Tôi chờ em trên đỉnh thế giới

Chương 37: Đả kích
 
“Bạch Hiểu Hủy?” cái tên này đột nhiên chiếm mất spotlight, khiến cho Phí Tịnh rất kinh ngạc.
 
Ngải Hân đương nhiên không phải tự nhiên vô duyên vô cớ mà nhắc đến cô nàng. Sáng nay ở trong đội, Bạch Hiểu Hủy nở nụ cười ngọt ngào với Triệu Dục Thành, còn khi nhìn sang cô thì lại là ánh mắt khiêu khích, Ngải Hân thực sự đã cảm nhận được sâu sắc kĩ năng “bịp bợm” này của con gái rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con gái của cục trưởng Bạch, chắc là cậu biết chứ.”
 
“Tiếng tăm đồn thổi nhiều mà, lúc ở đội huấn luyện mới suốt ngày nghe thấy mà. Sao thế?” Phí Tịnh nháy mắt với Ngải Hân, “lại là vì Triệu Dục Thành ư?”
 
Mặt Ngải Hân liền đỏ lên, lần trước bởi vì hát chung mà Phí Tịnh đã vô cùng tự nhiên mà tự mặc định cô và Triệu Dục Thành là một cặp đôi rồi, chỉ là vẫn chưa nói rõ ra mà thôi.
 
“Cô ấy có thể làm những hành động đó rất tự nhiên, mình là con gái mà còn cảm thấy cô ấy rất đẹp. Nhưng mà mình không hề hâm mộ, cũng không hề muốn trở thành kiểu người như cô ấy.”
 
Phí Tịnh cười nói: “thực sự rất đẹp à? Bọn họ đều nói như thế, nhưng mình chưa từng gặp qua.” Rồi cô ấy lại nhỏ giọng “tỏ tình” với Ngải Hân, “dù gì thì trong lòng mình thì vẫn thấy, không đẹp bằng cậu đâu.”
 
“Ha ha, cảm ơn tám đời tổ tông nhà cậu nhé.” Ngải Hân cười rồi lại nói: “hôm nay Bạch Hiểu Hủy đến đội của mình rồi, lúc mình đi ra ngoài có gặp nhau, bây giờ cũng không biết đã rời đi chưa nữa.”
 
“Theo đuổi kinh thế nhỉ.” Phí Tịnh bĩu môi, “mình nghe Trương Nghi Hưng nói, người lớn trong nhà họ Bạch tuy rằng có ý tác hợp cho hai người họ, nhưng mà bản thân Triệu Dục Thành lại không hề để tâm đến cô ấy. Chỉ sợ là Bạch Hiểu Hủy chỉ là đang tự mình đa tình mà thôi.”
 
“Ai mà biết chứ. Anh ấy lớn lên ở nhà họ Bạch, người nhà hai bên có tình hình gì thì cũng chỉ có bọn họ hiểu rõ nhất, nếu như không có lời hứa thì kiểu người đại tiểu thư cao ngạo lạnh lùng như Bạch Hiểu Hủy, tại sao lại “như hình với bóng” như thế được chứ. Cậu nói xem có đúng hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đối với câu nói này của Ngải Hân, trong lòng Phí Tịnh đang cười thầm rồi.
 
“Cậu bây giờ là đang muốn thuyết phục mình hả? Hay là đang muốn tự thuyết phục bản thân thế? Cổ Tinh Tinh cũng là kiểu người giống như đại tiểu thư mà, lúc đầu thích La Chính Hào đấy, sau đó không phải cũng luôn muốn bám dính lấy nhau à?”
 
Nói đến La Chính Hào, Ngải Hân ngược lại đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về anh ta rồi, thở dài nói: “bọn họ cũng khá là tiếc mà, đến cuối cùng thì tình yêu vẫn không thể vượt qua khoảng cách.”
 

Phí Tịnh cầm tay của Ngải Hân đi lên cầu thang, giống như là “chuyên gia về tình yêu” mà nói: “cho nên Bạch Hiểu Hủy mới phải nhất quyết theo đuổi đến đó, đàn ông mà, cũng thường chịu thua với những cái ở trước mắt mình, chứ nhỡ đâu có một ngày nào đó, đột nhiên không để ý chuồn đi mất khỏi lòng bàn tay thì phải làm sao đây? Cho nên Bạch Hiểu Hủy mới phải nắm chặt nắm tay, không thể để cho anh ấy chạy mất.”
 
Ngải Hân mỉm cười nhẹ: “nếu như trong lòng bàn tay là cát thì càng nắm chặt thì cát sẽ rơi ra càng nhanh thôi. Càng nóng vội thì càng khó thành công mà.”
 
“Ai dô, bây giờ cũng biết cả cái này cơ à.” Phí Tịnh trêu chọc cô, “ai biết Triệu Dục Thành có phải là cát hay không cơ chứ? Thứ mà nhà họ Bạch có thể cho Triệu Dục Thành, chúng ta không thể biết được đâu. Nói không chừng anh ấy...”
 
Ngải Hân nhìn cô ấy: “đội trưởng Triệu không phải loại người đó đâu.”
 
Ơ, là ai trước đây cả ngày đều bảo Triệu Dục Thành không phải là người thế...bây giờ lại bảo không phải là loại người đó, thực sự là lật mặt nhanh như lật sách mà.
 
“Được rồi, đội trưởng Triệu chắc chắn không phải như thế.” Phí Tịnh tinh nghịch mà ép cô gần vào tay vịn cầu thang, “thông qua sự quan sát của mình về biểu hiện bất thường của cậu dạo gần đây thì, mình cho rằng, cậu đã thích Triệu Dục Thành rồi.”
 
Nói xong, cô ấy liền tránh sang bên cạnh, để đề phòng Ngải Hân đánh cô. Nào ngờ, Ngải Hân không hề tức giận, ngược lại còn giơ tay giữ lấy Phí Tịnh, “cẩn thận, đến tầng ba rồi.”
 
Quảng trường trung tâm thương mại dịp gần tết năm mới, vô cùng nhộn nhịp vui vẻ. Ngải Hân đứng nhìn lên bông tuyết cực lớn và bóng bay vô cùng lãng mạn “trôi nổi” ở trên đỉnh đầu cô, vậy mà bỗng nhớ lại cảnh trước đây đứng dưới cây hoa quế, lập tức tâm trạng liền trở nên phơi phới yêu đời hơn hẳn.
 
Nhớ lại lời vừa nãy Phí Tịnh nói, Ngải Hân không hề né tránh.
 
“Cũng có thể đi, mình vẫn không thể xác định được.” Ngải Hân vậy mà lại không phủ nhận.
 
“Thích chính là thích, chuyện này còn cần phải xác định cái gì chứ?” Phí Tịnh không hiểu.
 
Những bông hoa tuyết bay trên đỉnh đầu, rơi xuống dưới như những chiếc lá bạc, đậu trên đầu vai của Ngải Hân, cũng rơi vào làn tóc của Phí Tịnh.
 
Ngải Hân giơ tay ra, nhẹ nhàng mà nhặt những ngôi sao nho nhỏ sáng lấp lánh ở trên đầu Phí Tịnh xuống, cảm nhận sự mềm mại óng mượt mà lúc đó trong lòng Triệu Dục Thành cảm nhận được, nhỏ giọng nói: “sự rung động nhất thời trong một khoảnh khắc giống như tuyết vậy, không thể chạm vào độ ấm của con người được, rơi vào đầu ngón tay liền tan ra ngay. Rất đẹp, nhưng rất ngắn ngủi. Thứ mình muốn không chỉ là sự rung động ngắn ngủi. Mà sự yêu thích chân chính không phải là giữa những đầu ngón tay, mà là ở trong trái tim, là thứ tình cảm len lỏi thấm nhuần mãi mãi.”
 
Phí Tịnh đơ người một lúc lâu, lúng túng mà nói: “hóa ra cậu còn muốn nhanh kết hôn hơn cả mình à...”
 
Một đôi người yêu hai tay đan chặt nhau đi qua bọn họ. “”để em thử loại 50% đường của anh đi.” Cô gái làm nũng, sáp lại gần cốc trà sữa của bạn trai mà uống một ngụm. Người con trai nhìn vào dấu son ở trên ống hút của mình, mỉm cười ngu ngơ.

 
Ngải Hân nhìn cảnh này đến xuất thần, tự lẩm bẩm một mình: “không thể nói dóc được, ai mà biết bản thân mình về sau có trở thành dáng vẻ như thế này không cơ chứ...có lẽ, có khả năng sẽ trở thành dáng vẻ mà trước đây mình từng ghét nhất.”
 
Nào ngờ, Phí Tịnh nghe được câu này, cũng thổ lộ tâm tình của mình: “ghét và thích, có lúc thực sự là trong một khoảnh khắc...”
 
Tiếc là Ngải Hân đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, bỏ lỡ mất một drama siêu to khồng lồ.
 
Phim chiếu dịp tết năm mới vẫn luôn rất hay, trên màn hình lớn toàn là trai xinh gái đẹp, trong rạp chiếu phim vô cùng vui vẻ. Ngồi ghế bên cạnh của Ngải Hân là một đôi tình nhân, cô gái từ đầu đến cuối phim đều nép sát vào lòng của bạn trai, ngay cả lúc cười phá lên cũng ghé vào lồng ngực của bạn trai, không nỡ rời đi. Khiến cho Ngải Hân còn lo lắng thay cho cơ ngực không được phát triển lắm của bạn trai đó. 
 
Sự tổn thương vô tình này đối với người độc thân mà nói thực sự rất không có đạo đức tình người, Ngải Hân và Phí Tịnh giận hờn mà ăn hết cả một bịch bắp bỏng, để đề phòng bị “cơm chó” lấp vỡ bụng.
 
Lúc mà đi từ rạp chiếu phim ra ngoài, đã gần mười giờ rưỡi rồi, con phố ban ngày vô cùng náo nhiệt thì bây giờ với ánh đèn chăng lấp lánh bốn phía tỏa ra hương vị của tết nguyên đán.
 
Người đi trên đường cũng ít đi rồi. Dịp tết nguyên đán, những người mong chờ được đoàn tụ bên gia đình đều đang trên đường về nhà rồi.
 
“Tức quá đi, lần sau nhất định phải tìm một bạn nam để đi xem phim mới được!” Phí Tịnh nắm chặt nắm tay, đấm liên tục mấy cái vào trong không khí để xả cơn tức.
 
“Phụt!” Ngải Hân phì cười, “mà chính ra là con trai tiếp xúc ở trong đội cũng nhiều mà, nào có kém đặc cần chúng ta đâu chứ, sao cậu không tìm được ai vừa ý mình à?”
 
“Đúng thế đấy, mình cũng bực bội đây này. Sao hoa thơm toàn có chủ hết rồi thế nhỉ?”
 
Hai người vừa cười cười nói nói vừa đứng ở lề đường bắt xe, vẫy mấy cái xe đều vội vàng lướt qua họ, lúc này ở đoạn đường này, xe taxi rất đắt khách.”
 
“Thôi đi, để mình gọi xe trên app vậy.” Phí Tịnh móc điện thoại ra, vừa đặt đơn vừa hỏi Ngải Hân, “hoạt động ngày kia ở chùa Nam Sơn, đại đội các cậu cũng tham dự đúng không?”
 
Cô ấy nói đến là hoạt động lớn nhất mỗi năm tết nguyên đán ở thành phố Trung Ngô, buổi cầu phúc nghe tiếng chuông chùa vào đêm ba mươi của chùa Nam Sơn, đại đội đặc cần đã nhận được nhiệm vụ rồi, phải đến hiện trường để làm công tác bảo hộ.”
 
“Đúng vậy, mình cũng sẽ đi.” Ngải Hân gật đầu.

 
“Dô, nhanh thật, đã có bác tài nhận đơn rồi.” Phí Tịnh vui vẻ mà lắc điện thoại, lại hâm mộ mà nói: “cậu có phúc phần được xem cảnh đẹp rồi, nghe nói lễ hội năm nay sẽ chiếu đèn sáng ở tháp bảo đấy.”
 
“Mình đi làm việc mà, cậu tưởng là mình đi chơi à.” Ngải Hân nhấc cổ tay lên nhìn, nhẹ nhàng thốt lên: “ai da, còn có nửa tiếng thôi, trước mười một giờ mình phải trở về đội.”
 
Phí Tịnh an ủi cô: “không sao đâu, đợi chút xe đến rồi thì cậu lên trước. Mình lại gọi một chiếc khác là được mà.”
 
Cô ấy còn chưa nói xong câu thì một chiếc xe SUV địa hình màu trắng đến, dừng lại trước mặt bọn họ.
 
Phí Tịnh đơ người, rõ ràng cô ấy gọi xe taxi mà, sao lại là một chiếc xe cao cấp thế này á?
 
Cô ấy đang muốn cúi đầu nhìn vào trong buồng xe thì cửa xe đã được nhấn xuống...
 
“Đội trưởng Triệu!” hai người họ đồng thanh mà gọi trong sự kinh ngạc.
 
“Lên xe đi, tôi đưa hai em về.” Anh ấy vẫn kiệm lời như trước.
 
Phí Tịnh liền quay ra ngoài, lập tức phản ứng lại được, sau đó cười híp mắt nói: “cảm ơn, nhưng mà xe em gọi đã đến rồi.”
 
Cô ấy mới không thèm làm bóng đèn đâu, vả lại, xe taxi cô ấy gọi quả thực cũng đến rồi, vừa đúng lúc dừng ở bên đường. Phí Tịnh bỏ lại Ngải Hân đang trố mắt đứng nhìn, vẫy tay tạm biệt sau đó chạy về phía xe taxi.
 
Ngải Hân ơi là Ngải Hân, cậu nhất định không được phụ tấm lòng của mình đấy nhé.
 
Bên này, Ngải Hân bị bỏ rơi lại, trái tim nhỏ bé vẫn đang đập bình bịch, cô ngơ ra hai giây, cuối cùng mới quyết định lên xe, giơ tay ra kéo cửa xe phía sau, nhưng kéo hai lần đều không kéo được.
 
“Mở cửa a!” Ngải Hân hô lên. Triệu Dục Thành này, làm tài xế lái xe không đạt yêu cầu.
 
Nào ngờ Triệu Dục Thành là đang cố ý, anh thò nửa cái đầu ra, nói với Ngải Hân: “ngồi ở đây.”
 
Anh ấy chỉ vào vị trí phó lái.
 
Ngải Hân chỉ đành đi vòng sang phía bên kia, vừa kéo cửa xe ra phát liền được ngay. Người này, rõ ràng là cố ý...
 
“Đội trưởng Triệu...mua xe rồi?” Ngải Hân tìm chủ đề để nói, đây là lần đầu tiên Ngải Hân thấy Triệu Dục Thành lái xe hơi, chiếc xe SUV địa hình màu trắng này rất hợp với phong cách đẹp trai điềm tĩnh của anh.

 
“Đã mua rất lâu rồi, vẫn luôn để ở Ninh Châu. Bạch Hiểu Hủy bảo do hành lí của em ấy nhiều quá nên tự mình lái xe của tôi đến đây rồi, cũng tốt, vốn dĩ tôi cũng định tìm cơ hội để lái xe đến đây, lần này thì đỡ tốn công rồi.”
 
Thực ra Triệu Dục Thành chỉ đang giải thích thôi, nếu không thì anh không biết phải mở miệng nói gì nữa, thế là liền dùng một cách không hề đột ngột mà nói ra tin Bạch Hiểu Hủy đến Ninh Châu làm việc cho Ngải Hân.
 
Nhưng lời này nghe vào tai của Ngải Hân, lại có cách hiểu khác.
 
Bạch Hiểu Hủy vậy mà lại có chìa khóa xe của Triệu Dục Thành, đây không phải chứng tỏ rằng mối quan hệ của hai người họ không bình thường à! Cô nào biết được là do Thịnh Ngọc Phương thấy xe SUV của anh có không gian rộng rãi, cho nên mượn xe của Triệu Dục Thành để đi du lịch tự túc, sau đó chìa khóa vẫn luôn để ở nhà họ Bạch, anh vẫn chưa có dịp đi lấy, lần này là Bạch Hiểu Hủy gặp may, mượn cơ hội này liền có cớ đến đây gặp Triệu Dục Thành.
 
Triệu Dục Thành không nghe thấy tiếng cô nói, quay đầu lại nhìn Ngải Hân, thấy cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ gì đó.
 
“Sao không nói chuyện thế, đang nghĩ gì thế?”
 
Lập tức Ngải Hân giật cả mình, phản ứng lại, ánh mắt đụng phải Triệu Dục Thành. Vẫn là vẻ đẹp trai chết người đó. Người ta thường nói xe ngầu trai đẹp phối với nhau là tuyệt tác, quả nhiên không phải là giả mà.
 
“À đúng rồi, cô Bạch đâu?”
 
“Đã đưa đến khách sạn rồi. Hành lí vẫn phải tạm thời để ở đội chúng ta, đợi sau tết nguyên đán thu xếp ổn thỏa rồi lại đưa đến đó.”
 
Thứ tôi hỏi là người đâu rồi, anh giải thích với tôi hành lí để làm gì hả? Ngải Hân thầm lẩm bẩm trong đầu.
 
Đợi đã...tại sao anh ấy cứ nhắc đến nhiều hành lí như thế làm gì chứ? Đến thăm anh thì sao lại có nhiều hành lí đến nỗi để chật cả xe được? Vả lại còn cần đợi qua tết rồi lại chở qua cho? Chở đến đâu?
 
Ngải Hân cuối cùng cũng phản ứng được.
 
“Sắp xếp ổn thỏa? Sao nghe cứ như đang chuyển nhà thế.” Ngải Hân đùa.
 
Lời này đúng thật, Triệu Dục Thành lần này không hề giấu giếm gì mà giải thích: “đúng là chuyển nhà. Em ấy chuyển đến thành phố Trung Ngô làm việc, chiều nay mới mua xong nhà, đợi sau kì nghỉ đông khai giảng thì sẽ vào ở luôn.”
 
Vậy mà đúng là chuyển nhà!
 
Đây là do không chịu được cảnh yêu xa, muốn chính thức xác định quan hệ yêu đương ư? Trong lòng Ngải Hân suy nghĩ linh tinh, ngay cả đến sắc trời đêm lộng lẫy ánh đèn bên ngoài cửa sổ cũng trở nên mơ hồ không rõ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận