Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Tiêu Ái Nguyệt nào dám tắm chung với Từ Phóng Tình, có cho cô uống mấy chục ngàn cái mật gấu cũng không dám.

Cô ngồi trên sofa thoa thuốc, sau đó gắn bàn phím trên đất vào máy vi tính, làm đã đời một hồi cho đến lúc khởi động máy mới nổi điên phát hiện mình căn bản không có mật mã đăng nhập.
Công sức nãy giờ coi như toi, Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ ngồi suy nghĩ một lúc lại cảm thấy mình giống như bị Từ Phóng Tình nô lệ hoá, nếu không thì trên đời làm gì có ai tự giác tìm tư thế tự phạt?
Từ Phóng Tình thật sự là một người phụ nữ đáng sợ.

Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên sofa uống lon nước đá trong tủ lạnh, cô vốn sợ lạnh mà nước đá lại quá lạnh, thật sự không có cách nào nuốt xuống.

Cô đi qua đi lại trong phòng nửa ngày vẫn không tìm thấy ấm nấu nước nóng đâu.
Từ Phóng Tình đang hoàn lương đó sao? Văn phòng không có máy pha cà phê thì bắt bẻ người ta, trong khi ở nhà lại chẳng có gì?
Tiêu Ái Nguyệt tính toán thời gian, suy đoán chắc Từ Phóng Tình không tắm nhanh vậy đâu, sau đó cô cầm chìa khoá Từ Phóng Tình để trên bàn đi ra cửa, xuống dưới lầu đi mua bình nấu nước nóng.
Đúng như lời Từ Phóng Tình đã nói, trong khu chung cư không có tiệm thuốc và cửa hàng gia dụng.

Tiêu Ái Nguyệt ra khỏi khu chung cư, đi thẳng tầm mười mấy phút mới tìm ra cửa hàng bán đồ điện.
Cô mua bình nước nóng trở về, đi ngang qua một quán cà phê, cô bèn vào mua hai phần bánh ngọt và một ly sữa bò.

Cô xách cả túi đồ lên lầu, vừa mở cửa liền thấy Từ Phóng Tình đang nằm trên giường híp mắt chơi điện thoại, không biết đang nhìn cái gì.
Tiêu Ái Nguyệt đổ mồ hôi hột chào một tiếng, "Quản lý Từ, chị tắm xong rồi à."
Từ Phóng Tình lười nhấc mắt lên, qua loa nói, "Ừm."
Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn cầm ấm nước vào phòng tắm rửa sạch.

Trong phòng tắm rất thơm, bầu không khí ngát hương giống mùi trên người Từ Phóng Tình.

Cô ngửi ngửi rồi cười cười, sau đó cầm ấm nước ra ngoài mở tủ lạnh xách mấy bình nước đá đổ vào ấm nước rồi đun sôi lên, tiếp theo lại đổ nước sôi ra, cô sờ mũi một cái, quay đầu hỏi Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị muốn uống sữa tươi không?"
Từ Phóng Tình ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn thẳng mặt cô, "Tiêu Ái Nguyệt, cô biết mấy giờ rồi không?"
"Mới hơn mười một giờ à." Tiêu Ái Nguyệt lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, "Tôi chưa ăn cơm tối, chị ăn chưa?"
Đối phương hỏi một đằng, Từ Phóng Tình trả lời một nẻo, "Cô có đói không?"
"Có một chút."
"Để bánh ngọt vào tủ lạnh đi, đừng nên ăn ngọt vào buổi tối, sữa bò thì có thể uống." Từ Phóng Tình vén chăn lên, cô mặc bộ áo ngủ màu đen đi đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt rồi cúi đầu nhìn ấm nước trên mặt đất, "Tiêu Ái Nguyệt, nhà tôi không cần cái này."
"Uống nước đá nhiều quá không tốt cho sức khỏe." Tiêu Ái Nguyệt dông dài hệt như bà già, "Phụ nữ không nên uống nước đá quá nhiều, chị xem cái này tiện lợi lắm, đổ nước vào rồi bật công tắc là được.

Tôi đã rửa sạch ấm rồi, hơn nữa còn tráng nước sôi thêm một lần, chị đừng ghét bỏ nó nha, ở đây không có bếp, nếu có bếp sẽ dễ nấu nước hơn."
"Tôi chỉ về đây vào ban đêm để ngủ thôi." Từ Phóng Tình cau mày, "Tôi không thích đồ vật này."
"Vì sao lại không thích?" Tiêu Ái Nguyệt không rõ tại sao người kia lại không thích, lông mày cô khẽ nhíu lại, khó hiểu hỏi, "Chị không cảm thấy nó rất đáng yêu sao?"
"Cũng rất nguy hiểm."
Nguy hiểm? Thứ này mà nguy hiểm gì chứ? Tiêu Ái Nguyệt đã quen với cái này từ nhỏ, cô không nghĩ ra vấn đề Từ Phóng Tình ám chỉ, nghĩ nghĩ một lúc mới bừng tỉnh, "Chị có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?"
Từ Phóng Tình cười lạnh, "Cô có ý kiến?"
Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ nói, "Nhưng tôi đã mua về rồi."
"Cô mang nó đi đi." Từ Phóng Tình cúi người lấy bánh ngọt và sữa bò, "Muộn như vậy còn ăn mấy món béo ngấy này.

Tiêu Ái Nguyệt, cô không thể mập thêm nữa."
Cô mở tủ lạnh lấy ra một quả táo, "Ăn cái này đi."
Tiêu Ái Nguyệt nhận quả táo trong tay cô, chưa đến ba giây đã run tay thả quả táo rớt xuống đất, lăn đến bên chân của Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình: "..."
Tiêu Ái Nguyệt cuống quýt giải thích, "Nó lạnh quá."
"Vậy thì đừng ăn." Trên mặt Từ Phóng Tình nổi lên một lớp băng mỏng, "Tiêu Ái Nguyệt, cô cứ để bụng đói đi."
"Được rồi." Tiêu Ái Nguyệt nhặt quả táo lên bỏ lại vào tủ lạnh, "Vậy tôi về đây, chị nghỉ ngơi sớm một chút, tôi không mang ấm nước này về đâu, ngày mai chị nấu nước nóng uống đi, bánh ngọt để lại cho chị làm điểm tâm, bây giờ tôi cất bánh vào tủ lạnh nha, muộn lắm rồi, tôi phải về khách sạn."
"Cô có biết gần đây Thượng Hải có luật giới nghiêm không?" Từ Phóng Tình nhìn mặt cô một hồi rồi đột nhiên nói sang chuyện khác, "Ban đêm sẽ có người tuần tra, kiểm tra giấy tạm trú và thẻ căn cước.

Tiêu Ái Nguyệt, cô có mang thẻ căn cước không?"
Cũng may Tiêu Ái Nguyệt có mang theo, cô cười híp mắt móc thẻ căn cước trong túi ra, quơ qua quơ lại trước mặt Từ Phóng Tình, "Đây nè."
Từ Phóng Tình bất động nhìn cô, "Vậy cô về đi, từ chỗ tôi đến khách sạn mất khoảng một tiếng, nếu một tiếng sau mà cô vẫn chưa về thì tôi sẽ báo cảnh sát."
Tiêu Ái Nguyệt như lọt vào trong sương mù, "Tại sao phải báo cảnh sát?"
"Nghe nói mấy đêm gần đây thường xuyên có người mất tích." Từ Phóng Tình dời bước về giường lấy khăn ướt lau sạch tay mình rồi nói khẽ, "Đặc biệt là mấy cô gái xinh đẹp, trẻ trung."
Tiêu Ái Nguyệt nửa tin nửa ngờ, "Chị...! chị dối thần gạt quỷ a? Làm sao có thể, đây là Thượng Hải mà, cho dù có chuyện như vậy xảy ra cũng không đến phiên tôi đâu."
"Ừm." Từ Phóng Tình gật đầu đồng tình, "Phụ nữ có dáng dấp bình thường như cô đều rất an toàn."
Có ý gì? Tiêu Ái Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, "Có phải vì tôi không chịu quỳ bàn phím nên chị cố ý làm tôi sợ đúng không?"
Từ Phóng Tình lau xong tay rồi cầm điện thoại trên tủ đầu giường, lãnh đạm nói, "Cô thiếu tôi sáu phút, tôi nhớ rồi, lần sau thanh toán luôn một lần, trở về đi, Tiêu Ái Nguyệt, thời gian không còn sớm, nửa đêm rồi."
Tiêu Ái Nguyệt bất động tại chỗ, "Quản lý Từ, chị nói đi, chị muốn làm tôi sợ thôi đúng không?"
Từ Phóng Tình tập trung nhìn điện thoại, hững hờ trả lời, "Bà của tôi thường nói đi đêm có ngày gặp ma.

Tiêu Ái Nguyệt, cô không cần lo lắng, ma quỷ gặp cô đều sẽ tránh ra xa."
"Ừng ực" Tiêu Ái Nguyệt nuốt nước bọt đang bài tiết quá nhiều trong miệng, "Chị quá đáng!"
"Muốn về thì về nhanh đi, lề mề như vậy làm gì?" Rốt cuộc Từ Phóng Tình đã bắt đầu mất kiên nhẫn, lạnh lùng trêu chọc, "Cô lớn như vậy rồi mà vẫn còn sợ quỷ sao?"
"Tôi không sợ quỷ, tôi sợ người, sợ biến thái." Tiêu Ái Nguyệt vượt qua mấy bước đứng trước mặt cô, "Quản lý Từ, chị cho tôi mượn sofa ngủ một đêm nha."
"Ý cô là sau này tôi phải ngồi trên ghế sofa đã từng bị cô chà đạp sao?" Từ Phóng Tình thả điện thoại xuống, vô cảm nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, cái ghế sofa này của tôi rất đắt."
"Vậy thì tôi ngủ dưới đất cũng được." Tiêu Ái Nguyệt hạ thấp yêu cầu, "Ngủ trên thảm cũng được."
"Thảm tám chục ngàn, ghế sofa năm mươi hai ngàn."
Người nghèo Tiêu Ái Nguyệt cảm giác mình không đền nổi cái nào đành cười gượng, "Được rồi, vậy tôi trở về."
"Cũng không phải là không thể ở lại." Không ngờ Từ Phóng Tình lại đổi lời, cô dựa lưng vào gối đầu, đôi chân thon dài, xinh đẹp bắt chéo lên nhau, nhàn nhã nói, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi hỏi cô vài vấn đề trước đã."
Trở mặt còn nhanh hơn lật sách? Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc gật đầu, "Chị hỏi đi."
"Cô sẽ rời khỏi thành phố H đúng không?"
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ, "Chắc không đâu."
"Vậy tôi hỏi lại lần nữa, cô sẽ vì gia đình mà từ bỏ tình yêu của bản thân sao?"
Tiêu Ái Nguyệt suy tư một hồi rồi lắc đầu, "Tôi không biết, nhưng tôi là người trưởng thành, tôi sẽ bảo vệ tình yêu của mình thật tốt."
"Thật sao?" Nhận được đáp án của cô, sắc mặt Từ Phóng Tình kém tới cực điểm, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đang do dự chuyện gì? Hai vấn đề này rõ ràng là cùng một ý, cô không hiểu sao? Nếu người yêu của cô vĩnh viễn sẽ không đặt chân tới thành phố H thì cô làm sao bảo hộ được tình cảm của mình? Cô trước sau mâu thuẫn, cho tới bây giờ chỉ để ý phía trước chứ không hề để tâm đến phía sau, rốt cuộc cô có biết ý nghĩa của tình yêu là gì không? Chờ đợi và cảm động chẳng hề đúng với tôi chút nào, nếu cô không thể giữ lấy hay buông bỏ thì dù cô có tốt thế nào, tôi cũng sẽ không cần."
"Tôi...!quản lý Từ, tôi cần thời gian cân nhắc." Tiêu Ái Nguyệt bị cô đánh đòn cảnh tỉnh liền cảm thấy chóng mặt, nói năng bậy bạ, "Tôi hiểu ý của chị, nhưng mẹ tôi già rồi, bà cần tôi chăm sóc, hơn nữa chị ưu tú như vậy, tôi cảm thấy mình không xứng.

Quản lý Từ, sao chị lại coi trọng tôi? Thật ra tôi không hề có ưu điểm gì hết."
Từ Phóng Tình yên lặng, ánh mắt thâm thúy chăm chú quan sát mặt của người kia, dù cả hai đang thổ lộ cùng nhau, cô cũng không ngại bổ thêm cho Tiêu Ái Nguyệt một đao, "Tôi không coi trọng cô.

Tiêu Ái Nguyệt, vì cô thích tôi nên tôi mới nguyện ý thử một chút.

Cô cảm thấy tôi giống loại người sẽ tùy tiện coi trọng một cô bé lọ lem sao?"
"Nhiều người thích chị như vậy, cũng đâu cần một "cô bé lọ lem" như tôi." Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi ngồi xuống sofa nhìn Từ Phóng Tình, trầm tư một lúc mới lên tiếng, "Quản lý Mã, tỷ phú tặng hoa cho chị, còn có Đông Văn Giang và thật nhiều thật nhiều người ưu tú khác nữa."
"Nhưng người thật sự thích tôi chỉ có mỗi mình cô." Ánh mắt sắc bén chém thẳng vào lòng người, "Cô có nhớ lời tôi đã nói với cô không? Tiêu Ái Nguyệt, chỉ có mỗi mình cô thích chính con người của tôi, không phải vì thân phận, địa vị hay ánh sáng bao phủ quanh tôi.

Tôi cũng bình thường như bao người thôi và cô cũng trùng hợp thích một người bình thường như thế."
"Chị muốn tôi làm thế nào?" Tiêu Ái Nguyệt đưa mắt nhìn về phía cô, tầm mắt của hai người va chạm trong không khí, cọ sát ra vô số tia lửa mập mờ, "Quản lý Từ, tôi nên làm như thế nào?"
"Cô muốn gì cũng cần phải hỏi tôi sao?" Từ Phóng Tình mỉa mai, "Tiêu Ái Nguyệt, cô cần tôi đút cơm cho cô ăn sao? Cô là người trưởng thành, một chút dũng khí đảm đương cũng chẳng có, bây giờ có phải cô vẫn còn đang mặc quần yếm đúng không?"
Đèn trong phòng không sáng lắm, nhưng đủ làm Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy choáng váng, chẳng biết là do màn cửa chưa được kéo ra hay vì nguyên nhân gì khác mà bất an cứ kéo đến từng đợt.

Cô đứng yên ở bên giường mấy giây, lấy dũng khí nhìn Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, tôi..."
Lòng kiên nhẫn của Từ Phóng Tình bị thời gian do dự của cô bào mòn, "Tôi muốn đi ngủ, Tiêu Ái Nguyệt, cô trở về đi."
"Quản lý Từ, Từ Phóng Tình tiểu thư, chị có nguyện ý làm bạn gái của em không?" Mấy phút sau, trong lòng Tiêu Ái Nguyệt cuối cùng đã có đáp án.

Cô từng bước đến bên cạnh Từ Phóng Tình, đôi mắt chân thành nóng rực nhìn mặt đối phương chằm chằm, "Quản lý Từ, bây giờ em không thể cam đoan sẽ từ bỏ người nhà, em cũng không chắc chắn sẽ mang đến cho chị hạnh phúc mỹ mãn, nhưng em thích chị, em hứa sẽ đối xử tốt với chị cả đời, chị hãy làm bạn gái của em nhé, em rất nghiêm túc.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui