cô gái tốt, có thể gặp được em ấy là phúc đức ba đời của tôi." Trên mặt của Ninh Tiểu Kỳ đầy vẻ đắc ý, tay trái ôm chặt bả vai của Đổng Tiểu Hạ, già đời cười nói, "Mọi người đừng ồn nữa, nụ hôn sẽ để dành đến cuối buổi, vợ đã tới tay rồi, chẳng lẽ còn có thể bay mất sao? Ha ha ha."
Dưới khán đài lại vang lên một tràng vỗ tay, Ninh Tiểu Kỳ khoát khoát tay ra hiệu mọi người yên lặng, "Tôi còn muốn cảm ơn một người, đó chính là bạn thân của vợ tôi - Tiêu Ái Nguyệt.


Tiêu Ái Nguyệt, cậu đang ở đâu?"
"Tiêu Ái Nguyệt?" Đông Văn Giang nghi hoặc hỏi Từ Phóng Tình, "Này, Sammi, tên này nghe rất quen tai nha, có phải chúng ta đã nghe qua ở đâu rồi không?"
Lúc này, Tiêu Ái Nguyệt đang ngồi cách gã một chỗ chậm rãi giơ tay lên vẫy vẫy với đôi vợi chồng son trên sân khấu.
"Không sai, chính là cậu ấy, một cô gái độc thân, xinh đẹp vô ngần." Ninh Tiểu Kỳ phất tay đáp lại Tiêu Ái Nguyệt rồi mập mờ ám chỉ, "Cậu ấy là bà mai của tôi, nếu không có cậu ấy thì tôi và Tiểu Hạ sẽ không thể ở bên nhau được.

Mỗi lần tôi bận việc không thể ở bên cạnh chăm sóc Tiểu Hạ, đều là cậu ấy giúp tiểu Hạ giải sầu.

Cậu ấy là chị em tốt nhất của Tiểu Hạ và cũng là ân nhân của Ninh Tiểu Kỳ tôi.

Cảm ơn, mọi người nhớ kỹ nhé, cậu ấy vẫn còn độc thân, hôm nay cậu ấy vốn sẽ làm dâu phụ cho chúng tôi nhưng bất ngờ thân thể lại khó chịu, hy vọng cậu có thể bảo trọng thân thể."
"Thì ra cô là dâu phụ." Đông Văn Giang tiếp tục giỡn nhây, "Cô là Tiêu Ái Nguyệt, cô cũng là dâu phụ, cô dâu phụ lâm trận bỏ chạy."
"James, im miệng đi." Từ Phóng Tình liếc mắt cảnh cáo gã, "Nếu anh còn nói nữa, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây."
"Đừng mà." Đông Văn Giang luống cuống, "Không được đâu, nếu cô đi thì lát nữa dì nhìn thấy tôi, chắc chắn lại đòi giới thiệu đối tượng."
"Ngay cả ba mẹ anh còn không sợ, sợ bà ấy làm gì?"
"Dì ấy chính là áo cơm của ba mẹ tôi."
Từ Phóng Tình cười lạnh, "Tôi cũng thế."
Đông Văn Giang lớn tiếng với cô, "Đừng làm rộn nữa.

Sammi, dì ấy và cô hoàn toàn khác biệt, cô xinh đẹp hơn, đúng không dâu phụ?"
Tiêu Ái Nguyệt đang âm thầm uống ly nước lọc, ba người vừa mới ngồi vào bàn, Từ Phóng Tình đã nhanh chóng dời ly rượu đỏ trước mặt cô đi, chỉ chừa lại nước lọc, "Đúng rồi, quản lý Từ rất xinh đẹp."
"Có mắt nhìn đấy." Đông Văn Giang khen cô, "Tôi đánh giá cao cô."
Ninh Tiểu Kỳ đi mời rượu từng bàn, Đổng Tiểu Hạ không có ở đây, chỉ có chú rể phụ ôm chai XO đứng sau lưng gã.


Ninh Tiểu Kỳ vừa uống hết rượu, rể phụ bèn rót đầy lại cho gã.

Đông Văn Giang hết sức lo lắng, "Chờ cậu ta mời rượu xong rồi chúng ta sẽ đi ngay."
Ninh Tiểu Kỳ đã uống quá nhiều, mắt ngà ngà say, gã mông lung đến bàn của Tiêu Ái Nguyệt mời rượu, nhất quyết chen vào giữa cô và Từ Phóng Tình, "Tiểu Nguyệt, tôi có chút việc muốn nói với cậu."
Còn hơn mười mấy bàn đợi gã mời rượu, Ninh Tiểu Kỳ vỗ vỗ bả vai của Tiêu Ái Nguyệt, "Ra cửa đợi tôi một lúc, tôi sẽ lập tức tới ngay."
Đông Văn Giang nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Ái Nguyệt bèn hỏi Từ Phóng Tình, "Có muốn qua góc tường nghe lén không, hay thuộc hạ của cô và chú rễ có quan hệ mờ ám, chẳng phải trên mạng thường hay đề cập đến chuyện tình địch là bạn thân đó sao?"
Từ Phóng Tình bưng ly rượu đỏ, trên mặt lộ vẻ châm chọc hỏi lại, "Tôi là người nhàm chán như vậy sao?"
Đông Văn Giang thấy trên mu bàn tay của cô có vết trầy liền hoảng sợ nói, "Tay cô sao vậy?"
Lúc này Từ Phóng Tình mới để ý đến vết thương trên mu bàn tay, cặp mắt sắc bén chốc lát lại toát ra ánh sáng, "Bị mèo quào."
Đông Văn Giang bị ánh mắt kia dọa hoảng sợ, gã khó khăn nuốt nước bọt, sợ hãi lên tiếng, "Sammi, nhìn cô như vậy thật đáng sợ."
***
"Tôi biết quan hệ giữa cậu và Tiểu Hạ, tôi đã từng tức giận, cãi nhau và cũng thử chia tay." Ngoài ban công bằng pha lê không có ai, Ninh Tiểu Kỳ cởi bỏ áo khoác ngoài, sắc mặt mệt mỏi nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Nhà họ Ninh vốn không có người nối dõi, em ấy là hy vọng của nhà chúng tôi.

Tôi và em ấy vừa mới cãi nhau trước ngày hôn lễ, em ấy không được vui, đều là vì cậu."
"Tôi không hề có lỗi với cậu." Tiêu Ái Nguyệt rất điềm tĩnh, "Mấy năm nay, tôi và cậu ấy rất trong sạch."
"Tôi biết, tôi tin cậu." Trên mặt Ninh Tiểu Kỳ lộ ra nét cười vô cùng kỳ quái, "Cậu có thể giúp một chuyện không? Tiểu Hạ rất thích cậu, tôi không muốn em ấy bị kích động sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng, tôi hy vọng cậu có thể thay tôi đi hưởng tuần trăng mật lần này với em ấy."
Tiêu Ái Nguyệt như thể nghe được chuyện cười, "Ninh Tiểu Kỳ, tôi là đồ chơi của cậu và Đổng Tiểu Hạ sao? Là máy điều hoà hôn nhân? Hay đối tượng 3P? Các cậu xem tôi cái gì?"
"Tiểu Hạ cũng đồng ý."
Tiêu Ái Nguyệt không có lời nào để nói, cô cảm thán, "Các cậu thật là xứng đôi."
"Tôi có thể cho cậu tiền." Ninh Tiểu Kỳ cẩn thận quan sát sắt mặt của cô, "Tiểu Hạ nói nhà cậu đang rất cần tiền, tôi có thể cho cậu tiền, cậu chăm sóc em ấy đến khi thuận lợi sinh con, nếu sau này không muốn tiếp tục nữa thì chúng ta có thể thương lượng lại.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận