Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


"Đây là son môi Chanel, bản số lượng có hạn phải không?" Mã Thượng Tài cầm khăn ướt Tiêu Ái Nguyệt vừa mới lau mặt quan sát mấy phút, sau đó phấn khởi nói, "Này, Chị Tiêu, chị đụng trúng ở đâu vậy? Son môi này rất khó mua, không có bán trong nước đâu, phải đặt trước ở Hồng Kông rồi xách tay về đấy."
Một gã trai thẳng không cần phải hiểu rõ đồ trang điểm như thế có được không?
Sau khi Tiêu Ái Nguyệt trang điểm lại, soi gương không còn phát hiện thứ gì khác thường trên mặt mới yên lòng xoay người nhìn Mã Thượng Tài, "Đi ăn cơm thôi."
"Không đúng, cái này cũng không giống cây son đó, đừng nói là của công ty Chanel tặng nha?" Mã Thượng Tài còn đang nghiên cứu vết son môi kia, gã đặt khăn ướt trên mũi ngửi rất lâu, sau đó kinh ngạc hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Nội bộ tặng? Là son vừa mới ra mắt, còn chưa có mặt trên thị trường đâu, nghe nói ở Trung Quốc chỉ có người phát ngôn mới được xài?"
Tiêu Ái Nguyệt mở to mắt nói lời bịa đặt, "Tôi đụng trúng lúc ở trên tàu điện ngầm, làm sao biết ai là người phát ngôn, hơn nữa nó còn chưa được bán ra thị trường mà, làm sao cậu biết được nó trông như thế nào, nói không chừng cũng không phải hàng hiệu gì, chắc là hàng nội địa cho bé trai, bé gái gì đó thôi."
"Người phát ngôn của công ty Chanel sẽ không đi tàu địa ngầm đâu nhỉ?" Mã Thượng Tài đứng lên lưu luyến ném khăn ướt xuống, "Nhưng nếu không phải hàng hiệu thì phải công nhận trình độ đỉnh thật."
"Sao cậu hiểu rõ đồ trang điểm thế hả?" Tiêu Ái Nguyệt không hiểu sở thích của gã, "Quản lý Mã, cậu hãy thành thật khai báo, cậu có đam mê lạ kỳ gì không?"
"Tôi còn muốn hỏi chị đây này.

Chị Tiêu, chị nói chị bị người ta hôn trúng ở trong tàu điện ngầm nhưng tại sao chị lại không có chút phản ứng nào vậy?" Mã Thượng Tài như có điều suy nghĩ đánh giá cô, "Vả lại chị không thay quần áo, làm gì mà cả đêm không về?"
Tiêu Ái Nguyệt kiên nhẫn đánh Thái Cực với gã, "Đi gặp bạn, tôi có một người bạn học chung đại học ở Thượng Hải, tối qua có liên lạc tôi đến chỗ của cậu ấy ngủ."
Tiêu Ái Nguyệt nói dối không đỏ mặt, mặc dù cô có té mấy lần trước mặt Từ Phóng Tình, nhưng cô chưa từng nhân từ nương tay ở trước mặt người ngoài, "Quản lý Mã, chúng ta ăn cơm ở đâu đây?"
"Tôi dẫn chị đi gặp một người bạn, sáng mai tôi sẽ bay về thành phố H nên sẽ dẫn chị đi gặp cô ấy trước, sau này ở Thượng Hải cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
"Cậu không ở lại Thượng Hải ăn tết sao?" Tiêu Ái Nguyệt dừng bước, giật mình hỏi, "Còn nửa tháng nữa là Tết rồi."
"Không xin nghỉ phép được." Mã Thượng Tài lắc đầu, bi tráng tự an ủi mình, "Quy tắc là quy tắc, tôi cũng không có cách nào.

Tôi vốn nghĩ mình có thể kiên trì đến khi ăn tết, không ngờ lại bị loại nhanh đến vậy, cơ mà không sao, đi máy bay cũng không mất bao lâu, chừng nào nghỉ được sẽ quay lại sau."
Tiêu Ái Nguyệt không còn lời để nói, "Ừ."
"Chị Tiêu, chị cũng đừng áy náy, việc này không liên quan đến chị." Mã Thượng Tài dừng bước, sau đó quay người thăm dò Tiêu Ái Nguyệt, "Tổng giám đốc Từ tìm chị có chuyện gì không? Ngoại trừ lần chị ấy mời chị đi ăn cơm."
"Không có." Tiêu Ái Nguyệt cũng không muốn công khai quan hệ bèn nhanh chóng phủ nhận, "Chưa từng gặp mặt, ngay cả điện thoại cũng không gọi dù chỉ một lần, cơ mà chị ấy tìm tôi làm gì? Chị ấy bị tôi làm phiền nên căn bản sẽ không tìm tôi đâu."
"Vậy thì tiếc quá." Mã Thượng Tài cười híp mắt, "Kỳ thật tôi thấy chị ấy thích chị lắm, tôi còn tưởng sau này chị có thể thường xuyên tâm sự với chị ấy, nói không chừng có thể giúp chị chuyện gì đó."
"Làm sao có thể?" Tiêu Ái Nguyệt quả quyết, "Quản lý Mã, anh thích nhắc chị ấy trước mặt tôi như vậy sao? Tôi và chị ấy chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên và cấp dưới, vả lại chị ấy hiện đang là quản lý cấp cao của tổng bộ, khoảng cách giữa chúng tôi xa đến thế, chị ấy sẽ giúp tôi sao?"
Mã Thượng Tài cười cười, "Dù sao thì tôi cũng thấy tổng giám đốc Từ rất thích chị, nếu chị tìm chị ấy hỗ trợ, chỉ cần không xúc phạm đến ranh giới cuối cùng, chị ấy nhất định sẽ giúp chị."
Tiêu Ái Nguyệt cười khan hai tiếng, "Thật sao?"
"Đúng rồi, lát nữa tôi giới thiệu thêm bạn cho chị, cô ấy cũng là viên chức trong tổng bộ, chị kết thân với cô ấy một chút." Mã Thượng Tài gọi một chiếc xe taxi, thắt dây an toàn rồi nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Có chuyện gì đều có thể tìm cô ấy."
Hiện tại cũng đã ba giờ chiều, Mã Thượng Tài nói gã ở khách sạn chờ cô nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm 'bạn ở tổng bộ', chuyện gì đang xảy ra thế này? Tiêu Ái Nguyệt hơi nghi hoặc, "Bạn của cậu làm gì ở tổng bộ?"
"Bộ phận thiết kế.

Chị Tiêu, lát nữa chị sẽ biết."
Chỗ ăn trưa là một tiệm cơm Tây, người bạn của Mã Thượng Tài vẫn chưa tới, gã order món ăn xong mới ra ngoài gọi điện thoại, lúc trở về đã mang theo một người phụ nữ sau lưng.

Người phụ nữ này rất trẻ trung, dù trên mặt được trang điểm tinh xảo nhưng vẫn có thể nhìn ra tuổi tác, chắc chắn không lớn hơn Tiêu Ái Nguyệt.
"Tôi họ Khang, Khang Vân Yên." Cô gái tự nhiên ngồi đối diện Tiêu Ái Nguyệt, khẽ cười tự giới thiệu mình, "Tiêu tiểu thư cứ gọi tôi là Jojo được rồi."
"Xin chào, tôi là Tiêu Ái Nguyệt."
"Tôi biết cô, Tiểu Mã có nhắc đến tên của cô với tôi." Jojo phất tay gọi một chai rượu đỏ, sau đó móc trong túi ra một bao thuốc lá hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Cô hút không?"
"Không hút." Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn xung quanh, hảo tâm nhắc nhở, "Hình như ở đây không được hút thuốc."
Mã Thượng Tài kéo kéo cánh tay cô, lắc đầu, "Không sao đâu, trong tiệm này, ai cũng biết Jojo, hơn nữa bây giờ cũng không có khách nào khác."
Thuốc đã đốt lên, Jojo nheo mắt đánh giá Tiêu Ái Nguyệt, "Năm nay, Tiêu tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi chín." Tiêu Ái Nguyệt vô thức không thích cái người vô lễ tên Jojo kia, cô ngồi yên tại chỗ, mặt không thay đổi đáp, "Sắp sửa ba mươi."
"Tiêu tiểu thư quen biết Từ Phóng Tình sao?" Đồ ăn còn chưa lên, Jojo đã bắt đầu đặt câu hỏi, dời chủ đề lên người Từ Phóng Tình, giọng nói đầy lỗ mãng, "Cô biết chị ta không? Nghe nói lúc trước người phụ nữ đó là cấp trên của cô."
Trong lời nói của người phụ nữ này toàn sự khinh thường, Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc quay đầu nhìn Mã Thượng Tài, "Tôi không hiểu ý của hai người cho lắm?"
"À..." Mã Thượng Tài không trả lời, người phụ nữ ở đối diện hừ lạnh một tiếng rồi uống một ngụm rượu đỏ, sau đó nhìn mặt Tiêu Ái Nguyệt chằm chằm, "Cô biết tôi là ai không?"
"Tôi không cần biết cô là ai." Tiêu Ái Nguyệt bị bộ dáng 'ỷ thế hiếp người' chọc gan, cô đứng lên tỏ vẻ muốn đi, "Xem như hôm nay chúng ta chưa từng gặp nhau nhé."
"Ngồi xuống đi chị Tiêu, đang yên đang lành, sao tự dưng lại phát cáu." Mã Thượng Tài ngăn đường, gã ấn bờ vai của cô xuống, "Có chuyện gì thì từ từ nói, Jojo, cô làm gì vậy?"
Jojo nghiêng mặt qua một bên, khinh thường nói, "Tôi đã nói cô ta không đáng tin cậy rồi."
Mã Thượng Tài trừng cô một cái rồi quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, thái độ lập tức thay đổi, "Chị Tiêu, hôm nay tôi hẹn chị và bạn của tôi gặp mặt chủ yếu là vì chuyện khảo hạch lần này, người bạn này của tôi có mối quan hệ vô cùng rộng lớn ở tổng bộ, cô ấy có thể giúp chị đi đến cuối cùng."
"Tại sao tôi phải tin tưởng cô ta?" Tuy Tiêu Ái Nguyệt tốt tính nhưng không có nghĩa là cô có thể khoan nhượng để người khác miệt thị bạn gái ở trước mặt mình, cô cau mày nói, "Tại sao lại là tôi? Với thực lực của mình, tôi khẳng định sẽ không đi đến được cuối cùng, ngay cả cậu cũng bị loại, tôi còn có thể kiên trì được bao lâu.

Quản lý Mã, tôi không hiểu cậu có ý gì, hay hai người có ý gì?"
"Nếu không phải anh ta vô dụng thì tôi cũng sẽ không chủ động tìm cô." Jojo ngạo mạn ghét bỏ Mã Thượng Tài, "Mới có tuần đầu đã bị loại, anh còn không biết xấu hổ dám nói anh là bạn trai của tôi sao?"
Chờ chút, hai người họ là tình nhân? Tiêu Ái Nguyệt khiếp sợ hỏi Mã Thượng Tài, "Anh thật sự không phải GAY sao?"
Mặt mũi Mã Thượng Tài tái xanh theo cấp số cộng, trông khó coi đến cực hạn, "Tôi không phải trọng điểm, hai vị tiểu thư."
"Dĩ nhiên anh không phải trọng điểm, với trình độ của anh, đừng nói đến bây giờ chúng ta không công khai tình cảm, sau này cũng sẽ không." Jojo nói chuyện rất ngoan độc và thẳng thắn, không chừa cho ai mặt mũi, "Tôi không nên tin tưởng anh."
Bạn gái kiểu này thật là đáng sợ quá! Tiêu Ái Nguyệt đồng tình vỗ vỗ bả vai của Mã Thượng Tài, "Vất vả rồi."
Jojo cười lạnh một tiếng, ngả ngớn phả một chùm khói vào mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Quan hệ của cô và Từ Phóng Tình tốt lắm sao?"
Tại sao cứ một mực kéo Từ Phóng Tình vào vậy? Tiêu Ái Nguyệt chịu đựng mùi khói khó ngửi, nhíu mày trả lời, "Không tốt."
"Tổng giám đốc Từ rất thích chị ấy." Mã Thượng Tài lập tức tiếp lời, "Chị ấy có thể làm được."
"Rốt cuộc hai người muốn tôi làm gì?" Tiêu Ái Nguyệt dùng kiến thức nửa vời lên tiếng hỏi thăm, cô có cảm giác Mã Thượng Tài sẽ bán đứng cô, đồng thời gã đã sớm bán đứng Từ Phóng Tình, "Các người muốn tôi bán đứng quản lý Từ sao?"
"Cô biết vì sao chúng tôi lại tổ chức kỳ tuyển chọn này không?" Khuôn mặt đẹp đẽ thoáng âm trầm, Jojo tự hỏi tự trả lời, "Bởi vì có quản lý cấp cao muốn từ chức."
"Vậy thì thế nào?" Tiêu Ái Nguyệt thờ ơ đáp, "Chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi?"
"Người cấp cao đó chính là Từ Phóng Tình."
"Không thể nào." Tiêu Ái Nguyệt bật thốt, cô nhận ra tâm tình của mình trập trùng bèn hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế nội tâm kích động, "Chị ấy vừa được triệu về mà, sao lại là chị ấy được?"
"Cũng bởi vì cô ta xin từ chức nên mới điều cô ta về, đương nhiên chuyện này chưa được công khai."
"Chưa công khai thì làm sao cô biết?"
"Bởi vì cô ta tìm mẹ tôi từ chức." Jojo trắng trợn quan sát Tiêu Ái Nguyệt, thấy người kia thất thố mới nhếch miệng cười sâu xa, "Hơn nữa mấy năm gần đây, Từ Phóng Tình đã chuyển nhượng cổ phần đi không ít, người mua cổ phần trong tay cô ta cũng là một trong những cổ đông của công ty chúng ta.

Từ Phóng Tình không thiếu tiền, cô ta làm như vậy, chắc chắn đang tính toán rời đi."
"Cô muốn tôi làm gì?" Tiêu Ái Nguyệt chần chờ hỏi, "Tôi có thể giúp gì được cho cô?"
"Tôi muốn nhược điểm.

Từ Phóng Tình tuyệt đối là lâm trận bỏ chạy, cô ta nhất định đã làm chuyện có lỗi với công ty.

Tôi trăm phương ngàn kế điều Tiểu Mã đến thành phố H cũng bởi chuyện này.

Năm đó, cũng vì tôi mà cô ta mới bị giáng chức đến thành phố H.

Tôi chỉ cần nhược điểm, tôi muốn cô ta vạn kiếp bất phục, tôi không thể để cô ta ra đi dễ dàng như vậy được." Jojo dữ tợn lên tiếng, "Tôi muốn Từ Phóng Tình chết, đây chính là mục đích của tôi, cô chịu giúp tôi cũng được, không giúp tôi cũng chẳng sao.

Nếu cô chịu phối hợp, tôi sẽ giữ cô ở lại Thượng Hải, nếu cô không phối hợp, ở thành phố H sẽ không còn vị trí cho cô.

Cô tự mình suy nghĩ cho kỹ đi, nếu không phải Tiểu Mã cam đoan Từ Phóng Tình tin tưởng cô, tôi cũng sẽ không tìm cô."
Tiêu Ái Nguyệt nghe xong kế hoạch của người kia, tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại, "Tôi có thể biết cô là ai không?"
"Khang Vân Yên, con gái của chủ tịch chúng ta đấy." Mã Thượng Tài vốn đang trầm mặc đột nhiên nhảy ra giới thiệu, "Cũng là một trong những cổ đông của công ty chúng ta."
Tiêu Ái Nguyệt liên tưởng đến câu nói ban sáng của Từ Phóng Tình, chị ấy nói không thể dễ tin bất cứ ai ở đây.

Nếu lời nói đó không khả dụng thì chị ấy đã không thể đi đến hiện tại.

Cô đau lòng cho Từ Phóng Tình, từng đợt thủy triều đánh vào sơn đảo, cô chưa từng trải nghiệm qua cái gì gọi là 'ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh', nhưng giờ phút này, cô bỗng nhiên rất muốn chạy đến ôm người phụ nữ đang bị xã hội vô tình này vây quanh, chỉ có thể dùng lưỡi đao để liếm máu.
"Cô biết tôi là ai không?" Tiêu Ái Nguyệt lấy lại bình tĩnh rồi cười cười lên tiếng, "Tôi chỉ là một đứa vô danh tiểu tốt, nhưng tôi vẫn xinh đẹp hơn cô.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui