Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Từ Phóng Tình cho địa chỉ cách tổng bộ không xa.

Cô mặc trang phục OL (Office lady) ngồi trong quán cà phê, áo khoác đen được đặt chỉnh tề một bên, cặp công văn đặt trên chỗ ngồi, dáng vẻ 'nữ vương cách xa ngàn dặm' bưng ly cà phê, thoạt nhìn như vừa mới tan làm không lâu, tạm thời quyết định tới gặp mặt Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu im lặng ngồi đối diện, Từ Phóng Tình cũng yên lặng nhìn đối phương một hồi, kiên nhẫn dần tan biến theo thời gian, cô lạnh lùng hỏi, "Nói chuyện đi, Tiêu Ái Nguyệt, không phải cô có ý kiến gì đối với tôi sao?"
"Chị không nên làm vậy." Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu, sắc mặt cứng ngắc hỏi, "Chị biết rất rõ cậu ta sẽ không làm như thế, tại sao lại muốn loại cậu ta?"
"Cậu ta sơ suất."
"Tôi cũng sơ suất mà." Tiêu Ái Nguyệt cố chấp nói, "Tôi làm chị gặp rất nhiều phiền phức, tôi sơ suất nhiều lần như vậy, vì sao chỉ loại có một mình cậu ta? Tôi và cậu ta đã đi chung khá lâu rồi, tôi sẽ không để cậu ta gánh chịu một mình, như vậy không công bằng, chị không thể chỉ giữ lại mình tôi."
"Cậu ta không phải là cô." Từ Phóng Tình điềm nhiên nhìn cô chăm chú, "Tiêu Ái Nguyệt, cô khác cậu ta."
"Tôi biết tôi không ưu tú như cậu ta, nhưng...!nhưng chị phải điều tra rõ ràng." Tiêu Ái Nguyệt vẫn không thể lý giải được quyết định của Từ Phóng Tình, "Tại sao người ta phải chịu trách nhiệm cho việc mình chưa từng làm qua?"
"Bởi vì cậu ta là người trưởng thành." Từ Phóng Tình trả lời đơn giản, "Cô cũng thế, Tiêu Ái Nguyệt, đừng giống con nít như vậy, đây là quy tắc, không phải nói gì cũng được."
"OK." Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, cô thỏa hiệp lên tiếng, "Tôi sẽ rời khỏi đây."
Từ Phóng Tình cười lạnh, "Nếu tôi không cho phép thì sao?"
"Chị không có quyền."
"Tôi có." Trong mắt Từ Phóng Tình bốc lửa phừng phừng như muốn đốt cháy đối phương, cô cắn răng nghiến lợi nói, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu cô dám rời khỏi đây, tôi sẽ lập tức sa thải cô."
"Chị không thể lạm dụng chức quyền." Tiêu Ái Nguyệt kinh ngạc nhìn người nọ, "Quản lý Từ, sao chị có thể lạm dụng chức quyền được chứ?"
"Bởi vì tôi có quyền lợi này." Từ Phóng Tình nhìn chằm chặp gương mặt khiếp sợ của cô, trong đáy mắt lộ ra vẻ trêu chọc, "Đây là lần đầu tiên cô phát hiện tôi lạm dụng chức quyền sao? Tiêu Ái Nguyệt, cô có thể làm gì tôi?"
"Mặc kệ chị sa thải, tôi vẫn sẽ rời khỏi đây." Tiêu Ái Nguyệt trầm mặc mấy giây, sau đó nghiêm túc lên tiếng, "Tôi biết chị có bản lĩnh, nhưng chị không thể tùy tiện hy sinh người khác.

Quản lý Mã đã rất cố gắng, chị không thể xoá bỏ sự nỗ lực của người khác."
"Tiêu Ái Nguyệt, dù tôi có lựa chọn thêm mấy lần, tôi cũng sẽ hy sinh cậu ta." Từ Phóng Tình nghiêng mặt qua một bên, khẽ khàng nhíu mày, "Tôi không thể để toàn quân bị diệt."
"Chị thấy đó, tính cách của chúng tôi vốn không hợp." Tiêu Ái Nguyệt đứng dậy cầm áo khoác trên ghế lên, "Hai chúng ta vốn dĩ không cùng một loại người."
Cô nói xong lập tức rời đi, ngay cả câu tạm biệt cũng chưa hề nói.
Từ Phóng Tình quả quyết đuổi theo ngăn Tiêu Ái Nguyệt kêu taxi.

Cô chưa kịp mặc áo khoác, đôi chân xinh đẹp như sứ lộ ra trong không khí rét lạnh, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt còn buốt giá hơn cả.

Cô xanh mặt bắt lấy cánh tay Tiêu Ái Nguyệt không buông, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cảnh cáo cô, không được tùy hứng."
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu nhìn chân của người kia, lo lắng hỏi, "Quản lý Từ, chị không lạnh sao?"
Từ Phóng Tình quên mang áo khoác ra, Tiêu Ái Nguyệt bèn cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, "Chị đi vào đi, tôi muốn yên tĩnh một chút."
Từ Phóng Tình không phải kẻ ngu, làm sao cô có thể bỏ mặc người phụ nữ ngu ngốc này suy nghĩ lung tung được.

Cô nắm chặt tay Tiêu Ái Nguyệt quay về lấy áo khoác rồi im lặng dẫn đối phương lên taxi, "Cô về với tôi."
Chỗ ở của Từ Phóng Tình nhỏ hơn dự liệu, bố cục không khác khách sạn là mấy, không có bếp, chỉ có một phòng ngủ, một toilet, một phòng khách, diện tích cũng không rộng bằng nhà của Tiêu Ái Nguyệt ở thành phố H, chẳng giống chỗ ở của gái nhà giàu hơn trăm triệu gì cả.

Tiêu Ái Nguyệt lén lút đánh giá phòng ngủ, tuy không gian nhỏ nhưng phải thừa nhận Từ Phóng Tình trang trí rất có phẩm vị, dư sức bỏ xa cô mấy trăm con đường.
Cô ngồi trên sofa, Từ Phóng Tình ngồi bên cạnh cô.

Hai người ngồi thêm vài phút đồng hồ, Tiêu Ái Nguyệt một mực cúi đầu, Từ Phóng Tình nói gì cô cũng không trả lời.
Từ Phóng Tình đứng dậy kéo dài khoảng cách ra một chút, cô cởi âu phục ném qua một bên rồi chầm chậm mở nút áo, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra, càng gợi cảm dưới ánh đèn vàng, Tiêu Ái Nguyệt run rẩy nuốt nước bọt.

Từ Phóng Tình quay đầu nhìn người kia, ngón tay dừng trên hạt nút áo thứ ba, "Tiêu Ái Nguyệt, nhắm mắt lại."
Tiêu Ái Nguyệt lập tức nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, "Tôi không nhìn thấy gì hết."
Tiếng sột soạt vang lên một lúc, sau đó Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy trên mặt lành lạnh, cô phản xạ có điều kiện mở mắt ra liền trông thấy Từ Phóng Tình đang đứng trước mặt, trong tay cầm một chai nước khoáng, khí lạnh trên mặt cô đến từ cái chai này.

Cô mở to mắt nhìn chằm chằm trước ngực Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình đập chai nước khoáng vào đầu đối phương, mặt đen lại, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đang nhìn chỗ nào vậy hả?"
"Tự chị cởi nút trước mà." Tiêu Ái Nguyệt ôm đầu bị đập trúng nhảy lên sofa, "Chị tự cởi ra lại còn không cho phép người ta nhìn."
Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn cô, "Tôi cởi đấy thì sao nào? Cô có ý kiến gì? Tôi cho phép cô nhìn sao?"
"Vậy chị đánh tôi làm gì?" Tiêu Ái Nguyệt chọc tức, "Không cho nhìn thì thôi, sao lại đánh người chứ?"
"Bây giờ cô chịu nói chuyện với tôi rồi à?" Từ Phóng Tình hỏi, "Hết giận rồi?"
Tiêu Ái Nguyệt được nhắc nhở mới nhớ tới chuyện chính, cô nghiêm mặt nói, "Tôi vẫn còn giận."
Sắc mặt Từ Phóng Tình dần lạnh lẽo, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cho cô ba giây để điều chỉnh tốt tâm tình của mình."
Tiêu Ái Nguyệt không làm theo, "Dù sao ngày mai tôi cũng bị sa thải, chị thích thế nào thì làm thế nấy."
"1." Từ Phóng Tình bắt đầu đếm ngược.
Tiêu Ái Nguyệt chống nạnh, mạnh miệng nói, "Tôi sẽ làm vậy."
"2."
Tiêu Ái Nguyệt không nói.
"3."
"Được thôi." Từ Phóng Tình vừa nói xong, Tiêu Ái Nguyệt đã lập tức cảm thấy nguy hiểm ngập tràn trong phòng.

Cô nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, chuẩn bị rời xa Từ Phóng Tình, "Tôi đi đây."
Từ Phóng Tình không cản đối phương, cô bước mấy bước đến bàn vi tính của mình, sau đó gỡ bàn phím ra.

Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu quan sát, không biết Từ Phóng Tình muốn làm gì, vừa dự định rời đi thì Từ Phóng Tình bỗng nhiên quay người ném bàn phím xuống tấm thảm dưới chân cô
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu nhìn bàn phím trên mặt đất, "Quản lý Từ, chị có ý gì?"
Từ Phóng Tình điềm tĩnh nhìn Tiêu Ái Nguyệt, tuy cô không trang điểm, nhưng làn da trắng nõn như ngọc, bờ môi xinh đẹp mềm mại, thoạt nhìn năng lực có thể bồi dưỡng nhưng đáng tiếc cô lại không tự nhận ra sự ngu xuẩn của bản thân.

Từ Phóng Tình càng nghĩ càng giận, "Tiêu Ái Nguyệt, quỳ xuống."
Lạy chúa tôi, cái quỷ gì vậy???
Tiêu Ái Nguyệt nhìn bàn phím trên đất rồi lại nhìn Từ Phóng Tình, nhìn qua nhìn lại mấy lần, rốt cục nhịn không được, "Dựa vào đâu?"
Từ Phóng Tình không trả lời, cô từng bước tới gần người nọ, lặp lại chiêu cũ giống như sáng hôm ấy tại Hải Manh, nhốt Tiêu Ái Nguyệt vào trong ngực của mình.
Hơi thở cực nóng phả lên mặt khiến Tiêu Ái Nguyệt bất giác lui lại, đến khi không còn chỗ trốn, lưng đụng vách tường, cô mới thở dài rồi nhẹ giọng hỏi Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị lại muốn trêu đùa tôi sao?"
Mặt Từ Phóng Tình càng lúc càng đến gần, Tiêu Ái Nguyệt đã chuẩn bị kỹ tâm lý cô sẽ rời đi, nhưng chưa kịp kinh ngạc thì môi đã lập tức bị da thịt mềm mại ngậm lấy.

Vũ khí công kích chủ yếu của đối phương là răng.

Cô khẽ cắn chặt môi dưới của Tiêu Ái Nguyệt, sau đó lại chậm rãi buông ra.

Từ Phóng Tình không thâm nhập, cũng không dễ dàng buông tha, cứ gãi ngứa kiểu này khiến Tiêu Ái Nguyệt khó chịu muốn chết, cô vươn tay ôm đầu Từ Phóng Tình kéo xuống hôn thật sâu.
Nhưng làm sao người phụ nữ kiêu ngạo kia lại có thể đơn giản để người kia khống chế chiến cuộc.

Từ Phóng Tình dùng lưỡi liếm môi của Tiêu Ái Nguyệt, giống như miếng bông gòn sát trùng chỗ sắp tiêm, vừa tê dại một giây thì kim nhọn đã lập tức đâm vào.

Tiêu Ái Nguyệt đau quá liền đẩy thân thể của Từ Phóng Tình ra, đau nhức trên môi làm cô tỉnh ngộ, có vẻ như cô lại bị Từ Phóng Tình đùa bỡn!!!
"Từ Phóng Tình, chị cắn tôi!"
"Tiêu Ái Nguyệt, cô còn dám đưa lưỡi ra?" Sắc mặt Từ Phóng Tình vô cùng điềm tĩnh, không thể nhìn ra tâm tình, "Cô không muốn sống nữa sao?"
Môi của Tiêu Ái Nguyệt chảy máu, cô dùng đầu lưỡi liếm láp vết thương, cảm thấy mùi máu tươi đầy miệng, "Từ Phóng Tình, chị thật là bạo lực."
"Trong nhà tôi có thuốc."
"Cho tôi xin một miếng."
"Không cho."
Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn ngây dại, "Vậy tại sao chị còn nói cho tôi biết?"
"Quỳ xuống." Từ Phóng Tình bắt chéo hai chân ngồi xuống ghế, chỉ vào bàn phím trên mặt đất, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cho cô thêm ba giây để lựa chọn, nếu cô quỳ được ba phút thì tôi sẽ đưa thuốc cho cô."
"Tôi không quỳ." Tiêu Ái Nguyệt quật cường, "Đầu gối của phụ nữ là vàng đó."
"1."
"Không quỳ."
"2."
"Có đánh chết cũng không quỳ."
"3."
Từ Phóng Tình đếm xong bèn đứng lên nhìn đồng hồ, "Tiêu Ái Nguyệt, cô mau chóng nghĩ ra lý do thật hay đi, để xem ngày mai cô mang cái 'miệng lạp xưởng' ra ngoài gặp người ta thế nào.

Tôi đi tắm, cô không cần suy nghĩ xuống lầu mua thuốc, gần nhà tôi không có tiệm thuốc nào đâu, dù có đi nữa thì với IQ của cô cũng không biết nên mua loại nào."
Tiêu Ái Nguyệt thật sự không nghĩ ra phải mua thuốc gì, cô nghĩ nghĩ một lúc mới lên tiếng cầu xin, "Quản lý Từ, chị cho tôi thuốc đi."
"Quỳ sáu phút."
"Không phải nói ba phút sao?" Tiêu Ái Nguyệt sững sờ, "Chị lại lật lọng rồi?"
Từ Phóng Tình không chút hoang mang cùng cô phân tích, "Cộng thêm ba phút bị cô lãng phí là vừa đúng sáu phút."
Được rồi, ba phút hay sáu phút cũng chẳng có gì khác biệt, dù sao nơi này không có ai khác, chắc Từ Phóng Tình sẽ không chụp ảnh đâu ha.

Đêm nay chịu thua trước mặt Từ Phóng Tình cũng tốt hơn ngày mai không ai nhận ra cô, đúng không? Tiêu Ái Nguyệt hiên ngang quỳ xuống, "Chị tính giờ đi."
"Tư thế không đúng tiêu chuẩn." Từ Phóng Tình thờ ơ nhìn cô, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ chỉ vào máy tính, "Tôi đi tắm trước, cô vào internet xem cách quỳ bàn phím như thế nào, lát nữa tôi kiểm tra."
Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn chết lặng, nhưng cô không cảm thấy Từ Phóng Tình nói sai, "Vậy chẳng phải miệng của tôi không cứu được nữa rồi sao?"
Từ Phóng Tình suy nghĩ xong cũng cảm thấy đúng, cô tìm một hộp thuốc màu trắng trong tủ, ném cho cho Tiêu Ái Nguyệt một tuýp thuốc, uy hiếp nói, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đừng hòng chạy trốn, tôi biết nhà của cô ở đâu."
Tiêu Ái Nguyệt cầm thuốc mỡ rùng mình một cái, cô nhìn Từ Phóng Tình vào phòng tắm rồi tranh thủ đi theo, "Quản lý Từ, quan hệ của chúng ta hiện giờ là gì?"
Lưng của Từ Phóng Tình thoáng chốc cứng đờ, cô chậm rãi quay đầu nhìn bờ môi sưng óng ánh của Tiêu Ái Nguyệt, trên đó ngập tràn nước bọt không rõ là của ai, Từ Phóng Tình bỗng nhiên liền có chút phiền não, "Tiêu Ái Nguyệt, cút ra ngoài! Cô muốn tắm chung tôi đấy sao? Đứng ở chỗ này làm gì? Đi ra ngoài ngay cho tôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui