Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi


Tiêu Ái Nguyệt đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Từ Phóng Tình đang ngồi trên sofa gặm một quả táo nhỏ màu xanh, cô lấy làm kinh hãi, "Chị ăn táo gì nhỏ xíu vậy."
Từ Phóng Tình vô cảm hỏi, "Có nhỏ bằng em không?"
Tiêu Ái Nguyệt biết chị ấy có ý riêng, cô kiêu ngạo ưỡn ngực đi qua ngồi xuống bên cạnh đối phương, quan tâm hỏi, "Tình Tình, chị ăn cơm trưa chưa?"
Cô nhanh chóng ý thức được câu hỏi của mình thiệt là nhảm nhí.

Từ Phóng Tình đã gọi đồ ăn ngoài đặt ở trên bàn, nhưng ngay cả túi vẫn chưa mở.

Tiêu Ái Nguyệt giúp cô lấy thức ăn nhanh ra, vừa lải nhải vừa uống cà phê của Từ Phóng Tình để trên bàn, "Ngày nào cũng ăn cái này hết."
Từ Phóng Tình cắn táo, hững hờ trả lời, "Nào có mỗi ngày, đó là phần của em đấy."
"Vậy còn chị?" Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu kinh ngạc, "Chị không ăn hả? Chị ăn quả táo đó thay bữa trưa sao? Ăn như vậy làm sao no được?"
"Em nghĩ ai cũng giống em, có thể cho phép thân hình của mình biến dạng?" Từ Phóng Tình ghét bỏ lườm cô một cái, "Phụ nữ như em đi đầy ngoài đường, lỡ biển quảng cáo rớt xuống, nếu có mười người bị đập trúng, nhất định sẽ có đến chín người mập giống như em."
Hóa ra không phải Từ Phóng Tình bẩm sinh có dáng gầy.

Tiêu Ái Nguyệt nhìn chằm chặp vòng eo con kiến nhỏ xíu của cô, "Kỳ thật chị có mập thêm một chút cũng không đáng kể, dù sao em cũng sẽ không chê."
"Cho nên em cảm thấy tôi giảm cân là do muốn lấy lòng em?" Từ Phóng Tình chậm rãi nuốt táo trong miệng xuống bụng, cười như không cười hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em nghĩ như vậy sao?"
"Em không có ý đó." Tiêu Ái Nguyệt bày thức ăn ra rồi cầm khăn ướt lau sạch đũa dùng một lần, "Chị ăn một chút đi.

Tình Tình, không ăn sẽ đói đó."
Từ Phóng Tình nhìn cũng không thèm nhìn tới đồ ăn, cô ném chìa khoá trong tay vào ngực người kia, "Trong ngăn tủ có đũa, đũa dùng một lần rất bẩn."
"Thức ăn ngoài cũng rất bẩn." Tiêu Ái Nguyệt chu miệng đi tới hộc tủ cắm chìa khoá vào xoay, "Tại chị không nhìn thấy người ta nấu thôi.

Nếu không phải nhà chúng ta không có bếp thì em sẽ nấu cơm cho chị ăn mỗi ngày rồi, không cho chị ăn những thứ rác rưởi kia nữa."
Trong tủ ngoại trừ hai cái hộp tinh xảo ra, còn có một chuỗi chìa khoá.

Tiêu Ái Nguyệt cầm chìa khoá nhìn một chút rồi lại buông xuống, sau đó xoay người cầm hộp đũa đi về hướng sofa, "Chị đặt thức ăn nhanh ở đâu vậy?"
Từ Phóng Tình nhận hộp trong tay cô rồi tùy ý bỏ lên bàn, xong lại thúc giục, "Em lấy hết đồ trong tủ ra đây.


Đồ trong ngăn đầu tiên cũng lấy ra luôn."
Được rồi.

Tiêu Ái Nguyệt quay lại lấy đồ tiếp.

Cô mở ngăn đầu tiên ra, thẻ căn cước của cô đang nằm yên đợi chủ nhân đại giá quang lâm.

Tiêu Ái Nguyệt cười híp mắt cất nó vào trong túi, "Là chứng minh thư của em hả?"
"Em tập trung nhìn kỹ xem trong đó còn có gì." Từ Phóng Tình hiển nhiên mất kiên nhẫn với sự trì độn của cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em có thể lấy hết một lần rồi mang đến cho tôi được không?"
"Được, được, được." Không kịp nhìn bên trong là gì, Tiêu Ái Nguyệt cầm hết giấy chứng nhận màu xanh cùng với chìa khoá qua cho người kia, "Mọi thứ đều ở đây."
Từ Phóng Tình mở giấy chứng nhận ra, hai ngón tay kẹp lấy đặt trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Từ nay về sau, nó là của em."
Đây là giấy tờ bất động sản?
Người thừa hưởng là Tiêu Ái Nguyệt, diện tích kiến trúc là một trăm năm mươi mét vuông.

Tiêu Ái Nguyệt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Từ Phóng Tình, "Em...!em...!em..."
Em em em nửa ngày cũng chẳng nói thêm được gì.

Từ Phóng Tình hờ hững đưa chuỗi chìa khoá cho cô, "Đây là chìa khoá nhà.

Mấy năm trước, khách hàng lớn của công ty bắt đầu làm bất động sản nên tôi có thể mua được với giá nửa bán nửa tặng, rẻ hơn giá thị trường rất nhiều.

Tôi đã mua hai căn, căn ba tầng đã bán vào năm trước rồi, còn căn này mới sửa xong.

Mấy ngày nữa sẽ sang qua tên của em, đồ dùng trong nhà đã được Tiểu Trương sửa sang lại hết rồi.


Hôm nay, em rảnh thì đến xem một chút, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ chuyển vào đó trước Tết." Lời nói dừng lại một chút rồi bổ sung một câu, "Đây là tiền của tôi, không liên quan đến ai khác."
Nên nói gì bây giờ? Tiêu Ái Nguyệt không rõ mình đang cảm động hay cảm khái.

Cô cầm thật chặt chìa khóa trong tay, lầu bầu nói sang chuyện khác, "Hóa ra người đó cũng có nhà ở Thượng Hải." Sau khi nói xong, cô cẩn thận nhìn sắc mặt của Từ Phóng Tình, lấy dũng khí nói tiếp, "Tình Tình, em muốn hỏi chị một vấn đề, nhưng chị không được nổi giận."
Từ Phóng Tình nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Em nói đi."
"Em có phải là mối tình đầu của chị không?"
Đề tài chuyển đổi này cũng quá kì quái, thời gian hoàn toàn dừng lại, trong phòng phút chốc lặng ngắt như tờ.

Tiêu Ái Nguyệt thậm chí có thể nghe được âm thanh mạch máu đang sôi trào của mình.

Mặt Từ Phóng Tình như nở hoa, thần sắc nào cũng có, ánh mắt có hơi hoảng loạn tựa như vô cùng bài xích vấn đề này.
Dù bài xích nhưng vẫn muốn cô trả lời.
"Tại sao tôi phải nói cho em biết?"
"Nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Từ Phóng Tình khinh thường, cô bỗng nhiên đứng lên, ngồi vào ghế da làm việc màu đen, "Tiêu Ái Nguyệt, em cho rằng ai cũng giống như em, mới mười mấy tuổi đã yêu sớm rồi.

Em chẳng học được chút tri thức nào có ích cho bản thân, tốt nghiệp ra trường chỉ toàn đi làm thuê cho người khác, càng nghèo thì phải càng nên đọc nhiều sách, người có thể cải biến vận mệnh không thể là ai khác ngoài chính bản thân em."
Trong đầu Tiêu Ái Nguyệt như bị đứt mất một cọng dây cung.

Từ Phóng Tình mỉa mai, câu nào cũng không nghe lọt tai.

Cô nhìn mặt Từ Phóng Tình thẹn quá hoá giận, trong lòng bắt đầu gợn lên ngọn sóng hoảng loạn, "Tại sao chị lại chọn em? Vì sao chị lại thích em?"
"Vấn đề của em nhiều lắm." Từ Phóng Tình đã nhìn ra cô không quan tâm liền ném lõi táo trong tay đi rồi ngẩng đầu, trấn định nhìn chăm chú Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, đem cơm về ăn đi rồi làm.

Chiều nay tôi không muốn nhìn thấy em."

"Hả?" Mặc dù biết Từ Phóng Tình đang nói sang chuyện khác, nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn trả lời, "Em...!em đã ăn rồi."
"Thì sao? Quý Văn Việt mời thì em ăn ngay, chê cơm của tôi ăn không ngon?" Sắc mặt Từ Phóng Tình lập tức gầm xuống, lạnh lùng hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em ngứa da sao?"
Công ty có để cho người ta sống được không!? Một chút tự do cá nhân cũng không có đúng không!!! Quá đáng lắm! Làm bạn gái thì có thể khi dễ người như vậy sao!!! Tiêu Ái Nguyệt hết sức tức giận, cắn răng nói, "Em ăn!"
Từ Phóng Tình cười lạnh ngắm nghía mặt cô, "Nếu uất như thế thì đừng ăn, cút ra ngoài cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng bưng hộp cơm trên bàn ăn, cô nuốt hết mọi thứ như gió cuốn mây trôi, ngay cả ớt cũng không buông tha.

Sau khi ăn xong, cô vịn sofa đứng lên nhưng rốt cuộc đi không nổi, ợ một cái, "Rất đặc biệt, ăn cực kỳ ngon."
Dù vậy, Từ Phóng Tình vẫn không nguôi giận, "Ra ngoài đi."
"Em đã ăn xong." Tiêu Ái Nguyệt ôm bụng như đang hoài thai ba tháng đứng trước mặt Từ Phóng Tình, tranh công nói, "Ăn sạch sẽ."
Sắc mặt của Từ Phóng Tình đã dễ nhìn hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn còn chút âm trầm, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không muốn chuyện này tái diễn lần thứ hai, trừ phi có công việc tất yếu, em nên cách xa Quý Văn Việt ra một chút."
Có vẻ như Từ Phóng Tình đặc biệt để ý Quý Văn Việt.

Haiz...!Tiêu Ái Nguyệt không hiểu, xét về mặt lý thuyết thì thời gian quen biết của cô và Quý Văn Việt không dài bằng Từ Phóng Tình, người ghen hẳn phải là cô mới đúng, thế quái nào lại đổi thành Từ Phóng Tình ghen?
Cũng không đúng, Từ Phóng Tình ghen sao?
Buổi chiều, phòng sales không có bóng dáng ai đi làm, có lẽ liên quan đến chuyện sắp nghỉ Tết, hay do Quý Văn Việt quản lý quá mức nhân tính.

Tổng giám đốc Quý bước ra khỏi văn phòng, ánh mắt tùy ý quét qua văn phòng vắng bóng liền trông thấy Tiêu Ái Nguyệt đang ngồi lẻ loi một mình, cô cũng không nói gì nhiều, chỉ cười nhắc nhở Tiêu Ái Nguyệt nhớ đưa số thẻ ngân hàng cho mình.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy người phụ nữ này có chút quảng đại, nhân viên cấp dưới không đi làm đúng giờ, cô cũng bình chân như vại, dường như chẳng để tâm chuyện gì vào mắt mà chỉ yêu cầu kết quả.
Loại người này làm bạn bè còn được, nhưng nếu làm kẻ thù sẽ vô cùng đáng sợ, khó trách Từ Phóng Tình luôn kêu cô tránh xa Quý Văn Việt.

Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn quy nạp vào con đường cách mạng không thể phát triển của Quý Văn Việt, đợi vừa tan việc sẽ lập tức chuồn đi.

Cô vừa ôm áo khoác Quý Văn Việt trả lên, co cẳng bỏ chạy tới trước cửa lại cảm thấy làm vậy thì không lễ phép nên trở về gõ cửa phòng của lãnh đạo, "Tổng giám đốc Quý, nếu không có việc gì thì tôi tan ca trước nha."
Quý Văn Việt đang gọi điện thoại, ngẩng đầu giơ tay OK với cô rồi lại cúi đầu lật danh sách trên tay ra xem.
Tiêu Ái Nguyệt chạy về xem nhà mới, Tiểu Trương còn rành địa chỉ hơn cả cô.

Tiêu Ái Nguyệt chỉ nói một câu 'đến khu Từ Hối', Tiểu Trương đã lập tức nổ máy xe, cũng không hỏi cô đi đâu ở khu Từ Hối.
Nơi này khác với cư xá của Tiêu Ái Nguyệt ở thành phố H, hoàn toàn bị phong bế bởi hoa viên.

Tiểu Trương đã đăng ký biển số xe trước đó nên bảo an chỉ tra mấy giây trong máy tính đã cho xe qua rất nhanh.

Tiểu Trương đi theo cô lên lầu, Từ Phóng Tình mua chung cư ở tầng 15, nếu xảy ra động đất, nhất định sẽ trốn không thoát, ý nghĩ bậy ba trong đầu của Tiêu Ái Nguyệt đặc biệt nhiều.

Cô bắt lấy tay Tiểu Trương hỏi, "Tôi không phải đang nằm mơ chứ?"
Tiểu Trương thành thật, "Đừng có nằm mơ thấy tôi nha, nếu không bà chủ sẽ tức giận."
Ngay cả giấc mộng của cô, Từ Phóng Tình cũng muốn quản, thật sự là người phụ nữ bá đạo.

Tiêu Ái Nguyệt ấn thang máy, cửa sắp khép lại liền nghe tiếng hô của phụ nữ ở bên ngoài, "Chờ một chút."
Tiêu Ái Nguyệt tuân theo thói quen tốt giúp người làm niềm vui, thuận tay giữ cửa thang máy.

Người phụ nữ ngoài cửa còn chưa chạy tới thì Tiêu Ái Nguyệt đã trông thấy gương mặt quen thuộc, trái tim cũng nhảy lên, "Chị Quất."
Dịch Hân Quất cầm trong tay rất nhiều đồ ăn, không lẽ chị ấy thuê nhà ở đây để nấu ăn sao? Người kia nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt cũng rất kinh ngạc, ngược lại nhẹ nhõm cười một tiếng, "Tiểu Nguyệt, đã lâu không gặp, em cũng ở tầng 15 hả?"
Cái gì mà 'em cũng ở tầng 15 hả'?? Tiêu Ái Nguyệt cầm chìa khóa, mắt không nháy nhìn Dịch Hân Quất mở cửa căn nhà đối diện, trong lòng hết sức phức tạp.

Cô vội vã mở cửa, cái gì cũng không nhìn kỹ, sau đó lấy điện thoại gọi ngay cho Từ Phóng Tình.
"Tới rồi sao?" Từ Phóng Tình vẫn còn đang tăng ca, trong điện thoại rất yên tĩnh, không biết đang làm gì, "Em có thích không?"
"Không phải, Tình Tình." Tiêu Ái Nguyệt lắp bắp hỏi, "Ở đối diện chúng ta...!chị biết ai đang ở đối diện nhà chúng ta không?"
Quả nhiên Từ Phóng Tình đã sớm điều tra xong, cô xem thường trả lời, "Căn hộ đó là của Quý Văn Việt nhưng chị ta đã chuyển tặng cho em gái rồi.

Cô em gái đó là bác sĩ, đối với em không có gì uy hiếp.

Tiêu Ái Nguyệt, thả lỏng một chút, đừng có căng thẳng như vậy."
Chờ chút??? Tiêu Ái Nguyệt hồ đồ rồi, em gái của Quý Văn Việt? Chẳng lẽ bạn gái của Dịch Hân Quất - Quý Giác Hi là em gái của Quý Văn Việt??
***
Gấu: mình vừa làm vừa đọc nên cũng không biết rõ diễn biến tiếp theo sẽ ra sao, trước đó cũng định đọc QT nhưng do bản tánh khó chịu già nua khó tiếp thu, thành thử ra phải beta thuần Việt một xíu (chỗ này mình đã có nói bên trang của chị Faye có post QT và nó đã được chị ấy edit sơ qua, rất dễ đọc, bạn nào không đợi được bản beta của mình, có thể sang đấy đọc nhé!)
Dẫu sao thì mình vẫn thích cái hồi hộp và tò mò mỗi khi edit/beta đến từng chương, có lẽ vậy mới có cảm hứng muốn edit/beta tiếp.

Cá nhân mình cảm thấy truyện này khá cuốn, lại còn thực tế nữa.

Truyện ổn thế này mà ít bạn biết đến thì cũng tiếc lắm, nên cần lắm những review-er có tâm mang đi quảng cáo:).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận