Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Từ Phóng Tình yên lặng nhìn cô mấy giây rồi chậm rãi đi qua, cánh tay bỗng nhiên dùng sức giống như ôm mà không phải ôm, ôm Tiêu Ái Nguyệt vào lòng mình, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng nhúc nhích, để tôi dựa một chút."
Ngửi được mùi nước hoa quen thuộc trên người Từ Phóng Tình, nghe được giọng nói yếu ớt, trước mắt hoàn toàn là hơi thở của đối phương, thế giới của Tiêu Ái Nguyệt thoáng chốc chỉ còn lại mỗi mình Từ Phóng Tình, cô chậm rãi giơ hai tay ra ôm nhẹ vòng eo của người yêu, "Quản lý Từ, em ở đây, chị muốn dựa lúc nào cũng được."
"Tiêu Ái Nguyệt, em cách tôi gần như vậy làm gì?" Tay vừa đụng phải vòng eo, Từ Phóng Tình đã lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cô lui về sau một bước, buông cơ thể của Tiêu Ái Nguyệt ra, "Em đừng có động tay động chân với tôi."
Tiêu Ái Nguyệt thật vô tội, "Rõ ràng là chị ôm..."
"Là tôi cái gì?" Từ Phóng Tình đen mặt trừng cô, "Là tôi tốt tính nên không đẩy em ra thôi, em còn dám mạnh miệng?"
Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng nói, "Không, em sai rồi."
"Đi chuẩn bị nước nóng nhanh lên." Từ Phóng Tình cau mày, "Em cũng chưa tắm sao?"
"Đúng vậy a." Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Em tắm trước hay chị tắm trước, hay là chúng ta..."
"Tôi trước."
"Dạ."
Xem ra đêm nay sẽ được ngủ lại, Tiêu Ái Nguyệt tự giác cầm chắc áo ngủ và đồ lót đứng chờ Từ Phóng Tình trước cửa phòng tắm.
Mùi hương hoa hồng xông vào mũi khiến Tiêu Ái Nguyệt hốt hoảng nhìn cửa phòng tắm bị mở ra.

Từ Phóng Tình bước ra ngoài với sắc mặt hồng nhuận, có vẻ như cô không ngờ Tiêu Ái Nguyệt sẽ đứng đợi ở cửa nên chỉ tuỳ ý mặc váy ngủ, hai tay đang buộc dây lưng, điểm hồng trên ngực trông thật mê người, chắc do mới tắm xong nên chỗ đó mẫn cảm như ẩn như hiện đứng thẳng lên trước mặt.
Mùi thơm của phụ nữ, hương thơm của phụ nữ, Tiêu Ái Nguyệt ngơ ngác đứng tại cửa ra vào há hốc mồm nhìn chằm chặp vào bộ ngực của Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình vứt khăn tắm trong tay vào mặt cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em nhìn cái gì vậy hả? Rảnh rỗi đứng đây làm gì? Bộ em không có sao? Nhìn tôi làm gì?"
Tiêu Ái Nguyệt run nhẹ một cái lấy lại tinh thần, khôi phục thần sắc bình thường, chột dạ sờ sờ khóe miệng, gượng cười nói, "Hì hì, quản lý Từ, chị tắm xong rồi hả."
"Đi tắm đi Tiêu Ái Nguyệt." Sắc mặt Từ Phóng Tình lạnh băng, "Nhanh lên, muộn lắm rồi, tôi muốn đi ngủ."
"A, a, dạ." Tiêu Ái Nguyệt nghiêng người chạy vào phòng tắm, "Vậy em đi tắm đây."
Tiêu Ái Nguyệt không muốn thừa nhận mình bối rối, nhưng cô thật sự bị kích thích, chắc chắn Từ Phóng Tình mới ngâm trong bồn tắm xong.


Tiêu Ái Nguyệt nhớ tới cảnh đẹp trước ngực liền không khỏi ngứa ngáy, cô nhanh chóng cởi đồ đứng tắm dưới vòi sen, không được người kia cho phép, cô không dám tùy tiện đụng vào bất cứ thứ gì.

Từ Phóng Tình bảo cô xưng hô thế nào thì cô xưng hô thế ấy, Từ Phóng Tình kêu cô đợi thì cô lập tức đợi, Từ Phóng Tình không đồng ý cô dùng bồn tắm, cô cũng không cần.

Người không nghe lời bạn gái thì có yêu thương gì đâu? Tiêu Ái Nguyệt tự an ủi mình như vậy.
Cho nên Từ Phóng Tình bảo cô nhanh lên thì cô cũng tăng tốc thêm chút.

Cô nhanh chóng tắm xong rồi mặc áo ngủ của mình mang đến, sau đó kéo cửa ra, tươi cười đến đứng trước mặt Từ Phóng Tình, "Em tắm sạch sẽ rồi."
"Tắm lại." Từ Phóng Tình đặt trước mặt một bộ váy ngủ chỉnh tề, cô lạnh lùng nhìn Tiêu Ái Nguyệt, tay chỉ vào váy ngủ, "Tiêu Ái Nguyệt, thay nó đi."
"Đồ này là của em mang theo đó." Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn vô tội, "Rất sạch sẽ."
"Phòng ngủ của em ở khách sạn là phòng gì?" Từ Phóng Tình bất mãn nhíu mày, "Em có biết chăn em đang dùng đã bị bao nhiêu người đụng vào không? Đi thay đồ nhanh đi."
"Vậy sao hồi nãy chị không đưa cho em sớm?" Tiêu Ái Nguyệt mạnh miệng nói, "Em tắm đến độ da nhăn nheo hết lên rồi."
"Da em dày như vậy sẽ nhăn sao?" Từ Phóng Tình ném quần áo ném cho cô, "Nhanh lên đi, đừng có lề mề nữa."
Được thôi! Tiêu Ái Nguyệt đen mặt bước vào phòng tắm lần nữa.
Sau khi tắm rửa xong, Từ Phóng Tình đã chuyển trận địa từ đầu giường sang cuối giường, cô đang say sưa xem tài liệu trên tay.
Tiêu Ái Nguyệt ngồi lên giường, trộm liếc một cái, "A, là cái này hả, hôm nay quản lý Cam đã phát cho bọn em."
"Ừ." Từ Phóng Tình qua loa trả lời, "Tôi biết."
"Chị không ngủ được sao?" Tiêu Ái Nguyệt ngáp một cái, dụi mắt hỏi Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, không phải chị mệt sao?"
Từ Phóng Tình quay đầu nhìn cô, trong mắt có chút gì đó khó hiểu, "Tiêu Ái Nguyệt, nói cho tôi biết em nghĩ gì?"

"Nghĩ gì là nghĩ gì?"
"Đề mục khảo hạch lần này."
"À." Tiêu Ái Nguyệt nhún nhún vai, thờ ơ nói, "Toàn lực ứng phó thôi chứ sao."
"Tôi muốn nghe lời thật."
"Em đâu có nói dối, em toàn nói lời thật với chị mà." Tiêu Ái Nguyệt đi sang ngồi đối mặt với cô rồi cười nói, "Em là người đặc biệt không có chí cầu tiến, chị đã quen em lâu rồi, chắc cũng biết điểm này rồi, kỳ thật em không có hứng thú gì với đợt tập huấn lần này, bị loại cũng tốt mà không bị loại cũng chẳng sao, em ở đâu cũng được, Hải Manh cũng được, tổng bộ cũng được, không ở đây cũng được.

Em có đôi tay nên sẽ không chết đói, hôm qua em định từ bỏ rồi, đặc biệt là lúc chị nói chị sẽ không trách em nên em đã lập tức nghĩ sẽ làm đại cho qua."
Từ Phóng Tình biết cô nói thật bèn gật đầu rồi bình tĩnh hỏi tiếp, "Còn bây giờ thì sao?"
"Bây giờ em đã thay đổi chủ ý." Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi đến gần Từ Phóng Tình, hết sức tập trung nói, "Em muốn ở lại không phải là vì em muốn ở lại mà là bởi ở đây có chị, hì hì, có phải chị cảm thấy em 'gió thổi chiều nào thì nghiêng theo chiều nấy' đúng không? Đừng dùng ánh mắt này nhìn em nha, mặc dù em không thể giúp chị chuyện gì nhưng em vẫn muốn giúp chị làm gì đó."
Dịu dàng dụ dỗ không phải nghề của Tiêu Ái Nguyệt, chuẩn xác mà nói thì Từ Phóng Tình vốn không biết người kia sẽ sử dụng chiêu thuật gì, cô chăm chú nhìn mặt của Tiêu Ái Nguyệt không chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve sợi tóc của đối phương, "Tiêu Ái Nguyệt, đúng là em không giúp tôi chuyện gì, nhưng tôi rất vui vì em có thể nghĩ được như vậy."
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của chị cũng chẳng có chút vui vẻ gì, Tiêu Ái Nguyệt thầm mắng khẽ trong lòng, cô cười khúc khích kéo tay Từ Phóng Tình, "Chúng ta đi ngủ đi, ngài ngày còn phải đi làm nữa."
"Nhưng mà...!Tiêu Ái Nguyệt..." Từ Phóng Tình dừng một chút rồi đổi lời, "Tôi không hy vọng em đợi tôi, nếu em có thời gian chờ đợi người khác, chi bằng dành nó để làm bản thân mình phong phú hơn đi.

Em cũng không cần lấy lòng tôi, tôi đồng ý làm làm bạn gái của em không phải vì muốn chơi trò con nít."
Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên không biết nên đáp gì, cô cúi đầu xuống, dùng nụ cười che dấu bối rối, "Em không có tự tin có thể cùng chị đi hết..."
Từ Phóng Tình nhàn nhạt đáp, "Cứ giao cho thời gian trả lời, không tốt sao?"
Lời nói tới đây hoàn toàn dừng lại, Từ Phóng Tình không đuổi Tiêu Ái Nguyệt xuống giường.

Tiêu Ái Nguyệt cũng không hề câu nệ như lần trước, cô đưa lưng về phía Từ Phóng Tình, trợn to mắt không biết đang nghĩ gì.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Tiêu Ái Nguyệt lật người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị thật sự cảm thấy chúng ta hợp sao? Em cảm thấy...!hay là hai chúng ta...."
Lời còn chưa dứt thì thân thể đã lập tức bị Từ Phóng Tình đá một cái văng ra mép giường.

Từ Phóng Tình quay người nhìn mặt cô chằm chặp rồi cười lạnh, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi muốn em trưởng thành hơn chứ không phải lùi bước."
"Em cảm thấy chị đặc biệt không chân thực." Tiêu Ái Nguyệt bị đá quen rồi liền ngồi dậy, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ thành thật, "Em không thích cảm giác này, em không thể đoán ra chị đang suy nghĩ điều gì, em cũng không biết chị ở đâu và đang làm gì.

Em không có cảm giác an toàn, không thể tiếp nhận cuộc sống kiểu này được.

Lúc ba mất, mẹ em luôn khóc lóc không thôi, tâm tình của em hiện tại cũng giống vậy.

Em không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, em không biết mấy giờ chị mới về nhà, mấy giờ sẽ cần đến em.

Chị có thể luôn cần em được không? Quản lý Từ, em rất sợ hãi, phải sống chung với sợ hãi như thế này, em tình nguyện sống một mình còn hơn."
"Em đến đây." Từ Phóng Tình yên lặng nhìn cô một hồi rồi phất tay ra hiệu, "Em qua đây."
Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu, "Chị không cần an ủi em đâu, em chỉ cảm thấy chúng ta phát triển quá nhanh nên cảm giác không thật cho lắm."
Từ Phóng Tình không an ủi, cô áp người đè lên người Tiêu Ái Nguyệt, không cho cô động đậy, "Tiêu Ái Nguyệt, bây giờ em đã cảm thấy tôi chân thật chưa?"
"Em, a......."
Chưa kịp trả lời câu nào thì tay trái của Từ Phóng Tình đã tiến vào dưới váy ngủ của cô.

Bàn tay lạnh lẽo chạm vào da thịt ấm áp trên người Tiêu Ái Nguyệt khiến cô bất giác rên khẽ.

Từ Phóng Tình đưa tay lên tới hai chỗ mềm mại ở trước ngực đối phương, ngón trỏ cùng ngón giữa thay phiên xoa nắn nụ hoa làm nó bị kích thích dựng đứng cả lên.

Cơ thể của Tiêu Ái Nguyệt lập tức nóng bừng, cô nâng eo lên, vô cùng tự giác nghênh hợp với động tác của đối phương.

Từ Phóng Tình lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy nhìn quần áo xốc xếch của Tiêu Ái Nguyệt rồi dừng lại ở đùi mấy giây, bàn tay cô đột nhiên rút trở về, sau đó xoay người buông Tiêu Ái Nguyệt ra và nằm đưa lưng về phía cô, "Đi ngủ."
Đây là tình huống gì thế??? Cái quần gì vậy????
Tiêu Ái Nguyệt như đang mơ, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Từ Phóng Tình không để ý tới người kia, cô ôm chăn mền dời ra bên ngoài.
Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn đang rạo rực, người phụ nữ khơi gợi dục vọng của cô đã ngã đầu ngủ say, thật sự là quá khi dễ người, "Này, sao chị lại không để ý tới em?"
Giọng nói vô cảm của Từ Phóng Tình từ bên kia giường truyền đến, "Tiêu Ái Nguyệt, tại sao em mập mà ngực lại nhỏ đến như vậy?"
"Nhỏ mà chị còn sờ!" Tiêu Ái Nguyệt tức giận, bất bình nói, "Tại sao chị có thể làm được một nửa liền....!Được rồi, hừ, dù sao em cũng không trông cậy gì vào chị được."
"Ngủ đi."
"Hừ." Tiêu Ái Nguyệt đưa lưng về phía cô rồi nằm xuống, thở phì phò nói, "Chị quá đáng lắm luôn."
"Không ngủ được thì cút ra ngoài cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt không dám mở miệng.
Sau khi kết thúc oán khí ngập trời sau khúc dạo đầu cực ngắn của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt mơ mơ màng màng ngủ tới hừng đông, lúc cô mở mắt quan sát mới phát giác Từ Phóng Tình đã đi mất, cô nằm trên giường ngẩn ngơ một hồi mới duỗi lưng rời giường.

Đánh răng xong liền phản xạ có điều kiện về giường cởi drap gối đem đi giặt.
Từ Phóng Tình không cầm theo chìa khoá sao? Nhìn thấy chìa khoá dưới gối, Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt một lúc rồi cầm điện thoại trên tủ đầu giường gọi cho Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị không mang chìa khoá sao?"
"Tôi có mang theo."
"Ở chỗ của em vẫn còn một cái chìa khoá nè."
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình mất kiên nhẫn gọi họ tên của cô, "Bình thường em đều cất đầu óc trong túi sao? Bây giờ em lấy đầu óc ra xài ngay đi, cố gắng suy nghĩ một chút, đừng gọi điện cho tôi nữa, tôi phải đi họp rồi, nhớ quét dọn phòng."
Tiêu Ái Nguyệt cúp điện thoại, cô cầm chìa khóa, hài lòng nở nụ cười, "Hì hì, thật biết quan tâm."
Cô làm xong việc nhà mới quay về mới nhắn tin cho Mã Thượng Tài bảo gã đưa số điện thoại của Jojo để cô đi lấy thư mời.

Mã Thượng Tài trả lời với tốc độ hỏa tiễn, Tiêu Ái Nguyệt lập tức cầm số điện thoại mà gã cho rồi đi ra ngoài gọi, điện thoại vừa bắt đã nghe giọng nữ đầy khiêu khích, "Là Khang tiểu thư xinh đẹp đó à? Tôi là người xinh đẹp hơn cô đây, Tiêu tiểu thư.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận