Tôi chờ em trên đỉnh thế giới

Chương 13: Bão bình luận
 
Nhà ăn!
 
Chính là nơi mà vài trăm con người chen chúc nhau để ăn cơm, có vô số ánh mắt của mọi người nhìn thấy, còn là nơi mà để cho mọi người hóng drama thảo luận sôi nổi nhất!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vả lại, anh có chắc chắn là khi chính ủy Vương nhìn thấy Bạch Hiểu Hủy thì sẽ không mời cô nàng đến phòng sương bao riêng để ăn cơm không?
 
Vậy thì làm sao có thế giới hai người với Triệu Dục Thành được! Bạch Hiểu Hủy không đồng ý.
 
“Ngày nào cũng ăn ở nhà ăn, anh không chán à. Chúng mình đi vào trong thành phố đi, có nhà hàng nào ngon không?”
 
“Anh không biết, anh chưa đi vào thành phố.”
 
“Hả...anh đã đến đây mấy ngày rồi, chưa vào thành phố chơi ư?” vừa nói xong, Bạch Hiểu Hủy lại tự hỏi tự trả lời, “có điều việc này cũng bình thường, do anh là trạch nam chỉ thích ở trong nhà mà.”
 
Trạch nam...cái bóng đèn siêu cấp to bự là Ngải Hân nghe thấy liền nổi cả da gà, lại không thể bóc phốt anh ta, nên không nhịn được nhìn vào file đang hiện trên màn hình máy tính, nhanh chóng gõ một hàng chữ:
 
[Người nhàm chán thì xin đừng có xúc phạm đến hai chữ “trạch nam” mà]
 
Hình như “trạch nam giả mạo” này cũng không hề tán thành với lời đánh giá của Bạch Hiểu Hủy: “trạch nam không thích vận động, nên anh không được tính là trạch nam.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Em chỉ tiện thì nói thôi mà.” Bạch Hiểu Hủy lại làm nũng, tiện tay vén một sợi tóc dài vào sau tai, vô cùng quyến rũ nói, “em không chịu đâu, anh đã đồng ý với bố là sẽ chăm sóc em cẩn thận rồi.”
 
Quay đầu sang nhìn Ngải Hân: “Ngải Hân, cô có biết trong thành phố có nhà hàng nào ngon không?” cô nàng cho rằng cô gái xinh đẹp như Ngải Hân thì chắc cũng trải qua cuộc sống của một “tiểu tư sản”.
 
Nào ngờ Ngải Hân giống với Triệu Dục Thành, cũng là người mà vừa vào căn cứ thì liền quên hết “cuộc sống ngoài kia”, nghe thấy cô nàng đột nhiên hỏi đến mình, Ngải Hân giật cả mình, nhanh chóng trả lời: “xin lỗi, tôi cũng không biết, tôi chưa đi vào trong thành phố.”
 
Bạch Hiểu Hủy nghi ngờ mà nhìn Ngải Hân, rồi không hỏi thêm nữa.
 
“Nhà ăn rất tốt, học viên phải tập luyện nhiều như thế đều có thể ăn no bụng mà, chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho dạ dày của em.” Triệu Dục Thành thực sự không hiểu phong tình gì cả, vẫn còn đang quảng cáo cho “nhà hàng cao cấp của đội chữa cháy Hàn Đông”.
 
“Bão bình luận” của một mình Ngải Hân lại được lên sóng.
 
[Mau chia tay đi, loại bạn trai như thế này cần để làm gì cơ chứ, quá là nhạt nhẽo haha]
 
Nhưng hình như Bạch Hiểu Hủy không hề thấy chán ghét, vẫn còn đang nỗ lực để mong thay đổi được Triệu Dục Thành.
 
“Anh Dục Thành, anh có thể có chút xíu hưởng thụ cuộc sống được không. Ăn cơm không thể chỉ quan tâm đến việc no hay không?”
 
Việc kết hợp dinh dưỡng của nhà ăn cũng tốt lắm, không phải chỉ no thôi đâu.” Triệu Dục Thành vẫn bình tĩnh như mặt nước lặng.
 
Ngải Hân đã không nhịn nổi nữa rồi, hoàn toàn không thể ở lại đây được nữa, cô sẽ bị Triệu Dục Thành chọc cho cười chết mất.
 
Liền đứng phắt dậy: “báo cáo đội trưởng, tôi muốn đi nhà vệ sinh.”
 
Triệu Dục Thành kinh ngạc mà nhìn cô: “bảo cô làm tí việc mà còn nhiều chuyện thế hả, không muốn làm thì cứ nói thẳng!”
 
Ơ, Ngải Hân ngày càng thấy khó hiểu, anh ta không nhìn ra được là cô là đang muốn cho họ có thế giới hai người ư? Cô đã hiểu ý đến thế rồi mà còn bị mắng nữa, đúng là vô lí.
 
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cô chỉ có thể cố mà bịa nốt: “báo cáo đội trưởng, tôi vô cùng yêu công việc bây giờ của mình, chỉ là muốn đi vệ sinh mà thôi.”
 
Triệu Dục Thành nhấc tay lên nhìn đồng hồ, lạnh mặt nói: “đợi đến lúc nghỉ ngơi rồi đi.”
 
Được thôi, công việc văn phòng còn phải làm việc theo thời gian huấn luyện nữa, đội trưởng Triệu đúng là có sức sáng tạo quá mà. Ngải Hân hết cách, chỉ có thể lúng túng ngồi xuống, tiếp tục hoàn thành công việc Triệu Dục Thành giao cho, thực ra không cần phải hoàn thành ngay, vả lại cũng mãi mãi không thể làm xong được.
 
Sự nghiệp “bão bình luận” mà không được tiếp tục lên sàn thì đúng là có lỗi với màn chứng kiến cuộc đối thoại hôm nay của hai người họ quá.
 
Dòng bình luận thứ ba của Ngải Hân...
 
[Lần đầu thấy có người đối xử với bạn gái mình như thế, thực sự không nhìn nổi mà. Tên đàn ông không thấu tình đạt lí như thế này, cô gái nào mà cần anh ta thì chắc hẳn phải bị cười cho thối mũi, đúng chứ?”]
 
Sắc mặt của Bạch Hiểu Hủy còn khó coi hơn Ngải Hân.
 
Đối với Ngải Hân mà nói, Triệu Dục Thành chỉ là đang từ chối không cho cô đi vệ sinh mà thôi; nhưng đối với Bạch Hiểu Hủy mà nói thì căn bản là anh không muốn ở riêng một chỗ với cô nàng, việc này sao có thể khiến cô nàng chịu đựng được cơ chứ!
 
“Dù gì thì em cũng không ăn ở nhà ăn!”
 
“Từ nhỏ em đã ăn cơm ở nhà ăn bộ đội mà, chẳng lẽ vừa mới làm việc liền không chịu được à?”
 
Bạch Hiểu Hủy xoay eo: “chính là vì từ nhỏ đã ăn, nên lớn rồi không muốn ăn nữa, không được ư?”
 
“Được, đương nhiên là được. Khách sạn anh đã giúp em đặt xong rồi, tí nữa anh sẽ nói với chính ủy Vương một tiếng, ngài ấy sẽ sắp xếp xe để chở em vào trong thành phố. Nếu như em đã không thích nhà ăn ở đây thì chắc chắn trong thành phố sẽ có món em thích ăn.” Triệu Dục Thành nhẫn nhịn mà nói với Bạch Hiểu Hủy.
 
“Tại sao lại để chính ủy Vương đưa đi. Bố đã dặn rồi, chỉ có thể phiền anh, không thể làm phiền người khác.”
 
“Nhưng anh còn có nhiệm vụ phải làm, giáo quan không thể tùy tiện rời khỏi căn cứ. Chính ủy Vương cũng không phải là ‘người khác’, em cũng gọi ngài ấy là chú mà.”
 
Sắc mặt của Bạch Hiểu Hủy lại càng khó coi hơn rồi. Nếu là ở riêng chỉ có hai người thì cũng thôi đi, đây còn có học viên nữ là Ngải Hân đang nhìn, anh lại nói lời này trước mặt người ta, rốt cuộc là muốn bẽ mặt ai vậy?
 
Không nhịn được, suy nghĩ của Bạch Hiểu Hủy lúc đầu lại hiện ra trong đầu.
 
Ngải Hân này, rốt cuộc có quan hệ gì với Triệu Dục Thành?
 
Nhìn Triệu Dục Thành, rồi lại nhìn sang Ngải Hân, cô nàng nói ra lời thật lòng: “anh Dục Thành, ngay cả một xíu thời gian ở cùng với em anh cũng không có ư?”
 
“DDòng bình luận thứ tư” của Ngải Hân: [đồng tình với cô nhiều, anh ta đã gả cho—à không phải, anh ta yêu  “cô gái phòng chữa cháy” hơn và đã cưới vào cửa, đã trao cho cô tất cả, chỉ duy nhất là không thể cho cô một chút thời gian được thôi.]
 
Triệu Dục Thành cũng rất khó hiểu,  tại sao anh làm cái gì thì Bạch Hiểu Hủy cũng không hài lòng. Anh tự mình cho rằng mình đã sắp xếp rất ổn thỏa rồi, đã đặt xong khách sạn, có đồ ăn ngon chất lượng, ngoài việc chưa để cho nhà ăn thêm thức ăn thì những chuyện khác đều đã được sắp xếp ổn thỏa rồi.
 
Đi cùng? Tại sao phải cần anh đi cùng chứ?
 
Quả thực anh là cố ý muốn giữ Ngải Hân lại. Không biết từ lúc nào, Bạch Hiểu Hủy đều thích chạy theo anh, nếu ở Ninh Châu thì anh không có chỗ nào để trốn cả, ngay cả khi anh ở trong đại đội căn cứ ở nơi khá xa xôi hẻo lánh thì Bạch Hiểu Hủy cũng thường xuyên không mời mà tự đến.
 
Phải biết rằng thân phận của Bạch Hiểu Hủy không tầm thường, cô nàng là con gái của thủ trưởng, cô nàng xuất hiện thì mọi người phải thận trọng tiếp đãi, huống chi cô nàng còn thường xuyên đến, nên đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến công việc. Do đó Triệu Dục Thành đã khéo léo nói qua việc này với Bạch Chấn Hải, thì Bạch Hiểu Hủy mới ít đến hơn.
 
Bởi vì nguyên nhân này nên ngay cả Bạch gia thì Triệu Dục Thành cũng ít đến hơn rồi. Bạch Chấn Hải và vợ của ông ấy có công ơn nuôi dạy anh, nên vì điều này mà trong lòng anh cũng thấy rất áy náy.
Nhưng dù áy náy thì cũng thế thôi, anh vẫn cố gắng hạn chế tránh tiếp xúc với Bạch Hiểu Hủy.
 
Bây giờ Bạch Hiểu Hủy lại mượn cớ để theo đến căn cứ, Triệu Dục Thành cũng thấy rất đau đầu. Nhưng dù đau đầu nhưng lại không nói ra được, cho nên liền tiện tay kéo theo Ngải Hân “đau” cùng mình.
 
Không nhịn được, ánh mắt của Triệu Dục Thành lướt sang nhìn Ngải Hân đang đánh chữ “lạch cạch” vô cùng vui vẻ...
 
Hửm? Không đúng, hình như không phải trang công việc?
 
[Anh hình như nhìn thấy, một vở kịch bi thảm đang được trình diễn...không phải là cô ấy bị tức mà rời đi thì anh ta sẽ bị “dao” chém chết. Không biết đôi mắt sắc lẹm như “dao” của cô Bạch có đủ sắc không. Tuy rằng kịch rất hay, nhưng mình không muốn nằm không trúng đạn. Cầu xin thượng đế bảo vệ cho con bình an...thượng đế đừng bảo vệ anh ta, để cho anh ta chết dưới đôi mắt sắc như “dao” của cô Bạch đi...]
 
Hóa ra cô là đang livestream trực tiếp sự việc lúc này à!
 
Triệu Dục Thành tức rồi. Ngải Hân cũng quá coi thường anh rồi, cho rằng anh đứng xa không nhìn được cô đang giở trò nói cái gì? “Triệu ma quỷ” quả là danh bất hư truyền, ngay cả thị lực cũng đỉnh như ma quỷ! 
 
“Ngải Hân!” anh cố nhịn cơn tức xuống, đột nhiên gọi tên cô.
 
“Có!” Ngải Hân bật dậy từ trên ghế, việc này đã trở thành bản năng rồi.
 
“Đến giờ rồi, cô có thể đi vệ sinh rồi.”
 
Đột nhiên quá rồi, Ngải Hân hoảng sợ rồi: “đã rõ, tôi lưu nội dung đã.”
 
Vừa nãy viết hứng quá, “chứng cứ phạm tội” vẫn còn đang rõ rành rành trên màn hình chưa kịp tắt. Vừa nói, Ngải Hân liền hạ eo sờ vào con chuột.
 
Vừa mới thò tay ra, vẫn chưa chạm vào được con chuột thì Triệu Dục Thành đã mở miệng rồi.
 
“Không cần, cứ để đấy, tôi còn cần sửa một chút nữa.”
 
Sửa á!
 
Cái nội dung này để anh nhìn thấy thì toang mất, còn có thể để anh sửa ư! Sợ rằng anh sẽ tức đến phun máu mất!
 
“Để tôi lưu đã, lập tức là được thôi...” cô lại thò tay ra.
 
“Đã nghe thấy chưa, đi ra ngoài mau!” Triệu Dục Thành tức giận gào lên.
 
Chết chắc rồi, Ngải Hân ra mồ hôi lạnh, chỉ có thể lúng túng thu tay về, 80% là Triệu Dục Thành đã nhìn thấy “bão bình luận” của cô rồi!
 
Còn có 20% chỉ có thể hi vọng rằng đột nhiên lương tâm anh ta trỗi dậy, ý anh ta là muốn được ở thế giới hai người với bạn gái của mình. Có điều khả năng này rất nhỏ, Triệu Dục Thành từ trước đến nay không phải là một người hấp tấp như thế.
 
Tuy rằng Bạch Hiểu Hủy không hiểu rõ nội tình, nhưng nhìn thấy anh hét lên với Ngải Hân, còn đuổi cô đi thì trong lòng cũng vui thầm, do đó cô nàng liền cho Ngải Hân một ánh mắt đồng tình.
 
Ngải Hân từ sự đồng tình của cô nàng nhìn ra được cảm giác sung sướng vì chiến thắng.
 
Sợ sệt vô cùng, cô mang theo tâm trọng vô cùng nặng nề đi ra ngoài văn phòng.
 
Ngày mai...à không, nếu như hôm nay Triệu Dục Thành không có ý định tự mình đưa Bạch Hiểu Hủy vào trong thành phố thì rất có khả năng, vào tối nay, sóng gió sẽ ập đến với cô.
 
Không biết anh ta có niệm tình mình còn đang bị bệnh mà ra tay nhẹ nhàng hơn một chút với mình không nữa?
 
Cô vừa mới nghĩ đến việc này thì Ngải Hân liền chối ngay. Cô nghĩ nhiều quá rồi đi, Triệu Dục Thành căn bản không biết được bốn chữ “hạ thủ lưu tình” này viết như thế nào!
 
...
 
Tuy rằng Bạch Hiểu Hủy ngàn vạn lần không đồng ý, nhưng cũng không thể thay đổi được sự kiên trì của Triệu Dục Thành.
 
Triệu Dục Thành nói buổi tối anh còn có nhiệm vụ huấn luyện ban đêm rất quan trọng, không thể ra ngoài cùng cô nàng được, sau đó anh còn “thuận tiện” mà lén lút gửi tin nhắn cho chính ủy Vương...
 
Đây là “chiêu cuối” mà anh đã nghĩ ra từ lâu rồi, nếu như cứ khuyên mãi không hiệu quả thì anh chỉ đành nhờ đến chính ủy Vương thôi.
 
Quả nhiên, vừa nghe thấy tin con gái bảo bối ngàn vàng của cục trưởng Bạch đến, chính ủy Vương lập tức liền xuất hiện, trước tiên thì ông ấy hỏi thăm, sau đó lấy thân phận trưởng bối mà dẫn cô nàng đi tham quan căn cứ một lần.
 
Bạch Hiểu Hủy biết được ý đồ của Triệu Dục Thành, tức anh ách.
 
Thân phận con gái của Bạch Chấn Hải, có lúc rất tiện, có lúc cũng là một sự trói buộc. Đối diện với lời mời nhiệt tình của chính ủy Vương, Bạch Hiểu Hủy chỉ có thể giả vờ vui vẻ mà chấp nhận thôi.
 
Đợi sau khi cô nàng tham quan xong đi qua sân tập, Triệu Dục Thành đang làm mẫu leo thang, động tác nhanh thoăn thoắt như cơn gió, vừa ổn định vừa mạnh mẽ.
 
“Có phải rất giỏi không?” chính ủy Vương cười híp mắt chỉ về phía Triệu Dục Thành, “đợt huấn luyện mới này không dễ dẫn dắt, nhiệm vụ của Dục Thành rất nặng nề, Hiểu Hủy à, cháu nên tha thứ cho cậu ấy.”
 
Cũng không biết Triệu Dục Thành cho chính ủy Vương uống bùa mê thuốc lú gì, vậy mà ông ấy lại bênh cho anh ta.
 
Bạch Hiểu Hủy còn có thể nói gì được nữa chứ? Lại làm loạn lên nữa thì sẽ bị bảo là không hiểu chuyện rồi, cô nàng không thể làm bố mình mất mặt. Chỉ có thể lúng túng, cười mà nói: “không sao ạ, mẹ cháu bảo cháu mang cho anh Dục Thành một ít thức ăn, nhà cháu tự làm, anh ấy vẫn rất thích ăn mấy món đó. Đợi chút nữa cháu sẽ trở về.”
 
Lúc này lại bảo tiễn cô nàng về, thì đúng là hợp ý mọi người rồi.
 
Chính ủy Vương giả vờ rằng không biết gì cả, lúc này mới nghĩ đến liền vỗ đầu một cái nói: “trùng hợp quá, có đồng chí ban hậu cần phải đi vào trong thành phố, đợi chút nữa đúng lúc có thể chở cháu đến đó.”
 
“Cảm ơn chú Vương, không cần phiền phức thế ạ, bố cháu đã dặn mấy lần rồi, là đến đây không được gây thêm phiền phức cho mọi người. Nếu như anh Dục Thành bận như thế rồi thì cháu tự bắt xe đi là được rồi.”
 
Chính ủy Vương cười to: “cục trưởng Bạch dạy dỗ thật là tốt quá. Yên tâm đi, không phiền đâu, đồng chí ban hậu cần đó được kì nghỉ nên về nhà, xe riêng của đồng chí đó, nên tiện đường đi cùng thì không vi phạm điều gì mà.”
 
Bạch Hiểu Hủy lại không đáp lời, ánh mắt oán giận đã nhìn chăm chăm theo phía Triệu Dục Thành rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui