Từ Phóng Tình sớm đã quen bị người ta theo đuổi, không biết đã nhận biết bao nhiêu hoa tươi và lời đường mật.
Cô yên lặng nhìn Tiêu Ái Nguyệt, trên mặt vô cảm hết sức tỉnh táo, giống như đang cùng người ta đàm phán, "Tiêu Ái Nguyệt, cô chưa đủ tư cách làm bạn gái của tôi."
"Phải." Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên muốn chạy trốn, mặt đỏ tới mang tai, "Em biết sẽ có một ngày như vậy, chị sẽ giả vờ đồng ý để em theo đuổi, làm bộ quyến rũ em, sau đó đợi lúc em thổ lộ rồi cự tuyệt.
Từ Phóng Tình, em biết chị khi dễ em là bởi vì em không nghe lời chị."
"Tiêu Ái Nguyệt, cô nói cho rõ, tôi quyến rũ cô lúc nào?" Từ Phóng Tình nhếch miệng, thoạt nhìn như đang cười nhưng lại biểu hiện ra sự tức giận, "Tôi quyến rũ cô khi nào? Tôi khi dễ cô khi nào? Tiêu Ái Nguyệt, bản thân không chịu nỗ lực, vừa đần, vừa lười, còn không chịu cố gắng, cô cảm thấy cô có thể xứng với ai? Đừng nói là tôi, cô cứ tùy tiện ra ngoài tìm một người phụ nữ khác, người ta cũng không thèm để ý đến cô."
"Em đâu có lười đến vậy, không đúng, em không có đần." Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng bào chữa, lời giải thích vừa yếu ớt lại vừa vô lực biến bản thân thật nhỏ bé.
Cô biết Từ Phóng Tình nói không sai, nhưng vẫn không muốn thừa nhận, "Em cũng có ưu điểm khác mà, em biết tiết kiệm tiền nè.
Quản lý Từ, em đặc biệt chỉ tiết kiệm tiền nhưng không biết xài tiền."
"Người biết tiêu tiền mới có thể kiếm ra tiền." Tiêu Ái Nguyệt khoe khoang bản chất quý cũng không thể làm Từ Phóng Tình hạ giọng.
Cô tiếp tục thờ ơ vạch trần bộ mặt thật của đối phương, "Tiêu Ái Nguyệt, cô biết có bao nhiêu người xếp hàng chờ theo đuổi tôi không?"
"Chẳng phải chị nói họ không thật sự thích chị sao?"
"Vậy cũng không tới phiên cô." Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn cô, "Côicho rằng cô xếp thứ mấy?"
"Được thôi." Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy cực kỳ khó chịu, từng cơn co rút đau đớn đến ngạt thở nổi lên, cô cúi đầu nhìn chân của mình, nhỏ giọng nói, "Sau này em sẽ không quấy rầy chị nữa, chị yên tâm đi, ngày mai em sẽ lập tức quay về thành phố H, cảm ơn chị đã chiếu cố em bấy lâu nay."
Từ Phóng Tình nhìn thấy dáng vẻ giận dữ và xấu hổ trên mặt người nọ, cô bước xuống giường lần nữa rồi thong thả đi đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, sau đó chậm rãi giơ một ngón tay kéo cái cằm quật cường kia lại gần, "Tiêu Ái Nguyệt, nhìn tôi."
Tiêu Ái Nguyệt không ngờ bản thân bị Từ Phóng Tình cự tuyệt sẽ khó chịu đến nhường này, cô bị ép nhìn đối phương, trong mắt tràn đầy uất ức, "Em đang có chút khó chịu, chị đừng mắng em nữa."
"Khó chịu sao?" Từ Phóng Tình xem thường trả lời, "Khi ở bên cạnh tôi, thứ em phải chịu đựng không chỉ là tính tình của tôi mà còn có rất nhiều lời chửi bới và nhục mạ từ bên ngoài.
Tiêu Ái Nguyệt, chỉ mới có vầy thôi đã khó chịu rồi sao? Em thật sự vô dụng hơn tôi nghĩ."
"Mặc kệ người ta nói, đó là chuyện của họ, nhưng chị không thể nói em như vậy." Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tiêu Ái Nguyệt bất giác nhìn vào đôi mắt tinh nhuệ của Từ Phóng Tình rồi chép miệng nũng nịu, nói lời phàn nàn, "Nếu chị là bạn gái của em, chị không được hùa theo họ, em không sợ lời vu khống bịa đặt sau lưng của người khác, em chỉ sợ chị đứng cùng chiến tuyến với họ để mắng em thôi."
Từ Phóng Tình khẽ nhíu mày, "Tiêu Ái Nguyệt, em đang nũng nịu với tôi đó sao?"
"Không có."
"Hừ." Từ Phóng Tình nhẹ hừ một tiếng, gương mặt vốn âm lãnh dần dịu xuống, cô gằn từng chữ, "Tiêu Ái Nguyệt, làm bạn gái của tôi, tôi không yêu cầu em phải đại phú đại quý, không yêu cầu em nổi trội hơn người, nhưng từ nay về sau, trong mắt em chỉ được có mỗi mình tôi thôi, không được phép cãi nhau với tôi vì bất cứ ai, không được giận dỗi, dù có giận cũng không được phép không để ý tới tôi, phải nghe lời, phải chịu khó, phải sạch sẽ.
Ba điều tôi muốn và ba điều tôi không cho phép, em có thể làm được không?"
Đây là tình huống gì thế này?
Tiêu Ái Nguyệt có chút chần chờ, cô chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp và sạch sẽ của Từ Phóng Tình, cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, không hề do dự gật đầu nói, "Em có thể làm được."
"Không được phép rời khỏi đây." Không đến một giây, Từ Phóng Tình lại tăng thêm một điều không cho phép, "Tóm lại, em phải nghe lời."
Lượn quanh một vòng tròn lớn, cuối cùng Tiêu Ái Nguyệt vẫn bị chiêu hàng, chuyện đã nói giống như bát nước đã tát ra ngoài, cô cũng không thể đổi ý tự vả vào mặt mình, chỉ biết cười khổ nói, "Quản lý Từ, chuyện của quản lý Mã...!chị làm nghiêm quá rồi."
"Nếu không nghiêm, tôi sẽ không đi đến ngày hôm nay." Từ Phóng Tình xuống giường, lấy trong tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ, "Tiêu Ái Nguyệt, đi tắm đi, tôi có bàn chải đánh răng mới chạy bằng điện, nếu đói thì ăn táo, không được phép ăn bánh ngọt, em không thể mập thêm được."
"Nhưng em không có..." Tiêu Ái Nguyệt lộ vẻ xấu hổ, "Không có nội y để thay."
Từ Phóng Tình thoáng dừng động tác, khó chịu nói, "Tại sao em không mang thêm vài món tới?"
Có ai ra ngoài còn mang theo đồ lót trong người không? Tiêu Ái Nguyệt im lặng, "Em cũng đâu có biết đêm nay sẽ ngủ lại."
Từ Phóng Tình ghét bỏ thì ghét bỏ nhưng động tác cũng không có dừng lại, cô lấy thêm một cái quần lót viền tơ trong tủ ra, sau đó lạnh lùng quan sát Tiêu Ái Nguyệt, "Em mặc cái này."
Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ, "Quản lý Từ, quần lót của chị...!rất thời thượng nha."
"Đừng nói nhảm nhiều như vậy." Từ Phóng Tình đen mặt nhét đồ lót vào tay người nọ, "Mặc xong thì vứt đi, đừng trả lại cho tôi."
"Mẹ em nói không thể dùng chung đồ lót với người ta."
"Tôi không có bệnh." Từ Phóng Tình cắn răng nghiến lợi nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em dám lặp lại lần nữa không? Tôi không chê em mà em lại còn kì thị tôi? Em không muốn sống nữa sao?"
Quần lót sạch sẽ mà lại còn thơm nữa, Tiêu Ái Nguyệt nào dám ghét bỏ.
Cô cầm đồ lót và áo ngủ chạy nhanh vào phòng tắm, sợ Từ Phóng Tình đổi ý đuổi cô ra ngoài.
Hai người vừa mới xác nhận mối quan hệ đã mặc chung đồ lót, liệu có phát triển nhanh quá không?? Nhưng đã xác định quan hệ rồi đó sao? Tiêu Ái Nguyệt vừa tắm rửa vừa suy nghĩ lung tung, cô không nghĩ ra lý do tại sao Từ Phóng Tình lại đồng ý, cũng không nghĩ ra tại sao mình chỉ vừa xúc động một chút đã vội vàng thổ lộ.
Tuy không đến mức hối hận, nhưng cô vẫn cảm thấy quá sơ sài.
Cô tự hỏi, nếu Từ Phóng Tình đột nhiên hối hận thì phải làm sao bây giờ?
"Quản lý Từ, chị ngủ chưa?" Tiêu Ái Nguyệt tắm rửa xong liền đi đến trước giường, nhìn thấy Từ Phóng Tình đang nhắm mắt, nghĩ là cô đã ngủ bèn nhẹ giọng hỏi, "Quản lý Từ, em có thể nằm lên giường của chị không?"
Từ Phóng Tình không trả lời, Tiêu Ái Nguyệt cho rằng chị ấy đã ngủ thật rồi, cô nghĩ nghĩ rồi cầm gối trên giường bỏ lên ghế sofa, dự định ngủ ở đó một đêm.
"Tiêu Ái Nguyệt, trả gối đầu lại cho tôi." Từ Phóng Tình không có ngủ, mặc dù nhắm mắt nhưng tiếng nói rất thanh nhã, không có vẻ nào buồn ngủ, "Gối đầu của tôi chỉ có thể đặt trên giường."
"Lần trước chị cũng cho em ngủ trên sofa mà." Tiêu Ái Nguyệt chu miệng trả gối đầu về giường, "Quản lý Từ, vậy em ngủ ở đâu?"
"Giường lớn như thế, bản thân em không biết bò lên sao?" Từ Phóng Tình mở to mắt, mặt không thay đổi nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em muốn tôi bế lên sao? Em không có tay, không có chân sao? Đã khuya lắm rồi còn ở đó do dự cái gì? Ngày mai tôi còn phải đi làm, đừng quấy rầy tôi."
"Em sợ chị mắng." Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu rồi rụt rè bò lên giường.
Cô cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, sau đó căng thẳng nằm sát cạnh rìa, "Vậy chị ngủ đi, quản lý Từ ngủ ngon."
Từ Phóng Tình lật người đưa lưng về phía cô, không muốn nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch kia, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu em dám ngã xuống giường rồi lại bò trở lên, tôi sẽ lập tức giết em."
Tiêu Ái Nguyệt lặng lẽ nhích người vào bên trong, "Quản lý Từ, có phải chị không ngủ được?"
Từ Phóng Tình không để ý tới cô.
"Quản lý Từ, có phải chị cũng cảm thấy chúng ta bắt đầu quá mức qua loa rồi không?" Thấy Từ Phóng Tình không để ý tới mình, Tiêu Ái Nguyệt to gan lớn mật hỏi, "Lần đầu tiên gặp chị, em tuyệt đối không hề nghĩ sẽ có một ngày được leo lên giường của chị.
Quản lý Từ, chúng ta chỉ mới biết nhau một thời gian, nếu chúng ta không hợp thì phải làm sao bây giờ?"
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình không chịu nổi lời lải nhải như niệm kinh kia, cô bỗng dưng ngồi dậy, làn da không còn lớp trang điểm vẫn đẹp động lòng người, nhưng lớp băng lạnh lẽo trên đó lại có thể đông chết người, "Tôi đối xử với em tốt quá nên em mới làm càn như vậy đúng không? Em muốn chứng minh cái gì? Thời gian có thể chứng minh, tim của em sẽ cho em đáp án, tôi có thể chứng minh sao? Em sợ cái gì? Đồ hèn nhát kia, em có gì phải sợ chứ? Có tôi ở bên cạnh, em còn sợ cái gì? Em chỉ cần làm chuyện em muốn làm, những chuyện khác chưa làm tốt thì tôi sửa giúp em.
Nếu em còn dám nói nữa, tôi sẽ lập tức ném em ra cửa, em có tin không?"
Tiêu Ái Nguyệt bị cô hù dọa, lắp bắp nói, "Quản lý Từ, vậy em..., vậy em nên gọi chị là gì?"
"Tiêu Ái Nguyệt, em bị thiểu năng sao? Tôi là cấp trên của em, em nên gọi tôi là gì?" Lửa giận trong người Từ Phóng Tình bất chợt bùng cháy, cô hung ác phê bình Tiêu Ái Nguyệt, "Em còn muốn gọi tôi là gì? Tiêu Ái Nguyệt, em là người trưởng thành, yêu đương là chuyện rất bình thường, cứ đi theo quá trình bình thường, ngoài việc hẹn hò, gặp gỡ, ăn cơm thì còn có thể là gì? Em câm miệng cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt hậu tri hậu giác phát hiện mình đã làm đối phương bực mình, vô tội nói, "Em muốn đi ngủ, ngủ ngon, quản lý Từ."
Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn mặt cô mấy giây, cô bỗng nhiên duỗi chân, nhắm ngay mông của Tiêu Ái Nguyệt rồi đá một phát lọt xuống giường, "Tiêu Ái Nguyệt, ra sofa ngủ cho tôi!"
Tiêu Ái Nguyệt không dám phản kháng, cô ủ rũ ôm gối ngồi xuống sofa, thầm nói: "Em vốn muốn ngủ sofa mà."
Câu nói này lập tức vực Từ Phóng Tình vốn mới nằm xuống ngồi dậy, cô bước xuống giường, sau đó nhanh chóng giựt gối đầu lại rồi lạnh lùng liếc người nọ, "Tiêu Ái Nguyệt, em ngủ dưới thảm cho tôi!"
Tiêu Ái Nguyệt kinh ngạc, "Như vậy không tốt lắm đâu."
Từ Phóng Tình chau mày lại, bá đạo cảnh cáo, "Tiêu Ái Nguyệt, ngày đầu tiên đã làm tôi phát bực, em nghĩ em sẽ ngủ được dưới thảm sao?"
Hai người cách nhau quá gần, Từ Phóng Tình cũng không nhận ra áo ngủ đã bị hở một phần.
Tiêu Ái Nguyệt không biết để mắt ở chỗ nào cho phải, cuối cùng dừng lại trên mặt Từ Phóng Tình.
Cô nhìn chằm chằm bờ môi đỏ mọng kia mấy giây, quỷ xui thần khiến thế nào lại đứng lên giúp Từ Phóng Tình kéo dây lưng áo ngủ, "Quản lý Từ, áo của chị bị hở."
Từ Phóng Tình có chút sửng sốt, còn chưa kịp tỉnh táo lại thì mặt đã bị một đôi tay ôm lấy, sau đó một đôi môi mềm mại áp lên.
Môi của Tiêu Ái Nguyệt có hơi sưng đỏ nhưng cường độ chuẩn xác, cô nhanh chóng đưa đầu lưỡi vào, tay ôm chặt ót Từ Phóng Tình để làm sâu thêm nụ hôn.
Trong vòng mấy giây, đầu lưỡi của cô tìm đến đầu lưỡi của Từ Phóng Tình, vừa định mút nhẹ trêu đùa một phen, nhưng Từ Phóng Tình đã đưa răng cắn lấy đầu lưỡi của cô.
Tiêu Ái Nguyệt ngầm kêu không ổn rồi, muốn lùi về đã không còn kịp nữa, cô đau hét to một tiếng "A", sau đó che miệng, nước bọt chảy ròng ròng, trừng mắt Từ Phóng Tình, "%#^*>.