Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Lâm Chính Khải biết Mã Thượng Tài từng làm ở tổng bộ, hơn nữa còn là người của Từ Phóng Tình nên thái độ của gã khác biệt.

Lâm Chính Khải là người cao ngạo và ít nói, dù cho Tiêu Ái Nguyệt là người thân cận của Mã Thượng Tài nhưng gã vẫn hoàn toàn ghét bỏ, điều này khiến cô cảm thấy hơi phiền lòng.
"PDCA là chủ trình cải tiến liên tục, lập kế hoạch – thực hiện – kiểm tra – cải thiện.

Tôi biết mọi người đang ngồi ở đây đều thuộc bộ phận mua hàng, vậy chúng ta cần phải thay đổi suy nghĩ như thế nào để cải thiện chuyên môn?" Giảng viên tóc bạc trên sân khấu là người Hồng Kông, ông nói tiếng phổ thông chưa chuẩn nhưng nghe chất giọng rất êm tai, lời nói tràn ngập tế bào hài hước, "Theo lý luận của nhà kinh tế học Pareto đến từ Italy, KPI chỉ đơn giản là một điểm số, làm nhiều - nhanh - tốt - tỉnh, hoàn thành công việc trong thời gian quy định và đạt tiêu chuẩn theo quy định chính là mục tiêu để lập kế hoạch.

Mục tiêu có rất nhiều loại, hôm nay, chúng ta sẽ thảo luận từng loại một."
"Chị Tiêu, tôi nói chị nghe cái này." Mã Thượng Tài vỗ vai Tiêu Ái Nguyệt, "Học phí một tiết phải trả cho người giảng viên này đến mấy trăm ngàn tệ lận đấy."
Tiêu Ái Nguyệt kinh hoàng, "Mắc như vậy sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy a." Mã Thượng Tài gật đầu, "Cho nên chị phải chú ý lắng nghe, toàn là tiền không đấy."
Ròng rã ba tiếng trôi qua, Tiêu Ái Nguyệt ngay cả toilet cũng không màng đi, cô nghiêm túc ghi chép đến độ chẳng có thời gian uống ngụm nước.

Sau khi kết thúc, Mã Thượng Tài khoác vai cô trêu ghẹo, "Chị Tiêu, chị đang đắm chìm trong biển cả tri thức đó sao?"
Tiêu Ái Nguyệt ba hoa cùng gã, "Một tấc thời gian là một tấc vàng, thời gian là tiền bạc, tri thức cũng là tiền bạc.

Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu tôi không qua nổi đợt tập huấn này, tôi sẽ mang nội dung hôm nay nghe được viết thành một bản tổng kết rồi bán cho mấy em gái khoa kinh tế học làm luận văn tốt nghiệp."
"Ha ha..." Mã Thượng Tài bật cười, "Cao thủ đúng là cao thủ, thất kính."
Lâm Chính Khải chết đứng tại chỗ nhắc nhở, "Quản lý Cam tới."
Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại đã thấy quản lý Cam đang đứng ở khu nghỉ ngơi của sảnh khách sạn, miệng cô không ngừng chuyển động, không biết đang nói gì với người bên cạnh.
"Chúng ta có cần qua đó chào hỏi không?" Tiêu Ái Nguyệt quay đầu hỏi Mã Thượng Tài, "Không cần hả?"
Lâm Chính Khải đã đi qua đó, cách quản lý Cam khoảng một mét thì dừng bước, sau đó khom người chào, "Xin chào quản lý Cam."
Nghe được giọng điệu ân cần, lễ phép, quản lý Cam quay đầu nhìn gã, đồng thời cũng nhìn thấy hai người Tiêu Ái Nguyệt ở phía sau, "Anh ở chi nhánh Hàng Châu đúng không?"
"Vâng." Lâm Chính Khải rất nghiêm túc đáp trả vấn đề, "Được tổng bộ mời, tôi đại diện cho chi nhánh ở Hàng Châu tham gia đợt tập huấn lần này."
Quản lý Cam gật đầu, "Tôi đã xem báo cáo tổng kết hội chợ của anh."
Nếu đã bị quản lý nhìn thấy mà còn bỏ đi thì cũng kỳ, Mã Thượng Tài dẫn Tiêu Ái Nguyệt qua đó tham gia náo nhiệt, "Quản lý Cam, xin chào."
Quản lý Cam nhìn gã chằm chặp mấy giây, gương mặt lộ ra vẻ nghiêm khắc, "Mã Thượng Tài, quản lý Mã, bây giờ anh có thời gian không?"
Mã Thượng Tài cảm thấy có chút khó hiểu, gã cười khan hai tiếng, trả lời: "Chị có chuyện gì sao?"
"Tổ phụ trách của chúng tôi có chút nghi vấn bài báo cáo tổng kết của anh, hy vọng anh có thể cùng tôi về tổng bộ một chuyến."
Lâm Chính Khải nhíu mày nhìn Tiêu Ái Nguyệt, cô cũng đang mù mờ, không rõ chuyện gì đã xảy ra, cả hai nhìn nhau mấy giây rồi lắc đầu.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Mã Thượng Tài không hề phản kháng hay do dự, thái độ hết sức phối hợp, "Được rồi, tôi đi với cô."
Tiêu Ái Nguyệt ở khách sạn lo lắng chờ gã trở về, cô luôn cảm thấy có chỗ là lạ, nếu không thì quản lý Cam sẽ không dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện.

Tạ Ninh Thải ngồi xổm trên mặt đất thu xếp đồ đạc nửa ngày mới ngẩng đầu hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Có muốn ra ngoài dạo phố không?"
Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu: "Không có hứng thú."
"Tôi có một tin tức rất hot."
"Tin gì?"
"Tôi nghe nói có một quản lý cấp cao của tổng bộ sắp từ chức, tập huấn lần này không đơn giản, tám mươi phần trăm có khả năng là khảo hạch." Tạ Ninh Thải bưng ly nước lọc đứng trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, nét mặt vui vẻ, thân thiết nhìn cô, "Hy vọng cô có thể cùng tôi đi đến cuối cùng."
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Tiêu Ái Nguyệt luôn cảm thấy trong nụ cười của Tạ Ninh Thải có giấu dao găm, điều này khiến cô nảy sinh cảm giác khó chịu, "Cô cố lên nhé, tôi và quản lý cùng tiến cùng lùi, phải cùng nhau ở lại mới được."
"Anh ta à?" Tạ Ninh Thải cười cười từ chối cho ý kiến, "Chúc hai người thuận lợi."
Nụ cười kia làm Tiêu Ái Nguyệt không thoải mái, cô mặc áo khoác, đi xuống lầu 18 gõ của phòng của Mã Thượng Tài, người mở cửa vẫn là Lâm Chính Khải, trong tay gã đang cầm một cây bút máy, mặt vô cảm nhìn Tiêu Ái Nguyệt: "Anh ta chưa về."
"Vậy sao." Mặt mày Tiêu Ái Nguyệt đầy vẻ thất vọng, "Vậy lát nữa tôi quay lại."
Lâm Chính Khải cũng không khách khí với cô, "Bái bai."
Tiêu Ái Nguyệt quay trở lại phòng tiếp tục ngồi trên sofa nhìn Tạ Ninh Thải chỉnh lý quần áo.

Người này cứ hát nghêu ngao từ trưa đến giờ, tâm tình trông có vẻ rất tốt.
Thời điểm Mã Thượng Tài trở về thì trời đã khuya, gã gọi điện cho Tiêu Ái Nguyệt bảo cô có việc cần thương lượng.
Lâm Chính Khải cũng ở đó, gã đang cầm bút nghiêm túc ghi chép, Mã Thượng Tài ngồi trên sofa, tay cầm một lon bia, "Chị Tiêu ngồi đi."
Tiêu Ái Nguyệt thấy thần sắc gã không tốt, vội vàng hỏi, "Thế nào rồi?"
Mã Thượng Tài nhún nhún vai, giống như vô tình nói ra, "Tôi có thể sẽ bị đào thải."
"Cái gì?" Không chỉ Tiêu Ái Nguyệt, ngay cả Lâm Chính Khải đang ngồi trên giường cũng bất ngờ, "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Báo cáo của tôi bị đánh tráo, nội dung được thay thế y như báo cáo của quản lý Lưu ở chi nhánh Quảng Châu.

Quản lý Cam hỏi riêng từng người về nội dung của bài báo cáo, tôi không đáp được vì nội dung trên giấy không phải do tôi viết, bây giờ họ đang cho rằng tôi ăn cắp báo cáo của anh Lưu." Mã Thượng Tài cười khổ giải thích, "Tôi cũng không rõ rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?"
"Báo cáo của anh đâu?" Lâm Chính Khải đánh thẳng vào điểm yếu không chút nghĩ ngợi, "Trên bảng báo cáo đó ký tên ai?"
Mã Thượng Tài không trả lời gã, lại hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Chị Tiêu, chị có thể ở lại một mình không?"
Mặc dù Mã Thượng Tài đã đề cập vô số lần với Tiêu Ái Nguyệt về mức độ cạnh tranh khốc liệt trong đợt tập huấn ở tổng bộ, nhưng cô vẫn không có cách nào chấp nhận chuyện đang xảy ra trên người gã, "Rõ ràng là cậu viết báo cáo mà, lúc nộp đi thì không có vấn đề, tại sao bây giờ lại như vậy?"
"Tại tôi sơ ý chủ quan cất vào trong túi giấy, trước khi nộp cũng không kiểm tra lại."
Đây là lý do chó má gì thế? Ai có thể ngang nhiên đánh tráo tài liệu được? Tiêu Ái Nguyệt nghiêng mặt nhìn đối tượng khả nghi số một - Lâm Chính Khải, "Là anh sao?"
Lâm Chính Khải không thèm nhìn cô, "Tôi không có hèn hạ như vậy."
"Anh luôn cầm nó mà." Tiêu Ái Nguyệt dừng một chút, kích động hỏi Mã Thượng Tài, "Quản lý Mã, chẳng phải cậu luôn mang nó bên người sao?"
"Tôi không thấy báo cáo tổng kết ở đâu hết, có lẽ đã bị người ta thừa cơ đổi mất." Mặt mũi Mã Thượng Tài trắng bệch, gã thở dài thật sâu, "Chỉ cần chuẩn bị kỹ một bản báo cáo khác, có rất nhiều cơ hội tráo đổi, tỉ như máy đánh chữ ở khách sạn, tỉ như quán cà phê dưới lầu tối hôm qua, tiệm cơm hôm nay, nói tóm lại vẫn là tôi sơ suất."
"Là tổng giám đốc Từ quyết định sao?" Lâm Chính Khải tỉnh táo phân tích, "Cô ấy đối xử với anh không tệ, ít ra sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, chỉ cần đừng thông báo thì sẽ còn có đường lùi."
"Tôi làm chị ấy thất vọng." Mã Thượng Tài run rẩy bờ môi, "Tôi thà bị chị ấy đào thải chứ chuyện lần này rất nghiêm trọng, ngay cả quản lý Lưu của Quảng Châu cũng đã bị loại rồi chứ huống chi là tôi.

Bây giờ bên tổng bộ đang họp để xử phạt tôi đó, không chỉ có một người chấm điểm xét duyệt chúng ta đâu."
"Chuyện này không công bằng." Tiêu Ái Nguyệt khôi phục chút lý trí, tỉnh táo nói, "Quản lý Từ không thể làm như vậy."
"Cô ấy nhất định phải làm như vậy." Lâm Chính Khải bình tĩnh phản bác, "Bởi vì Tiểu Mã và cô là do một tay cô ấy đưa vào."
"Anh đừng có đáng ghét như vậy được không?" Cuối cùng Tiêu Ái Nguyệt không thể nhịn được nữa, "Anh đừng có làm ra vẻ hiểu thấu chị ấy được không? Chị ấy vốn không hề quen biết anh, ngay cả tên của anh cũng chưa từng nghe qua."
Sắc mặt Lâm Chính Khải lập tức u ám, "Coi như tôi tạm thời không hiểu rõ cô ấy nhưng tôi biết các người không gánh nổi chuyện xảy ra lần này đâu.

Tổng giám đốc Từ sẽ không ngu ngốc vì bảo vệ hai người mà bị người ta nghi ngờ rồi mượn cớ hãm hại.

Cô ấy là giám đốc chứ đâu phải thứ đàn bà nhà quê ngu xuẩn như cô, bây giờ không có ai bảo vệ được hai người hết."
Tâm tình của Mã Thượng Tài không tốt, Tiêu Ái Nguyệt cũng chẳng muốn cãi nhau trước mặt gã.

Cô yên lặng đứng thêm vài phút đồng hồ, sau đó từ bỏ quyết định cãi lộn vô nghĩa với Lâm Chính Khải, cô đi thẳng ra cửa, chuẩn bị tìm người khác cãi nhau.
***
"Tiêu Ái Nguyệt, cô vẫn ổn chứ?" Tiêu Ái Nguyệt vừa gọi điện thoại, đối phương liền nhanh chóng nhấc máy, không biết tâm tình đằng sau giọng nói quạnh quẽ bên kia đầu dây là gì, "Cô đang ở đâu?"
"Quản lý Từ, quản lý Mã thật sự sẽ bị loại sao?" Tiêu Ái Nguyệt khó nén bi phẫn trong lòng, cô tự động bỏ qua câu hỏi của Từ Phóng Tình, "Có phải cậu ta không thể ở lại nữa rồi không?"
"Đúng vậy." Từ Phóng Tình thẳng thắn trả lời, "Tôi vừa họp xong, cậu ta bị loại, cô ở lại."
"Không phải chỉ là tập huấn thôi sao? Cớ gì lại loại người? Có ý gì khác sao?" Tiêu Ái Nguyệt nhận được đáp án liền giận dữ, cô cầm chặt điện thoại đứng trong thang máy, cố gắng đè nén âm thanh của mình, "Quản lý Từ, chị biết rõ cậu ta không làm chuyện này mà, vì sao không điều tra kỹ càng lại? Chị làm như vậy có nghĩ đến cảm giác của cậu ta không?"
"Tiêu Ái Nguyệt, tôi là người chịu trách nhiệm và cũng là lãnh đạo của hai người, tôi cũng không có thời gian quan tâm tâm tư tình cảm của hai người từng chút." Giọng nói lãnh đạm của Từ Phóng Tình hoàn toàn tương phải với cảm xúc của Tiêu Ái Nguyệt, "Cậu ta đã sơ suất, dù cho có điều tra hay giải thích thế nào đi nữa, cậu ta cũng không có tư cách nào ở lại."
"Tại sao? Vậy tại sao chị lại chỉ muốn giữ lại một mình tôi?"
"Bởi vì tôi muốn cô ở lại, cậu ta sẽ gánh chịu mọi trách nhiệm, cô chỉ cần giữ yên lặng là được rồi, không nên nhúng tay vào chuyện này.

Tiêu Ái Nguyệt, chuyện sống chết của người khác không liên quan đến tôi, cô là người của tôi, là người do một tay tôi mang vào, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."
"Tôi không muốn chị chịu trách nhiệm đến cùng." Tiêu Ái Nguyệt tức giận, không muốn nói nhiều dù chỉ một câu, "Nếu cậu ta đi thì tôi cũng đi."
Từ Phóng Tình nghe đối phương uy hiếp lập tức trầm mặc một hồi lâu, lúc mở miệng nói chuyện, trong giọng điệu đã có thêm lạnh lùng, "Tiêu Ái Nguyệt, cô dám từ bỏ thử xem?"
Tiêu Ái Nguyệt không dám tùy tiện phát cáu, nhưng một khi đã thật sự cáu thì chính là cáu thật sự, "Ngày mai tôi sẽ đi tìm quản lý Cam."
"Tiêu Ái Nguyệt, cô muốn chết sao?" Lửa giận của Từ Phóng Tình lập tức nổi lên, "Bây giờ cô qua đây ngay cho tôi, tôi gửi cho cô địa chỉ, cô tới đây gặp tôi ngay.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui