Thời điểm Tiêu Ái Nguyệt tỉnh lại, trong phòng đen kịt một màu, cô cẩn thận dịch ra xa chỗ Từ Phóng Tình đang ngủ rồi đưa tay ra ôm eo thon của đối phương.
Lúc Từ Phóng Tình bị cô đụng phải, toàn thân tức khắc run nhẹ một cái, đồng thời vô ý bóp lấy cánh tay đang ôm mình.
Nhưng cô cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, phản kháng của cô là phản ứng tự nhiên, không liên quan đến người sau lưng là ai.
Tiêu Ái Nguyệt trầm ngâm nhìn người yêu trong bóng tối, trầm mặc một hồi lâu mới bò khỏi giường, rón rén vào phòng tắm rửa mặt.
Trưởng xưởng ở Chu Phổ Trấn hẹn gặp nhau lúc chín giờ sáng, Tiêu Ái Nguyệt sáu giờ rời giường, đến khi ra khỏi cửa đã hơn bảy giờ, mặt trời ở phía đông cũng lên cao.
Cô đến quán lần trước mua cà phê đem về, tiệm này kinh doanh 24/7, bánh ngọt tươi non ngon miệng bày trong tủ thủy tinh khiến người khác nhìn mà chảy nước bọt.
Cô nhớ người kia vốn không thích ngọt nên chỉ có thể mua vài mấy miếng bánh mì khác khẩu vị mang về.
Sau khi về đến nhà, Từ Phóng Tình vẫn còn đang ngủ.
Tiêu Ái Nguyệt nhức đầu dữ dội đành phải ngồi trên sofa nghỉ ngơi thêm vài phút, đầu đang vô cùng khó chịu thì bỗng nhiên nghe trong phòng vang lên một loạt âm thanh kỳ quái.
Cô ngẩng đầu liền bắt gặp Từ Phóng Tình mặc đồ ngủ đứng cách đó không xa đang nhíu mày nhìn bình nước đang phát ra tiếng vang kỳ quái.
Từ Phóng Tình vốn không thích ấm nước, thế mà tại sao hôm nay lại sử dụng nó? Tiêu Ái Nguyệt tưởng người kia muốn uống nước bèn đứng lên bước nhanh tới bên người Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị khát nước sao? Em có mua cà phê nè, chị muốn uống không, hay chị ngủ thêm đi, để em canh nước cho."
Từ Phóng Tình yên lặng nhìn mặt cô rồi quay người trở về bên giường lấy hòm thuốc dưới tủ ra, ném vỉ thuốc cho Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt tập trung nhìn mới phát hiện là thuốc chuyên trị đau đầu, cũng không biết vì sao trong nhà Từ Phóng Tình lại chuẩn bị nhiều thuốc đến vậy.
Cô cảm động đi đến trước mặt người nọ, sau đó cúi đầu hôn lên mặt đối phương, "Hì hì, em không sao."
Từ Phóng Tình không tránh khỏi nụ hôn của cô, sắc mặt nhìn không được tốt lắm, "Tiêu Ái Nguyệt, thân thể khó chịu thì nghỉ ngơi, em là siêu nhân sao? Thế giới này cần em đi giải cứu sao?"
"Em có hẹn." Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống giường, sắc mặt đỏ thắm, cô nhìn chằm chặp vào mắt của Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, tối hôm qua..."
"Tối hôm qua uống rượu quá nhiều." Từ Phóng Tình nhanh chóng cắt lời cô, lạnh lùng nói, "Em say rượu làm bậy, giờ lại có mặt mũi hỏi tôi?"
Tiêu Ái Nguyệt thầm nói, "Nhưng chị cũng đâu có uống."
"Tiêu Ái Nguyệt, nếu sau này em lại say rượu rồi hôn tôi, tôi sẽ lập tức ném em từ lầu tám xuống." Từ Phóng Tình giận cá chém ngay chai rượu vô tội, "Em mang chai rượu kia đi đi, tôi không muốn nhìn thấy nó."
Được rồi, ý cô là Tiêu Ái Nguyệt uống say nên mới hôn cô đó sao? Nhưng Tiêu Ái Nguyệt chỉ muốn hỏi có phải tối qua cô mất ngủ hay không thôi? Nào ngờ Từ Phóng Tình lại giận dữ dời chủ đề, bộ dáng vô cùng thú vị nên cô đành phải chủ động từ bỏ truy vấn, "Em đi đây, em mới thuê xe, em có mua bánh mì cho chị nè."
"Uống thuốc trước đi đã." Từ Phóng Tình lạnh lùng liếc xéo mặt cô, "Em ăn sáng chưa? Tiêu Ái Nguyệt, em có thể tự chăm sóc tốt bản thân được không? Tôi không có nhiều thời gian để quan tâm vấn đề sức khỏe của em, em nhất định phải tự chăm sóc tốt chính mình."
Tiêu Ái Nguyệt gật đầu như giã tỏi, "Em đi ăn liền nè, chị yên tâm, em sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, chăm sóc luôn cả chị nữa."
Cô uống thuốc ở ngay trước mặt Từ Phóng Tình, sau đó ngượng ngùng quay đầu hỏi, "Chị có cần em chờ chị đi làm chung không?"
"Ý của em là em muốn dùng cái xe em mới thuê kia để đưa tôi đi làm?" Từ Phóng Tình thờ ơ nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em có biết loại xe thuê mướn đó có bao nhiêu thứ lộn xộn bên trong không?"
Tiêu Ái Nguyệt cảm giác mình đúng rảnh rỗi sinh nông nỗi tự đi tìm mắng, cảm xúc lập tức tuột xuống thấp, "Em chỉ muốn hỏi một chút thôi mà."
Từ Phóng Tình yên lặng nhìn cô một lát rồi nghiêm túc nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em không cần phải để ý đến tôi, tôi có thể tự giải quyết chuyện của mình, em cứ lo làm chuyện của em đi."
"Nhưng chúng ta là người yêu của nhau, phải biết quan tâm lẫn nhau đúng không?" Tiêu Ái Nguyệt không hiểu, "Chuyện gì chị cũng không chịu nói cho em biết, em muốn quan tâm nhưng chị lại không cần, em thật sự không biết mình nên làm gì nữa?"
"Làm một cô bạn gái nghe lời, được không?" Từ Phóng Tình nhíu mày tỏ ra không kiên nhẫn được nữa, "Ngoan ngoãn nghe lời, tôi có thể cho em mọi thứ em muốn, được không?"
"Làm như chị thì có khác gì đang bao nuôi em?"
Từ Phóng Tình tức giận đứng dậy, "Tiêu Ái Nguyệt, chú ý lời nói của em."
"Vậy tại sao tối qua chị lại đối xử với em như vậy?" Tiêu Ái Nguyệt lập tức đổi đề tài, "Chị thật sự coi em là chuột bạch sao?"
Từ Phóng Tình liền giật mình, sắc mặt dần chìm xuống như đang nghĩ đến chuyện không vui, im lặng nửa ngày mới mở miệng nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em là bạn gái của tôi."
"Chị cũng là bạn gái của em." Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc đáp, "Chị đã không muốn nói thì không cần phải nói, có một số việc, em cũng không nhất định phải biết, nhưng nếu có một ngày em biết, em sẽ nói cho chị biết, bởi vì chị là bạn gái của em."
Từ Phóng Tình không thèm để ý đến người kia nữa, cô đi đến tủ lấy quần áo mình đã cầm về hôm qua, ném cho Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không thích nghe hoa ngôn xảo ngữ, nếu em dám thích tôi thì hành động cho tôi xem."
Tiêu Ái Nguyệt hết sức phối hợp đổi quần áo cô mới đưa, lúc ra khỏi phòng tắm còn cố ý đi đến trước mặt Từ Phóng Tình, "Em như vậy được không?"
Từ Phóng Tình ngồi im trên sofa, ngẩn người nhìn chậu hoa trên ban công, đó là chậu hoa do Tiêu Ái Nguyệt mang về mấy hôm trước, đóa hoa vì rét lạnh trong đêm đông hai ngày nên đã dần thoi thóp, nghe đối phương tra hỏi, Từ Phóng Tình không quay đầu lại, giọng nói trống rỗng, "Tiêu Ái Nguyệt, em nghĩ nó có sống nổi không?"
Không chờ Tiêu Ái Nguyệt trả lời, cô cúi đầu tự giễu giống như đang tự nhủ,"Em đã mang nó về nhưng lại cứ đối xử như vậy với nó sao?"
Tiêu Ái Nguyệt hoảng hốt mấy giây, cô mơ hồ cảm thấy người phụ nữ trước mắt đã biến thành người khác, "Em sẽ chăm sóc nó thật tốt."
"Em đừng bao giờ nói nhiều hơn làm." Từ Phóng Tình ngẩng đầu, ánh mắt lý trí dừng lại trên người của đối phương, đôi mắt đã khôi phục sự lạnh lùng, "Tiêu Ái Nguyệt, em chính là loại người này, nhưng tôi thì không."
Cảm giác thất bại khó hiểu đã biến đổi mạch suy nghĩ của Tiêu Ái Nguyệt, cô có hẹn hôm nay đi mua nguyên vật liệu, xe vừa thuê tối qua đang ngừng ở dưới lầu, tài xế thẩm tra đối chiếu thân phận rồi mới dám đưa chìa khóa xe.
Tiêu Ái Nguyệt không yên lòng lái xe đi Chu Phổ Trấn đón trưởng xưởng, dọc đường luôn suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của Từ Phóng Tình.
***
Tâm tình của trưởng xưởng cực kỳ tốt, gã vỗ bờ vai cô, tươi cười nói, "Tôi nói cho em gái nghe này, tối qua, lúc cô vừa gửi tin chốt số lượng, tôi liền liên hệ với bạn bè, họ đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, bây giờ chúng ta cứ việc đi lấy hàng thôi."
Gã đưa Tiêu Ái Nguyệt đi lấy hàng rất nhiệt tình, "Em gái này, sao tôi lại có cảm giác em của hôm nay không giống với em của ngày hôm qua?"
Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên cũng không muốn nói chuyện ngủ nghỉ của mình.
Tối qua, có lẽ cô đã thật sự uống quá chén nên mới mang theo sắc mặt tái nhợt đi theo trưởng xưởng dạo một vòng quanh trấn, "Thân thể có chút không thoải mái."
Trưởng xưởng chép miệng, gã cầm ba ngàn tệ mà cô đưa đi khắp nơi trả tiền, gã rất ăn nhịp với Tiêu Ái Nguyệt, cũng không thúc giục đồi thêm tiền thuê.
Tiêu Ái Nguyệt trông khá vô hại, tính cách lại tốt, không tự cao tự đại, dáng vẻ nhìn cũng không tệ.
Nếu chỉ tùy tiện nói chuyện với cô dăm ba câu, đúng thật là chẳng có mấy ai ghét được cô.
Trưởng xưởng đích thực rất thích kiểu phụ nữ ôn hoà và ăn mặc sang trọng, gã uống nước tăng lực mà Tiêu Ái Nguyệt mời, sau đó vỗ bụng, mặt mũi tràn đầy tự hào, "Em gái, lần trước a, công ty của các cô có phái đến một gã trông rất dữ tợn, anh ta xem thường những người nông dân như chúng tôi, còn chê chúng tôi bẩn, nói chuyện cũng không kiên nhẫn, thật sự không có tố chất."
Tiêu Ái Nguyệt cười an ủi gã, "Chú Lý đừng nóng giận, trên thế giới này, chẳng có ai cao quý hơn ai."
Nếu là người bình thường nói những lời này, trưởng xưởng tất nhiên sẽ khịt mũi coi thường, thậm chí còn chế giễu, nhưng người nói là Tiêu Ái Nguyệt nên nghe rất có trọng lượng.
Từ Phóng Tình mua âu phục và áo khoác cho cô đủ để khiến mọi người ở khu công nghiệp này lóa mắt.
Cô đương nhiên không biết hình tượng của mình trong mắt người khác thế nào, bản thân cô luôn cảm thấy mình rất dễ bắt chuyện với những người ở đây, điều này trái ngược hoàn toàn với Lâm Chính Khải – người tương đối trầm mặc ít nói.
Bọn người Lâm Chính Khải là dân thành phố, còn Tiêu Ái Nguyệt đến từ huyện nhỏ nên họ ít khi có tiếng nói chung.
Nhà của Từ Phóng Tình không lớn, quần áo trong tủ cũng không nhiều, hôm qua cô cầm mấy bộ quần áo mới trở về sớm, tất cả đều mua theo số đo của Tiêu Ái Nguyệt, tuy không nhiều nhưng lại chiếm lĩnh một phần ba không gian tủ đồ.
Hôm nay, Tiêu Ái Nguyệt vô cùng cho bọn chúng mặt mũi, bất tri bất giác biến thành hình tượng tinh anh mà Từ Phóng Tình đã cố tình tạo cho mình.
Tuy Từ Phóng Tình có thể tạo nên vẻ bề ngoài cho cô nhưng lại không thể xây dựng được tính cách cố hữu.
Tiêu Ái Nguyệt lẫm lẫm liệt liệt ngồi xuống ghế trong nhà kho, sờ trán nói, "Chú Lý, làm sao phối liệu được đây? Dạy cho tôi một chút đi, chú lợi hại lắm mà, chắc chắn có thể dạy được học sinh dốt như tôi."
"Lại đây, tôi dạy cô." Trưởng xưởng Lý được cô khen liền cảm thấy rất thư thái, gã đưa cô vào trong nhà máy rồi chỉ vào máy móc không người thao tác, "Mười phút một lần, tôi giúp cô sản xuất vật liệu.
Bây giờ tôi bỏ linh kiện vào, còn cô ở đây bấm nút khởi động, máy móc sẽ tự động chạy, mười phút nó sẽ mở ra một lần, cô đưa tay vào lấy nhựa plastic ra, nó khá nóng nên phải cẩn thận, động tác phải nhanh, nhưng mà không sao đâu, tôi điều chỉnh thời gian sau mười lăm giây khởi động lại, cứ làm như vậy, một ngày có thể cho ra bảy, tám ngàn cái."
Tiêu Ái Nguyệt thử thao tác một lần cho gã nhìn, "Là thế này phải không?"
"Đúng rồi, chính là như vậy, em gái rất có thiên phú nha." Trưởng xưởng Lý nói đùa, "Hay cô đến xưởng của chúng tôi làm việc đi? Tôi cho cô tiền lương của thợ đúc, một tháng 7000 tệ, thế nào?"
"Ha ha." Tiêu Ái Nguyệt bật cười, "Chừng nào tôi thất nghiệp sẽ suy nghĩ thêm."
"Không thành vấn đề." Trưởng xưởng Lý khẽ hát rồi đi ra khỏi đó.
Bằng tâm mà nói, cộng tác viên này đúng là làm mãi không thấy mệt nhưng lại quá buồn tẻ và vô vị, đặc biệt cái máy đúc kia kêu đau hết cả đầu, chẳng khác Địa Ngục là mấy.
Tiêu Ái Nguyệt bận bịu cả ngày, làm ra không ít sản phẩm, ước chừng có năm ngàn cái.
Lúc cô đang ăn thức ăn nhanh cùng trưởng xưởng Lý liền hỏi, "Lắp ráp cái này có phức tạp không?"
"Ngày mai chừng nửa ngày là giải quyết xong thôi."
"Được." Tiêu Ái Nguyệt gật gật đầu, "Vậy tối nay tôi sẽ làm thêm một ít nữa."
"Em gái, có phải tâm tình cô đang không tốt?" Trưởng xưởng Lý buông hộp cơm xuống, lo lắng hỏi thăm, "Tôi thấy cô hôm nay có chút rầu rĩ không vui."
Tiêu Ái Nguyệt không rõ là tâm tình xấu hay vì thân thể khó chịu, cô đành cười khổ nói, "Tôi có hơi đau đầu."
Nghỉ ngơi một hồi đến bảy giờ tối lại tiếp tục công việc, Tiêu Ái Nguyệt dự định hôm nay sẽ làm ra hơn mười ngàn cái, dù cho có làm ra hàng hư đi nữa thì ít ra cũng đạt số lượng nhất định.
Cô vừa làm vừa ngẩn người, nghĩ đến lời Từ Phóng Tình nói vào tối hôm qua, chị ấy nói chị ấy không thích bản thân là có ý gì?
Tiêu Ái Nguyệt là người chậm hiểu, nhưng cũng không có nghĩa là cô ngu ngốc đến mức chẳng biết gì, chỉ là cô thường hay hiểu sai chỗ, mạch suy nghĩ dễ bị lạc hướng nên sẽ bỏ lỡ rất nhiều tin tức quan trọng, dùng lời ám chỉ không có tác dụng gì với cô cả, mãi về sau cô mới ngẫm nghĩ lại, đợi đến khi nghĩ thông suốt thì bối cảnh kia cũng đã biến mất.
Người chậm hiểu luôn luôn đáng thương, dù sao Từ Phóng Tình cũng không phải loại người này.
Chị ấy biết rõ bản thân muốn gì nên sẽ nổi giận với phản ứng của Tiêu Ái Nguyệt, bởi vì cô luôn không theo kịp tiết tấu của đối phương.
Tiêu Ái Nguyệt thở dài thườn thượt một hơi, mặc niệm sự thông minh của mình..