Chương 1: Cuộc gặp gỡ trong đêm
Vào một đêm giữa mùa hè, trong khu vườn của căn cứ huấn luyện cứu hỏa ở tỉnh Hàn Đông, những con đường lát đá cuội uốn khúc hướng về phía khu rừng, ánh trăng tỏa sáng rực rỡ.
Ngải Hân đang vội vàng đi trên con đường lát đá, thì đột nhiên giẫm phải thứ gì đó mềm mềm…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Á!” Cô không nhịn được liền hét lên một tiếng, nhân lúc bàn chân chưa giẫm hẳn xuống đất liền nhanh chóng rụt lại.
Một con ếch nhảy một phát xa ba mét, "phịch" một tiếng phóng vào hồ nước. Nhưng nó không hề biến thành hoàng tử.
“Phù—thật là xui xẻo, nếu biết được sẽ gặp cảnh này thì mình đã không đi đường tắt rồi.” Ngải Tâm lẩm bẩm một tiếng, vẫn chưa hết sợ hãi mà vỗ ngực vài cái.
Thực ra, ếch vẫn chưa là gì hết, vận rủi còn chưa tới, vẫn còn ở phía sau đợi cô đấy.
Đột nhiên, trước mặt cô có một bóng cây đung đưa, có hai bóng người lướt qua vô cùng nhanh chóng, lẻn vào phía sâu trong khu rừng. Là do bị tiếng hét đột ngột của Ngải Hân dọa cho một phát, giật mình muốn bỏ chạy!
Trộm cướp từ nơi nào tới, dám đến hẳn căn cứ huấn luyện để trộm, gan cũng to quá rồi!
Ngải Hân hét lên: "Tên trộm kia! Đứng lại!" Cô nhấc chân liền đuổi theo vào trong rừng.
Hai người kia nắm tay nhau liều mạng chạy, người chạy phía sau vội vàng quay đầu lại để nhìn, dưới ánh trăng Ngải Hân liền thấy rõ dáng vẻ của người đó, không khỏi sửng sốt, kinh ngạc vô cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người trốn trong rừng lúc nửa đêm không phải là một tên trộm, mà là bạn cùng phòng của cô – Cổ Tinh Tinh.
Bị sốc nặng, Ngải Hân đành dừng lại. Trơ mắt nhìn hai người kia xuyên qua rừng cây rồi nhanh chóng biến mất dạng ở phía bên kia bức tường.
Ngải Hân hơi thấy hối hận về sự bất cẩn của mình. Cô nào có phải đang bắt kẻ trộm cơ chứ, rõ ràng là đang phá hoại đôi tình nhân đang hẹn hò mà.
Cô trở về ký túc xá trong sự thấp thỏm lo lắng, bạn cùng phòng Phí Tịnh đang loay hoay sắp xếp đống sản phẩm chăm sóc da, cô ấy vừa vỗ vỗ mặt mình vừa hỏi Ngải Hân: "sao nhanh thế đã quay về rồi à, đã lấy được cốc nước chưa?”
Giờ thì Ngải Hân mới nhớ đến việc vì sao mình ra ngoài, bản thân cô do phải đến phòng huấn luyện để lấy cốc nước mà cô để quên ở đó về, vậy mà trên đường đi gặp phải cảnh tượng kinh hãi đó liền quên mất luôn.
"À, do trời tối quá, đi được nửa đường sợ quá nên mình quay về.”
"Mình đã bảo mai rồi lại đến lấy về rồi, cậu cứ nhất định muốn đi lấy. Căn cứ huấn luyện của chúng ta ở nơi hoang vu ngoài bìa rừng, mùa hè rắn rết với côn trùng nhiều lắm, không an toàn đâu."
“Đúng vậy, không an toàn, ha ha..." Ngải Hân hơi lơ đãng cười đáp.
Cầm lấy chai sữa rửa mặt đang định đi vào phòng tắm, Ngải Hân đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó,
quay đầu lại hỏi: "Tịnh Tịnh à, lần trước cậu nói Cổ Tinh Tinh có dưa hẹn hò với ai thế?”
Phí Tịnh vô cùng tò mò nhìn cô, cái tay đang vỗ mặt cũng ngừng lại: " Ngải Hân, cậu là người ít hóng drama nhất, tại sao đột nhiên lại quan tâm đến chuyện này thế?"
Thực ra, sau khi hỏi xong Ngải Hân đã thấy hối hận rồi, cô quả thực không hề thích tám chuyện, thậm chí còn hay sinh hoạt một mình, đột nhiên lại quan tâm đến tin đồn của người khác, cũng khó trách khiến Phí Tịnh cảm thấy khó hiểu.
Thế nên cô liền xua tay nói: "Quên đi, không có gì đâu. Mình vẫn nên duy trì hình tượng lạnh lùng của mình thì hơn.”
Phí Tịnh vậy mà không nhịn được “phụt” cười thành tiếng, vẻ mặt vô cùng thần bí mà nhỏ giọng nói với cô: “cậu ấy vậy mà rất biết chọn đối tượng đấy, là đội trưởng La...”
“La Chính Hào ư?” Ngải Hân sửng sốt mà nói.
Cổ Tinh Tinh được đấy, chọn ai bình thường để yêu đương thì không chọn, vậy mà lại đụng đến hẳn giáo quan.
Ngải Hân nhớ lại bóng lưng của hai người chạy vào rừng, dáng vẻ cao hơn đó thực sự trông rất giống đội trưởng của đội huấn luyện mới – La Chính Hào.
Sở cứu hỏa tỉnh Hán Đông năm nay tuyển một đợt học viên mới, và chỉ có tám học viên nữ, trong số hàng trăm những anh chàng đẹp trai đủ phong cách thì tất nhiên tám học viên nữ này vô cùng bắt mắt.
Trong số đó, Ngải Hân, Phí Tịnh và Cổ Tinh Tinh bắt mắt nổi bật hơn hẳn, vả lại vô cùng tình cờ vì ba người họ lại được phân ở cùng một ký túc xá. Ngải Hân trong sáng, Phí Tịnh dịu dàng và Cổ Tinh Tinh thì vô cùng thời thượng, ba người họ có tính cách khác nhau, lúc chung sống với nhau cũng rất bình thường, không có mâu thuẫn nhưng cũng không thân thiết với nhau.
Tuy nhiên, sau đêm nay thì chưa chắc, cho dù cô có ngậm chặt miệng, thì Cố Tinh Tinh cũng là cô nàng có tính cách khá tùy ý, ngang bướng, cũng không biết liệu họ có thể tiếp tục chung sống hòa thuận được nữa không.
Quả nhiên, Ngải Hân vừa rửa mặt xong đi ra, chỉ nghe thấy tiếng “bịch” một phát, cửa liền bị mở toang, Cổ Tinh Tinh mặt nhăn nhó đi vào.
“Tinh Tinh trở về rồi à, đi đâu thế?” Phí Tịnh là thiên sứ nhỏ vô cùng dịu dàng, ai trở về thì cô ấy cũng sẽ thân thiết chào hỏi.
Không ngờ, Cổ Tinh Tinh lại phớt lờ cô ấy, thay vào đó, quay sang nhìn Ngải Hân, hỏi thẳng: “Vừa rồi cậu ra ngoài à?”
Giọng điệu kiểu chất vấn này khiến Ngải Hân khá khó chịu. Nhưng do tính cách đã được giáo dục cẩn thận từ nhỏ của cô đã khiến cô phải kiềm chế sự khó chịu của mình, cô nhẹ nhàng đáp: "Ừ, tôi đã đi đến vườn hoa."
Cô cố ý nói như vậy, để tránh Cổ Tinh Tinh nghi ngờ rồi lại nghĩ linh tinh.
Lúc này, Phí Tịnh vẫn không phát hiện ra bầu không khí căng thẳng, cười xòa một cái, giải thích hộ cho Ngải Hân: " Ngải Hân để quên cốc nước ở phòng huấn luyện nên đi lấy về.”
Cổ Tinh Tinh ngay lập tức liếc nhìn chiếc bàn, thường ngày, cốc nước màu xanh dương của Ngải Hân luôn được đặt ở một vị trí cố định trên bàn, nhưng lúc này rõ ràng nó không có ở đó.
“Ly nước đâu?” Cô ta nghi ngờ mà dò hỏi Ngải Hân.
Ngải Hân vẫn rất bình tĩnh mà trả lời: "Trên đường đi bị một con ếch dọa sợ nên mình quay về luôn, mai lại đến lấy.”
“Từ lúc nào là tiểu thư Ngải Hân lại nhát gan như thế hả?”
Lời này nói ra chính là mang ý châm biếm. Trong cái ký túc xá này, cái danh xưng “đại tiểu thư” thì chắc chỉ xứng với Cổ Tinh Tinh mà thôi.
Ngải Hân từ trước đến nay luôn không dễ bị chọc tức, chỉ cười nói: “Xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, sợ hãi là điều khó tránh mà.”
Nói xong, cô lại nhận được một cái trợn mắt từ phía Cổ Tinh Tinh.
Nói đến đây, Ngải Hân ngược lại vẫn rất bình tĩnh, nghĩ đến thời gian tắm rửa cũng không còn nhiều nữa, liền không quan tâm đến chủ đề dễ gây hấn này nữa, hỏi: "cậu tắm trước hay tôi tắm trước?"
"Đương nhiên là tôi tắm trước, nóng chết đi được, cả người toàn mùi mồ hôi, hôi kinh.” Cổ Tinh Tinh tóm lấy bộ đồ ngủ ở đầu giường và đi vào phòng tắm. Khi bước gần đến cửa phòng tắm thì cô ta còn quay đầu lại, nói “Đừng nhìn những gì không nên nhìn, càng không nên nói linh tinh."
Đúng là một câu hai nghĩa.
“Ha ha…” Ngải Hân thản nhiên cười xòa hai tiếng, không so đo với cô ta.
Phí Tịnh cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, nhỏ giọng nói: "cậu chọc giận cậu ấy hả? Ai mà chẳng ra mồ hôi cơ chứ, đúng là không nói đạo lí mà."
“Mồ hôi của mình không hôi, thơm mà.” Ngải Hân lấy nhu thắng cương, nói một câu liền chấm dứt chuyện này ở đây.
Cổ Tinh Tinh thực sự đã đánh giá thấp cô rồi, những chuyện nhỏ nhặt của các bạn gái Ngải Hân không hề quan tâm đến. Mặc dù việc cô ấy yêu giáo quan là vi phạm kỷ luật, nhưng cô cũng không đến nỗi nhàm chán, rảnh rỗi đến mức đi lan truyền tin đồn này làm gì.
Ngải Hân gia nhập đội cứu hỏa và trở thành lính cứu hỏa là để thỏa mãn sự thôi thúc bên trong thâm tâm mình, để thực hiện ước mơ và khát vọng của mình.
Sáng hôm sau.
Tiếng còi hiệu vang lên, trong ký túc xá trong phút chốc liền náo nhiệt, ồn ào hẳn lên. Ngải Hân chộp lấy chiếc mũ của cô và chạy xuống cầu thang, vừa chạy vừa nhanh chóng thắt dây lưng.
Học viên nam Địch Nguyên đuổi kịp cô, nói: “chào buổi sáng, Ngải Hân!”
“Chào buổi sáng!” Ngải Hân chào lại, nhưng không hề giảm tốc độ chạy.
Địch Nguyên là con cháu nhà giàu thế hệ thứ hai, khi còn đi học cũng được coi là học sinh giỏi cả về kiến thức lẫn đạo đức, nhưng người cha giàu có của cậu ấy rất khắt khe, lo lắng cậu ấy sẽ được chiều chuộng thành một công tử bột nên nhất quyết bắt cậu ấy đi lính để tôi luyện.
Ngày đầu tiên gia nhập đội, Địch Nguyên đã mặc một cây hàng hiệu, mái tóc dài bồng bềnh bay trong gió và "khí chất nghệ thuật cao quý" của cậu ấy đã khiến tất cả mọi người trố mắt vì ngạc nhiên. Đáng tiếc cậu ấy đẹp trai chưa đầy ba giây, liền bị La Chính Hào phạt làm gương, thô bạo mà cắt đầu húi cua cho.
Cậu ấy trầm cảm trong hai ngày trời, cho đến khi cậu ấy nhìn thấy Ngải Hân trong đám đông ... "Cuộc sống nghệ thuật" của cậu ấy đã được thắp lên ngọn lửa hy vọng mới.
Ngải Hân không nhiệt tình với cậu ấy lắm. Nói đúng hơn là, Ngải Hân không mấy mặn mà với bất kỳ người khác giới nào, dù người đó là giáo quan nắm giữ quyền sinh tử, hay là một nam thần mắc chứng hoang tưởng tưởng mình là cái rốn của vũ trụ đi chăng nữa.
Vì vậy, Địch Nguyên để tiếp cận làm thân được với Ngải Hân đã tốn không biết bao công sức.
Khi tập luyện chạy vòng tròn, Địch Nguyên cố ý tụt lại phía sau, muốn sánh vai với Ngải Hân, nhưng không ngờ lại bị La Chính Hào phát hiện ra.
“Địch Nguyên, tiểu tử cậu mà dám lười biếng, có phải là muốn bị phạt chạy thêm không hả!” hai tay La Chính Hào chắp sau lưng đứng ở bên ngoài sân tập, hét lớn.
Ngải Hân bất lực vô cùng, nhỏ giọng nói: " đội trưởng La vốn dĩ đã không thích cậu rồi, cậu nên chú ý chút đi thì hơn, mọi người đều biết thể lực của tôi không tốt, cho nên cậu không cần chạy với tôi đâu."
Trong lúc nói, cô thở dốc nặng nề.
Cô không xuất thân từ học viên cảnh sát, mà học chuyên ngành báo chí tại một trường đại học danh tiếng, cô để được nhận vào lực lượng cảnh sát đã phải vượt qua năm bài kiểm tra, thể chất của cô kém hơn nhiều so với những người khác.
Ai ngờ, Địch Nguyên cười nói: “không sợ, mạng sống của anh ta còn khó giữ ấy.”
Ngải Hân sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm: “đội trưởng La á?”
“Đúng vậy, tin tức nội bộ, không tiện nói ra ngoài. Cũng chỉ khoảng hai ngày nữa thôi, chúng ta chờ xem kịch đi.” Địch Nguyên nghịch ngợm nheo mắt một cái.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy Ngải Hân sững sờ. Địch Nguyên cảm thấy hơi tự hào rằng mình thực sự có thể khiến sắc mặt của Ngải Hân thay đổi.
Khiến cho Ngải Hân không ngờ tới được rằng, vở kịch, vậy mà do Cổ Tinh Tinh mở màn.
Ăn trưa xong, Ngải Hân và Phí Tịnh trở về ký túc xá trước, còn về Cổ Tinh Tinh thường xuyên không thấy đâu, hai người cũng đã quen rồi. Nhưng khi họ thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ngủ trưa thì Cổ Tinh Tinh đã bất ngờ lao vào phòng như một cơn lốc xoáy.
“Ngải Hân, cô là cái thứ tiểu nhân đê tiện!”
Cổ Tinh Tinh xông tới trước giường Ngải Hân, hất chăn ra, duỗi tay muốn cấu cô.
Ngải Hân vẫn chưa nằm xuống, đưa tay ra chặn lại Cổ Tinh Tinh, cau mày nói: "cậu lại phát điên cái gì thế?”
Bên kia giường, Phí Tịnh cũng đã ngồi dậy rồi, nhìn thấy "cuộc chiến" bất ngờ ập đến này, run sợ hỏi: “đây là...chuyện gì thế?”
“Sao ư? Cậu hỏi cô ta đi! Thường ngày toàn giả vờ xây dựng hình tượng không quan tâm mọi thứ, hứ! Nhưng lại ngấm ngầm đi làm gián điệp để bắt quả tang người khác, đúng là vô liêm sỉ?”
Ngải Hân lập tức hiểu được, chắc chắn là “cuộc gặp gỡ” tối qua đã bị bại lộ rồi.
Ngải Hân lập tức xuống giường, nghiêm túc nhìn Cổ Tinh Tinh, định nói lý lẽ với cô ta: "Tôi chưa từng nói gì về chuyện của cậu cả. Từ tối qua lúc tình cờ đụng mặt các cậu, đến bây giờ tôi vẫn luôn ở cùng Phí Tịnh.”
Phí Tịnh càng nghe càng khó hiểu, hỏi: "rốt cuộc là chuyện gì hả, sao mình nghe không hiểu gì hết. Tối qua tình cờ gặp ai cơ?”
Không đợi Ngải Hân giải thích tiếp, Cổ Tinh Tinh đã “oa” một tiếng liền bật khóc "Tôi và đội trưởng La bị xử phạt rồi! Tất cả là tại Ngải Hân. Cô ta tối qua đã thấy tôi và đội trưởng La gặp mặt nhau, sau đó đi báo cáo lên trên rồi.”
Bị kỷ luật! Ngải Hân giật mình.
Khó trách Địch Nguyên lại thần bí nói rằng La Chính Hào khó mà bảo toàn tính mạng, hóa ra cậu ấy đã biết tin này từ lâu rồi.
“Tại sao tôi phải đi báo cáo chứ, chuyện này thì có ích lợi gì cho tôi hả?” Ngải Hân hỏi ngược lại.
Cổ Tinh Tinh lau nước mắt, thù hận mà nói: "cô chính là kẻ muốn phá hoại người khác, không chịu chấp nhận sự thật là thể lực và nghiệp vụ của tôi tốt hơn cô. Cô không phải là muốn làm học viên xuất sắc ư? Cho rằng như thế thì có thể đạp tôi xuống ư?"
Logic này ... vậy mà thực sự cũng khá có lí.
Ngải Hân tức giận đến mức muốn cười, cố gắng bình tĩnh nhìn cô: "Ngay từ ngày đầu tiên vào đội huấn luyện mới, có ai là không muốn trở thành một học viên xuất sắc? Nhưng tôi sẽ thắng cô bằng chính thực lực của mình, sẽ không âm thầm giở trò bỉ ổi.”
Nói xong, cô xoay người cởi bím tóc, không định để ý đến Cổ Tinh Tinh nữa, định tiếp tục nghỉ trưa.
Ai ngờ, Cổ Tinh Tinh vậy mà lại chộp lấy ly nước màu xanh lam trên bàn của cô và đập nó xuống đất. Ngải Hân kinh ngạc chạy tới, nhưng không đỡ kịp, nhìn thấy cốc nước bị nứt vỡ thành từng mảnh, coi như hỏng rồi.
“Cô làm cái gì hả!” Ngải Hân chịu không nổi nữa, xông tới hét lớn.
Cổ Tinh Tinh tiến lên một bước: " không vừa mắt nên ném đấy, sao nào? Ai muốn chống đối tôi, kết cục sẽ giống như ly nước này!”
Cốc nước đáng thương lại bị cô ta đá thêm một cái nữa, những mảnh vỡ lăn lông lốc đến cạnh tường.
"Cô điên rồi!" Ngải Hân cười lạnh một tiếng, "hi vọng cô dùng sức mình mà đi tập luyện ấy, ở ký túc xá, không ai có nghĩa vụ phải phục vụ cái tính khí kiêu căng của đại tiểu thư của cô."
Phí Tịnh muốn kéo Ngải Hân, rồi lại muốn kéo Cổ Tinh Tinh lại, nhìn trái nhìn phải vài lần, cuối cùng quyết định kéo Cổ Tinh Tinh lại, nhẹ giọng khuyên: “Sao cậu lại trút giận vào cốc nước làm gì chứ, nghĩ thử thì cũng không phải là Ngải Hân báo lên trên mà, cho dù là đêm qua chạm mặt thì sao bên trên có thể quyết định xử phạt nhanh như thế được chứ, cậu nghĩ thử xem?"
“Tịnh Tịnh…” Cổ Tinh Tinh nghe thấy Phí Tịnh nói như vậy liền ngây người , nhưng sau đó lại hoàn hồn, “Nhưng mà, làm sao có thể trùng hợp như vậy, nếu không phải cô ta thì là ai?”
Phí Tịnh vỗ vỗ cô ta an ủi: "Lúc này truy cứu ai báo lên trên cũng vô nghĩa, chỉ cần cậu ở trong đội biểu hiện tốt, thì lệnh xử phạt cũng có thể được hủy bỏ mà. Chịu đựng chút đi, còn có hai tháng huấn luyện nữa thôi là kết thúc rồi. Đến lúc đó muốn yêu đương với ai cũng không có ai quản lí mà.”
Cổ Tinh Tinh cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ, nằm bẹp xuống giường và khóc nức nở.
“Hu hu hu...bị xử phạt thì thôi đi, nhưng mà, đội trưởng La cũng bị điều đi nơi khác rồi, lập tức, ngay bây giờ! Huhuhu...”
Hóa ra nguyên nhân chính khiến cô ta bực mình là do phải chia xa.
Nhìn thấy Cổ Tinh Tinh buồn bã khóc, Ngải Hân cũng mềm lòng. Người yêu nhau đương nhiên sợ chia xa, hơn nữa đột ngột như vậy, khó trách cô ta mất bình tĩnh.
Nhưng mà, bản thân cô đích thực không hề nói lên trên, người ngay thẳng không phải sợ gì cả, rõ ràng là hiểu lầm.
Ngải Hân biết Cổ Tinh Tinh hiện đang rất tức giận, bản thân cũng không tiện khuyên cô ta, vì vậy cô chỉ gật đầu với Phí Tịnh, ra hiệu cho cô ấy an ủi Cổ Tinh Tinh, thầm thở dài, định lên sân thượng để hít thở không khí trong lành bình tĩnh lại chút.